Hôm nay,  

Lậm Văn Sai (!)

26/10/201000:00:00(Xem: 8744)

Lậm Văn Sai (!)

MC Ngô Mỹ Uyên và Bác Lậm văn sai trong buổi “liên hoan” đầu tiên Phim Quốc Tế  tại Việt Nam (VNIFF)… (Photo: Youtube)

Trần Văn Giang
Cuối tuần tôi rảnh rỗi ngồi nhặt sạn “thư giãn” một chút thì thấy một cục kít bò (bull sh..) to tổ bố: đó là cái “video clip” dài 4 phút từ “Youtube.com” của một người bạn “pho quộc” (forwarded) cho tôi về “em xi nhân dân” Lại Văn Sâm (tên thật, không nói lái) của VTV “chuyển ngữ” lời phát biểu của diễn viên Ngô Ngạn Tổ trong buổi “liên hoan” đầu tiên Phim Quốc Tế  tại Việt Nam (VNIFF)…  Thật là đáng đống tiền bát gạo, không bõ công nhặt sạn vì đã có được một trận cười (miễn phí) gần té ghế.  Bác Lậm văn sai xứng đáng được nhận thêm một cái huy chương “chuyển ngữ nhân dân” và cần được “tiếp thu” ngay về phủ chủ tịt để làm cố vấn (kiêm “người chuyển ngữ”) cho chú Triết lùn.  Liên danh Triết – Sâm mà ra tranh cử trong tương thì phải vô địch… Nhân dân ta có dịp “hồ hởi” sống vui cười mệt nghỉ tạm quên bão lụt, gía vàng, gía xăng, gía gạo, gía mì gói ăn liền… cũng được vài năm chứ không ít (cho đến khi hai bác “về tời vui thú điền viên….”)  Thật bó tay.
Trước khi nói qua về bác Lậm Văn Sai, tôi kính mời quý vị mở xem cái “video clip link” tôi kèm dưới đây và đọc bản chép tay lời dịch “kiệt xuất” của “em xi nhân dân” Lậm văn sai dưới dây để khỏi nghi ngờ là tôi có ác ý, “áp đặt,”  “phịa” chuyện ruồi bu vô căn cứ để “bôi bác chế độ !”
http://www.youtube.com/watch"v=XZ2UOB3Miis&feature=player_embedded
Phần “audio” ghi lại như sau:
Ngô Ngạn Tổ: “Good evening Lady and Gentlemen. I just want to say what a pleasure and honor being to take place, take part in the first Vietnam international film festival in this beautiful city of Hanoi on its 1000 birthday.”
Lại Văn Sâm: “Vâng. Ngô Ngạn Tổ có gửi tới lời chào tới tất cả những người biết anh, hâm mộ anh qua những tiếng reo hò khi anh xuất hiện. Cảm ơn tất cả mọi người đã chào đón anh ở thủ đô Hà Nội. Nơi mà anh cũng biết rất nhiều qua báo đài.”
Ngô Ngạn Tổ: “I think this week has been full of new and interesting challenges for everyone, but what true is a passion of films is very much alive here.”
Lại Văn Sâm: “à…ơ… và anh ấy… cũng rất phấn khởi khi được mời tới dự liên hoan phim quốc tế lần đâu tiên tổ chức tại Việt Nam và anh ấy tin tưởng rằng với đà này thì sự phát triển của điện ảnh Việt Nam.. sẽ có tương lai rất sáng.”
Ngô Ngạn Tổ: “I think the goal of any film festival is not only to bring world cinema to local audiences but also bring local cinema to world audiences and I think that’s certainly’s been achieved here.”
….. hình như có một người nào đó sau cánh gà đang cố ngăn cản sự quá đà của bác Sâm … nhưng họ đã không thể !!!
Lại Văn Sâm: “… và anh nói rằng ở Hà Nội trong những ngày qua thì anh cũng đã được chứng kiến những dòng người đổ đến các rạp để xem các phim trình chiếu trong liên hoan phim quốc tế như thế nào. Xin cảm ơn. Then kiu ve ri mớt. Then kiu ve ri mớt.”
Ngô Ngạn Tổ: “Thank you.”
Theo kịch bản thì đã hết; nhưng không ngờ anh Ngô Ngạn Tổ phá bài, muốn nói thêm. Bác Sâm hoảng thấy rõ, liền hỏi:
Lại Văn Sâm:  “À, dà. du oanh tu say săm xinh mo "”
Ngô Ngạn Tổ: “Last one…”
Nhất quyết muốn chứng tỏ trình độ tiếng Anh của mình bác sâm lại chặn họng Ngô Ngạn Tổ.
Lại Văn Sâm: “Ô kê, ô kê, bờ lít, du quan câm, câm.”
Ngô Ngạn Tổ: “I just want to say that I wish the best of luck for the future of the Vietnam international film festival and I hope I will have a opportunity to come back again, thank you.”
Bởi vì không còn có gì trong giấy để phóng.. quá “đột xuất” cho nên bác Sâm kêu eng éc như heo nọc đang “làm việc thiện,”  cầu cứu một đồng nghiệp tên “Ly” nào đó ở phía trong!!!
Lại Văn Sâm: Ly à! Ly ơi !
Ly: “Vâng, thưa quý vị! Anh đã chúc cho liên hoan phim một thành công tốt đẹp nhất.”
Lại Văn Sâm / Lậm Văn Sai là ai"
Theo Wikipedia (free encyclopedia) liệt kê là:
Trích
“Bác Lậm sinh năm 1957,  du học 12 năm tại Liên sô về ‘khoa’ Ấn độ (Hinduism" Môn học lạ nhỉ!!!).  Làm ‘host’  cho nhiều chương trình TV (Game shows) và là một trong những người sáng lập ra đài truyền hình VTV3.”
Hết trích.
Người Ấn độ thờ bò; như vậy chương trình học 12 năm của bác Lậm thế nào chả có phần tắm bò và “hốt kít” bò (cow dung).  Nhiều du sinh Việt (phần lớn là con cháu cán bộ cao cấp của đảng CSVN) đi học ở Liên sô đã thú nhận là suốt học trình 5-10 năm ở Liên sô chỉ thuần túy nuôi heo, nuôi bò, hốt kít…  và đến ngày đến tháng sẽ được Liên sô vĩ đại cấp đầy đủ bằng cấp không cần phải nói sõi tiếng  Liên sô (vì đã có người nói hộ rồi! Tiện lợi thật!) Nói chi đến Anh ngữ -  ngôn ngữ của bọn tư bản ác ôn… thành thử bác Lậm văn ngọng không dịch Anh ngữ ra tiếng Việt được cũng chẳng có gì lạ đâu.


Dưới sự lãnh đạo văn minh của đảng CSVN, nước Việt có sẵn nhiều em chân dài nhưng đảng chỉ thích các bác chân ngắn (lùn mã tử) “nàm việc nãnh đạo” mới oải… Bác Lậm (và chú Triết) không phải là ngoại lệ. 
Trong “video clip,” bác Lậm nhìn vứa xấu giai vừa ngắn (đứng chỉ đúng tới nách em “em xi” Ngô Mỹ Uyên ! xin xem ảnh).  Trông thoáng qua, thấy bác Lậm dáo dác giống y như một anh “lái lợn” (chưa đủ tài để thiến lợn đâu).  Ấy thế mà bác đã “dẫn” nhiều “game shows” nổi tiếng của Việt Nam mới chết người.  Chẳng hạn như: Đấu trí (bắt chước PokerFace),  Chiếc nón kỳ diệu (bắt chước Wheel of Fortune), Hãy chọn đúng giá (The Price is Right) Ai là triệu phú (Who wants to be millionaire ")…
“Em xi” không biết Anh ngữ thì cũng không có gì lạ phải nói; nhưng trong trạng huống này nhìn rõ ràng vị trí của bác Lậm là người “dịch” (translator) chứ đâu thấy có ai khác !  Bác cứ nghĩ là chuyện tắm bò còn làm được thì “chuyển ngữ”  đâu có phải là chuyện vượt “trường sơn” hay “đường mòn HCM”  đâu mà phải làm to chuyện!  Chỉ tội nghiệp cho anh chàng đẹp giai Ngô Ngạn Tổ.  Anh Tổ nói vài câu ngắn gọn bằng Anh ngữ rất hay lại bị bác Lậm dịch nhăng dịch cuội biến thành trò hề.  Hay nhể! Bác Lậm là người có tài “dẫn chương trình” (Game shows) thì cứ thong thả để cho bác tiếp tục “dẫn game shows” đã sao" Bộ hết người rồi hay sao mà để bác Lậm đứng chuyển ngữ và vô lễ phép cắt ngang “bài nói” (bằng câu “Then kiu ve ri mớt!”) của khách làm xấu hổ cả làng nước…   Thận ngu như lợn.  Bà ngoại của mấy đứa con tôi đã 83 tuổi mà phát âm tiêng “ăng lê” còn “choáng” hơn bố Lậm lùn này.  Trước mặt diễn viên và truyền thông “tầm cỡ” quốc tế thì đây là một cái nhục lớn cho cả nước. Mà nghĩ lại, nhà nước ta sáng suốt lắm đâu có người nào “kém lãnh đạo” đâu…  có lẽ hôm ấy bác Lậm uống nhiều thuốc (overdosed) đau trĩ cho nên giây thần kinh trĩ nó va phải giây thần kinh ở mồm bác đấy…  chứ bình thường bác Lậm ăn nói thông thoáng lắm (!)  là các em gái chân dài chân ngắn choai choai mê như điếu đổ!  Hay là bác nghĩ là người nuớc ngoài làm sao hiểu được tiếng Việt; thì làm gì mà phải dịch “linh tinh” cho nó tối nghĩa...
Thành thật mà nói, kể từ hôm nay cả nước đều biết tỏng là bác dốt rồi chứ không phải có một mình tôi là “người xấu” ghen tị với bác mà nói càm ràm về bác đâu.  Bác nên nghỉ làm “người dẫn chương trình” một thời gian (như bác thỉnh thoảng vẫn ráo) để đi học thêm một ít “inh lít pho tu nai;”  đồng thời cũng để nhân dân có dịp quên cái dốt của bác rồi hẵng hay…  tiện cả đôi đàng.
Phải chi cái tài dịch ngoại ngữ của bác Lậm đem dùng để dịch bài diễn văn của đồng chí Krushchev, tổng bí thư của đảng CS Liên sô, tại Liên hiệp quốc năm 1960 thì phước đức cho hòa bình của toàn thể thế giới biết là bao nhiêu.
Cơ sự là Liên sô bí mật lập căn cứ phóng hỏa tiễn (missles) tai vịnh con Heo (Bay of Pigs) ở Cuba (từ năm 1956).  Năm 1960, Hoa kỳ nhờ điều tra không ảnh mới phát giác ra căn cứ hỏa tiễn này.  Hoa ky nghi ngờ là Liên sô âm mưu dùng căn cứ này với hỏa tiễn có đẩu đạn nguyên tử để đe dọa an ninh của Mỹ.  Chính phù Kennedy đã quyết liệt yêu cầu Liên sô phải gỡ bỏ căn cứ hỏa tiễn này… nếu không Hoa kỳ sẽ có phản ứng quân sự mạnh... ngay cả việc ám chỉ sẽ có đệ III thế chiến với vũ khí nguyên tử với Liên sô.  Cuối cùng Liên sô nhượng bộ cho tháo gỡ hỏa tiễn chở về lại Liên sô.  Ngày 12 tháng 10 năm 1960, trong một phiên họp của ủy ban Thường vụ Liên Hiệp Quôc ở New York, Krushchev, TBT đảng CS liên sô, đã lên diễn đàn tỏ vẻ giận dữ, cúi xuống gỡ một chiếc giầy và đập lên bàn rồi nói :
(theo lời thông dịch viên Liên sô)
- “Chúng tôi (Liên sô) sẽ chôn sống các anh (các nước tư bản!)
(We will bury you !)
Chắc có lẻ anh thông dịch viên người Liên sô này học cùng khoa “Hinduism” với bác Lậm ở “mút cu va” cho nên dịch lăng nhăng để cố (hay vô) tình gây chiến tranh lạnh (cold war) kéo dài vài thế kỷ sau đó; Chứ thực ra bố Krushchev đập một chiếc giầy lên bàn rồi giận dữ nói là :
-  “Không biết thằng khốn nào ăn cắp của tao hết một chiếc giầy …”
(Some bastard stole one of my shoes).
Ái chà chà! Dịch sai trước công chúng quốc tế nguy hiểm đến thế đấy bác Lậm à. 
Cẩn ‘chọng’!!!
Trần Văn Giang
10/25/2010

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hôm nay công sở và trường học cùng một số hãng xưởng đã được nghỉ lễ ngày Martin Luther King Jr. Day để đón mừng sinh nhật và tưởng niệm ông. MLK sinh ngày 15 tháng Một năm 1929 nhưng ngày MLK Day được chọn là ngày thứ Hai thứ ba trong tháng Một hàng năm, tức hôm nay. Ngoại trừ sinh nhật tổng thống George Washington và Abraham Lincoln được kết hợp và đón chào như một ngày lễ liên bang qua Ngày Tổng Thống - President Day, ông là công dân Hoa Kỳ duy nhất có ngày sinh đã được Quốc Hội chuẩn thuận và tổng thống Ronald Reagan thông qua vào năm 1983, trở thành ngày lễ liên bang chính thức, nhằm tưởng niệm và vinh danh một nhân vật lịch sử vĩ đại của nước Mỹ. Người mà cái tên hầu như hiện diện khắp nước Mỹ qua những bảng tên đường, các trung tâm, tổ chức, phong trào xã hội dân sự.
Bạn tôi, tất cả, phần lớn đều là lính ráo. Chúng tôi không chỉ có chung những năm cầm súng, và một quãng đời tù, mà còn chia chung rất nhiều … cố tật! Hễ gặp nhau là uống, và câu chuyện trên bàn rượu trước sau gì rồi cũng xoay quanh kỷ niệm về đám chiến hữu hồi còn chinh chiến: những thằng đã chết, những đứa đang vất vưởng ở quê nhà, hay lưu lạc (đâu đó) nơi đất lạ xứ người.
Đọc các bản tin về ngày lễ nhậm chức của Tổng Thống tân cử Joe Biden cùng Phó TT Kamala Harris với chủ đề Nước Mỹ Đoàn Kết (America United), bên cạnh những thông tin áp đảo về vấn đề an ninh, có thể nhiều người còn thấy con số 191,500 lá cờ đủ kích cỡ tượng trưng cho người dân không thể đến tham dự cùng 56 bệ đèn được cắm và dựng quanh khu vực tổ chức.
Kết quả bầu cử tại Georgia cho thấy quyền lực chính trị ở Mỹ thay đổi chỉ vỏn vẹn 10 ngàn lá phiếu nhất là đến từ dân thiểu số. Cho nên đảng Dân Chủ dưới thời Biden sẽ gấp rút đẩy mạnh các chính sách nhập cư và an sinh xã hội nhằm biến đỏ thành xanh ở các tiểu bang như Arizona, Georgia hay ngay cả Florida và Texas vốn là những thành trì của đảng Cộng Hòa cho đến nay.
Bao lâu nữa thì hệ thống môi sinh nơi quê hương tôi sẽ bị hủy hoại, đến độ không sinh vật nào có thể sống được ở nơi này? Khi cái vòng sống liên tục vô thủy vô chung đó có một mắt xích bị hỏng, khi môi trường sinh thái ở một nơi nào đó bị mất quân bằng, có bao nhiêu sinh vật sẽ bị ảnh hưởng – và bị ảnh hưởng tận cùng rốt ráo ra sao?
Tôi đã phỏng vấn các nhà tư tưởng hàng đầu về 101 đề tài riêng biệt – từ tiền bạc tới nợ nần, các hệ thống cung cấp tới mậu dịch, việc làm tới máy robots, báo chí tới chính trị, nước tới thực phẩm, biến đổi khí hậu tới nhân quyền, thương mại điện tử tới an ninh mạng, tuyệt vọng tới tinh thần lành mạnh, giới tính tới kỳ thị chủng tộc, nghệ thuật tới văn học, và ngay cả hy vọng và hạnh phúc.Những người tôi phỏng vấn gồm chủ tịch của Viện Khoa Học Quốc Gia Hoa Kỳ, cựu giám đốc CIA, cựu tư lệnh đồng minh tối cao NATO, cựu thủ tướng Ý và nhà thiên văn học hoàng gia Anh. Tôi đã “Zoom” – chữ này đã trở nên một động từ chỉ sau một đêm – với Kishore Mahbubani tại Singapore, Yolanda Kakabadse tại Quito, Judith Butler tại Berkeley, California, Alice Ruhweza tại Nairobi và Jeremy Corbyn tại London. Đối với tập mới nhất của chúng tôi, cựu Tổng Thư Ký Liên Hiệp Quốc Ban Ki-moon từ Hán Thành. Đối với tôi, đó thật sự là lý do của điều tôi học được. Trong số những thứ khác, nó giúp tôi hiểu tại sao
Nước Mỹ đang phải đối diện với những thử thách nghiêm trọng, kể từ khi người biểu tình ủng hộ Tổng thống Donald Trump tràn vào chiếm toà nhà quốc hội ở Thủ đô Washington chiều ngày 6/1 vừa qua. Trong bốn tiếng đồng hồ bị chiếm đóng, các dân cử có lúc đã phải nằm xuống ghế, chui xuống bàn để tránh bị thương do bạo loạn, trước khi được sơ tán đến một nơi an toàn. Vụ bạo loạn hôm 6/1 làm cho 5 người chết trong đó có một cảnh sát, mấy chục người bị thương gồm hơn chục nhân viên an ninh tại quốc hội. Lịch sử đã lập lại, sau hơn hai trăm năm. Năm 1814 quân lính Anh tấn công và đốt phá nhiều nơi kể cả toà nhà quốc hội đang được xây dựng. Đó là lúc có cuộc chiến tranh mang tên “1812 War”.
Mọi người ai cũng hi vọng qua năm mới 2021 Huê kỳ thoát ra khỏi một năm đen tối : có hơn 300 000 người chết vì corona vũ hán, kinh tế khủng hoảng do đại dịch nghiêm trọng không thua hồi năm 1929 tác hại, dân da đen bị kích động vấn đề chủng tộc, cận ngày bầu cử, nổi loạn ở nhiều Tiểu bang, biến Huê kỳ trở thành một nước khủng hoảng và chia rẽ.
Hãy hỏi những người đã mang Cờ Vàng-3 sọc đỏ đi tham gia biểu tình bạo động có biết nhiều người Mỹ và báo chí Mỹ đã cáo buộc những người tấn công vào điện Capitol là “quân khủng bố nội địa” (Domestic Terrorists), hay những kẻ phá hoại (Rioters)? Vì vậy thật khó biết, khi hình ảnh một người leo lên sân thượng của Capitol phất cờ Việt Nam Cộng hòa chiều tối ngày 6/01/2021 được truyền đi khắp Thế giới, trong khi những người biểu tình khác đập phá bên trong, có khiến ai chua xót và đau lòng vì là cờ đã bị xúc phạm ?
Sửa chữa các thiệt hại này trong một sớm một chiều sẽ là chuyện rất khó, nếu không muốn nói là không thể. Trump sẽ không còn là tổng thống nữa, nhưng Trump sẽ vẫn có ảnh hưởng trong đảng Cộng hòa và đất nước. Trong khi thế giới đang ngày càng rối ren và ảnh hưởng của Hoa Kỳ đã suy giảm, Trump đã thúc đẩy đáng kể cả hai xu hướng. Điểm mấu chốt là Trump đang để lại một đất nước và một thế giới trong tình trạng tồi tệ hơn nhiều so với những gì mà Trump được thừa hưởng. Đó là di sản đau buồn của Trump.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.