Hôm nay,  

Lời Mẹ Dặn

23/11/200800:00:00(Xem: 8801)

Lời Mẹ Dặn

Trần Hùng (VNN)
Cách đây hơn nửa thế kỷ, nhà thơ Phùng Quán đã viết bài thơ "Lời Mẹ Dặn" trong đó có những câu: "Yêu ai cứ bảo là yêu, ghét ai cứ bảo là ghét, dù ai ngon ngọt nuông chiều cũng không nói yêu thành ghét, dù ai cầm dao dọa giết, cũng không nói ghét thành yêu". Vì muốn làm "nhà thơ chân thật", ông đã bị chế độ cộng sản đầy đọa suốt cuộc đời. Tuy nhiên, do bản tính quật cường, bất khuất, ông đã khẳng định: "Bút giấy tôi ai cướp giật đi. Tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá". Xem như vậy, làm người chân thật dưới chế độ cộng sản thật khó, nhưng có cái tâm chân thật, người ta vẫn có thể dứng thẳng.
Đối với những người không có cái tâm chân thật thì lại khác, dù có rêu rao hàng ngàn lần lời hay ý đẹp. Thủ tướng CSVN Nguyễn Tấn Dũng trong một dịp đối thoại trực tuyến với người dân vào đầu tháng 2 năm 2007, khi được hỏi "ông yêu điều gì nhất và ghét cái gì nhất", đã trả lời: "Tôi yêu nhất, quý nhất là sự trung thực và tôi cũng ghét nhất, giận nhất là sự giả dối". Nghe thật cảm động, nhưng vì không có "lời mẹ dặn", hành động của ông Dũng lại ngược lại với những điều tốt đẹp mà ông khoa trương, mặc dù ông không bị ai đe dọa, không bị ai "cầm dao dọa giết"!.
Trong cuộc họp quốc hội bù nhìn vào ngày 13-11 vừa qua, khi được hỏi về việc chính phủ Nhật Bản xử án 4 nhân viên của công ty PCI vì đã hối lộ một thành viên cao cấp của Việt Nam, Nguyễn Tấn Dũng nói rằng: "Phía Việt Nam đã chủ động yêu cầu chuyển hồ sơ cho chúng ta quản lý, xử lý, không thể để công dân Việt Nam cho cơ quan tư pháp nước khác xử lý". Cũng theo ông Dũng, "phía Nhật dù đã được yêu cầu, nhưng mất một thời gian dài mới cung cấp lại một hồ sơ chưa đủ cơ sở pháp lý". Vì thế, đến nay nhà nước "sẽ cho điều tra", đồng thời "làm rõ tới đâu, xử lý tới đó".
Những lời biện bạch của Nguyễn Tấn Dũng hoàn toàn sai sự thật.
Vụ án PCI nổ ra vào mùa hè năm nay, do chính phủ Nhật Bản truy tố 4 nhân viên cao cấp của công ty Tư vấn Quốc tế Thái Bình Dương (Pacific Consultants International PCI) về tội "hối lộ cán bộ Cộng sản Việt Nam để được trúng thầu". Bốn bị cáo này gồm Masayoshi Taga, 62 tuổi, nguyên chủ tịch PCI. Kunio Takasu, 65 tuổi, nguyên giám đốc điều hành PCI. Haruo Sakashita, 62 tuổi, nguyên giám đốc PCI và Tsuneo Sakano, 59 tuổi, nguyên trưởng văn phòng PCI tại Hà Nội. Những viên chức này vi phạm luật pháp của Nhật Bản là cấm hối lộ viên chức chính phủ nước ngoài. Theo tin tức của cơ quan điều tra Nhật Bản thì kẻ nhận tiền hối lộ là Huỳnh Ngọc Sĩ, phó giám đốc Sở Giao Thông Vận Tải Sài Gòn, kiêm trưởng ban quản lý dự án Đại Lộ Đông Tây. Số tiền hối lộ mà PCI đã đưa cho ông Sĩ là 650.000 đôla trao hồi tháng 1/2002 và 7/2002; 860.000 đôla năm 2003; 540.000 đôla năm 2004; 160.000 đôla năm 2005 và 220.000 đôla năm 2006. Tổng cộng gần 2,5 triệu đôla. Tuy nhiên, toà án Nhật Bản mới chỉ truy tố về các khoản 600.000 đôla năm 2003 và 220.000 đôla đưa năm 2006.
Đây là một phần trong những chương trình viện trợ phát triển của Nhật Bản dành cho Việt Nam, mỗi năm lên đến trên dưới 1 tỷ đô la, nhằm góp phần quan trọng vào việc thực hiện các mục tiêu kinh tế-xã hội, nhất là trong việc phát triển cơ sở hạ tầng, xoá đói giảm nghèo của Việt Nam.
Đại lộ Đông Tây là dự án xuyên tâm Sài Gòn đi qua các quận 1, 2, 3, 5, 6, 8, Bình Tân và huyện Bình Chánh với chiều dài tổng cộng 21,89 km. Tổng mức đầu tư khoảng hơn 600 triệu đôla trong đó phần vay tiền ODA của chính phủ Nhật trên 400 triệu đôla. Dự án này từng được báo chí Việt Nam ca ngợi là "chắp thêm đôi cách phát triển cho thành phố Sài Gòn". Công ty PCI đã ký được hợp đồng để tư vấn cho dự án này vào cuối năm 2001.
Vào tháng 6-2008, tòa án quận Tokyo đã thành lập một ủy ban đặc biệt để điều tra về những vụ hối lộ này, và khởi sự thẩm vấn 4 thành viên của PCI. Đồng thời, cũng trong tháng 6, toà án Tokyo gửi CSVN "Giấy đề nghị hợp tác điều tra", trong đó có phần tóm tắt nội dung sự việc và lời thú tội của các bị cáo, nêu rõ tên người nhận tiền hối lộ là Huỳnh Ngọc Sĩ trong khoảng 10 lần đưa và nhận hối lộ.


Đầu tháng 8, toà án Tokyo ký trát tống giam 4 nghi can.
Ngày 17-8, nghĩa là gần 2 tháng sau khi toà án Tokyo gửi "giấy đề nghị hợp tác điều tra", CSVN mới đề cập đến vụ án này. Trong một cuộc phỏng vấn của báo chí nhà nước, thứ trưởng Ngoại Giao CSVN Hồ Xuân Sơn nói rằng "trong khi vụ việc đang được điều tra, chưa có kết luận cuối cùng thì các cơ quan truyền thông đại chúng của hai nước đều không nên đưa tin." Báo chí và dư luận Nhật Bản vô cùng kinh ngạc trước lời tuyên bố của Hồ Xuân Sơn về yêu cầu bịt miệng báo chí.
Ngày 25-8, viện công tố Tokyo ký quyết định khởi tố bốn cựu viên chức của công ty PCI.
Ngày 15-10, ông Tsuno Motonori, trưởng cơ quan đại diện hợp tác quốc tế Nhật Bản (JICA) tại Việt Nam họp báo ở Hà Nội cho biết chính phủ Nhật vào tháng 9 đã đề nghị thành lập một uỷ ban hỗn hợp giữa hai nước để chống tham nhũng các dự án viện trợ ODA.
Cho tới thời điểm này, Hà Nội vẫn không nhận là có tham nhũng trong dự án Đại Lộ Đông Tây ở Sài Gòn. Báo chí nhà nước vẫn loan tin "Ban Quản lý dự án nói là không có hành vi tiêu cực như báo chí Nhật Bản đã đưa."
Ngày 12-11, trong phiên xử đầu tiên tại toà án Tokyo, 4 bị cáo đã thú nhận về các tội danh bị cáo buộc.
Ngày 13-11, Nguyễn Tấn Dũng tuyên bố sẽ cho điều tra vụ quan chức Việt Nam bị tố cáo nhận hối lộ của công ty PCI Nhật Bản.
Những lời phát biểu của Nguyễn Tấn Dũng có nhiều điểm dối trá.
Trước tiên, chính Nhật Bản đã chủ động yêu cầu CSVN hợp tác điều tra, chứ không phải "Việt Nam đã chủ động yêu cầu chuyển hồ sơ để xử lý" như ông Dũng nói. Yêu cầu này được Nhật Bản đưa ra vào tháng 6-2008, trong đó nêu lên nhiều công việc cụ thể và hợp lý, nhưng Việt Nam hoàn toàn không đáp ứng.
Tiếp theo, cũng chính Nhật Bản đã đòi lập Uỷ ban hỗn hợp giữa hai nước, chứ không phải như ông Dũng mập mờ nói rằng "Việt Nam đang cùng Nhật Bản thành lập Uỷ ban hỗn hợp". Vì thái độ bất hợp tác của CSVN mà cho đến nay Uỷ ban này vẫn chưa hoạt động.
Thêm nữa, Nguyễn Tấn Dũng tuyên bố rằng "nhà nước quyết tâm diệt trừ tham nhũng", nhưng trên thực tế, CSVN không hề có thiện chí này. Gần nửa năm sau khi toà án Tokyo cung cấp rất nhiều chi tiết cụ thể và xác thực, CSVN vẫn chưa hề bắt tay vào việc, mà vẫn chỉ hứa hẹn và chỉ thị suông. Mãi đến ngày 19-11, Huỳnh Ngọc Sĩ mới bị "tạm đình chỉ chức vụ". Đó là tất cả "quyết tâm diệt trừ tham nhũng" của nhà nước hay sao".
Trong lời phát biểu ngày 13-11, Nguyễn Tấn Dũng còn âm mưu khích động tinh thần dân tộc để bao che tham nhũng. Ông ta nói rằng "không thể để công dân Việt Nam cho cơ quan tư pháp nước khác xử lý". Câu nói này nghe tưởng như thể hiện tinh thần yêu nước cao độ, nhưng thực ra chỉ là yêu tiền mãnh liệt. Trong tương quan quốc tế hiện nay, việc khích động tinh thần dân tộc cực đoan như thế không còn phù hợp, mà ngược lại, các nước rất tích cực hợp tác với nhau trong việc ngăn chặn tội phạm liên quốc gia. Trong trường hợp PCI, Nhật Bản không hề đòi dẫn độ Huỳnh Ngọc Sĩ, mà chỉ yêu cầu Việt Nam hợp tác. Lẽ ra, CSVN đã phải có thái độ chân thành và tích cực để giúp Nhật Bản điều tra về phần của họ, cũng như chủ động đề ra những biện pháp điều tra về phiá mình, chứ không thể viện dẫn một cách mù lòa tinh thần dân tộc để trốn chạy trách nhiệm. Chính thái độ trốn chạy mới khiến quốc tế thêm coi thường hình ảnh của Việt Nam, nhất là sau khi đã xẩy ra hàng loạt những vụ tham nhũng dính líu đến tiền viện trợ của nước ngoài như vụ PMU18 cũng với Nhật Bản, vụ  Siemens ở Đức, hay vụ Nexus Technologies liên quan đến Hoa Kỳ... Sự trốn chạy này càng cho thấy rõ thêm chính sách "ăn cắp tập thể" của CSVN.
Tóm tắt lại, dù mất nhiều nỗ lực tuyên truyền, nhưng những người lãnh đạo cộng sản vẫn không thể che dấu những hành động tham ô và cướp đoạt của họ. Chính họ đã tự phơi bầy bản chất xấu xa của chế độ qua những lời dối trá như của ông Nguyễn Tấn Dũng vừa qua. Và cũng chính họ đã khiến người Việt Nam cảm thấy hổ thẹn khi tiếp xúc với ánh sáng văn minh!.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thông qua những thời đại đầy thử thách, nước Mỹ đẫ trở nên dày dạn trong ứng xử với mọi thử thách. Hôm nay chúng ta đón mừng thắng lợi, không phải thắng lợi của một ứng cử viên mà là thắng lợi của một Chính nghĩa- Chính nghĩa Dân chủ. Nguyện vọng của người dân đã được lắng nghe. Ý nguyện cua nguòi dân đã được quan tâm. Người Mỹ chúng ta hoc được bài học Dân chủ thật quí giá vào thời điểm này.
Có lẽ cũng không thể quên những đóng góp tích cực từ một số cơ quan truyền thông Việt ngữ, các ký giả chuyên hay không chuyên nghiệp, những dịch giả, các chuyên viên đủ ngành nghề trong cộng đồng gốc Việt, đặc biệt là một giới trẻ năng động và tài ba, cũng đã tham gia tích cực vào việc cung cấp thông tin nhanh chóng và xác thực, dù trong tư cách nghề nghiệp hay chỉ là công dân tự phát.
Sau khi Biển và Chim Bói Cá được dịch giả Tây Hà chuyển sang Pháp ngữ (La Mer et le Matin-Pêcheur) trong một cuộc phỏng vấn dành cho RFA, vào hôm 15 tháng 4 năm 2012, Bùi Ngọc Tấn đã có đôi lời tâm sự về tác phẩm của mình: “Tôi chỉ có thể tóm tắt lại như thế này, đây là sử thi, quyển tiểu thuyết sử thi thời sự tan rã. Tan rã trong hệ tư tưởng, tan rã trong quan hệ sản xuất, nghĩa là tan rã trong ý thức hệ, tan rã trong quan hệ giữa người với người.”
Rât ngỡ ngàng và xót xa khi tôi nghe tin Kiêm Thêm đã ra đi giữa mùa đại dịch. Mấy tuần trước, Thêm còn rủ tôi về nhà Thêm ở Monterey Hills uống bia và ngắm khu vườn nhỏ Thêm đã chí thú vun trồng trong những ngày sống cách ly ở nhà. Tuy từ nơi tôi ở, xuống nhà Kiêm Thêm chỉ cách khoảng 6 giờ lái xe trên đường cao tốc; nhưng con đường xa lộ bây giờ thành dài vô tận trong mùa dịch bệnh đang phải cách ly.
Người Việt ở nước ngoài đi biểu tình thì may mắn là không ai bị trọng thương hoặc tử thương gì sất. Tuy thế, những lời lẽ nẩy lửa – hay cay độc – mà họ dùng để mạt sát nhau (trong lúc tranh cãi để bênh vực quan điểm chính trị của mình) thì có thể làm cho tha nhân bị tổn thương cho đến khi nhắm mắt!
Ngày 6 tháng 1 năm 2021 một cuộc nổi dậy đã xảy ra tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn khi hàng trăm người bạo loạn tràn vào Tòa Nhà Quốc Hội Hoa Kỳ khiến cho 5 người chết. Trong khi nhiều người tại Thủ Đô Washington, bề ngoài đi biểu tình chống lại điều mà họ thấy sai lầm rằng cuộc bầu cử bị đánh cắp, sự có mặt của họ -- và các hành động của họ -- phản ảnh một loạt mục tiêu lớn hơn mà các dân quân người Mỹ đang hy vọng đạt được để có thêm hành động cực đoan hơn. Nhiều bài viết bởi các học giả chuyên về phong trào cực đoan bạo động, thượng đẳng da trắng và dân quân giải thích con đường đi xuống mà những người bạo loạn và nổi dậy này tìm cách chiếm lấy nước Mỹ. Báo The Conversation U.S. đã biên soạn các trích đoạn của 5 trong số những bài viết đó, tìm cách giải thích sự rạn nứt đã lan rộng trong xã hội Mỹ. “Những người theo QAnon, Proud Boys và các nhóm cực hữu và cực hữu và dân tộc da trắng kết nối lỏng lẻo khác tập họp tại Washington tưởng rằng họ đang sống trong ý tưởng rất ư kỳ quặc
Với bối cảnh này, Tổng thống Biden thừa nhận ông sẽ phải đối phó với một nước Mỹ phân hóa trầm trọng hơn bao giờ hết, cộng thêm với nạn dịch Thế kỷ và một nền Kinh tế suy thoái với 6.7% người Mỹ thất nghiệp. Con số này tương đương với khoảng 40 triệu người cần được trợ giúp khẩn cấp. Tổng thống Biden nói với nhân dân Mỹ rằng ông biết rất rõ phải làm gì trong cương vị Tổng thống để hàn gắn vết thương chia rẽ do các khuynh hướng bạo lực và cường quyền gây ra, nhanh chóng ngăn chặn dịch Covid 19 và phục hồi kinh tế.
Một nền dân chủ lâu đời, bén rễ hơn ba trăm năm qua của một cường quốc hàng đầu thế giới bỗng dưng trở thành nền “cộng hòa chuối” (banana republic)[1] qua cuộc bầu cử tổng thống 2020, với tố cáo gian lận, kiện tụng rồi trở thành bạo loạn sau đó, tưởng như chỉ có thể xảy ra ở một nước độc tài kém phát triển nào đó ở Nam Mỹ hay mãi tận châu Phi xa xôi. Tại sao lại có thể xảy ra những chuyện kỳ lạ như thế với một nền dân chủ được xem như mẫu mực để thế giới noi theo?
Khi Facebook và Twitter quyết định đóng cửa vĩnh viễn tài khoản của Tổng thống Trump, sau nhiều lần cảnh cáo, dư luận bùng lên tranh luận về quyền tự do phát biểu và Tu chính án Số 1 trong Hiến pháp Hoa Kỳ. Từ ngày lên làm lãnh đạo, ông Trump đã dùng tài khoản twitter để nói chuyện thẳng với những ai có kết nối với tài khoản của ông. Twitter của tổng thống có 80 triệu người theo dõi và ông đã dùng nó như là phương tiện phát ngôn chính, vào bất cứ khi nào ông thấy cần, kể cả lúc đêm khuya hay khi trời còn tờ mờ sáng. Ông viết vài hàng về những gì ông suy nghĩ mà chẳng cần tham khảo ý kiến với cố vấn hay những người làm chính sách trong nội các. Ông bốp chát, khinh miệt những người không đồng ý hay chê bai ông. Nhiều lần Twitter và Facebook đã dán lời cảnh báo trước những phát tán của ông, khi cho rằng tổng thống không nói đúng sự thật. Cho tới khi biến cố 6/1 xảy ra, là sự việc nhiều người ủng hộ Tổng thống Trump tràn vào trụ sở Quốc Hội làm loạn,
Chiến tranh ở Việt Nam sôi động nhất là vào thập niên 70. Nam ký giả nhà binh thì nhiều, nhưng nữ ký giả chỉ có Phan Trần Mai, thuộc binh chủng Nhảy Dù, sau khi giải ngũ về làm cho nhật báo Trắng Đen. Chúng tôi gặp nhau vào mùa hè đỏ lửa, lúc ở địa đầu giới tuyến, tỉnh Quảng Trị.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.