Hôm nay,  

Liên Ơi!

26/09/200800:00:00(Xem: 12177)
Phạm thị Thanh Nghiên và nhà thơ Trần Đức Thạch, cùng chị Nguyễn thị Nga (vợ nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa).

Đọc bài viết của em trên mạng, chị mừng vì sự cứng cỏi, bạo liệt của em bao nhiêu thì cũng lo lắng cho sự an nguy của em bấy nhiêu. Sống trong lòng đảng bao năm, chị thừa biết chế độ cộng sản này tàn bạo đến mức nào trước một tiếng nói dũng cảm, trung thực như em, đơn giản vì những kẻ dối trá bao giờ cũng sợ sự thật em ạ.

Cuộc toạ kháng của em không những phổ biến trên mạng truyền thông mà cả trong lòng đất mẹ Việt Nam, đặc biệt là khu phố nhỏ bé của em, nơi hàng ngày, hàng giờ, cả nghìn người qua lại ngôi nhà số 17, tổ Phương Lưu 2, Phường Đông Hải, Quận Hải An, thành phố Hải Phòng- nơi em ở, để nhìn em ngồi toạ kháng. Sự dũng cảm phi thường của em chính là một vũ khí mà cộng sản vô cùng khiếp sợ nên phải ra lệnh bắt em ngay, như kiểu cộng sản vẫn làm từ khi thành lập đến nay: "Bắt một kẻ để cả vạn khiếp lây"... Nếu không, như một vết dầu loang, một hiệu ứng đôminô, nhà nhà căng biển, khẩu hiệu, người người toạ kháng như lời em kêu gọi trong bài viết: Dù là một hành động nhỏ bé, nhưng với tinh thần đất nước là của chung, tôi xin kính khẩn kêu gọi mọi tầng lớp công dân Việt Nam, quý bác, quý chú đã từng hy sinh cuộc đời của mình cho nền độc lập của đất nước, các anh chị và các bạn trẻ đang mong ước đất nước Việt Nam sẽ ngẩng cao đầu với cộng đồng nhân loại, hãy cùng với tôi bày tỏ thái độ và lòng yêu nước của mình ngay tại chính nhà của quý vị, bất cứ ngày nào khởi từ ngày 14 tháng 9 này trở đi, nếu như quý vị cũng như chúng tôi bị ngăn cấm, không thể đến được nơi biểu tình ở Hà Nội vào 14/09 trước sứ quán Trung Quốc" thì đảng lấy đâu ra tiền của vật lực, công an, quân đội để đàn áp, trong khi chỉ riêng giáo xứ Thái Hà đã đủ mệt rồi .

Chỉ vì hành động yêu nước ấy em đã vào tù. Trại giam Trần Phú- vốn khét tiếng ở Hải Phòng, không khác gì địa ngục Hoả lò ở Hà Nội, ác hơn tất cả mọi chế độ phát xít Hít Le, thực dân đế quốc từ trước tới nay, nay lại lạnh lùng mở cửa nhốt một người con anh dũng trung thực, qủa cảm nhưng hết sức bé nhỏ là em vào để chịu đựng, thử thách

 Liên ơi- cho chị gọi em bằng cái tên thân thương mà tất cả mọi người thân thiết từ chú Nghĩa, cô Nga, má Lệ, em Nhân, bác Quận đến mọi thành viên trong nhà vẫn gọi em một cách tin cậy, trìu mến như thế. Cái tên hết mực hiền lành, giản dị như bông sen mọc giữa bùn lầy, dù bị công an hết lần này đến lần khác khuấy bùn, bôi nhọ, hòng giết chết tươi mùi hương của hoa, bắt những cánh hoa phải rơi lả tả nơi "thiên đường" cộng sản, mà em vẫn hiên ngang vươn thẳng trên đầm lầy nước đọng, để nở xoè ra những cánh hồng mơn mởn ngan ngát hương thơm như trêu gan chọc tức chúng: " Trong sự ý thức về trách nhiệm của một công dân Việt Nam, trong tinh thần Tổ Quốc trên hết, tôi quyết định sẽ tọa kháng ngay trước nhà của tôi khởi từ ngày 14 tháng 9 năm 2008 trở đi để phản đối hành động bán nước, dâng hiến Hoàng Sa và Trường Sa cho Trung Quốc cách đây 50 năm"

Thế là để giết chết một mùi hương từ tâm hồn em lan toả rạng ngời, chúng đã bắt em vào ngục tối để ngày ngày em không còn làm vướng mắt chúng nữa, để nghìn người qua lại nhà em không đập mắt vào hai tấm biển căng ngang trước cửa"Trường Sa, Hoàng Sa là của Việt Nam", và "Phản đối công hàm bán nước của Phạm văn Đồng", để bóng dáng bé nhỏ, kiên cường của em (lọt thỏm giữa hai tấm biển) không đập vào mắt họ, tạo nên bất kỳ một ấn tượng ngạc nhiên, kính phục, yêu quý ngưỡng mộ nào nữa... mà ngược lại, chỉ còn là một sự sợ hãi bao trùm, một nỗi an ủi vu vơ: " Khổ thân con bé, ai lại dại thế, dám đi chống chính quyền bao giờ"

 ... Nhưng chúng đã lầm, cánh cổng trại giam chỉ nhốt được bản thể em, chứ sao có thể giết được mùi hương đã kết tinh trong tâm hồn em được" Ngược lại càng bắt, nhốt, tra khảo, hương thơm ấy càng kết tinh trong lòng dân tộc cả trong và ngoài nước. Bao nhiêu người biết em bị bắt vì hành động toạ kháng trước nhà, là bấy nhiêu người yêu qúy, khâm phục sự dũng cảm của em.

Hành động yêu nước của em, bị đảng cộng sản hèn hạ gọi chệch thành: " Cất giữ và tàng trữ tài liệu phản động trái phép trong nhà". Một việc làm hèn hạ và vô cùng bỉ ổi, đến mức người anh của em, vốn đả phá rất nhiều trong việc em đi theo con đường dân chủ, cũng phải thốt lên đầy mai mỉa:

- Tàng trữ, cất giấu gì" Nó căng ngay trước cửa, ai đi qua chả nhìn thấy, ai vào mạng đọc chả biết, cần gì phải lục soát 4, 5 tiếng đồng hồ rồi cố tình kết tội "tàng trữ trái phép" cho nó"

Hoá ra trong thời đại cộng sản, làm một người anh hùng thật dễ" Chỉ cần bày tỏ lòng yêu nước chính đáng của mình là a lê hấp, hàng chục thằng công an đến đọc lệnh bắt đi trong sự ngỡ ngàng tiếc nuối của mọi người, trong ánh nhìn thán phục bỡ ngỡ của bạn bè, người thân, trong cả sự căm ghét tột cùng của hàng nghìn, triệu người dân sống trong lòng xã hội chủ nghĩa đối với đảng lộng hành, ngu xuẩn của mình.

Thời xưa ra ngõ gặp anh hùng, thì thời nay ra ngõ gặp... công an nổi, công an chìm, và muốn gặp anh hùng cứ việc ra toà ... Bác Trần Hùng một cư dân Hải Phòng, người sống cùng thành phố với em, trong lá thư gửi ông giám đốc đài truyền hình Việt Nam, từng viết:

Thưa ông!

Tôi đã già, đã sống gần hết cuộc đời dưới chế độ cộng sản. Tôi nghe đài báo, xem ti vi của chính phủ đã nhiều. Tôi thấy ngày nay dân trí đã cao, thông tin đến với người dân không còn một chiều như trước. Cho nên mỗi thông tin về phương diện chính trị của quý vị luôn đặt ra cho người nghe, người đọc những câu hỏi lớn.

... Với chúng tôi, những nhà đấu tranh cho dân chủ, nhân quyền là những vị anh hùng. Họ đã nhận ra con đường phải đi của dân tộc sớm hơn chúng tôi, họ dũng cảm hơn chúng tôi. Chúng tôi kính phục họ. Chủ nghĩa cộng sản độc tài toàn trị đẻ ra các vị thì lý tưởng dân chủ pháp quyền phải đẻ ra họ. Các vị là hiện tại đen tối của dân tộc. Họ là tương lai của đất nước...

Chính vì vậy, mọi trò bắt bớ của công an đảng ta đã trở thành trò hề trong mắt nhân dân. Bắt vì sợ, vì đớn hèn, bạc nhược, vì lương tâm thiếp ngủ trong nỗi nhục nỗi đau muôn đời của dân tộc

 50 năm qua rồi, chúng vẫn ngủ yên trong ngai vàng quyền lực, sẻ từng miếng đất, mét biển của cha ông dâng hiến cho giặc ngoại bang, như một thứ tội đồ dân tộc. Từ kho vũ khí Long Bình, tới thềm lục địa, đất biên giới, lãnh thổ , lãnh hải xẻ đi... Lời chị Dương Thu Hương nói không sai: "Chỉ có đám lãnh đạo hèn mạt , dốt nát, tham tàn bạo ngược mới bán đất đai và tài nguyên thiên nhiên của tổ tiên cho ngoại bang... Kể từ năm 1958, phần cho quan thầy Trung Hoa để được hỗ trợ về quân trang quân dụng, phần nhường anh cả Liên Xô để lấy vũ khí đánh Mỹ v.v. Sự chịu đựng của con người cũng như đất nước chỉ có giới hạn. Vậy mà lòng tham và sự ngu xuẩn của lũ quỷ đỏ này thì thật không bút nào kể xiết, không chỉ đơn thuần như Nguyễn Trãi kể tội quân xâm lược: "Tát cạn nước đông hải không rửa sạch tanh hôi, chặt hết trúc Lam Sơn khó ghi tầy tội ác" mà tát cạn hết cả nước của các dòng sông, con suối trong các đại dương khắp 4 bể 5 châu trên thế gian này cũng không rửa sách tội ác của bọn lãnh đạo Việt Nam trong thời đại đồ đểu Hồ Chí Minh. Chặt cả nghìn cánh rừng, làm ra cả vạn tấn giấy, chép lại cả triệu trang sách cũng không ghi được sự ác độc ươn hèn lừa dân tộc, phản đạo lý của bọn chúng suốt 78 năm qua.

Một trong những tội ác mà lịch sử phải ghi nhận là chúng đã bắt em khi đang toạ kháng trong nhà.

Em đã hành động như một người anh hùng, em đấu tranh cho dân chủ, nhân quyền vì biết rõ ở Việt Nam dưới chế độ cộng sản dốt nát, đui mù, người dân không hề có quyền hành gì mà ngược lại, tất cả phải chịu đựng sự phán xét của đảng, đảng cho sống thì được sống, muốn chết thì tìm mọi cách để bịt miệng thủ tiêu. Nếu may mắn sống sót thì người cũng không còn là người nữa, mà đã trở thành công cụ trong tay lũ lãnh đạo duy vật vô thần, vô lương tâm và cả vô văn hoá .Điều này đã được chứng minh qua hàng nghìn thực tiễn đau lòng của Việt Nam, đặc biệt là cải cách ruộng đất: Đảng bảo sai là sai, bảo đấu tố là phải đấu tố, bất kể người đó là láng giềng thân hữu hay bố, mẹ, vợ, chồng mình , nhất nhất tất cả phải theo đảng... Bỏ tù cũng đảng, xử án cũng là đảng, bảo có tội là có tội , việc ra toà xét xử chỉ là trò hề đốn mạt rẻ tiền của một lũ quỷ đỏ chuyên ăn xương, uống máu đồng bào mà thôi. 78 năm lãnh đạo, đảng chỉ dạy các "thần dân" của mình sự xảo trá, lừa lọc và không còn biết lương tri là gì nữa

32 tuổi, em đã nhận ra con đường phải đi của dân tộc, đã dũng cảm ngồi tại nhà để phản kháng công hàm bán nước của ngài "tưởng thú"- đồng phạm với "cha già đốn mạt: "Tôi không còn lựa chọn nào khác trừ phương thức đấu tranh tọa kháng ngay tại nhà để thể hiện quyền bày tỏ thái độ của tôi, một quyền mà chính hiến pháp nhà nước trong điều khoản 69 cũng đã ghi rõ. Và lần này, nếu nhà nước đàn áp, sách nhiễu hay xử dụng bạo lực với tôi, thậm chí bỏ tù tôi, thì ít ra tôi cũng đã thể hiện qua chính sự an nguy của mình cho cả thế giới được biết sự thật của đất nước này là không hề có tự do ngôn luận, cho dù là ngay tại chính nhà mình sở hữu.”

 Liên ơi, em xứng đang được mọi người kính phục. Chủ nghĩa cộng sản độc tài toàn trị đẻ ra đám lãnh đạo thối nát, đê hèn thì lý tưởng dân chủ pháp quyền, lý tưởng thời đại đẻ ra em. Lũ lãnh đạo dốt nát ươn hèn là hiện tại đen tối của dân tộc, còn em và tất cả các nhà dân chủ cùng triệu bà con dân oan , giáo dân đang đứng lên mỗi ngày sẽ là tương lai của đất nước, em ạ. Hãy vững tin điều ấy Liên ơi. Cả thế giới đang hướng về em , về một người con gái nhỏ bé chưa đầy 40 kg trọng lượng, nhưng từ lời nói đến việc làm đã khiến cả bộ chính trị chao đảo. Bão động đầy trời rồi em ạ. Nhất định đoá sen hồng của em sẽ được nở tung cánh dưới ánh đỏ, cờ vàng của dân tộc nay mai ...

 Hang đá 22-9-2008

 Trần Khải Thanh Thuỷ

 (Hội viên hội văn bút quốc tế)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thuyết hoang tưởng QAnon bảo rằng Donald Trump sẽ quay lại nắm quyền vào ngày 4 tháng Ba làm bất cứ người có trí tuệ và cảm nhận thông thường nào cũng mỉm cười khi nghe qua nhưng đã gây ra niềm tin cho không ít những người yêu thích Trump. Nó như một que lửa nhỏ nhoi để những người này thắp lên, tự đắm mình huyễn hoặc, bám víu vào một điều chính họ cũng có thể mơ hồ, không chắc chắn.
Trường Bộ Binh là một quân trường đào tạo các sĩ quan trừ bị cho Quân lực Việt Nam Cộng Hòa. Lúc trước, trường tọa lạc ở Thủ Đức. Đến đầu năm 1974 thì dời ra Long Thành, một cơ sở mới nằm bên cạnh quốc lộ 15, đường Sài Gòn - Vũng Tàu và cách quận lỵ Long Thành 5 cây số.
Gần đây, khi Bộ trưởng Ngoại giao Trung Quốc Vương Nghị kêu gọi tái lập các mối quan hệ song phương với Hoa Kỳ, một phát ngôn viên của Toà Bạch Ốc đã trả lời rằng, Hoa Kỳ coi mối quan hệ là một trong những cuộc cạnh tranh mạnh mẽ, nó đòi hỏi một vị thế mạnh. Rõ ràng là chính quyền của Tổng thống Joe Biden không chỉ đơn giản là đảo ngược các chính sách của Trump.
Cái thời mà nửa nước Việt “thương râu nhớ dép” (theo như cách nói của nhà văn Võ Phiến) tuy có kéo dài lâu nhưng không vĩnh viễn. Sau khi Nam Bắc hòa lời ca, nước nhà thống nhất, dân chúng của cả hai miền có cơ hội so sánh nên nhận thức của họ bắt đầu chuyển biến: Đả đảo Thiệu Kỳ mua cái gì cũng có. Hoan hô Hồ Chí Minh mua cây đinh cũng phải xếp hàng. Rồi ra, ngay cả đám nhi đồng cũng đánh mất sự ngây thơ (và cũng bắt đầu cảm thấy bất an) nên không giữ được tính vô tư nữa: Đêm qua em mơ gặp bác Hồ. Chân Bác đạp xích lô. Em thấy Bác em kêu xe khác…
Người hạnh phúc và vui vẻ thì sống lâu, sức khỏe dồi dào, không đau bệnh. Người lạc quan, cười nhiều sống lâu hơn người hay than thở, chán nản. Ai cũng thích sống với người lạc quan hơn người bi quan. Hàng ngày, chúng tôi gặp nhiều người tươi cười như ngày hội Tết, lúc nào cũng cười, khuôn mặt tươi như hoa, tiếng nói như chim hót mùa Xuân. Những người này làm việc gì cũng thành công. Người thành công là người hạnh phúc, vì hạnh phúc nên thành công. Người lạc quan thì trẻ mãi không già. Sống vui, sống khỏe, sống hạnh phúc, ai cũng mong có đời sống như thế. Nhưng có bao nhiêu người trong chúng ta được đời sống hanh thông như thế?
Trong khi còn đang đối diện sự phẫn nộ của công luận trong vụ cúp điện nước với hàng loạt quan chức điện lực từ nhiệm hay bị sa thải, thống đốc bang Texas là Greg Abbott tuần này đã ra thông báo mở cửa hoàn toàn cả tiểu bang và không bắt buộc phải mang khẩu trang.
Nhưng hiện tại, hôn là bị phạt 135 euros tại chỗ. Tuần rồi, ở Paris, hai người bạn từ lúc trẻ tình cờ gặp nhau sau hơn mười năm không có dịp gặp lại. Họ đều vui mừng khôn xiết, liền lao vào nhau, ôm nhau, hôn nhau. Vừa buông nhau ra, hai chú cảnh sát tiến tới, lễ phép chào cô cậu, chìa sổ phạt, hạ bút biên ngay 135 euros, xé ra, chìa cho hai người. Cái hôn có đắt lắm không?
Trong cuộc khảo sát và thăm dò dư luận của PEW (Pew Research Center) năm 2020 thì tuổi trẻ (từ khoảng 5 đến 10 tuổi) ở Mỹ, có đến 60% đi theo phụ huynh đến các chùa viện tôn giáo, nhưng đến tuổi “teen” (teenager: 13-19… thirteen – nineteen) thì con số giới trẻ giảm dần còn 30%.
Việt Nam Cộng sản biết rõ ý đồ của Trung Cộng muốn ăn sống nuốt tươi mình ở Biển Đông, nhưng lãnh đạo đảng duy nhất cầm quyền tại Hà Nội chỉ biết tùy cơ ứng biến và cầu may được qúy nhân phù trợ khi bị Bắc Kinh tấn công quân sự. Lập trường này không mới, nhưng không bảo đảm giữ được chủ quyền, quyền chủ quyền và khối lượng tài nguyên khổng lồ và biển đảo của Việt Nam ở Biển Đông.
Nhắc lại chuyện xưa, vào năm 1971 TS Kissinger đến Trung quốc, và một năm sau 1972, TT Nixon cũng đến nơi đây để gặp gỡ với các nhà lãnh đạo Trung Cộng tại Bắc Kinh. Phần trình bày sau là trích đoạn các văn bản ghi lại cuộc đối thoại của hai nhà lãnh đạo Mỹ-Trung liên quan đến cuộc chiến tại Việt Nam, được giải mật và được công bố trên trang The Foreign Relations of the United States (FRUS) và trên Văn khố của Bộ Ngoại Giao (US Depart. Of States Archive).


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.