Hôm nay,  

Mũ Đỏ

03/11/201100:00:00(Xem: 8736)
Mũ Đỏ

Minh Văn VN
Cuối thập niên 80 và đầu thập niên 90 của thế kỷ hai mươi, nhân loại đã được chứng kiến sự sụp đổ hàng loạt của hệ thống các nước Cộng sản ở Liên xô và Đông Âu. Qua đó thấy rõ sự phi lí và hoang tưởng của lý thuyết Cộng sản. Những hệ lụy và khổ đau do hệ tư tưởng phi nhân này để lại cho những quốc gia từng trãi qua chế độ Cộng sản là vô cùng to lớn. Loài người lấy đó làm bài học sâu sắc và quyết tâm không để những sai lầm ngớ ngẩn và ngu dốt đó được lặp lại lần nữa. Tuy nhiên trong những năm 1950, khi mà hệ thống các nước Cộng sản còn vững mạnh và đe dọa nền an ninh toàn cầu, thì ngay cả nước Mỹ là biểu tượng của thế giới tự do cũng bị sự đe dọa thâm nhập của tư tưởng Cộng sản. Bộ trưởng Tư Pháp Hoa Kỳ lúc đó là John Howard McGrath đã gọi những người cộng sản là những kẻ mang trong mình “mầm vi rút gây chết người cho xã hội”.
Người Mỹ lo sợ cả những “mầm vi rút” này lan truyền trong nội dung các bộ phim do Hollywood sản xuất. Lúc này làn sóng chống cộng mạnh mẽ tới mức những đạo diễn viết kịch bản phim từ chối đưa ra chứng cứ về sự trong sạch đã phải hầu tòa và tống ngục. Nhưng người chống Cộng mạnh mẽ nhất là thượng nghị sĩ Joseph R. McCarthy, đại biểu đảng Cộng hòa của bang Wisconsin. Tuy có hơi cực đoan nhưng ông đã cảnh tỉnh cho cả nước Mỹ về nguy cơ lây lan và ảnh hưởng của hệ tư tưởng Cộng sản vô thần.
McCarthy giành được quyền lợi khi Đảng Cộng hòa chiếm quyền kiểm soát Thượng viện năm 1952. Với tư cách là Chủ tịch một ủy ban, bây giờ ông có diễn đàn cho cuộc thập tự chinh chống cộng của mình. Dựa vào việc đưa tin rộng rãi trên báo chí và truyền hình, ông tiếp tục kết án các quan chức cao cấp tội phản bội. Lợi dụng thanh thế của mình, McCarthy thường xuyên sử dụng ngôn ngữ thông tục để nêu đặc trưng của những đối tượng “đê hèn và lỗ mãng” mà ông gọi là liên quan tới Cộng sản. Lúc này cả nước Mỹ sống trong nỗi lo sợ, trong thâm tâm ai cũng sợ “vi-rút” thâm nhập vào chính con người mình. Và lúc đó ai mà bị chụp lên đầu chiếc “Mũ Đỏ” (Cộng sản) là coi như bị người ta tránh xa như bệnh dịch vậy. Người nào cũng lo sợ vô tình mình bị ai đó chụp lên đầu chiếc mũ ma quái đó, nên trong lúc đi đường người ta thường có thói quen sờ tay lên đầu mình để xem có bị ai chụp cái “Mũ Đỏ” lên đầu mình không.
Là những người dân đang phải sống tại một trong những quốc gia Cộng sản còn sót lại trên thế giới, chúng ta thấy rằng những kẻ bị chụp “Mũ Đỏ” kia là không oan chút nào. Vì rằng nhà cầm quyền Cộng sản thường xuyên chụp mũ “Phản động” lên đầu bất cứ người yêu nước nào khi họ thực thi các quyền làm người cơ bản của công dân. Những người cất lên tiếng nói lương tâm và trách nhiệm với đất nước, hoặc phê bình đường lối độc tài của Đảng cầm quyền lập tức bị chụp mũ “Phản động” và bị kết án tù với các tội danh mơ hồ và vô căn cứ. Nhà cầm quyền muốn bỏ tù hay chống lại ai thì chỉ việc chụp lên đầu họ chiếc mũ đó là xong. Tại các phiên tòa, những người bị chụp mũ này không thể giải oan cho mình, vì từ quan tòa cho đến công an và những người tham dự đều là người của nhà nước cả. Sau khi bị kết tội, họ bị tống ra xe tù và đi về phía trại giam cho khuất mắt, để nhà nước tha hồ lộng quyền và tham nhũng mà không còn sợ ai lên tiếng phản đối nữa.

Có vô số người yêu nước và những người dân vô tội bị chụp lên đầu chiếc mũ này, chính quyền thì lấy làm đắc ý vì có được một thứ vũ khí tiện lợi để trấn áp người dân. Cả đất nước sống trong lo sợ vì ai cũng có thể trở thành “phản động” bất cứ lúc nào. Tất cả những hành động chân chính sau đây đều có thể trở thành phản động trong phút chốc: Khiếu kiện về nổi bất công do nhà nước gây ra (tệ cướp đất của quan chức, tham nhũng, các tệ quan liêu và đàn áp khác), biểu tình chống Trung Quốc xâm lược hay bày tỏ ý nguyện người dân, không nghe theo chủ trương – chính sách của nhà nước, bày tỏ chính kiến hay nói lên sự thật về hiện tình đất nước... Tất cả những điều đó như một mớ dây rợ bùng nhùng có thể vướng vào chân ai bất cứ lúc nào và ở đâu. Vì thế mà người dân Việt Nam sống trong nỗi lo sợ, lối ăn gian nói dối trở thành phong cách sống của nhiều người. Họ phải làm như vậy để phòng thân và bảo vệ sự an toàn của gia đình mình, dù biết rằng như thế là vô liêm sĩ và nhục nhã.
Nhà nước độc tài thì hả hê vì đã trói được người dân bằng những sợi dây vô hình nhưng vô cùng bền chắc này, khiến cho họ không thể cựa quậy và tự do được nữa. Người dân càng bị trói chặt thì nhà nước càng được tự tung tự tác, muốn làm gì thì làm. Quan trọng hơn nữa, nhà cầm quyền còn có một thứ vũ khí tối thượng cuối cùng để triệt hạ bất kỳ kẻ chống đối nào, đó là chụp lên đầu họ chiếc mũ “Phản động”. Chiếc mũ này như một vòng Kim cô siết chặt lấy đầu óc họ, gây nên đau đớn khổ sở và cột chặt họ trong tù ngục. Ghê gớm thay cho thủ đoạn của những kẻ độc tài tàn ác, chúng coi nhân dân mình chỉ là những đối tượng bị cai trị thay vì phục vụ họ. Chiếc mũ quái dị mà kẻ độc tài nghĩ ra để kìm kẹp người dân mình sẽ còn là nỗi khiếp đảm chừng nào chế độ độc tài còn tồn tại. Đó là thứ vũ khí để bảo vệ chế độ và cũng là hiện vật minh chứng cho sự vi phạm nhân quyền của nhà nước Cộng sản.
Mc. Carthy đã đúng khi ông mạnh mẽ cảnh tỉnh nước Mỹ về mối nguy cơ lây lan của “vi-rút” Cộng sản, một thứ vi rút gây nguy hiểm nhất cho loài người. Sự thực đã chứng minh về những tội ác của các chế độ Cộng sản bằng việc diệt chủng và thanh trừng hàng loạt để áp dụng thứ chủ nghĩa hoang tưởng và phi nhân này. Tại các quốc gia Cộng sản đều lập nên những chế độ độc tài, các đảng phái khác bị đàn áp và tiêu diệt, quyền con người bị vi phạm nghiêm trọng. Chủ nghĩa cộng sản là một sai lầm lớn nhất mà nhân loại từng trãi qua, sự tổn thất là vô cùng to lớn. Loài người cùng chung tay để xóa bỏ chế độ độc tài cộng sản và ngăn chặn sự quay trở lại của hệ tư tưởng mị dân và tàn ác này. Vì hạnh phúc của loài người, chúng ta hãy cùng nhau cam kết không được để những sai lầm đau đớn đó được tái diễn trên thế giới này.
Minh Văn (Hà nội, VN)
Ngày 02/11/2011
www.minhvanvietnam.blogspot.com

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hai Dự thảo “Báo cáo Chính trị” (BCCT) và “Tổng kết công tác xây dựng Đảng và thi hành Điều lệ Đảng nhiệm kỳ Đại hội XII”, gọi ngắn là “Xây dựng, chỉnh đốn đảng”, dành cho Đại hội đảng XIII vào đầu tháng Giêng năm 2021, đã bộc lộ bản tính tham quyền cố vị và tư duy giáo điều
Tại Hoa Kỳ, tháng 10 được chọn là tháng nâng cao hiểu biết về ung thư vú. Theo thông tin từ trang web của Hiệp Hội Ung Thư Vú Quốc Gia (National Breast Cancer Foundation), trung bình cứ 2 phút thì có một phụ nữ được chẩn đoán bị ung thư vú tại đất nước có hệ thống y tế đứng đầu thế giới này. Theo trang web của Hội Ung Thư Việt Mỹ (Vietnamese American Cancer Foundation), ung thư vú là loại ung thư thường gặp nhất ở phụ nữ người Việt nhưng lại có rất ít thông tin về những gì người mắc bệnh đã từng trải qua. Đây một tổ chức vô vụ lợi có văn phòng tại miền Nam Cali được thành lập từ năm 2002 với sứ mệnh ủng hộ và tranh đấu cho quyền lợi của bệnh nhân ung thư.
Dân Việt Nam và các dân tộc trên thế giới tùy theo ảnh hưởng môi trường của nơi cư trú, văn hóa tập tục truyền từ đời này qua đời khác, cách sinh sống, tôn giáo khác nhau, họ có các hình thức mai táng khác biệt riêng mà tôi xin dần dà trình bày ra đây để gọi là góp thêm chút ý kiến với quý vị:
Mấy ngày qua nghe tin nước lụt ngập tràn miền Trung, tôi cứ cố "giả lơ" vì biết mình không thể cầm lòng được khi đối diện thêm lần nữa cảnh hoang tàn mùa lụt lội. Tôi xem lướt qua những hình ảnh nước ngập nhiều nơi ở miền Trung trong tâm trạng bất lực vì những điều tôi mong và muốn cho quê hương vẫn còn xa quá trong tầm với của tay mình.
Chị Phạm Thị Thập làm phu vác ở chợ Đồng Xuân đã được gần 10 năm. Người phu nữ đến từ Hưng Yên có gia đình và hai con nhỏ ở quê nhà, tuy nhiên phải đôi ba tháng chị mới về một lần. Những lúc nhàn rỗi chờ việc chị lại mang kim chỉ ra thêu thùa tranh và khăn dành tặng cho chồng con ở nhà.
Bác sĩ Anthony Fauci, Giám đốc Viện Quốc gia Mỹ về các bệnh dị ứng và truyền nhiễm, cảnh báo chính sách này có thể khiến nhiều người tử vong, ngay cả khi tỷ lệ người nhiễm không triệu chứng ở mức tương đối cao. “Với nạn béo phì, cao huyết áp và tiểu đường tại Mỹ, nếu mọi người bị nhiễm Covid-19, con số tử vong sẽ rất lớn và hoàn toàn không thể chấp nhận”, bác sĩ Fauci giải thích.
Một chi tiết khá thú vị cho sự thành công ngoài mặt trân của ông mà TT. Việt từng chia sẻ, đó là khi ra trận ông luôn nghe như có tiếng trống thúc quân Mê Linh của Hai Bà Trưng, tiếng trống thúc giục lòng yêu nước của quân sĩ chiến đấu để bảo vệ bờ cõi.
Các chuyên gia Việt nhìn thấy bất cập (giàu nghèo, môi trường, bất công, thất thoát…) nhưng đối với giới đầu tư ngoại quốc thì cơ hội đầu tư lại đến từ những mất cân đối trong số này (giá lương thấp, hư hại môi trường,…) Cho nên dù hai kết luận khác nhau nhưng nền kinh tế Việt Nam vẫn còn nhiều cơ hội cất cánh trong một thời gian dài.
Người ta nghi rằng nguồn gốc của triết lý tam không nói trên có lẽ đã được một nhà sư Phật gíáo thuộc tông phái Thiên thai (?) (Tiantai Zong), Trung Quốc đề cập đến trong tác phẩm của ông ta, "Không thấy, không nghe và không nói" vào koảng thế kỷ thứ VIII.
Đại hội XIII của ĐCSVN được dự kiến vào đầu năm 2021 với những yêu cầu đổi mới Chính trị, Xã hội. Người dân có thể kỳ vọng những gì nếu ĐCSVN thực sự muốn có thực chất trong đổi mới, trong cải cách, trong cải tổ? Câu hỏi ở đây là ĐCSVN sẽ ưu tiên làm điều gì để có đổi mới căn bản, sâu rộng từ trong đảng ra đến xã hội, người dân?


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.