Hôm nay,  

Lời Mẹ Dặn

23/11/200800:00:00(Xem: 8715)

Lời Mẹ Dặn

Trần Hùng (VNN)
Cách đây hơn nửa thế kỷ, nhà thơ Phùng Quán đã viết bài thơ "Lời Mẹ Dặn" trong đó có những câu: "Yêu ai cứ bảo là yêu, ghét ai cứ bảo là ghét, dù ai ngon ngọt nuông chiều cũng không nói yêu thành ghét, dù ai cầm dao dọa giết, cũng không nói ghét thành yêu". Vì muốn làm "nhà thơ chân thật", ông đã bị chế độ cộng sản đầy đọa suốt cuộc đời. Tuy nhiên, do bản tính quật cường, bất khuất, ông đã khẳng định: "Bút giấy tôi ai cướp giật đi. Tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá". Xem như vậy, làm người chân thật dưới chế độ cộng sản thật khó, nhưng có cái tâm chân thật, người ta vẫn có thể dứng thẳng.
Đối với những người không có cái tâm chân thật thì lại khác, dù có rêu rao hàng ngàn lần lời hay ý đẹp. Thủ tướng CSVN Nguyễn Tấn Dũng trong một dịp đối thoại trực tuyến với người dân vào đầu tháng 2 năm 2007, khi được hỏi "ông yêu điều gì nhất và ghét cái gì nhất", đã trả lời: "Tôi yêu nhất, quý nhất là sự trung thực và tôi cũng ghét nhất, giận nhất là sự giả dối". Nghe thật cảm động, nhưng vì không có "lời mẹ dặn", hành động của ông Dũng lại ngược lại với những điều tốt đẹp mà ông khoa trương, mặc dù ông không bị ai đe dọa, không bị ai "cầm dao dọa giết"!.
Trong cuộc họp quốc hội bù nhìn vào ngày 13-11 vừa qua, khi được hỏi về việc chính phủ Nhật Bản xử án 4 nhân viên của công ty PCI vì đã hối lộ một thành viên cao cấp của Việt Nam, Nguyễn Tấn Dũng nói rằng: "Phía Việt Nam đã chủ động yêu cầu chuyển hồ sơ cho chúng ta quản lý, xử lý, không thể để công dân Việt Nam cho cơ quan tư pháp nước khác xử lý". Cũng theo ông Dũng, "phía Nhật dù đã được yêu cầu, nhưng mất một thời gian dài mới cung cấp lại một hồ sơ chưa đủ cơ sở pháp lý". Vì thế, đến nay nhà nước "sẽ cho điều tra", đồng thời "làm rõ tới đâu, xử lý tới đó".
Những lời biện bạch của Nguyễn Tấn Dũng hoàn toàn sai sự thật.
Vụ án PCI nổ ra vào mùa hè năm nay, do chính phủ Nhật Bản truy tố 4 nhân viên cao cấp của công ty Tư vấn Quốc tế Thái Bình Dương (Pacific Consultants International PCI) về tội "hối lộ cán bộ Cộng sản Việt Nam để được trúng thầu". Bốn bị cáo này gồm Masayoshi Taga, 62 tuổi, nguyên chủ tịch PCI. Kunio Takasu, 65 tuổi, nguyên giám đốc điều hành PCI. Haruo Sakashita, 62 tuổi, nguyên giám đốc PCI và Tsuneo Sakano, 59 tuổi, nguyên trưởng văn phòng PCI tại Hà Nội. Những viên chức này vi phạm luật pháp của Nhật Bản là cấm hối lộ viên chức chính phủ nước ngoài. Theo tin tức của cơ quan điều tra Nhật Bản thì kẻ nhận tiền hối lộ là Huỳnh Ngọc Sĩ, phó giám đốc Sở Giao Thông Vận Tải Sài Gòn, kiêm trưởng ban quản lý dự án Đại Lộ Đông Tây. Số tiền hối lộ mà PCI đã đưa cho ông Sĩ là 650.000 đôla trao hồi tháng 1/2002 và 7/2002; 860.000 đôla năm 2003; 540.000 đôla năm 2004; 160.000 đôla năm 2005 và 220.000 đôla năm 2006. Tổng cộng gần 2,5 triệu đôla. Tuy nhiên, toà án Nhật Bản mới chỉ truy tố về các khoản 600.000 đôla năm 2003 và 220.000 đôla đưa năm 2006.
Đây là một phần trong những chương trình viện trợ phát triển của Nhật Bản dành cho Việt Nam, mỗi năm lên đến trên dưới 1 tỷ đô la, nhằm góp phần quan trọng vào việc thực hiện các mục tiêu kinh tế-xã hội, nhất là trong việc phát triển cơ sở hạ tầng, xoá đói giảm nghèo của Việt Nam.
Đại lộ Đông Tây là dự án xuyên tâm Sài Gòn đi qua các quận 1, 2, 3, 5, 6, 8, Bình Tân và huyện Bình Chánh với chiều dài tổng cộng 21,89 km. Tổng mức đầu tư khoảng hơn 600 triệu đôla trong đó phần vay tiền ODA của chính phủ Nhật trên 400 triệu đôla. Dự án này từng được báo chí Việt Nam ca ngợi là "chắp thêm đôi cách phát triển cho thành phố Sài Gòn". Công ty PCI đã ký được hợp đồng để tư vấn cho dự án này vào cuối năm 2001.
Vào tháng 6-2008, tòa án quận Tokyo đã thành lập một ủy ban đặc biệt để điều tra về những vụ hối lộ này, và khởi sự thẩm vấn 4 thành viên của PCI. Đồng thời, cũng trong tháng 6, toà án Tokyo gửi CSVN "Giấy đề nghị hợp tác điều tra", trong đó có phần tóm tắt nội dung sự việc và lời thú tội của các bị cáo, nêu rõ tên người nhận tiền hối lộ là Huỳnh Ngọc Sĩ trong khoảng 10 lần đưa và nhận hối lộ.


Đầu tháng 8, toà án Tokyo ký trát tống giam 4 nghi can.
Ngày 17-8, nghĩa là gần 2 tháng sau khi toà án Tokyo gửi "giấy đề nghị hợp tác điều tra", CSVN mới đề cập đến vụ án này. Trong một cuộc phỏng vấn của báo chí nhà nước, thứ trưởng Ngoại Giao CSVN Hồ Xuân Sơn nói rằng "trong khi vụ việc đang được điều tra, chưa có kết luận cuối cùng thì các cơ quan truyền thông đại chúng của hai nước đều không nên đưa tin." Báo chí và dư luận Nhật Bản vô cùng kinh ngạc trước lời tuyên bố của Hồ Xuân Sơn về yêu cầu bịt miệng báo chí.
Ngày 25-8, viện công tố Tokyo ký quyết định khởi tố bốn cựu viên chức của công ty PCI.
Ngày 15-10, ông Tsuno Motonori, trưởng cơ quan đại diện hợp tác quốc tế Nhật Bản (JICA) tại Việt Nam họp báo ở Hà Nội cho biết chính phủ Nhật vào tháng 9 đã đề nghị thành lập một uỷ ban hỗn hợp giữa hai nước để chống tham nhũng các dự án viện trợ ODA.
Cho tới thời điểm này, Hà Nội vẫn không nhận là có tham nhũng trong dự án Đại Lộ Đông Tây ở Sài Gòn. Báo chí nhà nước vẫn loan tin "Ban Quản lý dự án nói là không có hành vi tiêu cực như báo chí Nhật Bản đã đưa."
Ngày 12-11, trong phiên xử đầu tiên tại toà án Tokyo, 4 bị cáo đã thú nhận về các tội danh bị cáo buộc.
Ngày 13-11, Nguyễn Tấn Dũng tuyên bố sẽ cho điều tra vụ quan chức Việt Nam bị tố cáo nhận hối lộ của công ty PCI Nhật Bản.
Những lời phát biểu của Nguyễn Tấn Dũng có nhiều điểm dối trá.
Trước tiên, chính Nhật Bản đã chủ động yêu cầu CSVN hợp tác điều tra, chứ không phải "Việt Nam đã chủ động yêu cầu chuyển hồ sơ để xử lý" như ông Dũng nói. Yêu cầu này được Nhật Bản đưa ra vào tháng 6-2008, trong đó nêu lên nhiều công việc cụ thể và hợp lý, nhưng Việt Nam hoàn toàn không đáp ứng.
Tiếp theo, cũng chính Nhật Bản đã đòi lập Uỷ ban hỗn hợp giữa hai nước, chứ không phải như ông Dũng mập mờ nói rằng "Việt Nam đang cùng Nhật Bản thành lập Uỷ ban hỗn hợp". Vì thái độ bất hợp tác của CSVN mà cho đến nay Uỷ ban này vẫn chưa hoạt động.
Thêm nữa, Nguyễn Tấn Dũng tuyên bố rằng "nhà nước quyết tâm diệt trừ tham nhũng", nhưng trên thực tế, CSVN không hề có thiện chí này. Gần nửa năm sau khi toà án Tokyo cung cấp rất nhiều chi tiết cụ thể và xác thực, CSVN vẫn chưa hề bắt tay vào việc, mà vẫn chỉ hứa hẹn và chỉ thị suông. Mãi đến ngày 19-11, Huỳnh Ngọc Sĩ mới bị "tạm đình chỉ chức vụ". Đó là tất cả "quyết tâm diệt trừ tham nhũng" của nhà nước hay sao".
Trong lời phát biểu ngày 13-11, Nguyễn Tấn Dũng còn âm mưu khích động tinh thần dân tộc để bao che tham nhũng. Ông ta nói rằng "không thể để công dân Việt Nam cho cơ quan tư pháp nước khác xử lý". Câu nói này nghe tưởng như thể hiện tinh thần yêu nước cao độ, nhưng thực ra chỉ là yêu tiền mãnh liệt. Trong tương quan quốc tế hiện nay, việc khích động tinh thần dân tộc cực đoan như thế không còn phù hợp, mà ngược lại, các nước rất tích cực hợp tác với nhau trong việc ngăn chặn tội phạm liên quốc gia. Trong trường hợp PCI, Nhật Bản không hề đòi dẫn độ Huỳnh Ngọc Sĩ, mà chỉ yêu cầu Việt Nam hợp tác. Lẽ ra, CSVN đã phải có thái độ chân thành và tích cực để giúp Nhật Bản điều tra về phần của họ, cũng như chủ động đề ra những biện pháp điều tra về phiá mình, chứ không thể viện dẫn một cách mù lòa tinh thần dân tộc để trốn chạy trách nhiệm. Chính thái độ trốn chạy mới khiến quốc tế thêm coi thường hình ảnh của Việt Nam, nhất là sau khi đã xẩy ra hàng loạt những vụ tham nhũng dính líu đến tiền viện trợ của nước ngoài như vụ PMU18 cũng với Nhật Bản, vụ  Siemens ở Đức, hay vụ Nexus Technologies liên quan đến Hoa Kỳ... Sự trốn chạy này càng cho thấy rõ thêm chính sách "ăn cắp tập thể" của CSVN.
Tóm tắt lại, dù mất nhiều nỗ lực tuyên truyền, nhưng những người lãnh đạo cộng sản vẫn không thể che dấu những hành động tham ô và cướp đoạt của họ. Chính họ đã tự phơi bầy bản chất xấu xa của chế độ qua những lời dối trá như của ông Nguyễn Tấn Dũng vừa qua. Và cũng chính họ đã khiến người Việt Nam cảm thấy hổ thẹn khi tiếp xúc với ánh sáng văn minh!.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nhiều năm sau, mỗi năm đến ngày 30 tháng 4, nhớ lại những ngày chinh chiến trên quê hương, những trang chiến sử Bảo Quốc An Dân oai hùng của người lính quốc gia được lần lượt lật qua cùng với những đoạn đường khổ nạn của dân tộc mà đoàn quân Mũ Đỏ đã kinh qua, câu nói của vị cựu Tư lệnh "Nhảy Dù là phải như vậy" cũng là câu nói của các thế hệ người lính Nhảy Dù Việt Nam Cộng Hòa, một đời tận trung báo quốc
Các cuộc khảo sát và nghiên cứu từ chính phủ, các tổ chức dân sự cho đến đại học đều cho thấy, dù có những bước tiến bộ to lớn cũng như được luật pháp bảo vệ, trên thực tế thì các phân biệt đối xử dựa trên sắc tộc, giới tính, tuổi tác... vẫn còn hiện hữu trong xã hội Mỹ. Riêng trong vấn đề bạo lực cảnh sát thì rủi ro một người da đen hay da màu bị cảnh sát bắn chết hay đối xử bất công đều cao hơn người da trắng.
Tỉnh thức thân phận là vấn đề kiến thức; xác định ý muốn để thay đổi là vấn đề quyết tâm. Nếu còn sống trong vô cảm, mang tâm trạng nô lệ tự nguyện hay còn Đảng còn mình và chờ đợi hạnh phúc giả tạo do Đảng, Trung Quốc, Hoa Kỳ và cộng đồng quốc tế ban phát, thì người dân sẽ còn tiếp tục thua trong đau khổ. Không ai có phép lạ để chuyển hoá đất nước thay cho chúng ta. Vấn đề là sự chọn lựa.
Người già nghĩ về quá khứ, còn người trẻ nghĩ đến tương lai. Người trẻ Việt Nam đã có mặt trong chính quyền, làm việc ở phủ Tổng Thống, ở Quốc Hội, là Dân Biểu, Thượng Nghị Sĩ, Chánh Án của liên bang, của tiểu bang, làm Tướng và giữ những chức vụ quan trọng ở Bộ Quốc Phòng. Tuổi trẻ Việt Nam là khoa học gia, là thương gia, là giáo sư đại học. Người trẻ có mặt khắp nơi, ở Mỹ, Úc, Á, Âu Châu. Người trẻ Việt Nam tiến rất nhanh.
Ở Việt Nam, người dân không hiểu tại sao công tác phòng, chống Quốc nạn tham nhũng cứ “vẫn còn nghiêm trọng và tinh vi” mãi sau 16 năm có Luật phòng, chống tham nhũng đầu tiên (2005), 3 năm sau có Luật thứ nhì (2018) và sau 9 năm (2012) Ban Chỉ đạo Trung ương về phòng, chống tham nhũng được chuyển từ Chính phủ sang Bộ Chính trị do Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng làm Trưởng Ban.
Trong chiến tranh 1954-1975 vừa qua trên đất nước chúng ta, cả Bắc Việt Nam (BVN) và Nam Việt Nam (NVN) đều không sản xuất được võ khí và đều nhờ nước ngoài viện trợ. Nước viện trợ chính cho NVN là Hoa Kỳ; và một trong hai nước viện trợ chính cho BVN là Liên Xô. Những biến chuyển từ hai nước nầy ảnh hưởng rất lớn đến tình hình chiến tranh Việt Nam.
Nói một cách tóm tắt, hiểm hoạ lớn nhất của Việt Nam không phải là chế độ độc tài trong nước hay âm mưu xâm lấn biển đảo của Trung Quốc mà là sự dửng dưng của mọi người. Chính sự dửng dưng đến vô cảm của phần lớn dân chúng là điều đáng lo nhất hiện nay.
Bà Vivien Tsou, giám đốc Diễn đàn Phụ nữ Mỹ gốc Á Thái Bình Dương, cho biết: “Mặc dù trọng tâm là sự thù ghét người gốc Á, nhưng tất cả đều bắt nguồn từ quan điểm da trắng thượng đẳng, và bất cứ ai cũng có thể trở thành “Con dê tế thần bất cứ lúc nào”.
Tổ chức Người Bảo Vệ Nhân Quyền cho biết hiện có 276 tù nhân lương tâm đang bị giam giữ tại Việt Nam. Nhà đương cuộc Hà Nội đối xử với họ ra sao? Tồ Chức Ân Xá Quốc Tế nhận định: “Các nhà tù ở Việt Nam có tiếng là quá đông và không đáp ứng được các tiêu chuẩn quốc tế tối thiểu. Vietnamese jails are notoriously overcrowded and fail to meet minimum international standards.”
Nếu so sánh ta sẽ thấy các cuộc biểu tình giữa Việt Nam và ba nước kia khác nhau: ở Việt Nam, yếu tố Trung Quốc là mầm mất nước, nguyên nhân chánh làm bùng phát các cuộc biểu tình. Còn ở Miến Điện, Hồng Kông và Thái Lan, nguyên nhân thúc đẩy giới trẻ xuống đường là tinh thần dân chủ tự do, chống độc tài.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.