Hôm nay,  

Phật Đản Sinh

17/05/200800:00:00(Xem: 7124)

Với Phật Pháp thì không có sinh không có diệt, không có cái bắt đầu nên không có cái cuối cùng! Bởi vậy không có thời gian, cũng không có không gian.

Vì không có không gian, nên không có chỗ để chỉ.

Vì không có thời gian, nên không hề bị gián đoạn.

Nếu còn có chỗ chỉ định được thì còn có giới hạn và gián đoạn là không hợp với chân lý Phật Pháp.

Để đúng với tinh thần Đạo Pháp, chúng ta chỉ có thể tạm gọi là: "Mừng Phật Thị Hiện Đản Sinh".

Tuy hiểu như vậy, nhưng chúng ta vẫn phải kính trọng từ ngữ thế gian và truyền thống thế gian, nên vẫn cần làm "Lễ Mừng Phật Đản Sinh", mục đích để kỷ niệm, để tán thán, để noi gương và để ghi ân công đức của Đấng Đại Giác Thích Ca Mâu Ni đã thị hiện "Đản Sinh"; Đã thiên biến vạn hóa, để lại biết bao đường lối, không ngoài mục đích thức tỉnh toàn thể chúng sinh ra khỏi Cơn Trường Mộng Vô Minh! Và vì Vô Minh, chúng ta đắm chìm, trôi lăn, sinh tử mãi mà vẫn không hay biết gì cả! Do lẽ đó ngày Đại Lễ Mừng Phật Đản Sinh rất cần thiết, vì ngoài việc tri ân còn để chúng ta nhắc nhở nhau, noi gương Đức Phật mà suy tư.

Vâng, nếu chịu suy tư một chút, chúng ta sẽ thấy ngày Đại Lễ Mừng Phật Đản Sinh thật vô cùng tuyệt vời về cả hai mặt Đời và Đạo.

- Về mặt Đời: Xin được nhấn mạnh và nhắc lại: Để kỹ niệm, để tán dương, để ghi ân Đấng Cha Lành Thích Ca Mâu Ni đã thị hiện Đản Sinh và đem Giáo Pháp truyền bá, để giáo hóa và cứu vớt chúng sinh ra khỏi mê mờ, trần lao, sinh tử.

- Về mặt Đạo: Hỏi có ai lại không ngạc nhiên rằng: "Là chúng sinh thì chúng ta đều là những kẻ phàm phu!" Nhưng trong Kinh lại dạy rằng:

"Phàm Phu tức Phật, Phiền Não tức Bồ Đề"

Vậy là sao" Làm thế nào để mà thành Phật cho được" Khi mà chúng ta đặc Vô Minh, đầy dẫy phiền não bởi mọi Tập Khí Ô Nhiễm, thói hư và tật xấu! Đó là cả một vấn đề nan giải, và vô cùng trọng đại cần được giải quyết.

Theo Lục Tổ Huệ Năng thì:

- Niệm trước Mê, tức Phàm Phu; Niệm sau Ngộ, tức Phật

- Niệm trước Chấp Cảnh, tức Phiền Não; Niệm sau Lìa Cảnh, tức Bồ Đề

Bởi thế, khi một Niệm suy lường là Niệm Nhị Biên Chấp Thật, tức cái Niệm Phàm Phu Mê Muội, ngoài Chấp Tướng, trong Chấp Không!

Khi không nguyên do gì cả! Vọng Niệm này tự khởi cái Giác: Kiến, Văn, Giác, Tri, là Cái Giác của Nhãn, Nhĩ, Tỷ, Thiệt...( tức Mắt, Tai, Mũi, Lưỡi...). Rồi từ cái Vọng Giác này đi xa hơn, nó lại tự chia thành Năng, thành Sở, tức là chia có Ta, có Người, có Cảnh Vật! Và đương nhiên nó chấp là "Có Thật" tất cả những thứ ấy!

Bởi những chấp chước mọi sự vật là "Có Thật" nên mới tư túi đủ thứ: Nào danh vọng, nào tiền tài, nào ái dục, càng nhiều càng tốt cho bản thân, cho gia đình, cứ như vậy càng ngày càng tham lam, càng ích kỷ, để rồi có sự hơn thua, tranh đấu, đố kỵ, ghét ghen, thủ đoạn, chiến tranh và chết chóc! Tất cả cũng chỉ vì quyền lợi riêng tư! Với Vô Minh, chúng ta vô tình không biết là mình đang bị khốn khổ phiền não trói buộc, ngày lại ngày càng thêm trầm trọng hơn!

Thật là phúc đức thay cho những ai sớm nhận ra sự việc ấy để chán chường cái trò chơi phiền não Vô Minh này nên muốn được giải thoát!

Thì vẫn theo Lục Tổ Huệ Năng: Khi chúng ta đã hiểu sơ và nhận ra được rằng: "Chân Như Tự Tính có khởi Niệm, nhưng cái Niệm của Chân Như Tính không có Năng, không có Sở vì Chân Như khởi Niệm là Niệm Vô Tướng, Niệm Vô Trụ, Niệm Vô Niệm, đấy là Niệm Trí Tuệ, Niệm Ngộ ", mà đã là Niệm Ngộ thì là "Phật Đản Sinh". Xin nhắc lại ở trên: - Trong Kinh nói: "Phàm Phu tức Phật"

- Kinh Lăng Nghiêm nói:  - Tính không rời Tướng- Tướng không rời Tính, - Tính Tướng y Một"

- Vẫn trong Kinh: Phật Pháp Không Rời Thế Gian Pháp Mà chúng ta là "Pháp", và hiện đang mang Thân con người có Sáu Căn: Nhãn, Nhỉ, Tỷ, Thiệt, Thân, Ý (Mắt, Tai, Mũi, Lưỡi, Thân, Ý); Sáu Căn này chúng có Kiến, Văn, Giác, Tri tức là: Thấy, Nghe, Hay, Biết. Xin nhấn mạnh lại: " Do Một Niệm Suy Lường của Vọng Tưởng Vô Minh khởi dậy, là có chuyển, mà có chuyển là có Thức, và có Thức thì tự nó chia Một Tâm Trí Tuệ thành Sáu cái Vọng Thức của Sáu Căn: Nhãn, Nhỉ, Tỷ, Thiệt, Thân, Ý! Nên mới có Năng, có Sở, có phân biệt!

Hiểu như thế thì chúng ta chỉ việc chuyển xoay lại những Vọng Tâm Thức ấy về Tâm Trí Bát Nhã thường hằng khi xưa, vì "Tâm Trí" vẫn đó! Tức là: "Chuyển lại Thức thành Trí". Do đó Lục Tổ nói: "Lục Căn dù có Kiến, Văn, Giác, Tri chăng nữa, cũng chẳng bị Ô Nhiễm bởi muôn cảnh, và cũng không bị ảnh hưởng bởi bất cứ cái gì...

Vì Chân Như Tính vẫn đó, vẫn thường tự tại, vẫn thanh tịnh, và không có Năng cũng chẳng có Sở cho nên Lục Thức cứ việc tự động ra cửa Lục Căn, cứ tự động tiếp xúc với Lục Trần, nhưng Chân Tính ấy vẫn tự tại, an nhiên vô ngại, không nhiễm, cũng chẳng trước" thì ngay đó là "Phật Đản Sinh".Thế cho nên chúng ta Tu làm sao" Học thế nào" Để hiểu và nhận ra Bản Lai sẵn có của mình, là cái cùng khắp không gian, cùng khắp thời gian như đã nói ở trên! Cái ấy nó không hề bị giới hạn, cũng không hề bị gián đoạn, nên nó phải là cùng khắp! Đã là cùng khắp thì quả đúng là:" Phật Pháp Không Rời Thế Gian Pháp!", nghĩa là Phật Pháp không rời Vũ Trụ Vạn Vật, cũng là không rời Chúng Sinh! Vì vậy mà không có chúng sinh, thì làm sao có Phật Pháp" Phật Pháp chẳng ngoài chúng sinh, chúng sinh chẳng ngoài Phật Pháp! Do lẽ đó ai Tu Hành nghiêm chỉnh cũng sẽ thành Phật.

Cái giây phút nhận ra Tự Tính ấy thật đúng ý nghĩa: " Mừng Phật Đản Sinh", Nó vừa thể hiện Phật Đản Sinh của chính mình, vừa báo hiếu được Cha Mẹ đời này, cả Cha Mẹ bao đời trước, cũng là đền ơn Chư Phật Tổ, các Thiện Tri Thức và toàn thể muôn loài muôn vật.

Mừng Phật Đản Sinh

Nhẹ nhàng én lượn với mây bay

Thoang thoảng trầm hương, vi diệu thay!

Muôn loài hớn hơ, phô nguồn sống

Chào đón Đản Sinh, Đức Phật đây.

Chim hót ca, suối đàn hòa tấu

Thác reo vui, hoa nở ngập trời…

Tràn mầu sắc, tung tăng cá lội

Mừng Đản Sinh, Thế Tôn người ơi!

Hào quang chói, mười phương, ba cõi

Tối tăm nào chẳng được chiếu soi

Trường mộng mơ, giật mình tỉnh giấc

Chúng sinh thôi ngụp lặn luân hồi

Toàn vũ trụ nhiệm mầu, vi diệu

Muôn loài chung sức sống đáng yêu

Chưa từng đi, làm sao có đến"

Năng lực này siêu việt, việt siêu!

Đản sinh, ngày ghi ân, kỷ niệm

Đấng đại bi, trí tuệ vô biên

Hướng dạy em: "Vượt Mê, về Giác"

Giác xong thôi, ơn Phật em đền

Thật nghĩa thâm sâu Phật Đản Sinh

Là nhận ra mình, hết điêu linh

Vượt vòng ràng buộc, siêu ba cõi

Là Phật ngay đây, Phật Đản Sinh

Mừng Phật ra đời, Phật Thích Ca

Phật vẫn nơi đây với chúng ta

Không trước, không sau, năm với tháng

Không bao Thế Kỷ, vẫn đây mà

Phật thật là đây, Phật Thích Ca

Không chi là gần, cũng không xa

Ân Phật thâm sâu hằng ngày trả

Phật, "tiếng cười vui" khắp mọi nhà...

Lễ Mộc Dục

Tắm Phật đây không có nghĩa thật là Tắm Phật, vì Phật đây là Phật Tính, mà đã là Phật Tính thì tự nó Thanh Tịnh, Trong Sạch Tuyệt Đối rồi, chúng ta là những kẻ phàm phu, đầy ô nhiễm, làm sao lại có thể Tắm cho Phật được"

Nhưng để noi gương Đức Phật, Ngài đã Tu Hành vô cùng gian lao, khổ cực, Ngài cũng đã từng hướng ngoại tìm cầu, tầm sư học Đạo mãi mà không đạt được kết quả gì! Cho đến một ngày, Ngài phải tọa Thiền và tự hướng vào Nội Tâm mình, mới Giác Ngộ! Tức là nhận ra Phật Tính sẵn có nơi Ngài, và Phật Tính ấy cũng sẵn có ở muôn loài chúng sinh!

Như vậy là chúng ta cũng có Phật Tính! Chỉ vì Vô Minh: Tham, Sân, Si che lấp mà thôi; Nhưng nếu chịu Tu Hành, không cầu Phật bên ngoài mà tự hướng vào Nội Tâm, là theo chân và theo đúng Y Chỉ, "Phương Pháp Tu" của Đức Phật, để rồi một ngày nào đó Phật tự hiện toàn Thân Tâm chúng ta. Thì đó là một cách Tu đứng đắn nhất, đúng nghĩa nhất! Để phù hợp với Chân Tâm Phật Tính thì dĩ nhiên chúng ta tự động buông xã tận cùng mọi Tập Khí là những thói hư tật xấu như : Ích Kỷ, Ghét Ghen, Tranh Giành, Ngạo Mạn, Ác Độc...

Như thế mới thật đúng nghĩa "Tắm Phật"!  Tức là chúng ta đang Tự Thanh Tịnh Thân Tâm mình.  Còn về Lễ Mộc Dục đây, chỉ là một Lễ noi gương, tán dương và tri ân Đức Từ Phụ Thích Ca Mâu Ni mà thôi!

Tắm Phật

Tôi tắm ai đây, Hay tôi tắm tôi"

Phật tuyệt thanh tịnh, tôi toàn tội thôi!

Ôi! tham, sân, si, mạn nghi đầy đủ

Vậy tôi tắm ai đây" Tôi tắm tôi

Tôi tắm Phật, hay là tôi tắm tôi"

Phật thường tịch quang, tội tôi ngập trời!

Gạn sao cho Tập Khí tận, Vô Minh hết

Bật tiếng ai cười "Ồ! Phật hay tôi""

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thuyết hoang tưởng QAnon bảo rằng Donald Trump sẽ quay lại nắm quyền vào ngày 4 tháng Ba làm bất cứ người có trí tuệ và cảm nhận thông thường nào cũng mỉm cười khi nghe qua nhưng đã gây ra niềm tin cho không ít những người yêu thích Trump. Nó như một que lửa nhỏ nhoi để những người này thắp lên, tự đắm mình huyễn hoặc, bám víu vào một điều chính họ cũng có thể mơ hồ, không chắc chắn.
Trường Bộ Binh là một quân trường đào tạo các sĩ quan trừ bị cho Quân lực Việt Nam Cộng Hòa. Lúc trước, trường tọa lạc ở Thủ Đức. Đến đầu năm 1974 thì dời ra Long Thành, một cơ sở mới nằm bên cạnh quốc lộ 15, đường Sài Gòn - Vũng Tàu và cách quận lỵ Long Thành 5 cây số.
Gần đây, khi Bộ trưởng Ngoại giao Trung Quốc Vương Nghị kêu gọi tái lập các mối quan hệ song phương với Hoa Kỳ, một phát ngôn viên của Toà Bạch Ốc đã trả lời rằng, Hoa Kỳ coi mối quan hệ là một trong những cuộc cạnh tranh mạnh mẽ, nó đòi hỏi một vị thế mạnh. Rõ ràng là chính quyền của Tổng thống Joe Biden không chỉ đơn giản là đảo ngược các chính sách của Trump.
Cái thời mà nửa nước Việt “thương râu nhớ dép” (theo như cách nói của nhà văn Võ Phiến) tuy có kéo dài lâu nhưng không vĩnh viễn. Sau khi Nam Bắc hòa lời ca, nước nhà thống nhất, dân chúng của cả hai miền có cơ hội so sánh nên nhận thức của họ bắt đầu chuyển biến: Đả đảo Thiệu Kỳ mua cái gì cũng có. Hoan hô Hồ Chí Minh mua cây đinh cũng phải xếp hàng. Rồi ra, ngay cả đám nhi đồng cũng đánh mất sự ngây thơ (và cũng bắt đầu cảm thấy bất an) nên không giữ được tính vô tư nữa: Đêm qua em mơ gặp bác Hồ. Chân Bác đạp xích lô. Em thấy Bác em kêu xe khác…
Người hạnh phúc và vui vẻ thì sống lâu, sức khỏe dồi dào, không đau bệnh. Người lạc quan, cười nhiều sống lâu hơn người hay than thở, chán nản. Ai cũng thích sống với người lạc quan hơn người bi quan. Hàng ngày, chúng tôi gặp nhiều người tươi cười như ngày hội Tết, lúc nào cũng cười, khuôn mặt tươi như hoa, tiếng nói như chim hót mùa Xuân. Những người này làm việc gì cũng thành công. Người thành công là người hạnh phúc, vì hạnh phúc nên thành công. Người lạc quan thì trẻ mãi không già. Sống vui, sống khỏe, sống hạnh phúc, ai cũng mong có đời sống như thế. Nhưng có bao nhiêu người trong chúng ta được đời sống hanh thông như thế?
Trong khi còn đang đối diện sự phẫn nộ của công luận trong vụ cúp điện nước với hàng loạt quan chức điện lực từ nhiệm hay bị sa thải, thống đốc bang Texas là Greg Abbott tuần này đã ra thông báo mở cửa hoàn toàn cả tiểu bang và không bắt buộc phải mang khẩu trang.
Nhưng hiện tại, hôn là bị phạt 135 euros tại chỗ. Tuần rồi, ở Paris, hai người bạn từ lúc trẻ tình cờ gặp nhau sau hơn mười năm không có dịp gặp lại. Họ đều vui mừng khôn xiết, liền lao vào nhau, ôm nhau, hôn nhau. Vừa buông nhau ra, hai chú cảnh sát tiến tới, lễ phép chào cô cậu, chìa sổ phạt, hạ bút biên ngay 135 euros, xé ra, chìa cho hai người. Cái hôn có đắt lắm không?
Trong cuộc khảo sát và thăm dò dư luận của PEW (Pew Research Center) năm 2020 thì tuổi trẻ (từ khoảng 5 đến 10 tuổi) ở Mỹ, có đến 60% đi theo phụ huynh đến các chùa viện tôn giáo, nhưng đến tuổi “teen” (teenager: 13-19… thirteen – nineteen) thì con số giới trẻ giảm dần còn 30%.
Việt Nam Cộng sản biết rõ ý đồ của Trung Cộng muốn ăn sống nuốt tươi mình ở Biển Đông, nhưng lãnh đạo đảng duy nhất cầm quyền tại Hà Nội chỉ biết tùy cơ ứng biến và cầu may được qúy nhân phù trợ khi bị Bắc Kinh tấn công quân sự. Lập trường này không mới, nhưng không bảo đảm giữ được chủ quyền, quyền chủ quyền và khối lượng tài nguyên khổng lồ và biển đảo của Việt Nam ở Biển Đông.
Nhắc lại chuyện xưa, vào năm 1971 TS Kissinger đến Trung quốc, và một năm sau 1972, TT Nixon cũng đến nơi đây để gặp gỡ với các nhà lãnh đạo Trung Cộng tại Bắc Kinh. Phần trình bày sau là trích đoạn các văn bản ghi lại cuộc đối thoại của hai nhà lãnh đạo Mỹ-Trung liên quan đến cuộc chiến tại Việt Nam, được giải mật và được công bố trên trang The Foreign Relations of the United States (FRUS) và trên Văn khố của Bộ Ngoại Giao (US Depart. Of States Archive).


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.