Hôm nay,  

Phóng Sinh

02/08/200800:00:00(Xem: 8418)

Mái ấm gia đình riêng nho nhỏ, đôi khi còn gọi là Tổ Ấm Gia Đình nữa; Trong Tổ Ấm ấy có: Cha Mẹ, Vợ Chồng, Con Cái; Sự sum họp sống chung trong tình thương yêu lẫn nhau như thế gọi là hạnh phúc gia đình.

Chúng ta trân quí nhau, trân quí cái hạnh phúc thiêng liêng của gia đình mình: Trên kính, dưới nhường, đắng cay, ngọt bùi, phúc cùng hưởng, họa cùng đau, cùng học hỏi tinh tấn, cùng bao bọc hy sinh cho nhau và cùng cố gắng chu toàn, cũng như bảo vệ nhau về mọi mặt để bảo tồn mãi cái hạnh phúc gia đình riêng tư đó.

Nhưng nếu có những tai biến, hoạn nạn xảy ra, hoặc có những hoàn cảnh không hay phải chia lìa, hoặc trong gia đình có ai chết là chúng ta lâm ngay vào cảnh kẻ mất người còn, biệt ly tan tác thì ai lại không khóc lóc, đau thương, cô đơn, và buồn thảm!

Với loài người là như thế, thì với loài vật cũng chẳng khác gì! Chúng cũng có tình cảm, cũng thương yêu, cũng biết hy sinh, đùm bọc, bảo vệ nhau và cũng có bổn phận trách nhiệm với nhau.

Nếu chúng ta quan sát kỹ sẽ thấy:

* Cảnh gà mẹ phồng mang, dương cánh bao bọc đàn gà con khi thấy diều hâu đến bắt con mình!

* Cảnh chó mẹ gầm gừ thật dữ dằn nếu có ai đụng đến chó con của nó!

* Cảnh một tổ chim ríu rít, hạnh phúc ấm êm...Hằng ngày chim bố và chim mẹ thay phiên nhau đi kiếm mồi về nuôi mớm đàn chim con...đến khi bị tai biến! Các chim con bị bắt, tổ chim tan tành! Trước cảnh tang thương ấy chim bố và chim mẹ về nhớn nhác, ngỡ ngàng...cứ bay lòng vòng quanh quẩn mãi để lùng kiếm và réo gọi các chim con, chúng gọi thất thanh! Chúng gọi thảm thiết! Tiếng chim như khóc lóc, như than van, như đứt ruột, đứt gan! Cứ thế quẩn quanh mãi nơi tổ chim bị phá hủy và mất con!

Rồi đến độ quá đau thương chim mẹ chết! Chim bố lẻ loi, lạc lõng, cô đơn một mình, nhưng vẫn không rời chỗ ấy. Suốt ngày đêm xào xạc, héo hắt, xác xơ, hót lên những tiếng hót cô đơn, não nùng, bi thương nhất, và cuối cùng chim bố cũng lại chết theo chim vợ và các chim con!

Thật là cảm động, đáng kính trọng và đáng ca tụng biết bao về tình thương yêu gia đình giữa vợ chồng, con cái quá ư là thắm thiết và thiêng liêng đến như vậy của loài vật!

Ấy thế mà sao chúng ta nỡ nào:

* Ăn uống no say bằng thân mạng của chúng qua những đám cưới, đám ma, giỗ tết, sinh nhật, thượng thọ, thăng quan tiến chức, tiệc tùng này, nọ...

* Và chúng ta nỡ nào:

Vui sướng, hạnh phúc, khoái khẩu bằng những máu đổ thịt rơi với những tiếng hú hãi hùng, tiếng kêu khóc vì đớn đau kinh hoàng đến cùng tột của những con vật vô tội kia, không có một chút tự vệ! Không có một ai đoái hoài, che chở, xót thương! Chúng đang bị bắt nạt, đang bị giết để làm thức ăn nuôi sinh mạng loài người; Nhưng loài người quá ích kỷ chỉ nghĩ đến cái lợi cho mình mà quên đi cái cảnh cha lìa con, vợ lìa chồng, xảy đàn, tan nghé của những con vật đáng thương này!

Vậy mà sao chúng ta vẫn mê sảng vui cười với những lời chúc tụng không ngớt... Nào là sự báo hiếu tạ ơn; Nào là mừng này, mừng nọ bằng những bữa tiệc linh đình toàn là thân mạng của những con vật tội nghiệp đó! Chúng ta liên hoan, nhảy nhót với nhau; Càng yêu thương nhau nhiều thì lại càng tiếp cho nhau ăn thật nhiều những miếng gọi là thịt ngon! Chính là thân thể của những sinh vật bị uy hiếp, hy sinh một cách hết sức vô lý!

Còn rất nhiều cái phi lý dã man độc ác khác:

* Có nhiều người mê tín dị đoan đã đem giết những con vật vô tội như: Trâu, bò, lợn, gà, chim, cá v...v...làm vật cúng tế, đút lót cho các vị Thần, Thánh như: Thần Sông, Thần Núi, Thần Nước, Thần Lửa... để xin tha mạng sống của mình bằng cách thay thế thân mạng của những con vật ấy.

* Và có nhiều người bảo rằng: "Phải giết những con vật để trao đổi" mới có thể xin được:

- Mưa thuận gió hòa

- Mùa màng tươi tốt

- Của cải như nước

- Giàu sang lâu bền

- Mạng sống trường thọ...

Hiện nay vẫn nhan nhản khắp mọi nơi, mọi chỗ ở một số quốc gia Á Đông! Họ vẫn đang bẫy, đang bắt, đang lưới, đang mua bán súc vật chim muông, cua cá... Dùng thân phận của những con vật này mà Phóng Sinh để cầu an, cầu phúc, cầu hòa bình, cầu tai qua nạn khỏi, cầu tiêu trừ tật bệnh, cầu tăng thêm tuổi thọ để sống lâu....

Những hành động này hoàn toàn Vô Minh, thiếu suy xét, không hợp lý, không hợp sự, không hợp đạo đức!

Hỏi rằng có ai muốn những tai nạn và sự chết chóc như:

*  Bị bắt bớ, bị giăng bẫy, bị đem đi bán như các loài muông thú đang bị hàng ngày!

*  Có ai muốn cảnh mất nhà, mất tổ ấm, mất nơi trú ẩn như những tổ chim đang bị phá hủy!

*  Có ai muốn cảnh vợ chồng, con cái bị chia lìa, gia đình tan nát như cảnh huống của những thú rừng, của chim chóc!

*  Có ai muốn bị giết để thế mạng, để làm vật cúng tế và làm thức ăn như muôn loài thú vật đang bị hy sinh từng giây, từng phút!

Dĩ nhiên là không ai muốn những sự thống khổ như vậy! Dù là loài người hay loài thú; Chẳng ai không tham sống, sợ chết! Chẳng ai không trân quí và bảo vệ một cách tối đa cho thân mình, cùng những gì thuộc về mình, vì đó là cái hạnh phúc của mình và của gia đình riêng mình!

Chúng ta Vô Minh chỉ vì tư lợi cho bản ngã! Đã thích ăn ngon nhưng lại đê hèn đổ tội cho Chúa với câu:

"Vật Dưỡng Sinh"

Trong khi hình ảnh Chúa nâng niu, thương yêu bồng từng con Cừu, thì câu nói đó chắc chắn không phải là của Chúa rồi!

Cũng như trong Kinh, Đức Phật dạy:

"Ai gieo Nhân nào thì sẽ gặt Quả ấy"

Tức là: Nghiệp Lành hay Nghiệp Dữ đều do chính chúng ta tự tạo, thì cũng chính chúng ta phải tự gánh lấy! Chứ không một ai có thể gánh chịu hộ mình được! Cho nên đã tự cột thì cũng tự mình phải cởi! Vậy làm sao mà bắt thú vật thế mạng, chịu tội cho mình được! Làm như thế đã chẳng được gì, mà còn bị cái tội giết mạng thì phải đền mạng là lẽ tự nhiên!

Do đó việc Phóng Sinh muông thú, chim chóc thì cũng vậy! Dĩ nhiên là chẳng được gì mà còn bị cái Nghiệp Dữ là làm xẩy đàn, tan nghé, chia vợ, rẽ chồng chúng, làm con cái chúng lạc lõng bơ vơ! Làm gia đình chúng bị chia ly tan nát! Việc làm như vậy mà bảo là Phóng Sinh cho chúng, làm ơn, làm phúc cho chúng nghĩa là sao" Người ta đang tự do ở trong rừng: Hạnh phúc ấm êm, vợ vợ chồng chồng, con cái ríu rít trong tổ ấm...Thì mình đi săn, đi bắt rồi đem bỏ tù, đem nhốt người ta trong lồng, trong chậu! Chật chội, nghẹt thở và đói khát để chờ đợi có người mua, rồi lại phải chờ đợi ngày giờ được đem đi thả!

*  Ôi! Có khi chưa được thả thì đã chết, vì nghẹt thở, vì chật chội vì quá đông...

*  Mà cho dù có được thả thì cũng đã lạc đàn, lạc tổ rồi, biết nơi đâu mà về!

Như thế thì hỏi rằng đã Phóng Sinh cho ai" Và liệu có chút phúc đức nào không" Hay ngược lại, toàn là tạo Ác Nghiệp để rồi phải trả Quả:

"Gieo gió thì phải gặt bão" là lẽ công bằng nhất, không sao tránh khỏi được!

Thật ra chúng ta làm những việc ngớ ngẩn, tội lỗi ấy chỉ vì chúng ta sống trong thế giới Nhị Biên với cái Tâm Thức Phân Biệt của mình lúc nào cũng:

- Sang - Hèn

- Cao  -  Thấp

- Giỏi -  Dốt

Nên chúng ta đã tự :

¢ Coi trọng thân mạng mình quá mức mà khinh khi thân mạng súc sinh!

¢ Tự đặt mình ở một địa vị quá cao, còn loài vật thì quá thấp!

¢ Tự tôn vinh mình là cao sang, còn súc vật thì hèn hạ!

¢ Tự nghĩ mình là giỏi giang, còn súc sinh thì ngu dốt!

Do đó mà cái tính ích kỷ, ngạo mạn ngày càng tăng trưởng nên đã ác độc đến nỗi giết hại họ, ăn cướp mạng sống của họ để nuôi mạng sống của mình, rồi lại mưu mô thủ đoạn dùng thân mạng của họ để thủ lợi, mua bán và làm vật đổi chác cho những ai cần thế mạng, cần thức ăn để nuôi mạng sống, cần vật đút lót để mà xin xỏ đủ điều.

Khi đã thấu rõ vấn đề thì chúng ta:

*  Không nỡ nào dùng thân mạng súc vật làm thức ăn nữa!

*  Không nỡ nào dùng thân mạng súc vật làm đồ cúng tế để đền ơn, đáp nghĩa hay thế mạng nữa!

*  Không nỡ nào dùng thân mạng súc vật làm tiệc tùng, ăn mừng này, nọ nữa!

*  Không nỡ nào dùng thân mạng chúng làm vật hy sinh để trao đổi, khấn khứa, đút lót, xin xỏ đủ điều nữa!

*  Và cũng không còn nỡ nào dùng thân mạng súc vật làm việc Phóng Sinh để cầu phước, cầu tuổi thọ, cầu hòa bình, cầu hết bệnh tật, cầu tiêu tai nghiệp chướng nữa!

Nếu làm được như vậy thì :

*  Ngoài chợ, trong tiệm ăn không còn ai mua bán thân mạng ai nữa! Và việc đi săn bắn, đi lưới, đi bẫy cũng tự ngừng!

*  Khi chúng ta không sát sinh nữa thì tuổi thọ tự tăng, phúc đức tự tới!

*  Khi chúng ta đóng cửa được tất cả các lò sát sinh hàng loạt ấy đi, thì tự nhiên có hòa bình, không còn có chiến tranh và con người cũng không còn phải chết hàng loạt vì chiến tranh nữa, bởi Nhân Quả Nghiệp Báo của sự sát hại sinh linh tập thể vẫn đang hiện hữu hằng ngày, hằng giờ trong những lò sát sinh ở khắp mọi nơi, mọi chỗ và mọi quốc gia.

Tóm lại, chỉ việc ngưng Phóng Sinh và Sát Sinh là chúng ta:

-  Tự cởi được ác nghiệp!

- Tự tiêu tai nghiệp chướng!

- Tự tăng tuổi thọ!

- Tự động hòa bình!

- Tự động an lạc!

Và không còn cần phải đi cầu Đông, cầu Tây để đút lót, để lạy van, để xin xỏ mà bị lọt vào vòng mê tín dị đoan để tự tạo nghiệp dữ!

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
“Rạch Gốc chẳng chợ búa gì hết, mọi thứ phải chạy đò lên Năm Căn mua… Một buổi sáng, bước ra trước sân Ủy ban, tôi ngạc nhiên thấy treo cờ tang. Hỏi sao vậy … trả lời: Ông Andropov chết. Tôi hỏi lại: Ông Andropov là ai thế? Trả lời: Không biết, nghe đài Hà Nội biểu treo cờ tang thì mình treo… Cờ tang cho ông Andropov nào đó treo rất đúng quy cách, chỉ kéo tới nửa cột, thòng kèm một dải vải đen nhỏ phất phơ trong gió biển…”
Nhưng Gangnam Style là câu chuyện âm nhạc vô hại, còn trong những vụ đã kể tại Việt Nam, khi người ta đăng đàn đăng tin giả mạo hay công khai chửi rủa, sỉ nhục lẫn nhau để được hàng ngàn người hào hứng vỗ tay, theo dõi, thậm chí cổ vũ, bênh vực và biến chúng thành hiện tượng như hiện nay, nó cho thấy có điều gì đó dường như chưa đúng lắm trong xã hội. Bởi đó là cách ứng xử bộ lạc, "đầu gấu" của giang hồ.
Có muôn vàn lý do, nhưng cốt lõi là nhân dân đã chán Chủ nghĩa Mác-Lenin và tư tưởng Cộng sản của ông Hồ đến tận mang tai. Kế đến là tình trạng cán bộ càng giữ quyền cao chức trọng thì càng mất đạo đức, sa đọa và tham nhũng hành dân nên bàn dân thiên hạ phát chán, chả ai còn hồ hởi phấn khởi thực hiện phương châm “cán bộ đi trước làng nước theo sau” nữa.
Nói đến tỉnh Bạc Liêu thì đa số người hiểu biết không thể quên hai nhân vật điển hình, là ông Cao Văn Lầu và công tử Bạc Liêu Trần Trinh Huy. Ông Cao Văn Lầu là tác giả của bài Dạ Cổ Hoài Lang, được gọi chung là vọng cổ mà đào kép cải lương phải ca trên sân khấu. Ở Mỹ Tho cũng có một công tử, cũng nổi tiếng ăn chơi, tên là Lê Công Phước, được là Phước George. Người trắng trẻo, đẹp trai nên được gọi là Bạch công tử, để phân biệt với Hắc công tử Bạc Liêu.
Ngày nay Đại Lễ Vesak (Hợp nhất của ba ngày Đản Sinh, Thành Đạo và Nhập Diệt) của Đức Phật đã được Liên Hiệp Quốc công nhận. Trong ngày lễ này, Tổng Thư Ký LHQ, các vị nguyên thủ quốc gia, các giới chức chính quyền cao cấp tại những quốc gia Phật Giáo, hoặc tham dự hoặc gửi điện văn chúc mừng, chiêm bái tự viện, viếng thăm hoặc dâng hoa cúng dường chư tăng ni và Lễ Hội Phật Đản đã được quần chúng tổ chức trang nghiêm, cung kính.
Nhung các đối thủ (Nga, Tàu) hay đối tác (Âu) không chịu thua mà tìm đủ mọi cách phá vỡ vòng kim cô USD để tránh bị phong tỏa kinh tế lại điểm trúng tử huyệt của nền trật tự tự do toàn cầu (liberal world order) do Mỹ gầy dựng trên nền móng USD. Giải pháp nào sẽ hất ngã USD trong khi cả NDT lẫn Euro đều còn ít đáng tin hơn USD? Dưới đây là vài phỏng đoán thay vì dựa trên chứng cớ vững vàng. Giữa Trung Quốc, Nga và Iran đều thiết lập những đường dây hoán đổi ngoại tệ (currency swap) mà không thông qua hệ thống ngân hàng Mỹ. Thí dụ Iran bán dầu thu vào NDT rồi dùng NDT nhập cảng máy điện toán từ Trung Quốc (với điều kiện các máy điện toán này không chứa đựng bản quyền Mỹ trong đó.) Ngân hàng Iran có thể đổi trước một lượng tiền nội địa ra NDT dự trữ giao dịch mà không cần chờ đợi phải thu NDT từ bán dầu mới mua hàng Trung Quốc.
Nơi trạm xe buýt cuối ngày, chuyến xe cuối cùng chuẩn bị lăn bánh. Những người đến trễ và những người muốn ngủ lại nơi băng ghế chờ đợi, sẽ bị bỏ lại. Cơ hội tái diễn cho một chuyến xe khác, có thể là ngày hôm sau. Nhưng hôm sau, nào ai đoán được chuyện gì sẽ xảy ra. Người ta cần phải bước qua, bỏ lại lịch sử phía sau, bằng không sẽ bị bỏ lại bên lề lịch sử.
Cùng thời điểm, các nước trong vùng như Ấn độ, Mã lai, Phi luật tân,...bị Tây phương đô hộ, đều lần lược thu hồi độc lập, tổ chức đất nước theo thể chế tự do dân chủ và nhờ đó, đất nước phát triển mà không phải có hơn 10 triệu dân chết oan uổng như Việt nam. Chỉ vì họ không có hiện tượng Hồ Chí Minh!
NHững người trẻ sẽ không còn là “không chịu lớn.” Họ đã trưởng thành trong suy nghĩ của riêng họ. Và khi phải xuống đường bày tỏ những ước muốn của mình. Họ biết họ phải làm gì. Không thể nào ai đó bảo họ phải làm cái này hay phải làm cái kia. Họ không còn cần phải có lãnh tụ. Đất nước cần những con em như thế.
Hiệp Định Geneve, cũng như Hiệp Định Paris, đối với Bác và Đảng – rõ ràng – đều chỉ là một mớ giấy lộn. Tổng Tuyển Cử (1956) hay Đình Chiến (1973) cũng thế. Hoà bình là từ ngữ không hề có trong tự điển của những người cộng sản. Họ nhất định phải nhuộm đỏ hết cả nước VN (bằng mọi giá và mọi cách) thì mới thoả lòng.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.