Hôm nay,  

Rsf Tố Tù Trá Hình Csvn, Đòi Trả Tự Do Nhà Báo, Blogger

12/12/200800:00:00(View: 6007)

RSF Tố Tù Trá Hình CSVN, Đòi Trả Tự Do Nhà Báo, Blogger

Cô Thanh Thảo, phóng viên Radio Chân Trời Mới, và ông Bùi Xuân Quang, Chủ nhiệm báo Vietnam Infos, đọc danh sách những nhà báo và những nhà dân chủ đang bị giam giữ.
(Paris - VNN) Theo tin đài CTM,  để đánh dấu 60 năm ngày Liên Hiệp Quốc công bố Bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền, Tổ Chức Phóng Viên Không Biên Giới - Reporters sans Frontrières (viết tắt là RSF) năm nay quyết định thực hiện những cuộc biểu dương khác với những cuộc tập hợp thường lệ, để ca tụng sự thành tựu của bản Tuyên Ngôn này, bằng cách tổ chức những cuộc biểu tình bất ngờ để tố cáo trước dư luận quốc tế những quốc gia đàn áp quyền tự do báo chí và tự do ngôn luận. Hai nơi được chọn tiêu biểu cho lần này là tòa đại sứ CSVN và Syria tại Paris.
Vào lúc 10 giờ sáng ngày 10 tháng 12 năm 2008, một số thành viên của Reporters sans Frontrières  mặc áo đỏ với hàng chữ "liberté de presse" (tự do báo chí) đã bất ngờ tiến đến trước cổng sứ quán CSVN ở đường Boileau - quận 16, Paris. Sau vài phút thương lượng với cảnh sát, họ đã căng biểu ngữ có vẽ hình nhà tù trước cổng, nhằm tố cáo sứ quán CSVN phía sau là nhà tù. Bên cạnh đó là hình ngọn nến lật ngược để nói tình trạng nhân quyền đang bị ngược đãi tại Việt Nam, và một biểu ngữ lớn với hàng chữ "Việt Nam : hãy trả tự do cho các nhà báo và các blogger".


Đoàn biểu tình dưới sự hướng dẫn của hai ông Jean-Francois Julliard, tổng thư ký của RSF  và Vincent Brossel - đặc trách về khu vực Á châu Thái Bình Dương, kêu gọi nhà cầm quyền CSVN hãy tôn trọng quyền tự do báo chí, tự do ngôn luận tại Việt Nam, cụ thể là phải trả tự do tức khắc và vô điều kiện cho các nhà báo và các nhà vận động dân chủ như LM Nguyễn Văn Lý, ông Trương Minh Đức, nhà báo Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, Luật sư  Lê Thị Công Nhân, Luật sư Nguyễn Văn Đài, ông Trần Quốc Hiền, ông Trương Quốc Huy, Bác sĩ Lê Nguyên Sang, nhà báo  Huỳnh Nguyên Đạo, nhà báo Nguyễn Việt Chiến, Cô Phạm Thanh Nghiên,  Sinh viên Ngô Quỳnh, Kỹ sư Phạm Văn Trội, Nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa, nhà giáo Vũ Hùng, ông Nguyễn Văn Túc, ông Nguyễn Kim Nhàn, ông Nguyễn Văn Tính, nhà thơ Trần Đức Thạch...
Sau đó cả đoàn đã kéo tới tòa đại sứ Syria ở quận 15 - Paris để tiếp tục tố cáo sự chà đạp quyền tự do báo chí và ngôn luận tại quốc gia này.
Với phương châm "Không có tự do báo chí, không ai biết đến các cuộc đấu tranh" (Sans une presse libre, aucun combat ne peut être entendu), Tổ Chức Phóng Viên Không Biên Giới dồn mọi nỗ lực vận động cho quyền tự do báo chí ở bất cứ nơi nào quyền này không được tôn trọng.

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Xem ra thì người Mỹ, không ít, đang chán tự do và nước Mỹ đang mấp mé bên bờ vực của tấn thảm kịch mà nước Đức đã sa chân cách đây một thế kỷ khi, trong cuộc bầu cử năm 1933, trao hết quyền tự do cho Adolf Hitler, để mặc nhà dân túy có đầu óc phân chủng, độc tài và máu điên này tùy nghi định đoạt số phận dân tộc. Mà nếu tình thế nghiêm trọng của nước Đức đã thể hiện từ trước, trong cương lĩnh đảng phát xít cả khi chưa nắm được chính quyền thì, bây giờ, với nước Mỹ, đó là Project 2025.
Từ 20 năm qua (2004-2024), vấn đề hợp tác giữa người Việt Nam ở nước ngoài và đảng CSVN không ngừng được thảo luận, nhưng “đoàn kết dân tộc” vẫn là chuyện xa vời. Nguyên nhân còn ngăn cách cơ bản và quan trọng nhất vì đảng Cộng sản không muốn từ bỏ độc quyền cai trị, và tiếp tục áp đặt Chủ nghĩa Mác-Lênin, tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh “làm nền tảng xây dựng đất nước”...
Cái ông Andropov (“nào đó”) nghe tên cũng có vẻ quen quen nhưng nhất thời thì tôi không thể nhớ ra được là ai. Cả ủy ban nhân dân Rạch Gốc và nhà văn Nguyên Ngọc cũng vậy, cũng bù trất, không ai biết thằng chả ở đâu ra nữa. Tuy vậy, cả nước, ai cũng biết rằng trong cái thế giới “bốn phương vô sản đều là anh em” thì bất cứ đồng chí lãnh đạo (cấp cao) nào mà chuyển qua từ trần thì đều “thuộc diện quốc tang” ráo trọi – bất kể Tây/Tầu.
Việt Nam và Trung Quốc đã ký 14 Văn kiện hợp tác an ninh Chính trị, Kinh tế-Thương mại và Văn hóa-Báo chí trong chuyến thăm Trung Quốc đầu tiên của Tổng Bí thư Tô Lâm từ ngày 18 đến 20/08/2024. Trong số này, Văn kiện kết nối và thiết lập 3 Tuyến đường sắt giữa hai nước được gọi là “anh em” đã giúp Trung Quốc liên thông ra Biển Đông và bành trướng thế lực kinh tế...
Tại Campuchia, kênh đào Phù Nam Techo, trị giá 1,7 tỷ USD sẽ kết nối Phnom Penh và Vịnh Thái Lan, tượng trưng cho niềm tự hào dân tộc, an ninh và kết nối thương mại quốc tế. Người ta có thể cảm thấy như thế qua lời tuyên bố của Thủ tướng Campuchia Hun Manet và của ông Hun Sen, trong cương vị cố vấn, người đã chuyển giao quyền lực từ cha sang con vào năm ngoái...
Danh từ được tác giả dùng trong bài này không phải là danh từ theo tự loại mà là một thuật ngữ của Việt Cộng. Thuật ngữ Việt Công hay là danh từ Việt Cộng là những thuật ngữ, những từ được dùng trong nước dưới chính quyền Cộng sản Việt Nam. Ở trong nước người ta không dùng từ “Việt Cộng” mặc dầu Việt Cộng chỉ có ý nghĩa là Cộng Sản Việt Nam chớ không có nghĩa gì khác. Phải nói rõ ràng và dài dòng như vậy để tránh hiểu lầm và hiểu sai. Những danh từ đề cập trong bài viết này đa số là những danh từ kinh tế, vì chủ đề của bài viết là kinh tế, phân tích những ván đề kinh tế, nhận định về kinh tế chớ không phải chính trị, mặc dầu kinh tế không thể tách rời khỏi chính trị, xuất phát từ chính trị và tác động trở lại đời sống của mỗi con người chúng ta.
“Tôi hơi chậm hiểu lại rất chóng quên nên dù đã lê lết qua hơi nhiều trường ốc (trong cũng như ngoài nước) nhưng trình độ học vấn và kiến thức cũng chả̉ tới đâu, vẫn chỉ ở mức làng nhàng. Nói tóm lại là thuộc loại “xoàng”! Ơ! “Xoàng” thì đã sao nhỉ? Cũng không đến nỗi trăng/sao gì đâu, nếu tôi biết điều (biết chuyện – biết thân – biết phận) hơn chút xíu. Khổ nỗi, tôi lại cứ tưởng là mình cũng thuộc loại đầu óc trung bình (hoặc chỉ dưới mức đó không xa lắm) nên ghi danh học – tùm lum/tùm la – đủ thứ phân khoa: Triết Lý, Tâm Lý, Xã Hội, Nhân Chủng …
Một bài viết ngay sau khi được bầu vào chức Tổng Bí thư đảng CSVN cho thấy ông Tô Lâm đã hiện nguyên hình một người giáo điều, bảo thủ và hoài nghi trong “hợp tác quốc tế” với các nước. Trước hết ông cáo giác: “Các thế lực thù địch, phản động chưa bao giờ từ bỏ âm mưu lật đổ vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản, chế độ xã hội chủ nghĩa ở Việt Nam.” Lời tố cáo này không mới vì chỉ “nói cho có” và “không trưng ra được bằng chứng cụ thể nào”, giống hệt như những người tiền nhiệm...
- Mình lúc này không muốn theo dõi tin tức nữa. Mệt lắm. - Mình cũng vậy, không đọc báo, chỉ xem phim hoặc nghe thuyết pháp, tránh nhức đầu. - Đời người ngắn ngủi, sao phải tốn thì giờ… - Ở tuổi này, chuyện gì không vui xin miễn, tội gì phải đọc tin tức rồi tự mình làm khổ mình. Trong những năm gần đây, những phát biểu đại loại như trên từ bạn bè khiến những người trong ngành chúng tôi đôi lúc không khỏi ngán ngẫm về công việc báo chí của mình, một việc làm nếu đã không được tưởng thưởng tài chánh tương xứng, thì phần thưởng tinh thần từ ý nghĩa tự nó cũng không đủ bù đắp. Đọc báo hay không đọc báo?
Hồi đầu thế kỷ, có bữa, tôi nhận được thư của Vũ Thư Hiên. Ông hớn hở cho hay “Anh Tấn sắp sang Pháp chơi với anh vài tuần”. Thuở ấy, hai ông còn khá trẻ trung (và còn sung lắm) nên chắc chắn là đôi bạn già sẽ đi lung tung khắp Âu Châu, chứ dễ gì mà chịu quanh quẩn ở Paris. Mãi cả chục năm sau, sau khi nhà văn Bùi Ngọc Tấn lâm trọng bệnh, tôi mới nghe ông nhắc đến chuyến du hành thú vị này (với ít nhiều tiếc nuối) trong một cuộc phỏng vấn dành cho BBC – vào hôm 14 tháng 11 năm 2014: “Sang châu Âu, tôi quan sát dáng người đi, nét mặt của họ khác dân mình lắm… Đi thì mới biết mình bị mất những gì.”
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.