Hôm nay,  

Chào Em Năm 2009

07/01/200900:00:00(Xem: 6492)
CHÀO EM NĂM 2009
Trần Củng Sơn
Tấm lịch 2009 đã được treo trên tường, năm mới chính thức lên ngôi. Có lẽ năm cũ 2008 có quá nhiều sự kiện nổi bật mà hậu quả còn vương vấn tới năm mới như chuyện khủng hỏang kinh tế, chuyện người da màu Obama đắc cử tổng thống Hoa Kỳ.
Phải đợi đến ngày 20-1-2009 thì tổng thống Mỹthứ 44 mới chính thức nhậm chức. Người ta nôn nóng coi những biện pháp cứu nguy kinh tế của chính quyền mới. Tin tức và những sự dự đóan cho biết trong năm 2009 tình hình sẽ còn tiếp tục đi xuống. Sẽ còn có thêm nhiều người bị thất nghiệp. Chẳng hạn nhiều cửa hàng bán lẻ, các siêu thị sẽ đóng cửa vì mùa lễ cuối năm vừa qua số lượng bán giảm đi khỏang 4%. Tin tức loan truyền cho thấy hãng nào cũng cắt giảm nhân viên, hãng nào cũng khai là thua lỗ.
Tháng cuối năm 2008 chính phủ Bush đã tung ra 700 tỉ đô la để cứu ngành tài chánh ngân hàng và chính phủ Obama dự trù sẽ tung ra thêm cả ngàn tỉ đô la nữa để tiếp tục cứu nguy.
Và chuyện cơm áo, công ăn việc làm trở thành chuyện quan trọng nhất khi người ta gặp nhau.
Chào em năm 2009, chưa năm nào viết lời chào đón em mà anh có giọng bi quan như lần này. Cứ tưởng là được hân hoan chúc tụng không dè lại nghe tả óan than sầu. Hãy thực tế như người Tàu là Cung Hỷ Phát Tài chứ người Việt Nam thơ thẩn văn chương Cung Chúc Tân Xuân.
Nhạc Giáng Sinh vừa hết thì nhạc Xuân lại tưng bừng trên các đài phát thanh và các tiệm bán băng nhạc. Dù mùa đông đang ngự trị, lạnh lẽo giá băng, tuyết rơi đầy đường nhưng lời ca cứ văng vẳng hoa Xuân , nắng Xuân, gió Xuân, trời Xuân. Có lẽ người Việt Nam hải ngọai- (chợt không dùng chữ người Việt để phân biệt Việt Nam với giống dân Bách Việt từng sinh sống ở bên Tàu), thiết tha với cái Tết truyền thống nhất. Các hội đòan đang lo chuẩn bị tổ chức Hội Tết Hội Xuân như hàng năm.
Năm nay Tết Kỷ Sửu vào ngày 26-1-09 tức ngày Thứ Hai, có người nói như vậy là Tết sẽ kéo dài tới cuối tuần để bà con có dịp thăm nhau chúc nhau chứ Tết mà vào ngày thứ bảy chủ nhật tuy vui nhưng lại sẽ qua mau. Đây là nói về người hải ngọai chứ trong nước thì Tết được nghỉ lễ nên ngày nào cũng được.
Năm ngóai Mậu Tí là con chuột nên nó chạy lung tung quậy phá tạo bao nhiêu sự kiện rối rắm . Năm nay con Trâu, cần cù chịu khó nên phải ráng cày bừa mà sống qua ngày giúp cho đồng lúa trổ bông.
Chào em năm 2009, đã dung thân ở nước Mỹ, nước hùng mạnh nhất thế giới nên dù có khó khăn rồi cũng vượt qua. Tám năm thời Bush con cứ lo chuyện bên ngòai, chiến tranh các nước, nay đến lúc Obama phải chăm sóc chuyện cơm áo, chuyện đời sống môi trường tại nứơc mình và hi vọng mọi chuyện cũng sẽ ổn.

Nhìn về quê nhà thấy cũng không khá vì khủng hỏang kinh tế từ Mỹ lan ra thế giới và tới Việt Nam. Nhiều công nhân các hãng xuất khẩu mất việc, các đầu tư quốc tế đổ vào sẽ giảm, không khí u ám bao trùm. Trong giới lãnh đạo thì phe thân Trung Cộng đang lấn lướt biểu hiện qua vụ các tờ báo nổi tiếng bị thay tổng biên tập vì cái vụ đánh tham nhũng từ mấy năm trước nay phe bị đánh trở mình vùng dậy. Chuyện Trung Cộng từ từ chiếm lấy quần đảo Trường Sa mà không thấy sự phản ứng quyết liệt của nhà cầm quyền đương cuộc dấy lên nỗi lo cho dân tộc Việt Nam trứơc nguy cơ mất đảo, mất hết biển Đông. Chỉ có một điều kiện duy nhất để độc lập tự chủ không mất đất mất biển là tập hợp sức mạnh của tòan dân từ trong nứơc đến hải ngọai, từ mọi tầng lớp già trẻ, lớn bé. Lịch sử mấy ngàn năm chiến đấu giữ nước của tổ tiên đã dạy bài học căn bản này. Đảng Cộng Sản độc tôn dành quyền cai trị đất nước và từ độc tôn dẫn đến độc tài và tham nhũng, thối nát và sự hèn yếu. Những phong trào đấu tranh đòi dân chủ, dân quyền và đa nguyên đa đảng cho đất nước mấy năm nay đã bị phân hóa và mờ nhạt bởi sự đối phó và đàn áp của những kẻ cầm quyền có nhiều kinh nghiệm về phá họai hơn là xây dựng.
Nhìn trong cộng đồng San Jose những tranh cãi khác biệt về ýkiến từ vụ đặt tên cho khu thương mại người Việt trên đường Story vẫn còn để lại những chia rẽ gây cấn qua vụ bãi nhiệm nghị viên Madison Nguyễn trong lần bầu phiếu vào ngày 3-3-2009 sắp tới. Cuộc bỏ phiếu lần này ngòai cử tri gốc Việt còn có cử tri gốc Mễ cho nên ẩn số thắng thua khó mà đóan.
Chào em năm 2009. Mới ngày nào hân hoan chào đón năm 2000 bắt đầu cho thế kỷ 21 thì nay đã được 9 năm. Đối với dòng thời gian vô tận thì chỉ là chớp mắt nhưng đối với một đời người thì nhiều thay đổi. Thế hệ thứ hai sinh ra tại Mỹ đã lớn lên. Hình như chúng cũng không thiết tha gì nhiều đến chuyện đất nước bên kia, chuyện cộng đồng.
Năm nay 2009 là đúng 30 năm kể từ ngày 20-7-1979 khi các nước họp nhau tại thành phố Geneva của Thụy Sĩ để đồng ý cứu vớt và nhận định cư thuyền nhân Việt Nam ở các trại tị nạn Đông Nam Á. Anh và bằng hữu có dự tính làm một đêm văn nghệ để kỷ niệm về một quãng đời đặc biệt, về một chuyến đi sinh tử để từ đó mở ra một kỷ nguyên mới cho cuộc sống của mình và của con cháu, để ôn lại câu chuyện buồn vui của bao người vượt biển vượt sông vượt biên giới đi tìm tự do.
Chào em năm 2009. Chúng ta còn sống với nhau mười hai tháng. Hi vọng sẽ có nhiều thú vị. Cuộc sống là đáng quí cho dù ra sao vì khi ta không còn hiện hữu thì tất cả đều là hư vô, không còn gì để bàn để nhắc tới. Nhiều triết gia cho là hư vô chủ nghĩa, là tánh không, là vô thường biến đổi của vạn vật nhưng nghĩ lại thì cái có, cái hiện hữu, cái đang sống dù chỉ trong chớp mắt cũng rất cần thiết như phải có cặp đôi Aâm Dương không thể thiếu một.
Và cuộc sống vẫn tiếp tục, có hạnh phúc có đau khổ, có lúc có tiền có lúc hết tiền. Vẫn mong là tình ta vẫn đậm đà, phải không em 2009.
San Jose 5-1-09

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.