Hôm nay,  

Ngợi Ca Biểu Tình

13/03/201000:00:00(Xem: 8209)

Ngợi Ca Biểu Tình

Nguyễn Xuân Nghĩa

Những bài học từ chuyện Thái Lan...
Vương quốc Thái Lan lại có biểu tình nữa.
Phe biểu tình áo đỏ báo trước ba ngày biến động mà không được có bạo động tại thủ đô Vọng Các - Bangkok - từ ngày 12 đến 14 tháng Ba. Tờ Bangkok Post thì loan tin sáng 12 rằng lãnh tụ lưu vong của đám biểu tình là nguyên Thủ tướng Thaksin Shinawatra đã bị trục xuất khỏi Dubai của Tiểu vương quốc Á Rập Thống nhất và đang hạ cánh tại tỉnh Siem Reap của xứ Cambốt. Một tin rất vịt.
Trong khi ấy, đương kim Thủ tướng Thái là ông Abhisit Vejjajiava gợi ý ngày từ hôm trước là thà là ông từ chức để cải thiện tình hình chính trị xứ sở, nhưng không chấp nhận những đặt để nằm bên ngoài khuôn khổ luật pháp. Và, lực lượng có khả năng và thẩm quyền biến loạn thành trị, hay chuyển bại thành liệt, là Quân lực Thái, thì tuyên bố là họ sẽ không đảo chánh. Và trước hết, không sử dụng võ lực để triệt hạ chuyện biểu tình!
Ở bên ngoài Thái Lan, nhiều biến động chính trị cũng cho thấy là các cường quốc liên hệ đều quan tâm đến chuyện Thái, vì những tính toán của mình. Đó là Trung Quốc, Hoa Kỳ, Cămbốt Nam Dương và Úc Đại Lợi...
Đầu đuôi, câu chuyện xảy ra như thế nào"
Vụ khủng hoảng kinh tế năm 1997-1998 bùng nổ trước tiên tại Thái Lan vào ngày hai tháng Bảy năm 1997. Sau vụ khủng hoảng tài chánh và hối đoái tại Bangkok, các chính quyền Thái rụng như sung và một tỷ phú về viễn thông, nguyên là viên chức cảnh sát Thái, lên làm Thủ tướng. Đó là ông Thaksin Shinawatra, một người Thái gốc Hẹ, có tổ tiên là dân Quảng Đông qua Thái lập nghiệp từ ba đời và thành một đại gia tại Chiang Mai, có ảnh hưởng trong khu vực Đông Bắc và miền Bắc Thái Lan.
Khi lên cầm quyền, ông Thasksin đảo ngược quyết định của các chính quyền tiền nhiệm. Ông đặt trọng tâm ra ngoài khu vực thủ đô, tìm cách yểm trợ và phát triển các tỉnh nghèo và thành phần bần cùng khốn khổ. Ông đạt thành tích chưa từng thấy từ nhiều thập niên là tái đắc cử trong hai nhiệm kỳ liền. Chánh sách có tính cách đại chúng - hay populist, hoặc mị dân - tất nhiên không thoả mãn nhiều thành phần ưu tú của Thái, là tài phiệt, trí thức thành phố và quân đội, xương sống của chế độ.
Hậu thuẫn của quần chúng đói rách cũng khiến Hoàng gia Thái giật mình.
Có lúc, Thaksin được lòng dân còn hơn Quốc vương - vị Thánh sống của dân Thái. Ông còn dại dột có tiếng nói về chuyện thừa kế vị Quốc vương đã trên tám chục và sức khỏe suy yếu. Ông chê Thái tử là "tay chơi" vô tâm và ủng hộ cô Công chúa là một vị nữ lưu có quan tâm đến dân nghèo. Thaksin chơi dại vì là tài phiệt, có tiền đến độ có vẻ như không cần tiền và cần tiếng, lại còn nổi hơn Quốc vương.
Quả nhiên là ông bị tố cáo là gian lận khi bán một doanh nghiệp của mình cho tổ hợp đầu tư quốc doanh của Tân Gia Ba và khai man giá bán để trốn thuế. Nhiều ủy ban đã được lập để cứu xét mà khi đó chưa có chứng cớ rõ ràng.
Tháng Chín năm 2006, trong khi đang đọc diễn văn trước Đại hội đồng Liên hiệp quốc, Thủ tướng Thaksin bị quân đội đảo chánh ở nhà. Tất nhiên, Hoàng gia Thái phải ủng hộ thì các tướng mới xua quân ra khỏi trại lính để làm chuyện đó. Nhưng các tướng hố nặng khi nhân dịp sửa lại luật lệ trong tinh thần thu hẹp quyền dân chủ và tái lập chế độ độc tài.
Quả nhiên là dân Thái xuống đường biểu tình, một phần để ủng hộ Thaksin - tài phiệt của dân nghèo - một phần để chống lại việc hạn chế dân chủ. Trong khi ấy, Thaksin đi lưu vong. Nhưng vẫn có bộ máy và cái loa ở nhà.
Sau một giai đoạn hỗn loạn, Thái Lan có bầu cử và đảng của ông Thaksin lại đắc cử và phe của ông hai lần lên làm Thủ tướng - mà không bền vì phe chống đối. Cả tướng lãnh, tài phiệt, luật gia và trí thức thành phố cũng xua dân xuống đường biểu tình dưới màu vàng của hoàng gia. Phe ủng hộ Thaksin thì khoác màu đỏ để biểu tình ngược. Người viết xin miễn kể lại tên của các đảng vàng đỏ này để khỏi làm bạn đọc thêm nhức đầu!


Trong chuỗi biến động kéo dài ba năm qua, Thaksin đã có lúc trở về rồi kịp trốn nên không bị bắt. Gia đình ở nhà bị quản thúc rồi sau đó cũng được ai đó giúp cho xuất ngoại. Hai vợ chồng làm giấy ly dị để tiền của phân minh, là tiền của vợ không bị đối thủ của chồng tịch thu mất, v.v... Chuyện rất hài, nhưng không có chuyện cầm tù hay thủ tiêu hoặc tịch biên tài sản như có thể thấy tại nhiều xứ khác.
Ta chỉ cần nhớ là phe áo vàng có ảnh hưởng tại trung ương, nhưng lên phía Bắc thì đấy là địa phương của phe áo đỏ. Còn quân đội và lực lượng Thái theo Hồi giáo tại miền Nam thì ghét Thaksin thậm tệ. Tướng lãnh thì ghét vì Thaksin chơi trội và Hồi giáo thì thù vì bị Thaksin ra tay càn quét khủng bố ly khai rất nặng. Trong khi ấy, bản thân ông hay tay chân thân tín thì cũng có tỳ vết về tham nhũng, như hầu hết mọi lãnh tụ Á châu, dù khoác áo bất cứ màu gì!
Chuyện cắc cớ là Thaksin lại không chịu thua. Ông giấu biệt tông tích là đang sống lưu vong ở đâu, mà cứ từ bên ngoài phóng vào thông điệp và có thể cả tiền bạc để yểm trợ phe áo đỏ.
Cùng cực của sự phạm thượng là khi phe áo vàng biểu tình để lật đổ chính quyền thân Thaksin thì phe áo đỏ biểu tình phá vỡ hội nghị quốc tế của ASEAN do Thái Lan đăng cai tổ chức hồi tháng Tư  năm ngoái tại Pattaya khiến nguyên thủ các nước Nhật, Tầu, Úc, Ấn tham dự hội nghị phải... ù té bỏ chạy. Chính quyền của đương kim Thủ tướng phải ban bố tình trạng khẩn cấp và xin lỗi thiên hạ! Chẳng còn gì là thể thống quốc gia. Nhưng kỳ diệu sao, không có ai thiệt mạng.
Chưa hết, từ Dubai, ông Thaksin còn được Thủ tướng Cămbốt là Hun Sen mời sang làm... cố vấn về kinh tế trong khi mâu thuẫn Miên-Thái bùng nổ vì tranh chấp chủ quyền về một ngôi đền thờ! Nghĩa là xung đột Thái-Thái đang gia tăng thì xứ láng giềng nhảy vào ăn có. Xa hơn một chút, có Trung Quốc! Bắc Kinh rất chiếu cố tính chất gốc Hẹ của Thaksin và ảnh hưởng của ông tại vùng Đông Bắc và Chiang Mai là nơi sinh sống của nhiều người Thái gốc Hoa.
Bên này đại dương, khi chuyện Thái đã rối như nồi canh hẹ, hôm 11, Tổng thống Barack Obama bỗng phát động kế hoạch khuếch trương xuất cảng. Và nói thẳng vào một vấn đề nhạy cảm là cách Bắc Kinh định giá đồng Nhân dân tệ. Ông Obama cần đẩy mạnh xuất cảng để tạo ra công việc làm và cứu lấy cái "job" của mình. Hoàn toàn chính đáng! Nhưng ông thông báo việc đó trước khi mở chuyến công du Đông Nam Á và vận động dự án phát huy tự do mậu dịch với các quốc gia Á châu... vây quanh Trung Quốc - trong đó có Việt Nam.
Bắc Kinh bèn hiểu - có khi không sai - là Obama đang chuận bị be bờ ngăn chặn ảnh hưởng của mình và Mỹ mở chiến dịch tranh thủ Miến Điện, các nước trong lưu vực sông Mekong như Việt, Miên, Lào và... Thái.
Chuyện biểu tình tại Thái giữa hai phe đỏ vàng, trước sự suy yếu của Hoàng gia hay những tính toán của ngoại bang, tất nhiên là được lãnh đạo Thái Lan quan tâm, kể cả phe áo đỏ trong thế đối lập. Tổ quốc lâm nguy" Còn có gì đúng hơn"
Nhưng vì sao quân đội, chính quyền (trong tay phe áo vàng) và cả phe áo đỏ đều cùng nói một giọng là không bạo động" Vì sao toà án Thái ra phán quyết tịch biên một phần tài sản của Thaksin - mà chỉ một phần thôi" Vì sao dân Thái lại có sự tự chế như vậy khi phe áo đỏ nói trước là sẽ có cả trăm ngàn người biểu tình bất bạo động và quả nhiên như vậy"
Lãnh đạo Hà Nội trong khu Ba Đình, hay Bắc Kinh tại Trung Nam Hải, không ai lại dại dột làm như vậy. Tắt đèn, đuổi báo chí quốc tế ra ngoài, và một tràng đại liên hay một thùng xe toàn những cái còng số tám là xong ngay! 
Khi theo dõi chuyện Thái Lan - và khỏi bàn về lẽ đúng sai của hai phe - ta phải thấy khâm phục tinh thần tự chế của dân Thái. Họ văn minh hơn là ta nghĩ. Hãy hỏi những người đã hoặc sắp bị Hà Nội cầm tù thì mình rõ. Vì vậy mới có lời kết: ngợi ca biểu tình!

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Một tuần sau, sau khi dư luận nổi sóng về phát biểu của thiếu niên Chu Ngọc Quang Vinh (“tôi coi đảng như một thế lực xấu chỉ biết lừa gạt dân”) tạm lắng – hôm 7 tháng 9 vừa qua – nhà văn Phạm Đình Trọng kết luận: “Sự việc cho thấy người dân, nhất là thế hệ trẻ đã có nhận thức sâu sắc về pháp luật, có ý thức về sự có mặt của cá nhân trong cuộc đời, trong xã hội”.
Nội dung phát biểu của Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Tô Lâm ngày 27/08/2024 về đường lối khóa đảng XIV cho thấy ông không dám đi ra khỏi quỹ đạo một người Cộng sản bảo thủ để được tồn tại...
Kamala nhắc lại Donald Trump đã cảm ơn Tổng Thống Tập Cận Bình về những gì ông ta đã làm trong thời gian đại dịch COVID. Bà nhớ cả nội dung Trump đã viết trên Twitter: “Thank you, President Xi” và đọc lại cho chục triệu người dân Mỹ đang xem màn hình. “Khi chúng ta biết rằng Tập Cận Bình phải chịu trách nhiệm vì không cung cấp và cung cấp không đầy đủ cho chúng ta sự minh bạch về nguồn gốc của COVID.” Kamala nhắc lại cả việc Donald Trump đã mời Taliban đến David Camp, “là một nơi có ý nghĩa lịch sử đối với chúng ta, với tư cách là những người Mỹ, một nơi mà chúng ta tôn vinh tầm quan trọng của ngoại giao Hoa Kỳ, nơi chúng ta mời và tiếp đón các nhà lãnh đạo thế giới được kính trọng. Và cựu tổng thống này với tư cách là tổng thống đã mời họ đến David Camp vì ông ta, một lần nữa, không biết tầm quan trọng và trách nhiệm của tổng thống Hoa Kỳ. Và điều này quay trở lại vấn đề ông ta đã liên tục hạ thấp và coi thường các quân nhân của chúng ta, những người lính đã hy sinh...
Từ ngày nước Mỹ lập quốc, chưa bao giờ nụ cười của một ứng cử viên tổng thống lại bị đối thủ mang ra mổ xẻ, tấn công với những lời lẽ không phù hợp với tư cách một người tranh cử vị trí lãnh đạo quốc gia. Nhưng ngược lại, cũng chưa bao giờ nụ cười của một ứng cử viên tổng thống lại trở thành niềm hy vọng cho một đất nước đang đối đầu với mối nguy hiểm “duy nhất suốt 248 năm” (theo lời cựu Phó Tổng Thống Dick Chenny.) Đó là nụ cười của Kamala Harris – Một nụ cười đang ngày càng thay hình đổi dạng cuộc tranh cử tổng thống kinh điển của nước Mỹ.
Cựu Tổng Thống Donald Trump đã trình bầy kế hoạch kinh tế của ông tại Economic Club of New York trước đám đông các kinh tế gia, lãnh đạo doanh nghiệp và nhà báo vào 5-9-2024 vừa qua. Buổi nói chuyện này nằm trong chiến dịch tranh cử. Kế hoạch kinh tế trong nhiệm kỳ 2 nếu ông thắng cử bao gồm nhiều chính sách mà ông đã thi hành trong bốn năm đầu cầm quyền. Ông tuyên bố sẽ loại bỏ nhiều chương trình của chính quyền Biden. Ứng cử viên tổng thống của Cộng Hòa quảng cáo chương trình của ông với thuế nội địa thấp, thuế nhập cảng cao chưa từng thấy, giảm bớt luật lệ, và kinh tế phát triển mạnh. Nhưng nhiều chuyên viên đã nghi ngờ giá trị của chương trình kinh tế này. Nhiều người đã lên tiếng chỉ trích đề xuất kinh tế của Trump như chúng ta sẽ thấy trong những phần dưới đây của bài báo này.
Cuộc bầu cử tổng thống Mỹ vào tháng 11 sắp tới không chỉ định hình tương lai chính trị của quốc gia trong vài năm tới mà còn đặt ra những câu hỏi căn bản về bản sắc và tương lai của chính nước Mỹ. Trong khi kết quả bầu cử sẽ quyết định nhiều vấn đề quan trọng, những xung đột sâu sắc về bản chất của nước Mỹ đã được phản ảnh rõ nét qua đường lối, chính sách nêu ra tại hai đại hội Đảng Cộng Hòa và Dân Chủ vừa qua.
Tôi đã xem qua cả trăm bài viết với với nội dung và ngôn từ (“đầu đường xó chợ”) tương tự nhưng chưa bao giờ bận tâm hay phiền hà gì sất. Phần lớn, nếu không muốn nói là tất cả, các bạn DLV đều không quen cầm bút nên viết lách hơi bị khó khăn, và vô cùng khó đọc. Họ hoàn toàn không có khái niệm chi về câu cú và văn phạm cả nên hành văn lủng củng, vụng về, dài dòng, lan man trích dẫn đủ thứ nghị quyết (vớ vẩn) để chứng minh là đường lối chính sách của Đảng và Nhà Nước luôn luôn đúng đắn. Họ cũng sẵn sàng thóa mạ bất cứ ai không “nhận thức được sự đúng đắn” này, chứ không thể lập luận hay phản bác bất cứ một cáo buộc nào ráo trọi.
Ngày 20/7/1969, hai phi hành gia Neil Armstrong và Edwin Aldrin đi vào lịch sử như là hai người đầu tiên đặt chân lên Mặt Trăng thế nhưng sự kiện này bị một số nhà “lý thuyết âm mưu” lên tiếng phủ nhận. Căn cứ vào những điểm “khả nghi” trong tấm hình chụp Armstrong đứng cạnh lá cờ cắm trên Mặt Trăng, họ quả quyết rằng tất cả chỉ là chuyện dàn dựng và bức hình này chỉ được chụp tại một sa mạc ở Nevada. Nhưng bằng chứng của vụ đổ bộ ấy đâu chỉ duy nhất một tấm hình? Tàu Appollo 11 phóng từ mũi Kennedy trước con mắt hàng chục ngàn người và hàng trăm triệu người qua ống kính truyền hình. Hàng trăm ngàn thước phim quay được và chụp được khi tàu Appollo vờn trên quỹ đạo quanh mặt trăng, cảnh tàu con rời tàu mẹ để đổ bộ, cảnh các phi hành gia đi bộ và cả những túi đất đá mang về từ Mặt Trăng v.v. Chúng ta thấy gì ở đây? Những bằng chứng xác thực thì nặng như núi nhưng, khi đã cố tình không tin, đã cố vạch ra những âm mưu thì chỉ cần mấy điểm khả nghi nhẹ tựa lông hồng.
Một bài bình luận của báo Chính phủ CSVN hôm 2/9/2024 viết: “Trải qua bao thăng trầm của lịch sử, đến nay chúng ta ngày càng có cơ sở vững chắc để khẳng định sự thật chúng ta đã trở thành nước tự do độc lập, người dân ngày càng ấm no hạnh phúc…” Những lời tự khoe nhân dịp kỷ niệm 79 năm (1945-2024) được gọi là “Tuyên ngôn độc lập” của ông Hồ Chí Minh chỉ nói được một phần sự thật, đó là Việt Nam đã có độc lập. Nhưng “tự do” và “ấm no hạnh phúc” vẫn còn xa vời. Bằng chứng là mọi thứ ở Việt Nam đều do đảng kiểm soát và chỉ đạo nên chính sách “xin cho” là nhất quán trong mọi lĩnh vực...
Năm 2012 Tập Cận Bình được bầu làm Tổng Bí Thư Trung Ương Đảng; năm 2013 trở thành Chủ Tịch Nước; đến năm 2018 tư tưởng Tập Cận Bình được chính thức mang vào Hiến Pháp với tên gọi “Tư tưởng Tập Cận Bình về chủ nghĩa xã hội với đặc sắc Trung Quốc trong thời đại mới”. Tập Cận Bình đem lại nhiều thay đổi sâu sắc trong xã hội Trung Quốc, mối bang giao Mỹ-Trung và nền trật tự thế giới...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.