Hôm nay,  

Đảng Cướp

29/01/200800:00:00(Xem: 10665)

Mỗi khi năm hết Tết đến, ai cũng có cảm tưởng: Thời gian đi mau quá! Mới hôm nào đây còn nghe tiếng súng nổ vang trời trong dịp Tết Mậu Thân 1968, mà nay đã tròn 40 năm rồi!

Mới ngày nào đây, đồng bào miền Nam Việt Nam (VN) còn miệt mài lo việc nhà việc nước. Vậy mà chỉ trong khoảnh khắc, nước mất nhà tan, họ hốt hoảng tìm đường tị nạn, với những tiếng thở vắn thở dài đầy uất nghẹn!

Mới ngày nào đây, Nguyễn Minh Triết, một anh chàng thất học, giả mạo bằng cấp để gia nhập ngành sĩ quan Cảnh Sát tại Học Viện CSQG, nhưng khi vừa bị phát giác thì chàng bỏ trường, trốn thày, trốn bạn, đi theo Đảng cướp, để rồi ngày hôm nay, thầy của chàng, bạn của chàng phải bỏ nước đi tỵ nạn. Còn chàng thì lọt vào ghế Chủ Tịch Nhà Nước! Đảng cướp của chàng có tên thật là Đảng Cộng Sản Việt Nam (CSVN). Cuộc đời, thật lắm chuyện trớ trêu!

Tại sao người ta lại gọi Đảng CSVN là Đảng Cướp" Bởi vì điều 23 Hiến Pháp Nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam định rằng: "Tài sản hợp pháp của cá nhân, tổ chức, không bị quốc hữu hóa." Có nghĩa rằng tuy mang danh là Cộng Sản, nhưng chế độ Cộng Sản đã bị thế giới khai tử rồi. Thành ra, CSVN bây giờ không còn là Cộng Sản nữa, mà đang bám gót theo tư bản chủ nghĩa. Người dân Việt Nam hiện nay có quyền tư hữu, có quyền làm chủ động sản và bất động sản. Ngày xưa, khi chủ thuyết Cộng Sản còn đang hưng thịnh, Đảng CSVN đã xảo quyệt tịch thu rất nhiều cơ sở của các tôn giáo để hạn chế việc hành đạo và giữ đạo của các tín hữu. Điển hình là đất đai của Giáo Hội Công Giáo Việt Nam (GHCGVN) đều có bằng khoán chứng minh sở hữu chủ từ bao nhiêu năm nay, trước khi Đảng CSVN nứt mắt chào đời. Vậy mà khi nắm được quyền hành, Đảng này phát động chiến dịch tịch thu các tài sản đó một cách bất hợp pháp, chà đạp lên chính luật lệ mà họ đã viết ra.

Điều 23 Hiến Pháp của CSVN đã xác nhận quyền tư hữu của dân chúng và các tổ chức tư nhân, nhưng Đảng này đã đưa ra nguyên tắc sau đây để che đậy hành vi ăn cướp tài sản của người dân:

"Dân là chủ, Nhà Nước quản lý và Đảng lãnh đạo".

Tiêu chuẩn gì mà rừng rú, ngược đời như vậy"

Nếu thực sự dân là chủ tài sản thì theo nguyên tắc thông thường, dân có quyền tự quản lý tài sản của mình hoặc nếu ký giấy giao quyền quản lý cho người khác trong một thời gian nhất định nào thì sau khi hết hạn quản lý, sở hữu chủ có quyền thu hồi tài sản. Quản lý có bổn phận phải giao trả tài sản về cho sở hữu chủ ngay khi được yêu cầu.

Trên thực tế, tại Việt Nam, mọi việc đã không diễn tiến một cách hợp tình, hợp lý như vậy. Theo sự lãnh đạo tối cao của Đảng, Nhà Nước tự ý ban cho mình quyền quản lý, bất chấp người dân là chủ có đồng ý hay không. GHCGVN không hề bao giờ ký giấy hợp pháp trao quyền quản lý đất đai cho Nhà Nước. Như vậy hành vi quản lý này hoàn toàn bất hợp pháp. Hơn thế nữa, đã từ bao nhiêu năm nay, GHCG liên tục, nhưng cương quyết đòi lại những tài sản đã bị Nhà Nước chiếm giữ bất hợp pháp.

Và việc gì phải đến đã đến. Hiện nay, hàng ngàn giáo dân đã nhất loạt đứng lên tại Hà Nội để đòi lại nhà đất của Giáo Hội đã bị Đảng CSVN chiếm đoạt, để chia chác nhau hoặc dùng vào việc bất chính.

Trước tình thế khó xử này, Đảng CSVN đã chống chế một cách rất ấu trĩ: Chính phủ muốn dùng đất đó để xây trường học hay làm nhà cô nhi. Hoàn toàn là ngụy biện! Nguyên tắc sơ đẳng mà Đảng cần biết là không ai có thể đi ăn cướp ngân hàng để lấy tiền nuôi người nghèo. Không thể dùng cứu cánh để biện minh cho phương tiện. Tài sản đã có chủ phải trả lại cho chủ của nó. Nếu Đảng muốn có cơ sở làm việc công ích thì hãy dùng tài sản của Nhà Nước mà làm. Rất nhiều cơ sở của Nhà Nước đang được sử dụng rất lãng phí. Ví dụ: Cái Lăng ở Ba Đình đang dùng để ướp xác thối của Hồ Chí Minh nên dẹp đi, vì nó hôi thối, trái tự nhiên, phản khoa học và vô tích sự. Với cái mảnh đất mênh mông bát ngát đó, Nhà Nước có thể xây được biết bao nhiêu trường học, bệnh viện hoặc cô nhi viện.

Trên phương diện hình luật, hành vi Đảng chiếm đoạt tải sản của dân đã hội đủ yếu tố của tội ăn cướp và Đảng lãnh đạo cuộc ăn cướp này phải được xếp vào loại Đảng Cướp quy mô nhất trong lịch sử loài người.

Một tên đạo tặc cạy cửa ban đêm, dùng vũ khí hăm dọa khổ chủ để lấy đồ đạc trong nhà. Đó là hành động ăn cướp. Còn Đảng CSVN công khai tước đoạt tài sản của dân chúng giữa ban ngày và chủ nhà đốt nến ban đêm cầu khẩn đòi lại thì Đảng cho đó là hành vi phạm pháp, phá rối trật tự công cộng. Ông cha chúng ta đã để lại một câu ca dao thật chí lý:

Con ơi, nhớ lấy lời này:

Giặc đêm là cướp, giặc ngày là quan.

Đảng CSVN quả đúng vừa là "quan" vừa là "cướp"!

Có bao giờ Đảng Cộng Sản nghĩ rằng nếu "Dân làm chủ, Nhà Nước quản lý và Đảng lãnh đạo" thì vợ của các đồng chí cũng phải do Nhà Nước quản lý, rồi một ngày nào đó, qua sự lãnh đạo tối cao của Đảng, Nhà Nước giao vợ Thủ Tướng cho Chủ Tịch Quốc Hội quản lý, giao vợ Chủ Tịch Nhà Nước cho Chủ Tịch Mặt Trận Tổ Quốc quản lý hoặc giao bà phó Chủ Tịch Ủy Ban Nhân Dân cho ông Trưởng Ban Tôn Giáo quản lý. Liệu như vậy có được hay không" Các "quan" Cộng Sản có đồng ý như vậy hay không"

Đảng CSVN xưa nay vẫn rêu rao rằng họ đã lãnh đạo nhân dân đánh Pháp, đuổi Mỹ. Thế nhưng tại sao ngay lúc này đây, Trung Cộng ngang nhiên lấn biên giới, cướp Hoàng Sa và Trường Sa của đất nước VN, mà Đảng vẫn câm, Nhà Nước vẫn điếc và Mặt Trận Tổ Quốc vẫn mù. Không ai dám đả động gì tới quan thày Trung Cộng, dù chỉ là một lời phản đối xuông" Phi lý hơn nữa, khi nhân dân và thanh niên yêu nước nổi dậy biểu tình phản đối Trung Cộng thì Đảng lại ra lệnh đàn áp các cuộc biểu tình ấy" Có gan đánh Pháp, có gan đuổi Mỹ, mà sao không có gan giết Tàu"

Tại sao lại có sự kiện vô lý như vậy"

Câu trả lời cho vấn nạn trên thật quá rõ ràng: Tất cả những cái mà xưa nay Đảng vẫn huyênh hoang gọi là "thành tích đánh Pháp, đuổi Mỹ" đều là giả dối, bịp bợm hết. Lịch sử chiến tranh Việt Nam đã được giải mã và đã chứng minh rằng Đảng CSVN không bao giờ đủ khả năng đánh Pháp. Chính Trung Cộng đã đem vũ khí và quân đội đánh dùm trận Điện Biên Phủ.

Đảng cũng không đủ sức mạnh đuổi Mỹ khỏi VN, mà chính Trung Cộng đã đuổi dùm cho họ. Chứng cớ là sau khi Kissinger và cựu TT. Nixon viếng thăm Trung Cộng năm 1972 thì chỉ một năm sau, hai quốc gia này đã trả giá xong xuôi cho cuộc bán đứng Miền Nam VN bằng hiệp định Paris 1973. Cũng chính vì thế, ngày nay Trung Cộng chiếm đất đai của VN thì Đảng CSVN đành ngậm đắng nuốt cay, im lặng một cách nhục nhã.

Đảng CSVN đã được Tướng Cướp Trung Cộng vẽ đường chỉ lối cho đi ăn cướp. Nay đến lượt chính thày đi ăn cướp trò thì làm sao trò biết đường nào mà chống trả"

Hiểu được sự thực này rồi thì ngọn đuốc đòi Công Lý sẽ được mỗi người dân Việt nhen nhúm, mỗi gia đình nhen nhúm, mỗi tôn giáo nhen nhúm, mỗi tổ chức nhen nhúm; miền Bắc đốt lên, miền Trung đốt lên, miền Nam đốt lên, khắp nơi đốt lên. Rồi tới một ngày, cả nước sẽ biến thành một khối lửa hùng vĩ, thiêu rụi hết mọi tàn dư của Đảng CSVN.

Chắc chắn bài kinh Hòa Bình mà giáo dân Hà Nội đang hát hôm nay sẽ là ca khúc Khải Hoàn cho ngày mai. Ngày đó chắc hẳn sẽ không còn xa.

Tiến Sĩ TRẦN AN BÀI

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Khi đối với cha mẹ có thể cung kính mà vui vẻ, mới là tận Hiếu. Chữ “Kính” nhấn mạnh việc không để xảy ra sơ suất dù rất nhỏ, phụng dưỡng cha mẹ già xuất phát từ nội tâm, với khuôn mặt vui vẻ, mới có thể nói là “Hiếu.” Người già không khác những đứa trẻ, nhiều khi hay tủi thân, hờn dỗi và dễ phiền muộn. Con cái có thể cho cha mẹ ăn uống, hầu hạ cha mẹ khuya sớm nhưng rất khó biết đến nỗi buồn của cha mẹ lúc về già.
Giáo hội xin tán thán tinh thần hộ đạo và tu đạo của quí Thiện nam Tín nữ trong hoàn cảnh tai ương đầy kinh hãi hiện nay. Tất cả năng lực và công đức lớn lao này của người đệ tử, chúng con xin dâng lên cúng dường đức Thế Tôn trong ngày Đản sinh. Hàng trăm ngàn trái tim, hàng vạn ngàn bàn tay siết chặt giữa những thương đau tràn ngập của nhân loại, chúng con nguyện quán chiếu thật sâu sự khổ nạn hiện nay để kiên nhẫn mà vượt qua.
Có lẽ cả Trung Cộng lẫn Hoa Kỳ đều không mong muốn việc khơi mào cho một cuộc xung đột vũ trang, nhưng trước thái độ xác quyết của tổng thống Joe Biden, Trung Cộng hiểu rằng họ đang đối đầu với một đối thủ nguy hiểm gấp bội lần so với những năm qua.
Với chế độ độc đảng toàn trị hiện hành, với bộ máy tam trùng hiện tại, với văn hoá tham nhũng hiện nay, và với chủ trương cấm tự do báo chí cố hữu … thì chuyện sống được bằng lương mãi mãi chỉ là một kỳ vọng xa vời. Vô phương thực hiện!
Hội nghị Paris là một quá trình đàm phán giữa Hoa Kỳ và Bắc Việt kể từ ngày 13 tháng 5 năm 1968, sau ngày 25 tháng 1 năm 1969 có thêm Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) và Mặt trận Dân tộc Giải phóng Miền Nam (MTGPMN) tham gia. Ngoài 202 phiên họp chính thức của bốn bên, còn có thêm 24 cuộc mật đàm khác giữa Henry Kissinger và Lê Đức Thọ, Xuân Thủy. Cuối cùng, hội nghị kết thúc sau bốn năm chín tháng và bốn bên chính thức ký kết Hiệp định Paris để chấm dứt chiến tranh và lập lại hòa bình ở Việt Nam vào ngày 27 tháng 1 năm 1973.
Ngày 30 tháng Tư năm 1975 khép lại trang sử Việt của hai lực lượng dân tộc đối đầu nhau trong thế tương tranh quốc tế giữa tư bản và cộng sản. Thế tương tranh này kéo dài từ tranh chấp giữa hai triết thuyết xuất phát từ phương Tây – Duy Tâm và Duy Vật, đã làm nước ta tan nát. Việt Nam trở thành lò lửa kinh hoàng, anh em một bọc chém giết nhau trong thế cuộc đảo điên cạnh tranh quốc tế.
Galang là tên một đảo nhỏ thuộc tỉnh Riau của Indonesia đã được chính phủ nước này cho Cao ủy Tị nạn Liên Hiệp quốc sử dụng trong nhiều năm để người tị nạn Đông Dương tạm trú, trong khi chờ đợi được định cư ở một nước thứ ba. Trong vòng 17 năm, kể từ khi mở ra năm 1979 cho đến lúc đóng cửa vào năm 1996, Galang đã là nơi dừng chân của hơn 200 nghìn người tị nạn, hầu hết là thuyền nhân vượt biển từ Việt Nam và một số người Cam Bốt.
Hình ảnh thay cho ngàn lời nói, ghi nhận rõ "sự hấp hối" của chế độ Việt Nam Cộng Hòa, ghi lại cảnh hỗn loạn, sự hoảng hốt, nỗi lo sợ của dân chúng lũ lượt rời nơi đang sinh sống, đã bỏ nhà cửa trốn chạy trước khi VC tràn vào thành phố
Chúng ta liệu có thể đóng vai trò giúp đỡ những người nhập cư và tị nạn trong tương lai như là người Mỹ đã từng làm cho chúng ta không? Theo lời của Emma Lazarus, liệu chúng ta có nâng “... ngọn đèn bên cạnh cánh cửa vàng” cho “... kẻ bão táp, người vô gia cư ... người mệt mỏi, người nghèo khổ” không? Đối với chúng tôi, trong ngày 30 tháng 4 này, không có câu hỏi nào có ý nghĩa và tính quan trọng hơn câu hỏi này.
Khách đến Việt Nam ngày nay thấy nhiều nhà cao cửa rộng, xe chạy chật đường hơn xưa. Nhưng đa số người Việt Nam có vẻ không có cái nhu cầu dân chủ của người Myanmar hay người Hồng Kông. Hay là họ có, nhưng 20 năm chiến tranh đã làm họ mệt mỏi, xuôi xị chấp nhận chút đầy đủ vật chất, nhắm mắt với tương lai? Và Đảng Cộng sản Việt Nam có thể hy vọng người Việt sẽ ngoan ngoãn như người dân Bắc Hàn, không cần dự phần tự quyết cho tương lai của mình và con cháu mình?


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.