Hôm nay,  

Luân Vũ Ba Tư

02/11/200700:00:00(Xem: 9585)

...Trên giai điệu Nga-Mỹ...

Còn đúng một năm nữa, Hoa Kỳ sẽ có tổng tuyển cử để dân chúng bầu lên các cấp lãnh đạo của chính quyền liên bang và tiểu bang. Từ nay đến đó, vấn đề sẽ có ảnh hưởng lớn nhất vì đang gây ấn tượng mạnh nhất đối với cử tri là chuyện Iraq.

Tương lai của Iraq được quyết định phần lớn - nhưng không phải là duy nhất - bởi mối quan hệ của Hoa Kỳ với Iran. Lập trường và khả năng chi phối của Iran đối với tương lai Iraq là vấn đề chính, nên chuyện "thành bại" của Mỹ tại Iraq có lệ thuộc vào khả năng đối thoại, hay "đánh-đàm" giữa Hoa Kỳ và Iran. Hồ sơ Iraq - và kết quả bầu cử Hoa Kỳ - do đó có thể được quyết định một phần lớn bởi chuyện hội đàm hay xung đột giữa Hoa Kỳ và Iran. Chúng ta có thể bắt đầu tìm hiểu về chuyện bầu cử Hoa Kỳ bằng cách phân tách hồ sơ nóng nhất của Mỹ là chuyện Iraq. Và sức quậy phá của Iran.

Các giáo chủ Tehran nắm vững nội tình Hoa Kỳ và nhược điểm nhất thời của nền dân chủ Mỹ trong một năm tranh cử hơn là lãnh đạo Mỹ, nhất là tại Quốc hội, nắm vững nội tình Iran và khả năng quậy phá của lãnh đạo Tehran.

Một trong các chiến lược lấn át của Tehran là dùng hồ sơ Iraq - và sự lúng túng của Hoa Kỳ - để tạo cơ hội đẩy mạnh kế hoạch nguyên tử của họ. Và ngược lại, dùng hồ sơ nguyên tử để đàm phán hay nói thách với Hoa Kỳ về tương lai Iraq. Ngoài ra, Iran còn một lá bài khác cũng có thể tung vào trong cuộc là lực lượng Hezbollah, do họ thành lập và yểm trợ, có thể dùng phương pháp khủng bố gây rối tại Lebanon và cả Iraq.

Trên trận tuyến đối đầu với Hoa Kỳ, tương lai Iraq - có lợi cho Tehran tới mức độ nào - và võ khí nguyên tử là hai mục tiêu chính. Nếu đạt cả hai - vừa khống chế Iraq vừa có võ khí nguyên tử trong một tương lai không xa - thì đấy là lý tưởng. Nếu không thì ít ra cũng phải giành phần lớn trong việc quyết định về Iraq - một cường quốc đối thủ ngày xưa - để mở rộng ảnh hưởng trong thế giới Hồi giáo Á Rập (dân Iran thuộc sắc tộc Ba Tư, dù theo Hồi giáo thuộc hệ phái Shia cũng vẫn là một đối thủ của dân Á Rập, đa số theo hệ phái Sunni). Và tạm đình hoãn kế hoạch nguyên tử.

Nói cho gọn thì trong mối quan hệ đánh-đàm hiện nay của Tehran với Washington, nguyên tử có thể là "diện" và Iraq là "điểm", là mục tiêu chính. Trong viễn ảnh xa hơn, khi đã phần nào kiểm soát được tình hình Iraq để gây ảnh hưởng trên toàn khu vực, việc tiến hành kế hoạch nguyên tử sẽ tiếp tục, hoặc được công khai hoá. Với các Giáo chủ Tehran, khi Ấn Độ và Pakistan đều có võ khí nguyên tử - chưa nói gì tới Israel - việc Iran cũng phải có võ khí nguyên tử là chuyện bình thường...

Khi điểm lại tình hình như vậy, người ta thấy Tehran có thế mạnh hơn vì vận dụng được ba lá bài khác nhau trong cuộc đấu trí với Mỹ: hồ sơ nguyên tử, lực lượng Hezbollah và Quốc hội Dân chủ tại Hoa Kỳ. Vai trò "phá hoại" của Quốc hội Mỹ không là điều mới lạ vì đã có nhiều tiền lệ - bi đát nhất cho người Việt là lá phiếu 1974, gần gũi nhất là dự luật lên án Turkey về tội "diệt chủng" mà nữ Dân biểu Nancy Pelosi đầy tham vọng đã phải rút lại!

Ta cần nhắc lại chuyện phá hoại ấy của Quốc hội Mỹ ở đây:

Trong ba năm liền, Hoa Kỳ đã nhường cho ba nước Âu châu gây sức ép với Tehran về hồ sơ nguyên tử mà không thành. Liên hiệp quốc và Nguyên tử lực cuộc IAEA cùng với Anh, Pháp và Đức đã không cản nổi kế hoạch chế tạo võ khí nguyên tử của Iran.

Trong tháng qua, khi Chính quyền Bush gia tăng áp lực với Tehran và đưa một số tổ chức võ trang của Iran vào danh sách khủng bố, phản ứng chống đối mạnh nhất lại xuất phát từ Quốc hội Mỹ. Nhằm thuyết phục Tehran thiết thực giải quyết vấn đề Iraq, Chính quyền Bush phải đẩy quân bài nguyên tử của Iran ra khỏi bàn cờ và lập tức bị đảng Dân chủ kết án là "đơn phương quyết định",là hiếu chiến, sau khi quậy nát Iraq lại đòi gây hấn và tấn công Iran!

Trong trận đấu trí với Tehran, Chính quyền Bush gặp bất lợi lớn là nhiều đòn dọa của mình lại bị chính Lập pháp vô hiệu hoá. Đó là cái giá mà nước Mỹ phải trả cho nền dân chủ.

Nhưng thế giới không chỉ có ba nước là Iran, Iraq và Hoa Kỳ.

Trong khi Hoa Kỳ bị lấn cấn vì vấn đề Iraq, Liên bang Nga dưới sự lãnh đạo của Vladimir Putin đã lần lượt giành lại ảnh hưởng bị mất trong khu vực xưa kia thuộc quyền kiểm soát của Liên Xô - như Ukraine, Georgia và các nước Cộng hoà Trung Á. Không chỉ mở rộng quỹ đạo chi phối của mình, Liên bang Nga còn dùng Iran như lá bài gây rối, hay trái banh đá thủng lưới Hoa Kỳ. Ngày 15 tháng 10, Tổng thống Putin đã nhân hội nghị các quốc gia ở ven biển Caspian đến Tehran tiếp xúc với lãnh đạo Iran và lên tiếng bênh vực quyền lợi của Iran, trực tiếp giải tỏa sức ép của quốc tế (Liên hiệp quốc, Liên hiệp Âu châu và nhất là Hoa Kỳ) đối với hồ sơ nguyên tử của Tehran.

Tuy nhiên, Iran chỉ là trái banh của Nga, một phương tiện cho Putin thách thức quyền lực của Hoa Kỳ. Liên bang Nga sẽ không hy sinh quyền lợi - hay tư thế của mình trong các vùng phiên trấn từ biển Baltic ở phiá Bắc tới Đông Âu qua Trung Âu - để bảo vệ Iran. Các giáo chủ Tehran cũng ý thức được sự yểm trợ có dụng ý đó. Xưa nay, Iran chưa hề là chư hầu của Liên bang Xô viết hay Liên bang Nga và không bao giờ hy sinh quyền lợi của mình hầu bảo vệ quyền lợi của dân Nga. Tehran càng không muốn mình là trái bóng bị Nga đá cho vỡ để tính điểm với Mỹ. Hoa Kỳ cũng biết như vậy. Chính quyền Bush còn biết rõ hơn thế: Liên bang Nga sẵn sàng yểm trợ Tehran trong trận đấu trí và đấu lực của Iran với Hoa Kỳ, nhưng chỉ trong một phạm vi nào đó mà thôi khi cần mặc cả trả giá cho những hồ sơ khác.

Phạm vi ấy là điều có thể đàm phán được.

Mà trong việc đàm phán với Liên bang Nga, Hoa Kỳ cũng còn có nhiều lá bài khác. Thuộc phạm vi Âu châu là thỏa ước về Quân đội Quy ước (Conventional Forces in Europe - CFE), với sự hiện hữu của các đơn vị của Minh ước NATO ngay trước vùng ảnh hưởng của Nga. Mở rộng hơn thì có kế hoạch phòng thủ chiến lược - thiết trí lá chắn chống hoả tiễn, của Nga, với lý cớ phòng vệ hỏa tiễn Iran - tại Ba Lan (Poland) và Cộng hoà Tiệp. Đấy là kế hoạch gọi tắt là BMD, dùng hoả tiễn chặn phi đạn - một kế hoạch đang bị ứng cử viên Hillary Clinton đả kích ở nhà, và đòi hủy bỏ!

Vì vậy, đúng một năm trước tổng tuyển cử Hoa Kỳ, ta đang chứng kiến một màn luân vũ ngoại giao đầy ngoạn mục giữa ba nước là Hoa Kỳ, Iran và Liên bang Nga. Chuyện chính là Iraq, ai cũng biết thế. Nhưng trong một thế trận rắc rối như vậy, "chính binh" có khi lại là "kỳ binh", và chuyện hư có khi lại là thực. Do đó người ta có thể hồ nghi về cái lẽ "thành" hay "bại" trong cuộc cờ, nhất là nếu theo dõi các lập luận tranh cử tại Mỹ.

Sau khi lược duyệt cục diện quy mô và phức tạp của hồ sơ Iraq và cái lẽ hư thực hàm chứa bên dưới, ta mới nhìn lại cuộc cờ tay ba đang diễn ra trước mắt.

Thứ Tư 31 tháng 10, Ngoại trưởng Iran là Manoucher Mottaki đã hủy chuyến thăm viếng Lebanon để qua thủ đô Baghdad nói chuyện với Ngoại trưởng Iraq là Hoshyar Zebari và Thủ tướng Nouri al-Maliki. Tại đây, người cầm đầu ngoại giao Iran nói thêm là Tehran sẵn sàng nối lại đàm phán với Washington về an ninh Iraq, với một đề nghị mới. Tin đó khiến ta thấy rằng Hoa Kỳ vẫn đang ở trong tiến trình hội đàm với Iran, và đặt lại vấn đề "chiến-hòa" hay "Mỹ có thể tấn công Iran hay không" vào trong một bối cảnh rộng hơn. Nôm na là có khi dọa đánh chỉ để đàm. (Khi theo dõi tin tức dồn dập hàng ngày, người ta cần nhớ lại bối cảnh ấy. Đấy là cách hay nhất để mình không là cừu non, hay con vẹt, mà nhắc lại khẩu hiệu của các chính trị gia: Bush-Cheney là một bọn hiếu chiến!)


Thế rồi, từ rất xa, bộ Ngoại giao Tajikistan bỗng loan tin, rằng Tư lệnh Quân khu Trung ương CENTCOM của Hoa Kỳ (có trách nhiệm an ninh trải rộng từ Trung Đông tới Trung Á và Nam Á, từ Địa Trung Hải qua Ấn Độ Dương) là Đô đốc William Fallon đã tạm hoãn vài tuần chuyến thăm viếng dự trù trong hai ngày với lãnh đạo Tajikistan. Tin ấy giúp ta nhớ lại nước cờ của Hoa Kỳ với Liên bang Nga, liên hệ tới việc bảo vệ Âu châu bằng các đơn vị quy ước của NATO (CFE) và cả hồ sơ phòng thủ chiến lược BMD tại Ba Lan và Tiệp. Khi "ông Ác" cầm đầu bộ chỉ huy CENTCOM tạm hoãn nói chuyện với xứ Tajikistan - trong vùng phiên trấn của Nga - thì đấy là một dấu hiệu thiện chí: Mỹ chưa kéo pháo qua sông!

Mục tiêu vẫn là để đàm phán với Nga về việc Nga yểm trợ Iran trong chuyện đàm phán của Iran với Hoa Kỳ về tương lai Iraq. Rắc rối!

Nhưng người ta có thể suy luận như vậy khi thấy Ngoại trưởng Nga Sergei Lavrov tới Tehran ngày hôm trước, 30 tháng 10. Sau đó, Tổng thống Mahmoud Ahmadinejad của Iran bỗng hòa hoãn lên tiếng là Tehran cam kết hợp tác với Nguyên tử lực cuộc IAEA về hồ sơ nguyên tử của mình. Sau khi Putin lên tiếng bênh vực Iran ngày 15 tháng 10, Liên bang Nga đã đạp thắng. Và Phủ Tổng thống Nga còn cho phát ngôn viên phát biểu, rằng Turkey nên cố gắng tự chế trong việc truy lùng các lược lượng phiến loạn (hay ly khai) của dân Kurd.

Những con thoi ngoại giao ấy đang đan lượn trước mắt chúng ta để dẫn tới cao điểm - nhất thời - là một hội nghị quốc tế trong hai ngày mùng hai và mùng ba tại Istanbul của xứ Turkey. Đây là một hội nghị về tình hình an ninh của Iraq, với sự tham dự của năm hội viên thường trực của Hội đồng Bảo an Liên hiệp quốc -Mỹ, Anh, Pháp, Đức, Nga và Trung Quốc -  và của bảy nước lân bang với Iraq là Iran, Syria, Turkey, cùng với Egypt, Saudi Arabia, Jordan và Kuweit. Đáng chú ý nhất sẽ là chuyện đàm phán trực tiếp giữa các Tổng trưởng Ngoại giao của ba nước Hoa Kỳ, Nga và Iran.

Trong cuộc cờ tay ba này, Tehran đã được Putin hà hơi tiếp sức để gây rối cho Chính quyền Bush, sau đó lại được khuyên can là nên nối lại đàm phán với Hoa Kỳ. Các Giáo chủ Tehran sẽ ứng phó thế nào, có những đòn phép gì khác và sẽ thẩm định sức phản công hay tấn công của Mỹ ra sao" Trong cái thế tam giác đó, ai sẽ vận dụng hay yểm trợ ai là một chuyện thời sự hấp dẫn.

Đáng theo dõi hơn những phát biểu tranh cử tại Mỹ (trong đảng Dân chủ ngày 31 và trong đảng Cộng hoà vào tuần trước).

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Các cuộc xung đột giữa Do Thái với Palestine cùng khối Ả Rập là vấn đề nan giải cho Hoa Kỳ lẫn thế giới bởi Do Thái không hề nhượng bộ, luôn có những hành động cứng rắn và trả đũa tàn bạo. Cuộc xung đột hiện nay xảy ra khi Do Thái trục xuất sáu gia đình Palestine tại Đông Jerusalem, là điều mà Do Thái từng bước thực hiện với người dân Palestine từ nhiều năm qua.
Tôi yêu những nông dân thôn Hoành, tôi yêu những nông dân Dương Nội. Yêu cái hồn của đất – nơi con người đang phải đối mặt với phong ba bão táp; nơi con người bước trên nghịch cảnh bằng sự cao quý và khí phách của riêng mình. Tôi có một niềm tin vững chắc rằng lòng tử tế và sự dũng cảm của họ sẽ lan toả và lan rộng.
Từ Văn phòng Viện Tăng Thống, tuy chỉ tồn tại trên danh nghĩa, trong phận sự bảo trì ấn tín của Viện Tăng Thống, kế thừa tâm nguyện của Đức Đệ Ngũ Tăng Thống qua phú chúc di ngôn của Ngài trước ngày thị tịch; chúng tôi trên nương tựa uy đức Tăng già và đạo lực gia trì của Chư tôn Trưởng lão, kính gởi đến Chư tôn Hòa Thượng, Chư Thượng tọa, Đại đức Tăng-già nhị bộ, cùng tất cả bốn chúng đệ tử, tâm nguyện Bồ-đề được thể hiện qua các kỳ họp đã nêu, ước mong tất cả bằng Bồ-đề nguyện và Bồ-đề hành, bằng đức lực, trí lực, và tài lực, với hằng tâm và hằng sản, đồng tâm nhất trí góp phần công đức vào sự nghiệp hoằng pháp lợi sanh mà Chư Thánh Đệ tử, Lịch đại Tổ sư, bằng hùng lực và trí tuệ, bằng từ bi và nhẫn nhục, khoan dung, trải qua vô vàn gian nan chướng duyên trở ngại, đã mang ngọn đèn chánh pháp đến những nơi tăm tối, cho những ai có mắt để thấy, dựng dậy những gì đã sụp đổ, dựng đứng những gì đang nghiêng ngả.
Ngày Phật đản sanh là ngày vui, ngày thiêng liêng và trọng đại của nhân loại. Dù là với truyền thống nào, tông môn pháp phái nào, dù ở quốc độ nào… Người con Phật cũng đều hoan hỷ và thanh tịnh thân tâm để tưởng niệm đức Phật.
Thì tôi cũng nói cho hết lẽ như thế. Chớ bao nhiêu lương dân ở Văn Giang, Dương Nội, Thủ Thiêm, Lộc Hưng… đang sống yên lành mà Đảng & Nhà Nước còn có thể nhẫn tâm biến họ thành những đám dân oan (vật vã khắp nơi) thì cái chính phủ hiện hành có xá chi đến những khúc ruột thừa ở Cambodia.
Bàn về kinh tế không thể không nhắc đến tiền. Tiền không mua được hạnh phúc nhưng không có tiền thì…đói. Tiền mang lại tự do (có tiền mua tiên) hay biến con người thành nô lệ đồng tiền. Con nít lên 3 đã biết tiền dùng để mua bánh kẹo, vậy mà các kinh tế gia giờ này vẫn không đồng ý chuyện tiền để làm chi!
Sau ngày 30/4/1975, nếu phe chiến thắng đã có những chính sách mang lại sự hoà giải quốc gia, đối xử nhân bản với bên thua trận, thay vì cải tạo học tập, càn quét và thiêu huỷ văn hoá miền Nam, đánh tư sản mại bản, thì đã không có hàng triệu người bỏ nước ra đi và người Việt sẽ chẳng mấy ai còn nhớ đến một đất nước của quá khứ, tuy chưa hoàn toàn tự do dân chủ nhưng so với Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam thì người dân đã được tự do hơn bây giờ rất nhiều.
Tất nhiên phải “thành công” vì đảng một mình một chợ, không có ai cạnh tranh hay đòi chia phần. Nhưng việc đảng chọn cho dân bầu chỉ để tuyên truyền cho phương châm “ý đảng lòng dân”, trong khi người dân không có lựa chọn nào khác mà buộc phải đi bỏ phiếu để tránh bị làm khó trong cuộc sống.
Âm nhạc dễ đi vào lòng người, với hình bóng mẹ, qua lời ca và dòng nhạc, mỗi khi nghe, thấm vào tận đáy lòng. Trước năm 1975, có nhiều ca khúc viết về mẹ. Ở đây, tôi chỉ đề cập đến những ca khúc tiêu biểu, quen thuộc đã đi vào lòng người từ ngày sống trên quê hương và hơn bốn thập niên qua ở hải ngoại.
Những bà mẹ Việt xưa nay rất chơn chất thật thà, rất đơn sơ giản dị cả đời lo cho chồng con quên cả thân mình. Sử Việt nghìn năm đương đầu với giặc Tàu, trăm năm chống giặc Tây. Những bà mẹ Việt bao lần âm thầm gạt lệ tiễn chồng con ra trận, người đi rất ít quay về. Những bà mẹ âm thầm ôm nỗi đau, nỗi nhớ thương da diết.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.