Hôm nay,  

McCain Hồi Sinh

19/02/200800:00:00(Xem: 10088)

...McCain đắc cử tổng thống Mỹ thì chúng ta sẽ thấy các lãnh tụ Hà Nội bối rối...

Năm 1973, Hiệp Định Paris được bốn phe ký kết, chấm dứt sự tham chiến của Mỹ tại Việt Nam, mặc dù cuộc chiến vẫn tiếp tục thêm hai năm nữa. Sau đó, tù binh đôi bên được trao đổi, trong đó có hải quân trung úy John McCain. McCain trở thành người hùng, người trở về từ cõi chết.

Năm 1967, trong phi vụ oanh tạc Bắc Việt lần thứ hai mươi ba, máy bay của trung úy McCain bị hoả tiễn tầm nhiệt của Nga bắn rớt. Thật ra, phi công McCain có thể đã tránh né được hỏa tiễn khi được radar cho biết máy bay của ông đã bị lọt vào vòng tầm nhiệt của hỏa tiễn địch. Ông chỉ cần bẻ lái gắt thì có hy vọng thoát. Nhưng vốn dĩ gan lì – hay ngoan cố- ông tiếp tục trực chỉ vì không muốn hụt mục tiêu, một nhà máy điện lớn. Kết quả: ông thả bom trúng mục tiêu, nhưng đồng thời cũng bị hỏa tiễn bắn trúng. Máy bay nổ tung, ông bị hất văng ra khỏi máy bay, gẫy xương cả hai tay và xương chân.

Rớt xuống hồ Trúc Bạch, ông được một đám dân quân Bắc Việt bắt được và chào đón bằng một báng súng vào vai, khiến ông gẫy thêm xương vai.

Ông được đưa về “khách sạn” Hỏa Lò. Ở đây, ông tiếp tục bị cai ngục cộng sản Bắc Việt chào đón, gẫy xương tay và chân thêm vài lần nữa.

Một năm sau, Bắc Việt hay tin thân sinh tù binh McCain vừa được bổ nhiệm Đô Đốc Tổng Tư Lệnh Hạm Đội Thái Bình Dương. Vì mục đích tuyên truyền rẻ tiền cố hữu của cộng sản, Bắc Việt đề nghị trao trả tù binh McCain về Mỹ. Ông McCain khẳng khái -hay ngoan cố- từ chối, không chịu về một mình trong khi các chiến hữu vẫn còn bị tù. Ông ở lại Hỏa Lò chịu đòn tra tấn đánh đập thêm bốn năm nữa, cho tới năm 1973. Về đến Mỹ, ông phải chống nạng và nằm nhà thương chữa trị một thời gian dài.

Ngày nay, ông vẫn không dơ hai cánh tay lên cao được.

Mùa hè năm 2007, công cuộc vận động tranh cử tổng thống của ông McCain hoàn toàn bế tắc. Tỷ lệ hậu thuẫn của ông trong khối cử tri Cộng Hòa vẫn lẹt đẹt ở hàng thứ tư, sau các ứng viên Giuliani, Romney và Thompson. Số tiền ủng hộ thu được không đủ mua quảng cáo trên truyền hình, mà cũng chẳng đủ để trả lương nhân viên. McCain bắt buộc phải sa thải nhân viên và cố vấn, đóng cửa hàng loạt văn phòng vận động. Ông thay đổi chiến lược vận động. Bỏ thời giờ đi gặp cử tri tại các tỉnh, làng nhỏ nhất tại Iowa và New Hampshire, là hai tiểu bang sẽ có những cuộc bầu sơ bộ đầu tiên. Ông thay đổi phương thức nói chuyện, không còn rào đón như các chính khách bình thường, mà nhất quyết  -hay ngoan cố- nói thật nói thẳng và nói hết.

Qua đầu năm 2008, khi các cuộc bầu sơ bộ bắt đầu, ông bất ngờ về đầu tại New Hampshire (đất của Romney), rồi South Carolina (đất của Huckabee), và cả Florida (đất của Giuliani).

Và bây giờ, ứng viên McCain trở thành đại diện cho đảng Cộng Hòa để tranh cử tổng thống vào Tháng Mười Một tới. Một lần nữa, McCain trở thành người hùng, trở về từ cõi chết!

Sự hồi sinh của ứng viên McCain có thể được giải thích bằng nhiều yếu tố.

Trước hết phải nói đến cách vận động mới của ông.

Chính trị gia mà nói thật nói thẳng là điều thật khác thường và hiếm có. Nhờ vậy, ông thu hút được cảm tình của một số lớn cử tri, và nhất là của giới truyền thông, vốn dĩ thích những chuyện giựt gân, khác thường. Nhất là trong những chuyện nói thật nói thẳng đó, có nhiều chuyện đi ngược lại tư tưởng lập trường của đảng Cộng Hòa. Giới truyền thông cấp tiến vốn dĩ có ác cảm với Cộng Hòa đã không bỏ lỡ cơ hội khai thác và ca tụng McCain là người can đảm, có lập trường dung hòa, không quá khích như Bush hay Giuliani.

Tính dung hòa này cũng thu hút được cảm tình của những cử tri độc lập, không thuộc đảng Dân Chủ mà cũng chẳng phải đảng viên Cộng Hòa.

Yếu tố thứ hai đưa tên tuổi ông lên là lập trường của ông đối với cuộc chiến Iraq. Trước đây, ông công khai chỉ trích Tổng thống Bush và Bộ trưởng Quốc phòng Rumsfeld là đã điều hành cuộc chiến một cách hoàn toàn sai lầm, không chịu gửi đủ lính, nên gây ra vấn đề là tạo cơ hội cho quân phiến loạn Sunnis và quân khủng bố Al Qaeda đạt được nhiều thành quả quân sự. Trong khi cả nước Mỹ chống chiến tranh Iraq và phe Dân Chủ lớn tiếng đòi rút quân, thì ông McCain chủ trương phải đánh mạnh hơn nữa. Cũng chính vì vậy mà tỷ lệ hậu thuẫn của ông đì đẹt không lên nổi.

Nhưng rổi ông Bush quyết định đôn quân đúng như ông McCain vẫn đòi hỏi từ lâu. Chiến lược này được chứng tỏ là đúng và đưa đến thành công. Các cuộc tấn công khủng bố suy giảm mau chóng và rõ rệt. Ông McCain nhân đó cũng chứng minh rằng điều ông kêu gọi từ đầu đã là đúng. Hiển nhiên ông là người có viễn kiến vì là một cựu quân nhân có nhiều kinh nghiệm quân sự cũng như chính trị.

Yếu tố thứ ba đưa ông lên ứng viên hàng đầu là những sai lầm chiến lược chiến thuật của các đối thủ của ông. Từ ông Romney với lập trường bất nhất, đến ông Giuliani với chiến lược tập trung nỗ lực quá muộn vào một tiểu bang Florida, từ ông Thompson với cuộc tranh cử ỉu xìu, đến ông Huckabee chỉ giỏi giảng đạo. Tất cả, chẳng ông nào có tầm vóc của một McCain.

Cuộc chạy đua bên Cộng Hòa chính thức chưa chấm dứt vì ông mục sư Huckabee vẫn còn chưa chịu bỏ cuộc. Nhưng thực tế mà nói, ông này không có chút hy vọng gì. Ông McCain coi như sẽ đại diện cho Cộng Hòa, để mai mốt sẽ đấu với bà Hillary hay ông Obama trong trận thư hùng cuối cùng Tháng Mười Một tới.

Nhưng trước khi tới đó, lộ trình của ứng viên McCain vẫn còn nhiều chông gai nghiêm trọng hơn cái gai Huckabee.

Trước hết, dĩ nhiên là cuộc chiến tại Iraq vẫn còn hết sức bấp bênh. Một vài vụ đánh bom chết vài trăm người là có thể thay đổi cuộc diện dễ dàng. Nếu tình hình bỗng suy đồi thì hậu thuẫn của ông McCain có thể biến mất. Và đảng Cộng Hòa sẽ lâm vào cảnh bối rối không biết làm sao có thể kịp thay thế McCain.

Ngoài ra, ngay trong nội bộ phe bảo thủ của đảng Cộng Hòa, ông McCain cũng đang bị chống đối kịch liệt. Nhóm cực hữu cho rằng ông McCain này chẳng có gì là bảo thủ mà chỉ là thứ cấp tiến núp dưới chiêu bài bảo thủ, do đó còn nguy hiểm hơn loại cấp tiến thực sự như bà Hillary hay ông Obama. Phe Dân Chủ cũng thừa nước đục thả câu, bật mí rằng hồi năm 2000, sau khi McCain bị Bush đánh bại trong cuộc bầu cử tổng thống năm đó, ông McCain đã tính toán bỏ đảng Cộng Hòa chạy qua Dân Chủ. Dĩ nhiên, ông cải chính rằng không có chuyện ấy, nhưng nghi vấn đã được khều ra!

Một yếu tố không kém quan trọng là tuổi tác. Chúng ta ngồi nhà coi tin tức tranh cử cũng cảm thấy hết sức mệt mỏi rồi, nói chi đến chuyện đi vận động tranh cử thực sự. Một ngày chạy đi hai ba thành phố, hò hét diễn văn dài ngắn cả chục lần, đầu óc lúc nào cũng căng thẳng tột đỉnh với việc phối hợp bên trong và ứng đối bên ngoài. Ai biết được cụ McCain sẽ còn đủ sức chạy đua đến lúc nào"

Hiện nay hãy còn hơi sớm để biết được đối thủ Dân Chủ của ông McCain sẽ là ai. Dù sao đi nữa thì sự khác biệt giữa McCain và Hillary hay Obama cũng rất là lớn. Do đó, cuộc bầu Tháng Mười Một tới sẽ là một sự lựa chọn rất rõ ràng cho cử tri Mỹ.

Đối với dân tỵ nạn, ông McCain là một khuôn mặt quen thuộc.

Một số lớn cựu quân nhân Việt Nam Cộng Hòa coi ông McCain như chiến hữu, chẳng những đã cùng chung vai sát cánh trong cuộc chiến bảo vệ tự do cho miền Nam, mà còn là bạn tù đã từng nếm mùi tra tấn của cộng sản. Cho đến nay, ông McCain vẫn duy trì sự khinh bỉ với những tên cai ngục cộng sản và cho rằng chế độ chiến thắng là chế độ bất xứng.

Với dân tỵ nạn, ông được biết đến như là người thực tế đã từng kêu gọi bỏ cấm vận, công nhận và mở liên hệ ngoại giao với Việt Nam Cộng Sản sớm nhất, vào năm 1994, với mục đích ngăn chận ảnh hưởng lan rộng của Trung Cộng. Nhưng đồng thời McCain cũng là người có thành tích tranh đấu tích cực trong 25 năm tại Thượng viện cho dân chủ, tự do, và nhân quyền tại Việt Nam ngày nay. Ông là một trong những chính khách Mỹ am hiểu tình hình Việt Nam nhất vì đã từng thăm viếng Việt Nam nhiều lần nhất. Ông cũng là ứng viên tổng thống có đại diện liên lạc trực tiếp với cộng đồng tỵ nạn Việt tại thủ đô tỵ nạn Bolsa. Chưa kể là trước đó ông đã vận động một đạo luật cho phép con em các cựu tù nhân cải tạo được theo cha mẹ nhập cư Hoa Kỳ. Một số gia đình được di tàn hay đoàn tụ đã không quên điều ấy.

Hiển nhiên Thượng nghị sĩ McCain gần với chúng ta hơn bà Hillary hay ông Obama, nhưng cuối cùng thì ông McCain, hay bà Hillary, hay ông Obama, cũng vẫn là người Mỹ, họ phải dành ưu tiên cho quyền lợi nước Mỹ và dân Mỹ. Họ được bầu lên vì chức năng ấy.

Điều thú vị là nếu ông McCain đắc cử tổng thống Mỹ thì chúng ta sẽ có dịp thấy các lãnh tụ Hà Nội bối rối không ít mỗi lần phải trực diện với ông (18-2-08).

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Phạm Đoan Trang, tiếc thay, không có cái “ưu thế” tương tự. Tuy ôn tồn, nhỏ nhẹ, và hoà nhã thấy rõ (chỉ “yêu cầu tổ chức bầu cử tự do và công bằng ở Việt Nam” thôi) nhưng nhà báo đã bị bắt giam – từ ngày 6/10/2020 – và bị “hành” cho bầm dập từ hơn một thập niên trước đó.
Chính quyền Biden đã khôn ngoan đẩy lùi việc định khung. Nhưng hành động của tổng thống cho thấy rằng chiến lược của ông để đối phó với Trung Quốc thực sự có thể bị ảnh hưởng bởi tư duy về Chiến tranh Lạnh, khoá chặt tâm trí của chúng ta trong mô hình về một ván cờ có hai chiều theo truyền thống. Tuy nhiên, cạnh tranh với Trung Quốc là một trò chơi ba chiều. Và nếu chúng ta tiếp tục chơi cờ hai chiều, chúng ta sẽ thua.
Nhìn chung, việc Bộ Chính trị đảng CSVN đưa ra 19 Điều mới cấm “đảng viên không được làm”, so với 10 năm trước là một bước lùi nghiêm trọng về mặt tư tưởng. Bởi vì lần này đảng đã nêu lên chuyện sống còn của đảng và của chế độ. Đảng đòi hỏi đảng viên phải kiên định và tuyệt đối trung thành với Chủ nghĩa Mác-Lênin và Tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh vì đảng viên vẫn bài bác thứ Chủ nghĩa ngoại lai này.
Bà Nguyễn Văn Thiệu là phu nhân của Tổng thống Việt Nam Cộng hoà từ 1967 đến 1975, nhưng bà không phô trương ồn ào, không can dự vào công việc của chồng mà chỉ làm công tác xã hội, uỷ lạo chiến sĩ, giúp người nghèo.
Ngày 6 tháng 10 năm 2021, ông Lê Ngọc Sơn – giáo viên giảng dậy bộ môn tiếng Anh, trường An Lợi, xã An Phước, Long Thành – nộp đơn xin nghỉ việc. Lý do: “Công tác trong một cơ sở giáo dục nhưng có quá nhiều điều phi giáo dục, tởm nhất là nạn dối trá, tôi cảm thấy mình không phù hợp nên nghỉ.”
Thầy dạy thiền Peter Coyote còn là một diễn viên, nhà văn, người tường thuật (kể chuyện) cấp tiến. Đây là một bài viết về Peter Coyote, được đăng trên trang nhà Lion’s Roar vào ngày hai mươi mốt tháng mười năm hai ngàn hai mươi bởi nữ phóng viên Jennifer Kaishin Armstrong.
Cụ Nguyễn đã rời Rạch Giá nhưng đêm qua tôi vẫn nằm mơ thấy ánh mắt thê thiết của ông, đứng nhìn từ nóc chợ Nhà Lồng, dù theo Lý Minh Hào – tác giả của công trình biên khảo thượng dẫn – nơi đặt pho tượng Nguyễn Trung Trực đã được thay thế bằng tấm hình bác Hồ (nhìn thẳng) tự lâu rồi.
Nhiều người Hoa cho biết trước năm 2008 một số đông cán bộ, đảng viên và dân chúng Trung Hoa có cùng chung nhận xét là tăng trưởng kinh tế sẽ dẫn đến dân chủ hóa – điểm khác biệt nơi người dân muốn thấy tiến trình này xảy đến nhanh còn đảng Cộng Sản cố tình trì hoãn.
Khi Washington bắt đầu hình thành chủ trương xoay trục sang châu Á, việc phô diễn cá nhân xuất hiện và bắt đầu đàm phán sẽ là những yếu tố quyết định cho các thỏa thuận. Tình cho đến nay, ngoại trừ Ấn Độ, mối dây liên kết chung của Hoa Kỳ về Ấn Độ-Thái Bình Dương và chiến lược rộng lớn đối với Trung Quốc đã tập hợp được các đồng minh lâu đời của Hoa Kỳ. Các cuộc họp thượng đỉnh đầu tiên của Tổng thống Moon Jae-in với cựu Thủ tướng Yoshihide Suga đang bắt đầu có kết quả. Hàn Quốc đang bắt đầu tăng cường việc can dự vào khu vực. Nhật Bản ngày càng nghiêm túc hơn trong việc bảo vệ Đài Loan. Dự đoán của Trung Quốc rằng thỏa thuận trong Bộ tứ (Quad) giữa Úc, Ấn Độ, Nhật Bản và Hoa Kỳ sẽ "tan biến như bọt biển" chỉ là ước vọng. Ngay cả hiện nay, khi khía cạnh quân sự của Bộ tứ (Quad) bị hạn chế, nó sẽ làm phức tạp đáng kể cho kế hoạch phòng thủ của Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Lời tái cam kết quyên tặng một tỷ liều vắc xin Covid-19 cho Đông Nam Á của Bộ tứ (Quad)
Có lẽ, chả ai mong đợi hay hy vọng là “chính quyền” này “được lâu dài” cả – kể luôn những ông lãnh đạo: Trọng, Chính, Huệ, Phúc … Được lúc nào hay lúc đó thôi. Tuy thế, bao giờ mà cái nhà nước (thổ tả) hiện hành vẫn còn tồn tại ở Việt Nam thì nó vẫn còn là lực cản đáng kể cho mọi diễn biến tâm lý hướng thượng ở đất nước này.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.