Hôm nay,  

Cali Đang Mưa …

23/12/200800:00:00(Xem: 9398)

CALI ĐANG MƯA …

Hạnh Chi
Hai ngày nay, Cali đang mưa …
Từ lâu, Cali không mưa. Nhưng hai ngày nay Cali đang mưa.
Riêng hôm nay, không chỉ mưa mà còn gió. Gió lớn. Và rất lạnh. Tuy mưa gió và lạnh lẽo, tôi vẫn không đóng chặt khung kính ở cái cửa sổ duy nhất trong Độc-Cư-Am, mà vẫn hé ranh giới cho gió lùa vào. Không biết tại sao tôi làm thế! Để lấy cớ trùm lên người chiếc áo len mà tôi rất hiếm khi sờ tới" Hay để đãi mình một bình trà nóng, điều mà lâu nay tôi không đủ hứng thú để làm".
Cuối cùng thì cả hai sự việc đó đã hợp tác chặt chẽ với nhau trong ngày Cali đang mưa này. Nghĩa là, khoác chiếc áo len xù vào người xong, tôi ra bếp đặt ấm nước; Sau đó, như một người vô công rồi nghề, nhàn du nhất thế giới, tôi mang bộ ấm trà bằng đất nung ra, chậm rãi mở vòi nước nóng, xúc, rửa, lau khô, đặt lại vào khay. Bộ ấm trà này tôi vẫn để dành đãi những vị khách mà tâm thường an tịnh rỗng rang:
“Chim nhẩn nha kêu, liễu trổ dày
Thềm hoa chiều rợp bóng mây bay
Khách vào chẳng hỏi chuyện nhân thế
Cùng tựa lan can ngắm núi mây” (*)
Những vị khách đến thăm không mang theo ồn ào thị phi nhân thế  mới thực sự thưởng thức hương trà. Tất nhiên, chỉ chủ Am biết điều này mà thôi. Cũng may!
Nhón một nhúm trà ngon, bỏ vào bình, chờ nước sôi, rót vào. Khay trà được tôi trịnh trọng đặt trên bàn viết, ngay trước cửa sổ. Xong, tôi khoanh tròn chân, ngồi trên ghế. Nhíu mày, ngắm nghía trước sau, bỗng bật cười. Sửa soạn thì như sắp dự thiền trà mà thế ngồi thì như đang … chạy lụt, chẳng phù hợp tí nào! Nhưng không sao, tôi muốn vừa uống trà vừa nhìn trời mưa nên tự cho phép mình ngồi thoải mái như thế.
Rót trà ra cái chung nhỏ xíu, nâng lên bằng cả hai tay, hít thở một hơi dài, lim dim đôi mắt, rồi chậm rãi, rất chậm rãi nhấp một ngụm nhỏ, tận hưởng vị ngọt ngào của hương thơm và hơi ấm.   
Ôi, hạnh phúc ngay trong tầm tay!
Nhưng tôi phải mở choàng mắt vì chợt nghe tiếng chim kêu chíp chíp trên bờ tường, trước khung cửa sổ. Dưới màn mưa đã nhẹ hạt, đôi chim sẻ đang nhẩy tới nhẩy lui, có lẽ cố tìm những hạt cơm còn sót hôm qua.   
Từ khi dọn về đây, tôi đã kết bạn với chim trời bằng cách mỗi sáng rải trên bờ tường một vốc cơm nguội. Mấy ngày đầu, chim bay ngang, dừng lại, nhưng hình như không con nào nếm thử. Có lẽ quà tặng bất ngờ và mới mẻ quá, khó tin được chăng" Nhưng tôi kiên nhẫn, cơm hôm trước khô cứng, tôi gạt xuống, hôm sau lại rải cơm mềm dẻo lên. Rồi cũng tới ngày chúng không phụ lòng tôi, đã rủ nhau về ăn ríu rít! Hôm đó, tôi mừng đến lặng người vì tôi biết chắc từ nay tôi đã có bạn.
 Nhưng hôm nay trời mưa và lạnh, tôi tưởng chúng phải tìm chỗ núp nên không rải cơm. Tội nghiệp quá!


Tôi buông chung trà, chụp mũ len lên đầu, tới tủ lạnh lấy miếng bánh mì xé nhỏ rồi mở cửa ra ngoài hiên. Thấy tôi, đôi chim cất cánh bay nhưng tôi vẫn rải bánh mì vụn lên bờ tường vì tôi biết chúng bay chỉ là phản ứng tự nhiên. Thế nào chúng cũng trở lại khi đã biết đến đây tìm thức ăn. Quả đúng thế. Khi tôi vào phòng, ngồi lại chỗ cũ thì thấy đôi chim cũng đang cắm cúi mổ bánh mì.
Chung trà đầu tiên đã nguội, nhưng uống vào, tôi vẫn thấy ấm vô cùng vì tôi biết ngoài kia trời tuy lạnh nhưng có đôi chim sẻ đang sung sướng với những vụn bánh mì.
Chỉ ở một không gian nhỏ hẹp, riêng tư, tôi đã tình cờ cho mình niềm hạnh phúc tràn đầy mà thật đơn sơ với bình trà nóng; rồi cũng ngay không gian đó, thời gian đó, cơ duyên giúp tôi chứng nghiệm, chỉ cần một chút quan tâm, thương mọi loài như thương ta là chúng ta có thể dễ dàng ban vui cho nhau. Một chút quan tâm thôi là tình thương sẽ tới, là niềm vui sẽ theo.
Ấy thế mà nhân gian dường như quá keo kiệt tình thương, trong khi lại vô cùng hào sảng những đố kỵ gian tham, mới đưa đến hận thù, hiềm khích, khiến con người được mô tả là những sinh vật cô đơn nhất trên thế gian này.   
Cũng vì con người có trí tuệ hơn nhiều loài mà trí tuệ này đã chiêm nghiệm rõ hơn về sự cô đơn rất vi tế thẳm sâu trong tàng thức. Ngay cả khi con người đang sống giữa gia đình, thân thuộc mà nếu tâm thức chẳng đồng thì tri thức sẵn tiềm ẩn cũng khiến ta nhận ra rằng ta đang là kẻ độc hành trong cõi mênh mông trời đất! Cảm nhận sự cô đơn này càng sâu sắc bao nhiêu thì nỗi ê chề của kẻ nhận ra càng bi thương bấy nhiêu!         
Con người đến với đời một mình, lìa đời cũng một mình.   
Giữa chặng đến và đi đó chúng ta đã vụng về để vuột khỏi tầm tay biết bao cơ duyên Cho và Nhận, để được có nhau, để dẫu ngày mai, thân đi một mình nhưng tâm không đơn lẻ.
Giữa chặng đến và đi đó chúng ta đã không đủ bao dung để tha thứ lỗi lầm, chuyển cay đắng thành ngọt ngào, trả oán hờn bằng ân nghĩa.
Giữa chặng đến và đi đó, chúng ta đã không đủ bình tâm pha một ấm trà mời nhau khi giông bão tới nên sân si mới đủ sức tàn phá tâm linh, hủy diệt bao ân tình tưởng không gì phôi phai nổi!
Cõi nhân gian như thế, nên sau bao cuộc nghiên cứu tỷ mỷ, ngành tâm lý học cận đại vừa đưa ra nhận xét rằng thiên đường của con người là bào thai mẹ!
Thật không còn nhận xét nào thảm thương hơn về kiếp nhân sinh!
Nhưng kiếp người có đến nỗi không gì đáng cho ta chui khỏi bào thai mẹ hay không"
Nếu cho con chim đói lạnh vài hạt cơm cũng mang đến người cho bao nhiêu ấm áp, thì người biết cho người tình thương, thiên đường phải  mênh mông lắm, chứ sao lại co cụm trong bào thai mẹ" Các nhà tâm lý học cận đại có bi quan quá không"
Cali đang mưa.
Vâng, Cali đang mưa.
Nhưng trong am thất nhỏ bé, tôi vừa pha bình trà nóng.
Mời bạn hãy ghé.
Mưa sẽ tạnh thôi. Nhưng hương trà còn mãi vì tôi đang mời bạn bằng tất cả tấm lòng.
Hạnh Chi
(Độc-Cư-Am, ngày mưa cuối năm 2008)
(*) Sư tổ Trúc Lâm Đại Đầu Đà     

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Mười năm, 20 năm, và nhiều hơn nữa, khi lịch sử kể lại buổi chuyển giao quyền lực hứa hẹn một triều đại hỗn loạn của nước Mỹ, thì người ta sẽ nhớ ngay đến một người đã không xuất hiện, đó là cựu Đệ Nhất Phu Nhân Michelle Obama.
Chiến tranh là chết chóc, tàn phá và mất mát! Có những cuộc chiến tranh vệ quốc mang ý nghĩa sống còn của một dân tộc. Có những cuộc chiến tranh xâm lược để thỏa mãn mộng bá quyền của một chế độ hay một bạo chúa. Có những cuộc chiến tranh ủy nhiệm giữa hai chủ nghĩa, hai ý thức hệ chỉ biến cả dân tộc thành một lò lửa hận thù “nồi da xáo thịt.” Trường hợp sau cùng là bi kịch thống thiết mà dân tộc Việt Nam đã gánh chịu! Hệ lụy của bi kịch đó mãi đến nay, sau 50 năm vẫn chưa giải kết được. Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, một nữ chiến binh cộng sản miền Bắc có tên là Dương Thu Hương khi vào được Sài Gòn và chứng kiến cảnh nguy nga tráng lệ của Hòn Ngọc Viễn Đông thời bấy giờ đã ngồi bệch xuống đường phố Sài Gòn và khóc nức nở, “khóc như cha chết.” Bà khóc “…vì cảm thấy cuộc chiến tranh là trò đùa của lịch sử, toàn bộ năng lượng của một dân tộc dồn vào sự phi lý, và đội quân thắng trận thuộc về một thể chế man rợ. Tôi cảm thấy tuổi trẻ của tôi mất đi một cách oan uổng ...
Ngày 30 tháng 4 năm 2025 là một ngày có ý nghĩa vô cùng quan trọng trong lịch sử Việt Nam đương đại, cũng là dịp để chúng ta cùng nhau hồi tưởng về ngày 30 tháng 4 năm 1975 và những gì mà dân tộc đã sống trong 50 năm qua. Ngày 30 tháng 4 năm 1975 đã kết thúc chiến tranh và đáng lẽ phải mở ra một vận hội mới huy hoàng cho đất nước: hoà bình, thống nhất và tái thiết hậu chiến với tinh thần hoà giải và hoà hợp dân tộc. Nhưng thực tế đã đánh tan bao ước vọng chân thành của những người dân muốn có một chỗ đứng trong lòng dân tộc.
Điều thú vị nhất của nghề làm báo là luôn có sự mới lạ. Ngày nào cũng có chuyện mới, không nhàm chán, nhưng đôi khi cũng kẹt, vì bí đề tài. Người viết, người vẽ, mỗi khi băn khoăn tìm đề tài, cách tiện nhất là hỏi đồng nghiệp. Ngày 26 tháng 3, 1975, hoạ sĩ Ngọc Dũng (Nguyễn Ngọc Dũng: 1931-2000), người dùng bút hiệu TUÝT, ký trên các biếm hoạ hàng ngày trên trang 3 Chính Luận, gặp người viết tại toà soạn, hỏi: “Bí quá ông ơi, vẽ cái gì bây giờ?”
Sau ngày nhậm chức, Tổng thống Donald Trump đã ban hành hàng loạt sắc lệnh hành pháp và bị một số tòa án tiểu bang chống đối và hiện nay có hơn 120 vụ tranh tụng đang được xúc tiến. Trump cũng đã phản ứng bằng những lời lẽ thoá mạ giới thẩm phán và không thực thi một số phán quyết của tòa án. Nghiêm trọng hơn, Trump ngày càng muốn mở rộng quyền kiểm soát hoạt động của các công ty luật và công tố viên nghiêm nhặt hơn. Trong khi các sáng kiến lập pháp của Quốc hội hầu như hoàn toàn bị tê liệt vì Trump khống chế toàn diện, thì các cuộc tranh quyền của Hành pháp với Tư pháp đã khởi đầu. Nhưng Trump còn liên tục mở rộng quyền lực đến mức độ nào và liệu cơ quan Tư pháp có thể đưa Trump trở lại vị trí hiến định không, nếu không, thì nền dân chủ Mỹ sẽ lâm nguy, đó là vấn đề.
Khi Bạch Ốc công bố công thức tính thuế lên các quốc gia với các thang thuế khác nhau, người ta nhận ra đó chỉ là một một phép tính toán học căn bản, chẳng liên quan đến kinh tế học hay mậu dịch lẫn các dữ liệu thực tế nào cả. Chúng chỉ là những số liệu vô nghĩa và phi lý. Việt Nam không đánh thuế hàng Mỹ đến 90% và đảo hoang của những chú chim cánh cụt có liên quan gì đến giao thương. Điều này thể hiện một đối sách vội vã, tự phụ và đầy cảm tính, cá nhân của Donald Trump nhằm tạo áp lực lên thế giới, buộc các nước tái cân bằng mậu dịch với Mỹ hơn là dựa trên nền tảng giao thương truyền thống qua các hiệp ước và định chế quốc tế. Hoặc nhỏ nhặt hơn, để trả thù những gì đã xảy ra trong quá khứ: Trump ra lệnh áp thuế cả những vật phẩm tâm linh từ Vatican đưa sang Mỹ như một thái độ với những gì đức Giáo Hoàng Francis từng bày tỏ.
Tổng thống Donald Trump vào hôm qua đã đột ngột đảo ngược kế hoạch áp thuế quan toàn diện bằng cách tạm dừng trong 90 ngày. Chỉ một ngày trước đó đại diện thương mại của Trump đã đến Quốc Hội ca ngợi những lợi ích của thuế quan. Tuần trước chính Trump đã khẳng định "CHÍNH SÁCH CỦA TÔI SẼ KHÔNG BAO GIỜ THAY ĐỔI". Nhưng Trump đã chịu nhiều áp lực từ những nhân vật Cộng Hòa khác, các giám đốc điều hành doanh nghiệp và thậm chí cả những người bạn thân thiết, đã phải tạm ngừng kế hoạch thuế quan, chỉ duy trì thuế căn bản (baseline tariff) 10% đối với tất cả những đối tác thương mại.
Trật tự thế giới là một vấn đề về mức độ: nó thay đổi theo thời gian, tùy thuộc vào các yếu tố công nghệ, chính trị, xã hội và ý thức hệ mà nó có thể ảnh hưởng đến sự phân phối quyền lực trong toàn cầu và ảnh hưởng đến các chuẩn mực. Nó có thể bị thay đổi một cách triệt để bởi các xu hướng lịch sử rộng lớn hơn và những sai lầm của một cường quốc. Sau khi Bức tường Berlin sụp đổ vào năm 1989, và gần một năm trước khi Liên Xô sụp đổ vào cuối năm 1991, Tổng thống Mỹ George H.W. Bush đã tuyên bố về một "trật tự thế giới mới". Hiện nay, chỉ hai tháng sau nhiệm kỳ tổng thống thứ hai của Donald Trump, Kaja Kallas, nhà ngoại giao hàng đầu của Liên minh châu Âu, đã tuyên bố rằng "trật tự quốc tế đang trải qua những thay đổi ở mức độ chưa từng thấy kể từ năm 1945". Nhưng "trật tự thế giới" là gì và nó được duy trì hoặc phá vỡ như thế nào?
Hãy bắt đầu niềm tin này với câu nói của John Kelly, tướng thủy quân lục chiến hồi hưu, cựu Bộ trưởng Nội an, cựu chánh văn phòng của Donald Trump (2018): “Người phát điên vì quyền lực là mối đe dọa chết người đối với nền dân chủ.” Ông phát biểu câu này tại một hội nghị chuyên đề về nền Dân chủ ở Mount Vernon vào tháng 11/2024, ngay tại ngôi nhà của George Washington, vị tổng thống đầu tiên, người mở ra con đường cho nền dân chủ và tự do của Hoa Kỳ. Không đùa đâu! Tướng Kelly muốn nói, những người phát điên vì quyền lực ấy có thể giữ các chức danh khác nhau, thậm chí là Tổng Thống, nhưng trong thâm tâm họ là bạo chúa, và tất cả các bạo chúa đều có cùng một đặc điểm: Họ không bao giờ tự nguyện nhượng quyền lực.
Gần đây, Tổng thống Mỹ Donald Trump công bố áp dụng chính sách áp thuế 25% đối với ô tô nhập khẩu vào Mỹ, trước đó Trump cũng đã áp đặt biện pháp trừng phạt chung đối với Liên Âu, Canada, Mexico và Trung Quốc, nhưng lại tạm hoãn trong 30 ngày để cho Canada và Mexico thương thuyết. Các biện pháp bất nhất này gây nhiều hoang mang cho chính giới và doanh nghiệp các nước đối tác.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.