Hôm nay,  

Chuyện Du Lịch

03/12/201000:00:00(Xem: 8368)

Chuyện Du Lịch

Hình ảnh nơi phi trường.


Nguyễn Thượng Chánh, DVM


Ngày nay, đi  du lịch là chuyện rất thường tình và rất dễ dàng đối với người Việt Nam sống tại hải ngoại.
Các điều viết dưới đây có thể được áp dụng tại hầu hết tại các phi trường quốc tế Âu Mỹ.
Muốn biết biết rõ thêm chi tiết về du lịch Canada, xin các bạn hãy tham khảo site sau đây:
Bon Voyage But... Essential Information for Canadian Travellers 2010/2011
http://www.voyage.gc.ca/publications/bon-voyage-eng.asp
Tình hình mới, biện pháp mới
Những năm gần đây, tình hình dịch bệnh trên thế giới có nhiều biến đổi. Nào là dịch bệnh long móng lở mồm ở heo, bò, dê, cừu; bệnh viêm phổi cấp tính và trầm trọng SARS ở người; bệnh bò điên; dịch cúm gia cầm H5N1; đại dịch cúm heo A (H1N1)v.v…
Ngoài ra còn có nỗi lo sợ khủng bố sinh học (bioterrorism), và nhất là mối đe doạ thật sự của nhóm Al Qaeda. Họ xém làm nổ phi cơ bay từ Amsterdam Hòa Lan đến Detroit, Hoa Kỳ ngày Giáng sinh 25/12/2009 năm 2009 vừa qua.
Tháng 10/ 2010 giới chức an ninh cũng đã may mắn phá vỡ được nhiều âm mưu khủng bố cho nổ phi cơ bằng cách gởi hàng hóa có gài chất nổ qua công ty chuyển vận FedEx tại Yemen. Địa chỉ nhận hàng là các tổ chức tôn giáo của Do Thái tại Chicago. Âm mưu được phát hiện kịp thời tại Dubai (United Arabe Emirates) và tại Anh Quốc.
Tình hình mới thì phải có biện pháp mới. Trong bối cảnh nầy, trước lúc bước lên phi cơ là chúng ta bị bắt buộc phải tuân hành theo nhiều sự ràng buộc mới về mặt kiểm soát an ninh.
Đặc biệt nhất là trước khi buớc lên máy bay Mỹ.
Hành lý xách tay lên phi cơ
Quy định có thể thay đổi khác nhau tùy theo hãng hàng không, nhưng thường chúng ta được phép đem hai món, 1 standard article và 1 personal article nặng không quá 10kg cho mỗi món.
Standard article
Maximum size
23 cm x 40 cm x 55 cm
(9 in x 15.5 in x 21.5 in)
Wheels and handles included.
Maximum weight:
10 kg (22 lb)
Personal article
Maximum size:
16 cm x 33 cm x 43 cm
(6 in x 13 in x 17 in)
Maximum weight:
10 kg (22 lb)
Hành lý xách tay.
Air Canada. Carry-on baggage
http://www.aircanada.com/en/travelinfo/airport/baggage/carry-on.html
United Airlines.
http://www.united.ca/core/english/SI/baggage/carryon.html
US Airways Baggage Policies
http://airtravel.about.com/od/luggageandpackingadvice/a/usbags.htm
Ngoài hành lý xách tay ra, hành khách còn có thể mang lên phi cơ những món sau đây
Other items you may bring on board
The following are examples of items that are allowed, in addition to your carry-on allowance:
• Coat or other outer garment, (áo lạnh, áo khoác ngoài)
• Small purse measuring no more than 25cm x 30cm x 14cm (10in x 12in x 5.5 in). Larger purses will be included in your carry-on allowance.(bóp nhỏ của mấy bà)
• Infant care item (e.g. diaper bag),(tã cho em bé…)
• Stroller - collapsed diameter not to exceed 25.5 cm (10 in) and length not to exceed 92 cm (36 in), (xe đẩy em bé, loại xếp lại được)
• Child restraint device if a seat has been purchased for the child/infant,
• Special needs items (see Special Needs section below),
• Small electronic device such as cell phone or MP3 player. (máy MP3 và cell phone…)
Cấm đem lên theo hành lý xách tay
-Air Canada cấm đem nhiều hơn 100ml/100gr chất lỏng hay gel trong hành lý xách tay-
-Các vật dụng sau đây bị cấm đem theo hành lý xách tay. Phải gởi chúng theo hành lý ký thác tại quầy vé checked baggage.
Below is a partial list* of items that are prohibited from carry-on baggage. Always store them in your checked baggage.
• Sharp, piercing or cutting objects such as: ( vật dụng bén nhọn)
o Straight razors and razor blades (dao cạo loại thẳng, lưỡi dao cạo)
o Scissors with pointed tips( kéo nhọn)
o Box cutters(dụng cụ cắt hộp)
o Hatchets (búa bén)
o Knives of any length, including hunting knives, jackknives (Swiss army knives), and chef's knives (e.g. meat cleavers)(các loại dao,dao xếp, dao săn,dao nhà bếp, dao cắt thịt)
o Screwdrivers, saws, drills(tournevis, cưa, khoan)
o Darts, skates, tackle boxes, fishing hooks/lures, crossbows and arrows (phi tiêu, cung tên,  lưỡi câu)
Xét hỏi an ninh, chuyện bực mình
*Lúc lên phi cơ
- Cởi bỏ giày dép, tháo dây nịt ra, móc bóp, móc bạc cắc, xu trắng xu đen ra hết, chìa khóa, đồng hồ, máy ảnh, bỏ hết ra ngoài rổ, lôi laptop ra khỏi bao, cho chạy qua đường hầm máy Xray.
- Rồi bước chầm chậm qua máy dò tìm kim khí,vũ khí...Lỡ máy ré lên thì bị người ta mời  mình đứng ra ngoài cho họ khám kỹ lại. Thấy có chai gì lạ trong xắc thì họ bắt lôi ra bỏ.
- Có khi bị pat down search, mò mẵm, bóp nắn óng chân, bắp vế,vuốt đùi, vuốt bụng, vuốt lưng, mò khắp người. Du khách đàn ông thường bị khám xét hơn đàn bà.
Phương pháp nầy bị một số người Mỹ phản đối kịch liệt. Người ta nghi ngờ có sự kỳ thị trong cách khám xét vì người da màu thường hay bị chiếu cố hơn dân da trắng. Chuyện cũng dễ hiểu mà thôi.
CBC News. US pat-down protest may cause travel delays
http://www.cbc.ca/consumer/story/2010/11/22/con-airport-security.html
-Hình như chưa đủ, có nơi họ còn bảo mình bước vô cái máy soi quét toàn thân Human X- Ray Scanner kế bên. Đưa hai bàn tay ngang đầu để họ làm scanner không xót chỗ nào hết.
Theo báo Time cho biết, máy còn có tên là backscatter. Nguyên tắc là rọi vào cơ thể những tia phóng xạ có tần số thật ngắn. Chúng được hấp thụ vào da chừng vài millimét và bị dội ngược trở ra rất mạnh tạo thành viền những vùng cơ thể cũng như bất cứ đồ vật nào nằm phía dưới lớp quần áo.
 FDA trấn an mọi người là không nên e ngại ảnh hưởng đến sức khỏe. Một số nhà khoa học thì lại nghĩ khác.
Hiện giờ có 135 máy Human X Ray scanner đang được sử dụng tại các phi trường Hoa Kỳ. Người ta tiên liệu con số trên sẽ tăng vọt lên 1000 vào cuối năm 2011.
Theo ước đoán, mỗi năm có lối 800 triệu du khách bị soi quét toàn thân tại các phi trường trên thế giới.


Tài liệu cho biết các chỗ nhạy cảm, vùng cấm địa, máy X-Ray scanner chỉ thấy mờ mờ. Hổng biết họ nói thiệt không hay muốn trấn an du khách.
Các loại kim khí, khoen vú, khoen rốn, khoen chổ ấy... cũng như vú giả,  vú  bơm breast enlargement thì bị thấy rất rõ. Vậy các đệ tử của body piercing hãy coi chừng đó.
Time Oct 9/2010. Strip search: how safe are  airports’ new X Ray scanners"
http://www.time.com/time/magazine/article/0,9171,2021072,00.html
Vừa qua có một công ty chụp thời cơ, tung ra thị trường các loại đồ lót đặc biệt có thể ngăn chặn được tia X Ray. Không biết các giới chức an ninh có đồng ý không"
Thăm dò (23 nov 2010) của ABC và Washington post cho biết 2/3 dân chúng Mỹ ủng hộ lối soi quét toàn thân X Ray scanner
*Lúc xuống phi cơ
Cũng lắm chuyện bực mình, nhưng vẫn đỡ hơn lúc chuẩn bị lên phi cơ.
 Nào là chờ làm thủ tục nhập cảnh với immigration, chờ lấy hành lý, có khi nó lạc đâu mất, xét hỏi của quan thuế v,v...
Nếu phải chuyển đổi phi cơ connecting  flight thì cũng có những sự hồi hộp khác.
Lỡ mình đến trễ thì kể như mệt lắm, stress lắm.
Tại phi trường lạ, mới đến lần đầu tiên, chẳng hạn như Chicago hay Los Angeles, rộng lớn mênh mông hổng biết đâu là đâu.
Nội cái việc hỏi thăm đường và xe bus nào dẫn đến đúng treminal, và tìm cái gate lên tàu, hay quầy hàng không để điều chỉnh lại vé cũng đủ hụt hơi rồi.
Lỡ vuột chuyến bay thì đành phải ngủ ngồi, ngủ gà, ngủ gật qua đêm tại phi trường để chờ bắt chuyến bay vào ngày hôm sau.
Bởi vậy nếu khởi hành bằng những chuyến bay quá trễ trong ngày chúng ta có nhiều nguy cơ có thể bị vuột connecting flight lắm…
Welcome to Canada
Bà con mình mỗi khi trở về Canada sau một chuyến du lịch Việt Nam hay bất kỳ một quốc gia nào khác, thường  có thói quen hay đem theo về nhiều quà cáp hoặc thực phẩm đặc sản của nơi thăm viếng.
Phần đông trong chúng ta vì không am tường luật lệ nên ít khi để ý đến những phiền toái rắc rối có thể xảy ra khi phi cơ đáp xuống các phi trường Canada.
Sau đây, tác giả xin tóm lược những điều chính yếu của tài liệu Be Aware and Declare  của chánh phủ Canada về những gì bạn cần phải khai báo trong mẫu Canada Border Services Agency (CBSA) Declaration Card được phát lúc bạn còn ngồi trong phi cơ.
http://www.cbsa-asfc.gc.ca/E/pbg/cf/e311/e311-06e.pdf
Tại sao phải khai báo"
Một vài loại sản phẩm, thức ăn hoặc nước uống mà du khách đem về có thể chứa virus, sâu bọ, côn trùng, nấm mốc hay ký sinh trùng. Tất cả mầm bệnh vừa kể có thể là mối đe dọa cho sức khỏe của người dân Canada hoặc có thể gây hại đến ngành nông lâm ngư nghiệp, chăn nuôi và tài nguyên thiên nhiên của quốc gia nầy.
Còn nhớ hồi năm 1952, một du khách Âu châu khi đến Canada có mang theo một đòn saucisse. Sau đó, ông ta đi viếng một trại heo ở tỉnh bang Saskatchewan và cho heo ăn sản phẩm nầy. Chẳng may, trong saucisse có chứa virus vì vậy nên đã khơi màu cho một dịch bệnh long móng lở mồm (Foot and Mouth Disease) vô cùng ác liệt kéo theo sự thiệt hại kinh tế to tác lối trên 30 tỷ dollars tính theo thời giá ngày nay.
Khai báo là một sự bắt buộc theo luật định.
Luật bắt buộc du khách khi vừa bước xuống phi cơ phải khai báo những hàng hóa, thực phẩm, thịt, sữa, rau cải, hoa quả, cây cối, da thú và những sản phẩm kỷ niệm làm từ các loài động vật hoặc thực vật hiếm quý mà họ mang theo.
Tại các phi trường Canada đều có sử dụng giống chó Beagle, nhỏ con nhưng nhờ được huấn luyện kỹ càng nên nó rất tinh luyện trong việc phát hiện bất kỳ một loại thực phẩm nào kể cả hoa tươi dấu trong hành lý.
Nếu không khai báo nhưng lỡ bị nhân viên quan thuế phát giác ra thì rất phiền phức.
http://www.pensez-y.gc.ca/english/declaree.html
Phải khai báo những gì"
- Thịt và sản phẩm làm từ thịt (meat & meat products), sandwich: Sợ bị
  bệnh long móng lở mồm. Khô bò là món nhiều người thường hay đem về.
- Crème, sữa, fromage và sản phẩm làm từ sữa (cream, milk, other dairy products): Sợ bị bệnh long móng lở mồm.
 - Cây cối, hoa cắt thành bó (plants, trees, cut flowers and their soil, may require and import permit): Sợ sâu bọ côn trùng, ký sinh trùng nématodes trong đất.
- Gỗ và sản phẩm làm từ gỗ (wood and wood products): Sợ sâu bọ (pest).
- Trái cây và rau cải (fruits & vegetables, may require an import permit): Sợ côn trùng, sâu bọ (pest).
- Chó mèo, chim và thú vật sống (require an import permit or vaccination documentation): Sợ những bệnh của thú vật.
- Lông chim (feathers and down): Sợ mang mầm bệnh của thú vật.
- Hạt giống và hạt dẻ (seeds and nuts): Sợ có mang ký sinh trùng nématode trong đất.
 - Sữa cho trẻ em (baby formula): Sợ bệnh long móng lở mồm.
http://www.pensez-y.gc.ca/english/prod/prode.html
Tổ chức CITES là gì"
Đây là Tổ Chức Quốc Tế (Convention on International Trade in Endangered Species of Wild Fauna and Flora). Tổ chức nầy có nhiệm vụ kiểm soát sự mua bán và đổi chác những loài động vật và thực vật hiếm quý có nguy cơ bị tuyệt chủng.
Nanh heo rừng, ngà voi, đồi mồi, sừng tê giác, da cá sấu, da cọp, hổ cốt, cây xương rồng, hoa lan orchidée, mật gấu… đều nằm trong danh mục của CITES.
http://www.cites.ec.gc.ca/   Tel: 1 800 668 6767
Những cơ quan trách nhiệm kiểm soát
1- Canada Border service Agency CBSA. Tel: 1 800 959 2036
http://www.cbsa-asfc.gc.ca/travel/canadians-e.html
2- Canadian Food Inspection Agency CFIA Tel: 1 800 442 2342
http://www.inspection.gc.ca
Kết luận
Theo ý riêng của người viết, muốn cho cuộc đi chơi được vui vẻ thuận buồm xuôi gió, khỏi bị phiền phức bực mình và bị mất thì giờ vô ích, thì tốt hơn hết chúng ta đừng có đem về đồ quốc cấm, đồ kỷ niệm (ngà voi, răng cọp, nanh heo rừng, sừng tê giác, đồi mồi…), cây cỏ, đất cát trong chậu, trống bằng da bò (sợ mang bào tử vi khuẩn bệnh than anthrax), rau quả hay bất kỳ một loại thực phẩm nào vào Canada hết.
Thôi thì nhập gia thì phải tùy tục.
Chúc tất cả bà con cô bác thượng lộ bình an, đi tới nơi về tới chốn ./.
Montreal, Dec 02, 2010

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chủ quyền tại Biển Đông là một vấn đề tranh chấp lâu đời và phức tạp nhất giữa Việt Nam và Trung Quốc. Đây sẽ còn là một thách thức trọng yếu trong chính sách đối ngoại của Việt Nam trong nhiều thập niên tới. Hiện nay, dù tình hình Biển Đông vẫn âm ỉ căng thẳng nhưng chưa bùng phát thành xung đột nghiêm trọng, song tình trạng cạnh tranh chiến lược giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc trong khu vực Ấn Độ Dương-Thái Bình Dương đang ngày càng gia tăng...
Ngay chính cái tên “Tôi, Không Là Của Ai” đã là một tiếng kêu vừa thẳng thắn, vừa đau đớn. Tôi không là của ai trong cuộc đời này. Tôi không là con của cha tôi. Nhà văn, ký giả Amy Wallace từng lên tiếng, Virginia cũng từng bị chính cha mình ức hiếp khi cô 7 tuổi. Cô khước từ cái quyền sở hữu của những kẻ đã lạm dụng mình. Cô bị khước từ quyền được sống và được làm người, dù đó là những ngày hạnh phúc muộn màng của hơn 20 năm sau ngày cô thoát khỏi Jeffrey Epstein và Ghislaine Maxwell. Khi Virginia viết cuốn tự truyện này là lúc cô đã được hưởng 22 năm tự do. Tự do khỏi Epstein, Maxwell, đường dây mua bán tình dục trẻ em mà cô là một trong những nô lệ tình dục của Epstein. Hai mươi hai năm đó, cô tự thú, “không dễ dàng chút nào.” Không bao giờ có vết thương nào không để lại vết sẹo. Không bao giờ có sự hồi phục nào không để lại trầm tích.
Trump tắt CNN lúc ba giờ sáng. Không phải vì tức giận, mà vì ông vừa nảy ra ý tưởng điên rồ nhất đời mình. “Alexa, triệu tập Washington.” Câu lệnh vang lên trong bóng tối Phòng Bầu Dục như tiếng thần chú của một pháp sư già gọi linh hồn của quá khứ về để chứng minh rằng mình vẫn còn đúng. Thanksgiving năm nay, ông sẽ không ăn gà tây thật. Ông sẽ ăn ký ức. Phòng Bầu Dục rực ánh xanh lam – thứ ánh sáng lạnh của công nghệ và tự mãn. Trên bàn, con gà tây hologram vàng óng, chín hoàn hảo, không mùi, không khói, không có thịt thật. Một con gà tây ảo cho thời đại ai cũng sợ máu thật. Mọi thứ được lập trình để hoàn hảo: bàn tiệc dài, ly rượu đầy, bốn vị lập quốc hiện ra – George Washington, Benjamin Franklin, Thomas Jefferson, James Madison – được tái tạo bằng toàn bộ diễn văn, thư từ, và những câu họ chưa bao giờ nói. Bốn AI hoàn hảo.
Hội nghị khí hậu Liên Hiệp Quốc lần thứ ba mươi COP30 ở Belém, diễn ra trong bầu khí quyển nặng trĩu: trái đất nóng dần, còn các cường quốc vẫn cãi nhau về “mục tiêu” và “cam kết”. Biểu mức phát thải, phần trăm, hạn kỳ — tất cả lặp lại như những mùa họp cũ. Nhưng đằng sau lớp từ ngữ ấy, trật tự năng lượng của thế giới đã chuyển hướng. Cái trục quyền lực của thời đại đã dời khỏi phương Tây. Từ Tô Châu đến Quảng Đông, những nhà máy nối dài đã âm thầm định giá tương lai của mặt trời và gió. Trung Quốc không nói nhiều. Họ làm. Đến cuối năm 2024, Bắc Kinh vượt sớm mục tiêu 2030, đạt hơn một ngàn bốn trăm gigawatt gió và mặt trời — gấp bốn lần toàn Liên hiệp Âu châu. Tám phần mười chuỗi cung ứng quang điện nằm trong lãnh thổ của họ. Pin và xa điện xuất khẩu hàng chục tỉ Mỹ kim, kéo giá năng lượng sạch xuống một mức không còn cần trợ cấp.
Việc đình trệ gọi thầu dầu hỏa hai năm từ 1971 phải chờ qua 1973 rút cục đã giết chết chương trình tìm dầu của Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) và theo đó đã đốt cháy một cơ may lớn lao có nhiều triển vọng cứu vãn, duy trì và phát triển miền Nam. VNCH đã tìm được dầu hỏa ở Mỏ Bạch Hổ trong tháng Hai năm 1975. Thật nhiều dầu mà lại thật quá trễ.
“Tôi từ chức để có thể lên tiếng, ủng hộ các vụ kiện tụng và hợp tác với các cá nhân và tổ chức khác tận tâm bảo vệ pháp quyền và nền dân chủ Mỹ. Tôi cũng dự định sẽ bảo vệ những thẩm phán không thể công khai lên tiếng bảo vệ chính mình. Tôi không thể chắc chắn rằng mình sẽ tạo ra sự khác biệt. Tuy nhiên, tôi nhớ lại những gì Thượng nghị sĩ Robert F. Kennedy đã nói vào năm 1966 về việc chấm dứt chế độ phân biệt chủng tộc ở Nam Phi: “Mỗi khi một người đứng lên vì một lý tưởng, hoặc hành động để cải thiện cuộc sống của người khác, hoặc chống lại sự bất công, người đó sẽ tạo ra một đợt sóng hy vọng nhỏ bé.” Khi những đợt sóng nhỏ bé này hội tụ đủ, lúc đó có thể trở thành một cơn sóng thần.
Khi lịch sử bị xem nhẹ, nó không ngủ yên mà trở lại, nghiêm khắc hơn. Và mỗi khi nước Mỹ bước vào thời kỳ chia rẽ sâu sắc, tiếng vọng ấy lại dội về – nhắc rằng ta từng đi qua những năm tháng hỗn loạn, và vẫn tìm được lối ra. Robert A. Strong, học giả tại Đại học Virginia, cho rằng để hiểu nước Mỹ hiện nay, ta nên nhìn lại giai đoạn giữa hai đời tổng thống Ulysses S. Grant và William McKinley – từ năm 1876 đến 1896. Hai mươi năm ấy là một bài học sống động về cách một nền dân chủ có thể trượt dài trong chia rẽ, rồi chậm chạp tự điều chỉnh để tồn tại.
Khu vực Ấn Độ Dương-Thái Bình Dương (Indo-Pacific) đang nổi lên như trung tâm chiến lược của thế kỷ XXI, nơi giao thoa lợi ích của các cường quốc hàng đầu thế giới. Với 60% dân số toàn cầu, hơn một nửa GDP thế giới, và các tuyến hàng hải trọng yếu nhất hành tinh, khu vực này giữ vai trò quyết định trong ổn định an ninh, thương mại và năng lượng quốc tế...
Washington vừa bật sáng lại sau bốn mươi ngày tê liệt. Nhưng cái cảm giác “ổn rồi” chỉ là ảo giác. Đằng sau cái khoảnh khắc “chính phủ mở cửa trở lại” là câu chuyện nhiều tính toán, mà trung tâm của cuộc mặc cả chính là Obamacare – chương trình từng giúp hàng chục triệu người có bảo hiểm y tế – nay trở thành bệnh nhân bị đặt lên bàn mổ của chính quyền Trump, với con dao ngân sách trong tay Quốc hội.
Đã là người Việt Nam, nếu không trải qua, thì ít nhất cũng đã từng nghe hai chữ “nạn đói.” Cùng với lịch sử chiến tranh triền miên của dân tộc, hai chữ “nạn đói” như cơn ác mộng trong ký ức những người đã sống qua hai chế độ. Sử sách vẫn còn lưu truyền “Nạn đói năm Ất Dậu” với hình ảnh đau thương và những câu chuyện sống động. Có nhiều người cho rằng cũng vì những thăng trầm chính trị, kinh tế, mà người Việt tỵ nạn là một trong những dân tộc chịu thương chịu khó nhất để sinh tồn và vươn lên. Thế giới nhìn chung cho đến nay cũng chẳng phải là vẹn toàn. Dù các quốc gia bước sang thế kỷ 21 đã sản xuất đủ lương thực để nuôi sống tất cả mọi người, nạn đói vẫn tồn tại, bởi nhiều nguyên nhân. Có thể kể như chiến tranh, biến đổi khí hậu, thiên tai, bất bình đẳng, bất ổn kinh tế, và hệ thống lãnh đạo yếu kém.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.