Hôm nay,  

Lậm Văn Sai (!)

26/10/201000:00:00(Xem: 8669)

Lậm Văn Sai (!)

MC Ngô Mỹ Uyên và Bác Lậm văn sai trong buổi “liên hoan” đầu tiên Phim Quốc Tế  tại Việt Nam (VNIFF)… (Photo: Youtube)

Trần Văn Giang
Cuối tuần tôi rảnh rỗi ngồi nhặt sạn “thư giãn” một chút thì thấy một cục kít bò (bull sh..) to tổ bố: đó là cái “video clip” dài 4 phút từ “Youtube.com” của một người bạn “pho quộc” (forwarded) cho tôi về “em xi nhân dân” Lại Văn Sâm (tên thật, không nói lái) của VTV “chuyển ngữ” lời phát biểu của diễn viên Ngô Ngạn Tổ trong buổi “liên hoan” đầu tiên Phim Quốc Tế  tại Việt Nam (VNIFF)…  Thật là đáng đống tiền bát gạo, không bõ công nhặt sạn vì đã có được một trận cười (miễn phí) gần té ghế.  Bác Lậm văn sai xứng đáng được nhận thêm một cái huy chương “chuyển ngữ nhân dân” và cần được “tiếp thu” ngay về phủ chủ tịt để làm cố vấn (kiêm “người chuyển ngữ”) cho chú Triết lùn.  Liên danh Triết – Sâm mà ra tranh cử trong tương thì phải vô địch… Nhân dân ta có dịp “hồ hởi” sống vui cười mệt nghỉ tạm quên bão lụt, gía vàng, gía xăng, gía gạo, gía mì gói ăn liền… cũng được vài năm chứ không ít (cho đến khi hai bác “về tời vui thú điền viên….”)  Thật bó tay.
Trước khi nói qua về bác Lậm Văn Sai, tôi kính mời quý vị mở xem cái “video clip link” tôi kèm dưới đây và đọc bản chép tay lời dịch “kiệt xuất” của “em xi nhân dân” Lậm văn sai dưới dây để khỏi nghi ngờ là tôi có ác ý, “áp đặt,”  “phịa” chuyện ruồi bu vô căn cứ để “bôi bác chế độ !”
http://www.youtube.com/watch"v=XZ2UOB3Miis&feature=player_embedded
Phần “audio” ghi lại như sau:
Ngô Ngạn Tổ: “Good evening Lady and Gentlemen. I just want to say what a pleasure and honor being to take place, take part in the first Vietnam international film festival in this beautiful city of Hanoi on its 1000 birthday.”
Lại Văn Sâm: “Vâng. Ngô Ngạn Tổ có gửi tới lời chào tới tất cả những người biết anh, hâm mộ anh qua những tiếng reo hò khi anh xuất hiện. Cảm ơn tất cả mọi người đã chào đón anh ở thủ đô Hà Nội. Nơi mà anh cũng biết rất nhiều qua báo đài.”
Ngô Ngạn Tổ: “I think this week has been full of new and interesting challenges for everyone, but what true is a passion of films is very much alive here.”
Lại Văn Sâm: “à…ơ… và anh ấy… cũng rất phấn khởi khi được mời tới dự liên hoan phim quốc tế lần đâu tiên tổ chức tại Việt Nam và anh ấy tin tưởng rằng với đà này thì sự phát triển của điện ảnh Việt Nam.. sẽ có tương lai rất sáng.”
Ngô Ngạn Tổ: “I think the goal of any film festival is not only to bring world cinema to local audiences but also bring local cinema to world audiences and I think that’s certainly’s been achieved here.”
….. hình như có một người nào đó sau cánh gà đang cố ngăn cản sự quá đà của bác Sâm … nhưng họ đã không thể !!!
Lại Văn Sâm: “… và anh nói rằng ở Hà Nội trong những ngày qua thì anh cũng đã được chứng kiến những dòng người đổ đến các rạp để xem các phim trình chiếu trong liên hoan phim quốc tế như thế nào. Xin cảm ơn. Then kiu ve ri mớt. Then kiu ve ri mớt.”
Ngô Ngạn Tổ: “Thank you.”
Theo kịch bản thì đã hết; nhưng không ngờ anh Ngô Ngạn Tổ phá bài, muốn nói thêm. Bác Sâm hoảng thấy rõ, liền hỏi:
Lại Văn Sâm:  “À, dà. du oanh tu say săm xinh mo "”
Ngô Ngạn Tổ: “Last one…”
Nhất quyết muốn chứng tỏ trình độ tiếng Anh của mình bác sâm lại chặn họng Ngô Ngạn Tổ.
Lại Văn Sâm: “Ô kê, ô kê, bờ lít, du quan câm, câm.”
Ngô Ngạn Tổ: “I just want to say that I wish the best of luck for the future of the Vietnam international film festival and I hope I will have a opportunity to come back again, thank you.”
Bởi vì không còn có gì trong giấy để phóng.. quá “đột xuất” cho nên bác Sâm kêu eng éc như heo nọc đang “làm việc thiện,”  cầu cứu một đồng nghiệp tên “Ly” nào đó ở phía trong!!!
Lại Văn Sâm: Ly à! Ly ơi !
Ly: “Vâng, thưa quý vị! Anh đã chúc cho liên hoan phim một thành công tốt đẹp nhất.”
Lại Văn Sâm / Lậm Văn Sai là ai"
Theo Wikipedia (free encyclopedia) liệt kê là:
Trích
“Bác Lậm sinh năm 1957,  du học 12 năm tại Liên sô về ‘khoa’ Ấn độ (Hinduism" Môn học lạ nhỉ!!!).  Làm ‘host’  cho nhiều chương trình TV (Game shows) và là một trong những người sáng lập ra đài truyền hình VTV3.”
Hết trích.
Người Ấn độ thờ bò; như vậy chương trình học 12 năm của bác Lậm thế nào chả có phần tắm bò và “hốt kít” bò (cow dung).  Nhiều du sinh Việt (phần lớn là con cháu cán bộ cao cấp của đảng CSVN) đi học ở Liên sô đã thú nhận là suốt học trình 5-10 năm ở Liên sô chỉ thuần túy nuôi heo, nuôi bò, hốt kít…  và đến ngày đến tháng sẽ được Liên sô vĩ đại cấp đầy đủ bằng cấp không cần phải nói sõi tiếng  Liên sô (vì đã có người nói hộ rồi! Tiện lợi thật!) Nói chi đến Anh ngữ -  ngôn ngữ của bọn tư bản ác ôn… thành thử bác Lậm văn ngọng không dịch Anh ngữ ra tiếng Việt được cũng chẳng có gì lạ đâu.


Dưới sự lãnh đạo văn minh của đảng CSVN, nước Việt có sẵn nhiều em chân dài nhưng đảng chỉ thích các bác chân ngắn (lùn mã tử) “nàm việc nãnh đạo” mới oải… Bác Lậm (và chú Triết) không phải là ngoại lệ. 
Trong “video clip,” bác Lậm nhìn vứa xấu giai vừa ngắn (đứng chỉ đúng tới nách em “em xi” Ngô Mỹ Uyên ! xin xem ảnh).  Trông thoáng qua, thấy bác Lậm dáo dác giống y như một anh “lái lợn” (chưa đủ tài để thiến lợn đâu).  Ấy thế mà bác đã “dẫn” nhiều “game shows” nổi tiếng của Việt Nam mới chết người.  Chẳng hạn như: Đấu trí (bắt chước PokerFace),  Chiếc nón kỳ diệu (bắt chước Wheel of Fortune), Hãy chọn đúng giá (The Price is Right) Ai là triệu phú (Who wants to be millionaire ")…
“Em xi” không biết Anh ngữ thì cũng không có gì lạ phải nói; nhưng trong trạng huống này nhìn rõ ràng vị trí của bác Lậm là người “dịch” (translator) chứ đâu thấy có ai khác !  Bác cứ nghĩ là chuyện tắm bò còn làm được thì “chuyển ngữ”  đâu có phải là chuyện vượt “trường sơn” hay “đường mòn HCM”  đâu mà phải làm to chuyện!  Chỉ tội nghiệp cho anh chàng đẹp giai Ngô Ngạn Tổ.  Anh Tổ nói vài câu ngắn gọn bằng Anh ngữ rất hay lại bị bác Lậm dịch nhăng dịch cuội biến thành trò hề.  Hay nhể! Bác Lậm là người có tài “dẫn chương trình” (Game shows) thì cứ thong thả để cho bác tiếp tục “dẫn game shows” đã sao" Bộ hết người rồi hay sao mà để bác Lậm đứng chuyển ngữ và vô lễ phép cắt ngang “bài nói” (bằng câu “Then kiu ve ri mớt!”) của khách làm xấu hổ cả làng nước…   Thận ngu như lợn.  Bà ngoại của mấy đứa con tôi đã 83 tuổi mà phát âm tiêng “ăng lê” còn “choáng” hơn bố Lậm lùn này.  Trước mặt diễn viên và truyền thông “tầm cỡ” quốc tế thì đây là một cái nhục lớn cho cả nước. Mà nghĩ lại, nhà nước ta sáng suốt lắm đâu có người nào “kém lãnh đạo” đâu…  có lẽ hôm ấy bác Lậm uống nhiều thuốc (overdosed) đau trĩ cho nên giây thần kinh trĩ nó va phải giây thần kinh ở mồm bác đấy…  chứ bình thường bác Lậm ăn nói thông thoáng lắm (!)  là các em gái chân dài chân ngắn choai choai mê như điếu đổ!  Hay là bác nghĩ là người nuớc ngoài làm sao hiểu được tiếng Việt; thì làm gì mà phải dịch “linh tinh” cho nó tối nghĩa...
Thành thật mà nói, kể từ hôm nay cả nước đều biết tỏng là bác dốt rồi chứ không phải có một mình tôi là “người xấu” ghen tị với bác mà nói càm ràm về bác đâu.  Bác nên nghỉ làm “người dẫn chương trình” một thời gian (như bác thỉnh thoảng vẫn ráo) để đi học thêm một ít “inh lít pho tu nai;”  đồng thời cũng để nhân dân có dịp quên cái dốt của bác rồi hẵng hay…  tiện cả đôi đàng.
Phải chi cái tài dịch ngoại ngữ của bác Lậm đem dùng để dịch bài diễn văn của đồng chí Krushchev, tổng bí thư của đảng CS Liên sô, tại Liên hiệp quốc năm 1960 thì phước đức cho hòa bình của toàn thể thế giới biết là bao nhiêu.
Cơ sự là Liên sô bí mật lập căn cứ phóng hỏa tiễn (missles) tai vịnh con Heo (Bay of Pigs) ở Cuba (từ năm 1956).  Năm 1960, Hoa kỳ nhờ điều tra không ảnh mới phát giác ra căn cứ hỏa tiễn này.  Hoa ky nghi ngờ là Liên sô âm mưu dùng căn cứ này với hỏa tiễn có đẩu đạn nguyên tử để đe dọa an ninh của Mỹ.  Chính phù Kennedy đã quyết liệt yêu cầu Liên sô phải gỡ bỏ căn cứ hỏa tiễn này… nếu không Hoa kỳ sẽ có phản ứng quân sự mạnh... ngay cả việc ám chỉ sẽ có đệ III thế chiến với vũ khí nguyên tử với Liên sô.  Cuối cùng Liên sô nhượng bộ cho tháo gỡ hỏa tiễn chở về lại Liên sô.  Ngày 12 tháng 10 năm 1960, trong một phiên họp của ủy ban Thường vụ Liên Hiệp Quôc ở New York, Krushchev, TBT đảng CS liên sô, đã lên diễn đàn tỏ vẻ giận dữ, cúi xuống gỡ một chiếc giầy và đập lên bàn rồi nói :
(theo lời thông dịch viên Liên sô)
- “Chúng tôi (Liên sô) sẽ chôn sống các anh (các nước tư bản!)
(We will bury you !)
Chắc có lẻ anh thông dịch viên người Liên sô này học cùng khoa “Hinduism” với bác Lậm ở “mút cu va” cho nên dịch lăng nhăng để cố (hay vô) tình gây chiến tranh lạnh (cold war) kéo dài vài thế kỷ sau đó; Chứ thực ra bố Krushchev đập một chiếc giầy lên bàn rồi giận dữ nói là :
-  “Không biết thằng khốn nào ăn cắp của tao hết một chiếc giầy …”
(Some bastard stole one of my shoes).
Ái chà chà! Dịch sai trước công chúng quốc tế nguy hiểm đến thế đấy bác Lậm à. 
Cẩn ‘chọng’!!!
Trần Văn Giang
10/25/2010

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tôi vừa mới nghe ông Trần Văn Chánh phàn nàn: “Cũng như các hội nghề nghiệp khác, chưa từng thấy Hội nhà giáo Việt Nam, giới giáo chức đại học có một lời tuyên bố hay kiến nghị tập thể gì liên quan những vấn đề quốc kế dân sinh hệ trọng; thậm chí nhiều lần Trung Quốc lấn hiếp Việt Nam ở Biển Đông trong khoảng chục năm gần đây cũng thấy họ im phăng phắc, thủ khẩu như bình…”
Thế giới chưa an toàn và sẽ không an toàn chừng nào các lực lượng khủng bố trên thế giới vẫn còn tồn tại, một nhà báo, cựu phóng viên đài VOA từ Washington D.C. nói với BBC News Tiếng Việt hôm thứ Năm. Sự kiện nước Mỹ bị tấn công vào ngày 11 tháng 09 năm 2001 đã thức tỉnh thế giới về một chủ nghĩa khủng bố Hồi giáo cực đoan đang tồn tại trong lòng các nước Trung Đông. Giờ đây, sau 20 năm, liệu người Mỹ có cảm thấy an toàn hơn hay họ vẫn lo sợ về một cuộc tấn công khủng bố khác trên đất nước Hoa Kỳ hay nhằm vào công dân Mỹ ở nước ngoài.
Vào ngày 11 tháng 9 năm 2001, những kẻ khủng bố Hồi giáo thuộc tổ chức mạng lưới Al-Qaida đã dùng bốn phi cơ dân sự làm thành một loại vũ khí quân sự để tấn công vào Trung tâm Thương mại Thế giới ở New York và Lầu Năm Góc ở Washington D.C. Các sự kiện không tặc loại này là lần đầu tiên trong lịch sử chiến tranh của nhân loại và đã có hậu quả nghiêm trọng nhất trong lịch sử cận đại.
Thứ Bảy, ngày 11/09/2021, nước Mỹ tưởng niệm 20 năm vụ tấn công khủng bố thảm khốc nhắm vào tòa tháp đôi World Trade Center ở New York, bộ Quốc Phòng Mỹ ở gần Washington và ở Shanksville tại Pennsylvania. Gần 3.000 người chết, hơn 6.000 người bị thương. Hai mươi năm đã trôi qua, vẫn còn hơn 1.000 người chết đã không thể nhận dạng. Chấn thương tinh thần vẫn còn đó. Mối họa khủng bố vẫn đeo dai dẳng. Lễ tưởng niệm 20 năm vụ khủng bố gây chấn động thế giới diễn ra như thế nào, nhất là trong bối cảnh Hoa Kỳ triệt thoái toàn bộ binh sĩ khỏi Afghanistan sau đúng 20 năm tham chiến ? Mời quý vị theo dõi cuộc phỏng vấn với nhà báo Phạm Trần từ Washington.
Những em bé tò mò, lần đầu tiên ngước mắt lên trời, thấy trăng sao, lập tức nảy sinh ước muốn thám hiểm cõi mênh mông ở cuối, ở xa hơn tầm mắt mình. Lớn lên, ý thức được kích thước Vũ Trụ và giới hạn của đời người, biết đường dài dẫn tới một tinh cầu có thể đòi hỏi sự nối tiếp của muôn triệu kiếp người. Tỉnh ra và thất vọng. Ước muốn chỉ còn là ước mơ vương vấn nơi những truyện khoa học giả tưởng huyền hoặc vẽ ra hình ảnh một con tàu kỳ diệu: một ngày kia khoa học tiến bộ, hành khách đáp phi thuyền du lịch tối tân sẽ lọt vào cõi thời gian ngừng trôi, có cuộc đời dài vô tận, tha hồ chu du khắp cùng vũ trụ.
Như vậy, Chủ nghĩa Xã hội Cộng sản là của riêng ông Hồ và đảng CSVN. Nhân dân chưa bao giờ có cơ hội bỏ phiếu hay đồng thuận dưới bất kỳ hình thức trưng cầu ý kiến nào về sự chọn lựa này. Do đó, không làm gì có chuyện nhận dân “đã lựa chọn” nó mà sự thật là đảng CSVN đã áp đặt và tròng vào cổ người dân thứ Chủ nghĩa ngoại lai này. Đó là lý do tại sao đã có chống đối về mối họa Cộng sản từ bên trong hàng ngũ đảng và của một bộ phận không nhỏ quần chúng thuộc mọi thành phần trong xã hội.
Tờ New York Times dẫn lời một giáo sư đại học Berkeley về giáo dục và chính sách công là Bruce Fuller phát biểu rằng, "Newsom đã làm trước tổng thống Biden ba năm nếu nói về chính sách giúp đỡ các gia đình. Bất cứ những phụ huynh hay người ông bà nào ủng hộ việc bãi nhiệm là đang bỏ phiếu chống lại quyền lợi của chính họ". Hay có thể nói thêm rằng, họ đang chống lại những chính sách an sinh và y tế mà họ đang được thụ hưởng, những sự đầu tư vào giáo dục, vào công ăn việc làm cho chính con cái họ.
Bỉnh bút Thái Thanh (Tạp Chí Luật Khoa) kết luận: “ Trong đại dịch lần này hay các đợt khủng hoảng không thể biết trước trong tương lai, tôn giáo có thể trở thành một bàn tay vững chắc để trợ giúp, nâng đỡ tinh thần của người dân. Và điều đó chỉ thành hiện thực khi nhà nước tháo bỏ các chính sách kiểm soát khắc nghiệt dành cho các tổ chức tôn giáo.” Tôi thì (trộm) nghĩ khác, bi quan hơn thế: “Điều đó chỉ thành hiện thực” khi chế độ hiện hành ngưng hiện hữu. Đảng tắt thở thì cuộc đời mới thở (NCT).
Sau khi các nước ngoài rút quân ra khỏi Afghanistan, lực lượng Hồi giáo cực đoan Taliban đã lên nắm quyền. Ngay trong lễ mừng chiến thắng, Taliban lo ráo riết chuẩn bị thành lập chính phủ và thành phần các nhân vật tham gia có thể được công bố trong thời gian tới. Nhưng có nhiều suy đoán cho là trong nội các mới nữ giời sẽ có ít và nắm giử các chức vụ khiêm nhường, điều chắc chắn đặc biệt nhất là những người đã phục vụ trong chế độ củ sẽ không còn được trọng dụng. Nhưng vụ đánh bom tại phi trường Kabul hôm 26/8 khiến cho ít nhất 180 người thiệt mạng, trong đó có 13 binh sĩ Mỹ cho thấy một sự thật khác hẳn: Tổ chức "Nhà nước Hồi giáo" (IS) chủ động khủng bố và đã lên tiếng nhận trách nhiệm. Mỹ đã đáp trả bằng các cuộc tấn công bằng máy bay không người lái ở tỉnh Nangarhar, miền đông Afghanistan, và kết quả là nhà lảnh đạo IS trong "Tỉnh Khorasan" (IS-K) đã bị giết.
TÓM TẮT Thị trường hữu hiệu vì tổng hợp mọi quyết định trong xã hội để đạt đến mức giá chung phù hợp nhất với các dữ kiện đang có (efficient market theory.) Ngược lại nếu giá cả do nhà nước đơn phương quyết định sẽ sai lệch. Giá cả trong thị trường, giống như bãi đấu thầu, không phải lúc nào cũng hợp lý do mỗi người dự đoán giá sẽ còn tăng hay giảm. Tâm lý hùa theo đám đông và tên khờ cuối cùng (Last Fool Theory) rất tai hại trong Kinh Tế Hành Vi (Behavioral Economics) Kinh Tế Phức Tạp (Complexity Economics) tìm hiểu những tác động từ bên ngoài như đại dịch, chiến tranh, phát minh…lên nền kinh tế.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.