Hôm nay,  

Giã Từ Năm 2008

31/12/200800:00:00(Xem: 6099)
GIÃ TỪ NĂM 2008
Trần Củng Sơn
Những ngày cuối năm 2008 trời San Jose u ám, mưa lất phất, rét mướt bao trùm. Thời tiết mùa đông gieo lòng người nỗi sầu mênh mang cùng với nỗi lo âu khủng hỏang kinh tế lan tràn. Nước Mỹ giàu mạnh từng là đất hứa của bao người xa xứ sao chuyện cơm áo nhà ở lại trở nên ám ảnh. Năm mới 2009 đang ở ngưỡng cửa nhưng niềm hi vọng tương lai tắt lịm vì những tháng trước mắt một chuỗi dài thất nghiệp, khó khăn túng thiếu đang chờ. Cuối năm nhìn lại năm cũ, kiểm nghiệm chuyện vừa qua trước khi giã từ. Có quá nhiều sự kiện từ thế giới, nước Mỹ, quê nhà Việt Nam và cộng đồng đang chung sống nơi xứ người, chỉ nhắc những điều đáng nhớ.
* Giá xăng trong năm 2008 có lúc đã lên tới gần 5 đô la cho một ga lông. Móc tờ giấy 10 đồng, đổ được 2 ga lông, đủ chạy từ nhà đến sở làm và trở về rồi ngày tới đổ tiếp. Cảm thấy tờ bạc Mỹ kim nhẹ tênh. Giá cả thực phẩm tăng vùn vụt theo giá xăng, tô phở đã gần 7 đồng, cho một đồng tiền típ, thêm một tờ 10 đồng rời khỏi ví.
Chiếc xe hơi Mỹ uống xăng đành cho nằm nhà, phải chăng vì thế mà mấy hãng xe GM, Ford, Chrysler muốn phá sản trong thời buổi "mỗi giọt xăng là một giọt máu".
Có người cho là đồng Mỹ kim mất giá cho nên các nước bán dầu phải tăng giá để có đủ chi phí tiêu dùng cho đất nứơc của họ. Có người cho là bọn đầu cơ quốc tế tăng giá để kiếm lời. Có người cho là Trung quốc, Aán độ có thêm nhiều xe hơi cho nên nhu cầu xăng tăng và vì cán cân cung cầu thay đổi nên giá xăng phải tăng.
Giá xăng tăng đã làm khốn đốn bao người khắp thế giới, ảnh hưởng đến nền kinh tế, tiếp tay đưa đến khủng hỏang tài chánh đang có. Cũng may đến cuối năm, giá xăng trở về 2 đô một ga lông vì dân chúng nghèo đi ít xài. Nhưng một khi kinh tế phồn thịnh thì xăng cũng có thể lên giá trở lại. Vài nước như Nga, Venezuela, Iran…nhờ giá dầu tăng nên ngân sách thặng dư tha hồ mà lên giọng, bây giờ xăng xuống giá thì lại lo lắng.
Xăng dầu có giá nên Trung Cộng bắt đầu thăm dò dầu khí Biển Đông xung quanh quần đảo Trường Sa của Việt Nam cho dù bị phản đối. Với sức mạnh của một cường quốc về mọi mặt thì nước đàn em cũng chẳng làm được gì ngòai chuyện lên tiếng cho có lệ. Tình hình cho thấy trong vài chục năm tới, Việt Nam nếu không hùng mạnh thì coi như mất hết quần đảo Trường Sa và cả vùng biển đông vốn được coi là một phần quan trọng gắn bó với đất nước hình chữ S.
Cái gì lên cao quá thì phải xuống theo qui luật. Giá nhà đất ở Cali lên , kéo theo khắp nước Mỹ rồi ngay cả tại Việt Nam giá nhà đất cũng tăng nhiều lần. Và năm 2008 cái giá nhà đất bong bóng này xì hơi, kéo theo sự khủng hỏang tài chánh nặng nề tại Hoa Kỳ và cũng lan khắp thế giới. Vài năm trước, báo chí đã cảnh báo rằng một khi thị trường nhà đất xuống thì nền kinh tế sẽ bị ảnh hưởng. Năm 2007, một căn nhà trung bình khỏang nữa triệu đô la được lượng giá lên tới 700 ngàn đô và chủ nhà thấy mình giàu lên, mượn tiền nhà băng để tiêu xài. Sự kích thích dây chuyền cả xã hội từ giới mua bán địa ốc, xây cất, chuyên viên ngân hàng, quán ăn, du lịch, giải trí, truyền thông báo chí. Bây giờ căn nhà trở lại với giá trị thật của nó, nhiều người không thểù trả tiền nhà nên ngân hàng lấy lại và đem bán rẻ trên thị trường.
Sự vỡ nợ của nhiều ngân hàng bắt nguồn từ sự việc này. Hàng triệu căn nhà xuống giá và ngân hàng đã cho vay hàng ngàn tỉ Mỹ kim dựa trên giá trị ảo của căn nhà cho nên bây giờ họ đã phải chịu thua lỗ nặng nề mà không có cách nào hồi phục.
Câu hỏi quan trọng đặt ra là tại sao cái chuyện giá nhà tăng ảo người bình thường cũng thấy mà giới lãnh đạo cao cấp ngân hàng vẫn cứ lao đầu vào cho vay và mua bán các giấy nợ lòng vòng giữa các tổ chức tài chánh với nhau.
Có lẽ là do cơ cấu tổ chức tài chánh ngân hàng của Hoa Kỳ có những sơ hở và chính phủ không kiểm sóat được. Ngân hàng có sụp đổ, các cổ đông có mất tiền thì cá nhân các ông chủ lớn, giám đốc vẫn hạ cánh an tòan với số lương và tiền thưởng cùng những dịch vụ mua bán trứơc khi xảy ra biến cố.
Trách nhiệm của chính phủ cũng phải gánh trong việc này. Thống đốc ngân hàng già dặn kinh nghiệm Alan Greenspan đã phải thú nhận sai lầm trong việc hạ lãi suất ngân hàng liên tục để kích thích nền kinh tế dẫn đến thảm họa tài chánh năm 2008.
Lẽ ra theo chu kỳ thì kinh tế Mỹ đã suy thóai từ năm 2000 sau hai nhiệm kỳ hưng thịnh của tổng tống Clinton. Nói theo kiểu bình dân thì chính phủ đã cho con bệnh uống thuốc bổ kích thích để ráng cứu qua hai nhiệm kỳ dưới thời tổng thống Bush con. Nhưng tới lúc thuốc kích thích hết hiệu lực và con bệnh trở nặng hơn vào cuối năm 2008 và ông Bush lãnh đủ trách nhiệm với uy tín xuống thấp và từ đó tạo cơ hội cho Obama trở thành tổng thống da màu đầu tiên của lịch sử Hoa Kỳ.
Sự khủng hỏang thị trường tài chánh của nước Mỹ đã làm rung chuyển thế giới. Người ta so sánh sự đại suy thóai kinh tế sắp tới sẽ thê thảm như thế kỷ trước vào thập niên 30.
Ngồi nhìn lại đất nước tài nguyên giàu mạnh nhất hành tinh này, có nhiều điều không ai có thể hiểu hết được. Chẳng hạn lý do tại sao tổng thống Bush con đánh Iraq năm 2003 trong khi đó năm 1991 tổng thống Bush cha lại không làm trong khi quân Mỹ lúc giải phóng Kuwait chỉ cách thủ đô Bá Đa vài trăm dậm.
Một đất nước dù hưng thịnh tới đâu mà mở hai cuộc chiến tranh tại Iraq, A Phú Hãn, rồi lại đóng quân nhiều nước, lo chuyện bao đồng khắp thế giới, dân chúng tiêu xài thỏai mái, làm việc không chăm chỉ bằng các dân tộc khác mà đòi quyền lợi đủ thứ thì có tiền rừng bạc biển cũng phải cạn mà thôi.
Nhưng nghĩ thêm thì các nước cũng phải nhìn về nước Mỹ như là một trung tâm tài chánh uy tín có một cơ cấu tổ chức có thể tin tưởng. Dù có khuyết điểm nhưng nước Mỹ sửa đổi mau chóng, báo chí truyền thông khá tự do- mặc dù không có tự do tuyệt đối- họ vẫn có thể phanh phui những vi phạm luật lệ cho mọi người biết. Không lẽ chán Mỹ rồi thế giới lại chọn Thượng Hải của Tàu, Mạc Tư Khoa của Nga, Mumbai của Aán độ, các nước này không có tự do dân chủ làm sao mà tin được. Còn Luân đôn của Anh, Paris của Pháp, Bá Linh của Đức, Tokyo của Nhật thì quá nhỏ chưa đủ tầm cỡ thế giới.

Nói đi nói lại thì nước Mỹ- theo như nhận định của Henry Kissinger trong tờ Economist mới đây thì dù sức mạnh đã không còn như trước nhưng vẫn còn là hàng đầu của thế giới. Và mặc dù không còn là thiên đường hạ giới, là mảnh đất hứa như trong mơ nhưng Hoa Kỳ vẫn còn là nơi chốn dung thân tốt nhất cho hai triệu người gốc Việt.
Năm 2008, dân Mỹ và nhân lọai chứng kiến sự thay đổi chính trị lớn lao khi một người trẻ 47 tuổi có nước da ngâm đen vào tòa Nhà Trắng sau một cuộc tranh cử tổng thống gay go hào hứng nhất trong lịch sử. Obama đã đánh bại Hillary Clinton trong nội bộ đảng Dân Chủ trong cuộc đua gây cấn và đấu tay đôi cùng McCain đảng Cộng Hòa trong vòng chung kết . Có lẽ thời thế đã giúp Obama với sự sụp đổ thị trường tài chánh xảy ra vào tháng 10 và vì lý do đặc biệt này mà một người hầu như vô danh, có dòng máu da đen trong người trở thành tổng thống Mỹ.
Nếu thuần da đen thì không thể, nhưng Obama có người mẹ da trắng và có thể gọi ông ta là hai dòng máu, dòng máu hợp chủng đúng như cái tên hợp chủng quốc Hoa Kỳ, là sự kết hợp được coi là tuyệt vời nhất. Sự thống trị của người da trắng đối với thế giới đã qua và nước Mỹ đang đổi thay khi có tổng thống không phải là da trắng. Chưa biết sự đổi thay có tốt đẹp hơn thời trước hay không nhưng xu hướng của thời thế là thay đổi theo luật biến hóa của vũ trụ và chúng ta phải chấp nhận nó.
Dù may mắn nhưng phải công nhận Obama có tài ăn nói. Oâng nổi tiếng nhờ hai cuốn sách và bài diễn văn đọc trước đại hội đảng dân chủ năm 2004. Sắp tới vào ngày lễ nhậm chức tổng thống 20-1-2009, sẽ có thi sĩ đọc thơ chúc mừng tạo nên không khí văn học cho một nước Mỹ bị coi là thực tế vật chất. Truyền thống này diễn ra vào hai lần Clinton đăng quang nhưng không có vào triều đại Bush con.
Sự kiện nổi bật nhất vẫn là sự sụp đổ các ngân hàng lớn ở Hoa Kỳ khiến chính phủ phải bỏ ra cả ngàn tỉ Mỹ kim để cứu. Nhiều người mất tiền để dành gởi trong các ngân hàng đầu tư, bao nhiêu năm làm việc dành dụm, phút chốc nghèo đi. Các hãng xe hơi lớn, một kỹ nghệ đầy kiêu hãnh của nước Mỹ ở bên bờ vực phá sản cầu cứu chính phủ đổ tiền giúp. Nhiều ngành sản xuất khác cũng đang bị lây lan suy thóai và qua năm 2009 tình trạng có thể còn thê thảm hơn. Nghĩa là chiếc xe kinh tế đang xuống dốc chưa chạm đáy, phải chạm đáy rồi mới tới đọan đi lên. Theo sự tiên đóan thì qua năm 2010 tình hình mới sáng sủa.
Nước Mỹ lao đao thì thế giới cũng khốn đốn theo. Dân Mỹ bớt mua sắm thì bao nhiêu xí nghiệp Tàu đóng cửa, hàng triệu người thất nghiệp. Tự hào đổi mới của Đặng Tiểu Bình sau 30 năm đang gặp thử thách.
Tại Việt Nam, đang có nhiều xưởng may mặc, hãng gỗ, thủ công xuất khẩu dẹp tiệm, hàng chục ngàn nhân công mất việc. Thị trường nhà đất cũng giống như tại Mỹ đóng băng, giá cả bong bóng xì hơi. Ngân hàng trong nước nhận lãi suất gởi vào lên tới 18% và cho vay lại cao hơn khiến nhiều doanh nhân không có tiền trả trong thời khó khăn.
Tháng 6 giá ngũ cốc tăng, một tấn gạo lên tới 1000 Mỹ kim một tấn nhưng thủ tướng ra lệnh không cho xuất khẩu để giữ an tòan lương thực. Bây giờ lúa trong nước thặng dư cả hàng triệu tấn không có chỗ chứa và giá xuống thấp khỏang 400 Mỹ kim mà người mua không có. Chỉ vì lãnh đạo kém tài kinh tế và thông tin sai lạc đã khiến nông dân thua lỗ hàng tỉ đô la. Cơn bão suy thóai thế giới đang tràn tới Việt Nam.
Nhìn lại cộng đồng gốc Việt, năm 2008, lần đầu tiên có được một dân biểu liên bang là Cao Quang Aùnh trong cuộc bầu cử 6 tháng 12 tại tiểu bang Louisiana. Thuộc đảng Cộng Hòa, 42 tuổi, nhưng ông đã đánh bại dân biểu 9 nhiệm kỳ của Dân Chủ là William Jefferson vì ông này bị cáo buộc tham nhũng. Cũng có phần may mắn là dân da đen khu vực này lười đi bầu trong ngày này, nếu bầu vào 4-11- 08 thì cơ hội của Joseph Cao rất thấp. Không biết là người dân biểu liên bang sinh tại Sài Gòn năm 1967 này có thể đi tiếp các nhiệm kỳ kế tới hay không. Dù sao sự kiện này đã đi vào lịch sử chính trị cộng đồng gốc Việt tại Hoa Kỳ. Các chức vụ tổng thống, phó tổng thống, nghị sĩ liên bang, thống đốc còn xa tầm tay với đối với dân Lạc Hồng, nay dân biểu liên bang đã đạt, thật đáng mừng.
Vào mấy ngày cuối năm 2008,  một tin thể thao khá đặc biệt cho quê nhà là Việt Nam thắng Thái Lan để đọat giải bóng đá Đông Nam Á trong trận lượt đi thắng 2-1 đêm Giáng Sinh và hòa 1-1 trận lượt về tối 28-12. Như vậy tính từ năm 1966 khi đội tuyển bóng tròn của Việt Nam Cộng Hòa vô địch giải Merdeka tại Malaysia,với sự tham gia của nhiều nước Á châu trong đó có Nhật và Nam Hàn thì tới năm 2008 , thời gian 42 năm thì Việt Nam mới đọat được một cúp túc cầu danh giá.
Từ năm 1975 đến nay, bao nhiêu lần đá banh, cứ gặp Thái Lan là Việt Nam thua và mặc cảm thua kém đó mãi đến lần này mới giải tỏa.
Những đòan người tuổi trẻ xuống đường la hét, giơ cao cờ ăn mừng tin thắng trận thể thao. Chợt nghĩ tới hình ảnh thanh niên sinh viên xuống đường phản đối Trung Cộng chiếm Hòang Sa Trường Sa thì bị nhà cầm quyền đàn áp. Tình hình như vậy thì nguy cơ mất đảo, mất biển, và mất nước sẽ tới.
Năm 2008 , Thế Vận Hội Bắc Kinh hòanh tráng chứng tỏ với nhân lọai rằng một tỉ rưỡi dân Tàu đang thức dậy trở thành cường quốc thế giới về nhiều phương diện. Càng làm tăng nỗi lo trong lòng dân Việt trước tham vọng bành trướng của đế quốc phương Bắc hàng xóm đối với giống dân Tiên Rồng.
Giã từ năm 2008, nước Mỹ, thế giới kinh tế u ám. Giã từ 2008, chứng kiến được một vài sự kiện lịch sử đáng nhớ. Cảm giác chia tay năm cũ bao giờ cũng bùi ngùi. Nhìn về năm mới 2009 và đón chờ, chuẩn bị đối phó với tình thế khó khăn. Cuộc sống vẫn đi tới. Vẫn còn có cơ hội để viết bài ôn chuyện năm đi năm tới, cũng hài lòng.
San Jose, 30-12-2008

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ngay từ thời điểm này, cho dù chưa chính thức bước vào Tòa Bạch Ốc, tổng thống đắc cử Donald Trump đã hứa hẹn một chiến dịch bài trừ di dân lớn nhất lịch sử Mỹ. Những cuộc kiểm soát, bắt bớ, trục xuất di dân dự kiến sẽ diễn ra với qui mô lớn trong vài năm tới. Nhiều sắc dân nhập cư ở Mỹ sẽ phải lo lắng, nhưng cộng đồng chịu ảnh hưởng nặng nề nhất sẽ là cộng đồng di dân gốc Mỹ Latin. Lời hứa này đang làm hài lòng những người Mỹ xem dân nhập cư là kẻ cướp đi việc làm và quyền lợi của mình. Rất đông trong số này thuộc các cộng đồng di dân, trong đó có cộng đồng gốc Việt. Tuy nhiên, có bao nhiêu người thấy được toàn cảnh ảnh hưởng của những chính sách bài trừ di dân đến nền kinh tế và xã hội Hoa Kỳ?
Trong tài liệu của Thư Viện Quốc Hội ghi rằng, nguồn gốc của quyền ân xá trong Hiến Pháp Hoa Kỳ đến từ lịch sử Anh quốc. Quyền ân xá xuất hiện lần đầu tiên dưới thời trị vì của Vua Ine xứ Wessex vào thế kỷ thứ bảy. Mặc dù tình trạng lạm dụng quyền ân xá ngày càng tăng theo thời gian, dẫn đến những hạn chế sau đó, nhưng quyền ân xá vẫn tồn tại trong suốt thời kỳ thuộc địa của Mỹ.
Tôi cộng tác với tuần báo Trẻ (tờ báo có nhiều ấn bản nhất tại Hoa Kỳ) gần hai chục năm qua. Sự gắn bó lâu dài này không chỉ vì tấm lòng yêu nghề (và thái độ thân thiện cởi mở) của ban biên tập mà còn vì chút tình riêng. Mỗi tuần Trẻ đều dành hẳn một trang báo, để trân trọng giới thiệu đến độc giả hai ba vị thương phế binh (Việt Nam Cộng Hòa) đang sống trong cảnh rất ngặt nghèo ở quê nhà. Nhìn hình ảnh đồng đội của mình đang ngồi trên xe lăn, hay nằm thoi thóp trong một gian nhà tồi tàn nào đó – lắm lúc – tôi không khỏi băn khoăn tự hỏi: “Liệu có còn ai nhớ đến những kẻ đã từng vì đời mà đi không vậy?
Đến đây thì như nước vỡ bờ, hầu như tất cả chúng tôi cùng lao mình vào cuộc. Kẻ bênh cũng sôi nổi không kém người chỉ trích. Buổi gặp mặt của chúng tôi hôm ấy, đương nhiên, đã không tránh được nhiều căng thẳng. Riêng tôi, cho đến giờ vẫn khá ngạc nhiên trước sự phản đối mạnh mẽ mà ông Biden phải gặp phải trong quyết định ân xá con trai Hunter Biden. Điều gì đã khiến mọi người có phản ứng mãnh liệt như vậy? Tôi đi tìm câu trả lời...
Kể từ năm 2011 nội chiến đã bắt đầu bộc phát tại Syria và kết quả cuối cùng là chế độ độc tài của Tổng thống Bashar al-Assad đã bị Liên minh Hồi giáo do Hayat Tahrir Al-Sham (HTS) lãnh đạo lật đổ vào ngày 8/12...
Vài giờ sau khi Donald Trump dành chiến thắng cuộc bầu cử 2024, các tìm kiếm trên Google liên quan đến 4B – một “phong trào nữ quyền” ở Hàn Quốc nổi tiếng vào giữa đến cuối những năm 2010 – tăng vọt tại Hoa Kỳ. “B” là cách viết tắt của từ “No (비)” nghĩa là “Không,” theo tiếng Hàn Quốc. Phong trào 4B là một phong trào gồm bốn “Không”: Không tình dục (No sex); Không hẹn hò (No dating); Không cưới đàn ông (No marrying men); Không con (No children). Thành viên chính của phong trào 4B là các phụ nữ trẻ trên Instagram và TikTok.
Cuộc chiến tại Ukraine vẫn đang tiếp tục leo thang. Trong nhiều tháng, tình hình chiến sự diễn ra theo chiều hướng không mấy thuận lợi cho Ukraine. Khoảng cuối tháng 11/2024, chính quyền Tổng thống Joe Biden đã quyết định cho phép Ukraine sử dụng hệ thống phi đạn chiến thuật tầm xa Atacms do Hoa Kỳ cung cấp. Đây là lần đầu tiên Kyiv được phép sử dụng loại phi đạn này để tấn công sâu vào lãnh thổ Nga.
Theo mục đích ban đầu của Hiến pháp Hoa Kỳ, các tổng thống chỉ đóng vai trò là người thi hành pháp luật chứ không phải là hoàng đế có thể tự ý ra quyết định trong mọi việc. Nhưng theo thời gian, Quốc hội dần trao quyền lực cho nhánh hành pháp (tức là cho Tổng thống) nhiều hơn; và các tòa án, với tư cách là nhánh quyền lực thứ ba của chính phủ, cũng chấp nhận điều đó. Sự thay đổi thể hiện rõ nhất trong chính sách thương mại của Hoa Kỳ.
Về địa danh ở Việt Nam, thỉnh thoảng, tôi vẫn nghe thiên hạ than phiền. Nhà báo Nguyễn Thông càm ràm: “Khi người Pháp vào xứ này, họ đem theo nền văn minh phương tây ‘khai hóa” bản địa, trong đó có văn hóa, giáo dục, ngôn ngữ. Điều không thể phủ nhận là họ đã tổ chức cực tốt bộ máy hành chính, quản lý rất rành mạch, hợp lý các vùng miền, tỉnh thành, địa phương trên cả nước. Việc phân chia một cách có hệ thống khoa học các đơn vị hành chính, tên gọi các cấp độ từng đơn vị là ví dụ rõ nhất.
Trung Quốc, Mexico và Việt Nam hiện dẫn đầu thâm thủng mậu dịch với Hoa Kỳ với con số ấn tượng của mỗi nước vào năm 2023 là $279, $152, và $105 tỷ USD. Mexico và Việt Nam là hai nước hưởng lợi nhiều nhất trong chiến tranh thương mại Mỹ-Trung nhờ làm trạm trung chuyển cho Trung Quốc đầu tư sản xuất hay dán nhãn rồi xuất cảng sang Hoa Kỳ để tránh thuế Trump 1.0.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.