Hôm nay,  

Thời Gian & Con Cái

23/09/201100:00:00(Xem: 5202)
Thời Gian & Con Cái

Đinh Yên Thảo
Khó ai phủ nhận việc giáo dục và chăm sóc con cái ngày nay đã tiêu tốn rất nhiều thời gian của cha mẹ. Từ thời gian đều đặn và bắt buộc như việc đưa đón con đến trường lớp, chăm lo các sinh hoạt hàng ngày, những cuộc hẹn với nha bác sĩ..., cho đến những sinh hoạt riêng tùy gia đình như dạy học, học thêm đàn, múa, vẽ hay thể thao, võ thuật, sinh hoạt mang tính tôn giáo cuối tuần. Tất cả những điều này đã làm các bậc cha mẹ hụt hơi. Nhưng liệu với một lịch trình mang đầy tính trách nhiệm và thiếu vắng niềm vui như vậy, chúng ta đã làm đủ cho các em"
Như một nghịch lý, khi xã hội càng phát triển và tiện nghi hơn, con người xem ra ngày càng thiếu hụt thời gian. Trong thời buổi kinh tế chật vật, thời gian càng trở nên quý hiếm, nó biến sự lo toan của các bậc cha mẹ khi gánh thêm nhiều công việc phụ tiêu tốn thời gian hơn, nhằm tiết kiệm ngân sách gia đình. Với các gia đình gốc Việt, điều này càng rõ rệt. Nhìn vào sinh hoạt và tâm lý của không ít các gia đình hiện nay, bất kể công việc hay nghề nghiệp gì, sự tất bật xem ra như một đặc điểm chung, và thời gian tiêu khiển, vui chơi không nhiều hay không đủ.
Với một số gia đình, việc kiếm tiền trở thành một ưu tiên và cha mẹ quan niệm đó là sự hy sinh và thương yêu dành cho con cái, gia đình. Họ sẵn sàng làm thêm giờ, cuối tuần, ngày lễ, thậm chí bán cả ngày phép, nếu hãng cho phép. Và trong khi không đủ thời gian mà khả năng tài chính không hề thiếu hụt, họ sẵn sàng đa đoan, trở thành một "chuyên gia" của đủ lãnh vực "không chuyên" khác trong đời sống. Họ bỏ qua buổi chơi nhạc của con tại trường để mua gỗ thay hàng rào trong vài cuối tuần. Họ hì hục cả ngày trèo cao, cưa đốn các nhánh cây bị thành phố nhắc nhở thiếu an toàn, trong khi đã hẹn dẫn con đi bơi. Bỏ ra đôi ba tiếng đồng hồ cắt cỏ, làm vườn giữa cái nắng nung đốt thay vì thuê mướn, xem ra cần thiết hơn việc ngồi xem cùng con cái bộ phim mới ra. Hoặc tốt hơn với những bậc phụ huynh khác, là dành thêm một ít thời gian để chỉ dạy con học thêm, đọc sách, giải bài tập.... Học và chỉ có học. Hết mực yêu thương và lo lắng cho con, nhưng ưu tiên của cha mẹ là sinh kế, kỳ vọng đặt nơi con cái là việc học. Đạt được hai điều này, dường như đã đủ cho nhiều gia đình.
Bên cạnh đó, mỗi người cha, người mẹ còn có những sở thích và nhu cầu của riêng mình. Sau một ngày làm, những tất bật của đời sống, mẹ còn có những nhu cầu shopping, mua sắm và cha cũng cần đôi cuộc vui cùng bạn bè để bàn luận thế sự. Con cái nhờ có các "bảo mẫu" là máy game, điện thoại, computer... "take care" giùm.
Dần dà trở thành thói quen, bữa cơm tối trong gia đình không còn ấm cúng thân mật và đầy đủ vì các con mỗi đứa vừa ăn cơm, lại vừa chơi game, mang máy nghe nhạc hay gởi tin nhắn cho bạn bè. Bạn bè trở nên cần thiết cho nhu cầu cần tâm sự của các em. Đến tuổi thiếu niên, mối quan hệ con cái và cha mẹ ngày càng tách biệt, thậm chí xa cách, bạn bè có những ảnh hưởng nhiều hơn cả cha mẹ. Rất phổ biến khi nhiều cha mẹ cho rằng con mình "đang đổi tính" khi né tránh, không còn muốn đi cùng cha mẹ, thường ở biệt lập trong phòng riêng, hay nặng nề hơn là đã tranh cãi với cha mẹ ở tuổi mới lớn. Bên cạnh việc thay đổi tâm lý, đây là một hệ lụy tất nhiên vì thời gian chúng ta dành cho con cái không nhiều để tạo ra một mối quan hệ tín cẩn, để các em tâm sự.

Cộng vào đó, một tâm lý và cái nhìn thực dụng đã ngăn cản những sinh hoạt vui chơi, tiêu khiển trong nhiều gia đình. Các khu vui chơi, giải trí, lễ hội, dường như bóng dáng các gia đình Á Đông xem ra vắng hẳn, không riêng gì các gia đình Việt. Mua một cái vé xem xiếc trị giá bằng dăm ba bộ đồ cho con quả là chuyện phí phạm. Tại sao phải đi nghỉ mát một tuần lễ mà tốn kém bằng tiền mua cả nhiều vật dụng gia đình, chưa kể lại mất thêm tiền vì nghỉ làm. Thay vì đi dự một lễ hội tốn kém tiền vé, đồ ăn thức uống và các trò chơi đắt đỏ, thì mua cái máy game cho con quả lợi hơn nhiều. Tất nhiên những việc này được lý giải với trăm ngàn lý do, mà lý do thật sự là vật chất thì hiển hiện trước mắt, còn niềm vui thì mơ hồ, khó đo đếm. Kết quả là rất nhiều gia đình trong khi nhà cửa khang trang, vật dụng tân thời, xe cộ đắt tiền, áo quần sang trọng, con cái không hề thiếu thốn thứ gì..., lại thiếu vắng thời gian tiêu khiển, giải trí tinh thần và thời gian gia đình dành cho nhau. Khi đặt nặng vật chất lên trên các thú vui tinh thần như vậy, cha mẹ đã "dạy" hay vô tình có những ảnh hưởng trực tiếp đến con cái về những giá trị thực dụng, làm giảm đi sự vui thú trong đời sống khi các em trưởng thành. Mà các nhà tâm lý học lại cho rằng, cách tiêu xài cũng ảnh hưởng đến hạnh phúc và niềm hứng khởi đời sống của một người hay một gia đình, khi việc mua sắm một vật dụng thật đắt tiền không thể đem lại cảm giác vui vẻ,yêu đời bằng một cuộc đi chơi hay chuyến nghỉ mát đầy đủ cả gia đình.
Với trẻ em, tất cả những việc trên mang ý nghĩa rất nhỏ, khi chưa có những suy nghĩ "người lớn" như vậy. Chưa ý thức được quan niệm "hy sinh" của cha mẹ đồng nghĩa với việc kiếm tiền. Không thực dụng đủ để đánh đổi thú vui tuổi thơ của mình bằng vật chất. Các em vẫn thích chơi đùa có cha mẹ tại khu vui chơi riêng dành cho trẻ nhỏ hơn là buổi sinh nhật của mình với thật đông bạn bè cha mẹ, có rượu ngon và thức ăn ê hề. Một kỳ nghỉ mát, thả diều trên bờ biển sẽ đọng hoài trong ký ức các em hơn hàng chục, hàng trăm bộ đồ đắt tiền đã được cha mẹ mua cho. Một chuyến thăm Disney Land của các em có niềm vui sâu xa hơn sự thấu hiểu về mức độ thoả mãn của cha mẹ khi vừa mua được một vật dụng ưng ý... Lắm khi không cần đến ra ngoài hay phải tốn kém, ngoại trừ một thứ quý báu kể trên là thời gian. Giải với nhau một ô chữ, chơi chung một trò chơi trí tuệ, ngồi cùng nhau xem trọn một bộ phim hay, ra công viên chơi banh, vui đùa bên nhau, đến thư viện cùng chọn vài cuốn sách mỗi tuần, hoặc giả lái xe dăm tiếng cuối tuần đến những trang trại mở cho du khách hái quả mùa thu hoạch, lái xe ngắm đường hoa mùa bluebonnet ..., đều là những việc tạo niềm vui, sự khác lạ cho con cái và cả cha mẹ. Vì điều các em cần là được cha mẹ dành thời gian cho mình, được có cảm giác an toàn, bảo bọc. Được thoả mãn nhu cầu trò chuyện, tâm sự. Được có những niềm vui thật sự trong độ tuổi của mình. Và từ đó, chúng tạo ra sự gần gũi, gắn bó, tin tưởng và kỷ niệm sâu đậm của các em với cha mẹ về lâu dài.
Lời nói luôn dễ hơn việc làm. Tìm ra giải pháp luôn khó hơn nhận diện các thiếu sót. Thay đổi quan niệm và thói quen càng là điều khó thực hiện. Và dù có cố gắng hết sức mình, chúng ta vẫn không bao giờ có thể làm đủ cho các em. Nhưng với lòng yêu thương vô bờ và những mong muốn tốt đẹp nhất dành cho con cái, mỗi chúng ta tự nhắc mình và nhắc nhau rằng, sự yêu thương không chỉ trong tâm tưởng, lời nói mà còn ở cách sống và thời gian dành cho con cái. Sinh kế là quan trọng, tiền bạc cũng quan trọng không kém. Nhưng chúng chỉ là phương tiện và chẳng thể nào thay thế những niềm vui con nhỏ. Chiếc đồng hồ đeo tay của bạn có thể khác với người chung quanh, nhưng mỗi chúng ta đều có 24 tiếng mỗi ngày. Nếu con cái là ưu tiên hàng đầu và đã hết mực yêu thương con cái, tại sao chúng ta không dành thêm ít thời gian cho các em"
Đinh Yên Thảo

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ngày 30/4 năm thứ 46 sau 1975 đặt ra câu hỏi: Còn bao nhiêu năm nữa thì người Việt Nam ở hai đầu chiến tuyến trong chiến tranh mới “hòa giải, hòa hợp” được với nhau để thành “Một Người Việt Nam”? Hỏi chơi vậy thôi chứ cứ như tình hình bây giờ thì còn mút mùa lệ thủy. Nhưng tại sao?
30 tháng Tư. Đó là ngày nhắc nhở chúng ta cần có dự tính cho tương lai. Vào năm 1975, ai có thể ngờ rằng sẽ có gần 2 triệu người Việt tại Hoa Kỳ nuôi dưỡng cuộc sống có ý nghĩa và đóng góp một cách đáng kể cho xã hội? Ai ngờ được rằng hiện đã có thế hệ người Mỹ gốc Việt thứ ba, thứ tư?
Tổng thống Joe Biden như một người thuyền trưởng, nắm con thuyền quốc gia giữa cơn bão dữ. Chỉ trong cơn sóng lớn mới thấy được khả năng người lèo lái. Những thách thức vẫn còn trước mặt, nhưng con thuyền quốc gia hứa hẹn sẽ đến được chân trời rộng mở. Sự lãnh đạo và phục vụ thầm lặng, bền đỗ cho quốc gia và người dân của tổng thống Joe Biden đã được chứng minh bằng kết quả hiển hiện trong 100 ngày vừa qua.
Ca sĩ Tina Turner, có lẽ ai cũng biết nhưng quá trình tìm đến đạo Phật, trở thành Phật tử và sự tinh tấn của cô ta chắc không nhiều người biết. Giáo lý đạo Phật đã vực dậy đời sống cá nhân cũng như sự nghiệp của cô ta từ hố thẳm đau khổ, thất vọng.
Một nhân vật còn sống sót sau thảm họa Lò sát sinh (Holocaust) và từng đoạt giải Nobel Hòa bình, Elie Wiesel, nói: "Sự đối nghịch của tình thương không phải là sự ghét bỏ, mà là sự dửng dưng. Sự dửng dưng khiến đối tượng thành vắng bóng, vô hình…"
Tháng 10/1954, ông Trần Văn Hương được bổ nhiệm làm Đô Trưởng thủ đô Sài Gòn nhưng chỉ được vài tháng ông xin từ chức không cho biết lý do. Ngày 26/4/1960, ông Hương cùng 17 nhân sĩ quốc gia thành lập nhóm Tự Do Tiến Bộ, tổ chức họp báo công bố một bản tuyên cáo tại khách sạn Caravelle. Nội dung Bản Tuyên Cáo rất ôn hòa chỉ yêu cầu Tổng thống Ngô Đình Diệm mở rộng chính quyền để các nhà trí thức có thể hợp tác với chính phủ nếu được yêu cầu. Ngày 11/11/1960, ông Hương ký tên ủng hộ cuộc đảo chánh do Đại tá Nguyễn Chánh Thi khởi xướng, ông bị bắt trong tù ông có viết một tập thơ lấy tên là “Lao trung lãnh vận” (Những vần thơ lạnh lẽo ở trong tù).
Làm người, không có gì hào sảng hơn, là được sinh tử với những gì mình hằng mong sinh tử cùng. Làm phóng viên, không có gì cảm hứng hơn là được thành nhân chứng của những nhân chứng và sự kiện. Cả hai nguyện ước, đời và nghề, đã làm nên một miền hoa cỏ có tên gọi là Kiều Mỹ Duyên.
Bạn có bao giờ ôm giấc mơ đặt chân lên cát nóng sa mạc và đứng đối mặt cùng một Kim Tự Tháp vĩ đại, khi học sử về Ai Cập Cổ Đại ngày còn bé thơ chưa? Bạn có từng ước ao được thấy bức tượng Nhân Sư tận mắt hơn là xem hình ảnh trên mạng hay phim ảnh không?
Với phần lớn dân Việt tị nạn vẫn còn sống sót từ thế kỷ qua thì quên vẫn thường dễ chịu hơn là nhớ, kể cả những kẻ đang cầm quyền ở đất nước này. Những dịch vụ “bán bãi thu vàng” của người vuợt biên, tuy có mang lại lợi nhuận không nhỏ nhưng lại không phải là kỳ tích kinh tế để họ có thể tự hào. Đó là lý do mà nhà nước hiện hành vận động mọi phương thức ngoại giao để yêu cầu các nước Á Châu “đục bỏ bỏ những bia tưởng niệm thuyền nhân.” Chối bỏ quá khứ, tuy thế, không phải là phương cách tích cực để tiếp cận với hiện tại hay hướng đến tương lai. Vết thương của những thuyền nhân vào cuối thế kỷ hai mươi vẫn chưa kịp khép thì đầu thế kỷ này lại phát sinh ra những thuyền nhân mới. Tuy có tên gọi là nouveaux boat people nhưng họ không di tản bằng đường thủy.
Diệt chủng người Duy Ngô Nhĩ là hàng loạt các vi phạm nhân quyền đang diễn ra đã được thực hiện bởi chính quyền TQ chống lại người Duy Ngô Nhĩ và các nhóm dân tộc và tôn giáo thiểu số trong và chunh quanh Vùng Tự Trị Duy Ngô Nhĩ ở tỉnh Tân Cương (XUAR) của nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, theo bản tin “Uighurs: 'Credible Case' China Carrying Out Genocide” được đăng trên BBC News tiếng Anh vào ngày 8 tháng 2 năm 2021.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.