Hôm nay,  

Mũ Đỏ

03/11/201100:00:00(Xem: 8575)
Mũ Đỏ

Minh Văn VN
Cuối thập niên 80 và đầu thập niên 90 của thế kỷ hai mươi, nhân loại đã được chứng kiến sự sụp đổ hàng loạt của hệ thống các nước Cộng sản ở Liên xô và Đông Âu. Qua đó thấy rõ sự phi lí và hoang tưởng của lý thuyết Cộng sản. Những hệ lụy và khổ đau do hệ tư tưởng phi nhân này để lại cho những quốc gia từng trãi qua chế độ Cộng sản là vô cùng to lớn. Loài người lấy đó làm bài học sâu sắc và quyết tâm không để những sai lầm ngớ ngẩn và ngu dốt đó được lặp lại lần nữa. Tuy nhiên trong những năm 1950, khi mà hệ thống các nước Cộng sản còn vững mạnh và đe dọa nền an ninh toàn cầu, thì ngay cả nước Mỹ là biểu tượng của thế giới tự do cũng bị sự đe dọa thâm nhập của tư tưởng Cộng sản. Bộ trưởng Tư Pháp Hoa Kỳ lúc đó là John Howard McGrath đã gọi những người cộng sản là những kẻ mang trong mình “mầm vi rút gây chết người cho xã hội”.
Người Mỹ lo sợ cả những “mầm vi rút” này lan truyền trong nội dung các bộ phim do Hollywood sản xuất. Lúc này làn sóng chống cộng mạnh mẽ tới mức những đạo diễn viết kịch bản phim từ chối đưa ra chứng cứ về sự trong sạch đã phải hầu tòa và tống ngục. Nhưng người chống Cộng mạnh mẽ nhất là thượng nghị sĩ Joseph R. McCarthy, đại biểu đảng Cộng hòa của bang Wisconsin. Tuy có hơi cực đoan nhưng ông đã cảnh tỉnh cho cả nước Mỹ về nguy cơ lây lan và ảnh hưởng của hệ tư tưởng Cộng sản vô thần.
McCarthy giành được quyền lợi khi Đảng Cộng hòa chiếm quyền kiểm soát Thượng viện năm 1952. Với tư cách là Chủ tịch một ủy ban, bây giờ ông có diễn đàn cho cuộc thập tự chinh chống cộng của mình. Dựa vào việc đưa tin rộng rãi trên báo chí và truyền hình, ông tiếp tục kết án các quan chức cao cấp tội phản bội. Lợi dụng thanh thế của mình, McCarthy thường xuyên sử dụng ngôn ngữ thông tục để nêu đặc trưng của những đối tượng “đê hèn và lỗ mãng” mà ông gọi là liên quan tới Cộng sản. Lúc này cả nước Mỹ sống trong nỗi lo sợ, trong thâm tâm ai cũng sợ “vi-rút” thâm nhập vào chính con người mình. Và lúc đó ai mà bị chụp lên đầu chiếc “Mũ Đỏ” (Cộng sản) là coi như bị người ta tránh xa như bệnh dịch vậy. Người nào cũng lo sợ vô tình mình bị ai đó chụp lên đầu chiếc mũ ma quái đó, nên trong lúc đi đường người ta thường có thói quen sờ tay lên đầu mình để xem có bị ai chụp cái “Mũ Đỏ” lên đầu mình không.
Là những người dân đang phải sống tại một trong những quốc gia Cộng sản còn sót lại trên thế giới, chúng ta thấy rằng những kẻ bị chụp “Mũ Đỏ” kia là không oan chút nào. Vì rằng nhà cầm quyền Cộng sản thường xuyên chụp mũ “Phản động” lên đầu bất cứ người yêu nước nào khi họ thực thi các quyền làm người cơ bản của công dân. Những người cất lên tiếng nói lương tâm và trách nhiệm với đất nước, hoặc phê bình đường lối độc tài của Đảng cầm quyền lập tức bị chụp mũ “Phản động” và bị kết án tù với các tội danh mơ hồ và vô căn cứ. Nhà cầm quyền muốn bỏ tù hay chống lại ai thì chỉ việc chụp lên đầu họ chiếc mũ đó là xong. Tại các phiên tòa, những người bị chụp mũ này không thể giải oan cho mình, vì từ quan tòa cho đến công an và những người tham dự đều là người của nhà nước cả. Sau khi bị kết tội, họ bị tống ra xe tù và đi về phía trại giam cho khuất mắt, để nhà nước tha hồ lộng quyền và tham nhũng mà không còn sợ ai lên tiếng phản đối nữa.

Có vô số người yêu nước và những người dân vô tội bị chụp lên đầu chiếc mũ này, chính quyền thì lấy làm đắc ý vì có được một thứ vũ khí tiện lợi để trấn áp người dân. Cả đất nước sống trong lo sợ vì ai cũng có thể trở thành “phản động” bất cứ lúc nào. Tất cả những hành động chân chính sau đây đều có thể trở thành phản động trong phút chốc: Khiếu kiện về nổi bất công do nhà nước gây ra (tệ cướp đất của quan chức, tham nhũng, các tệ quan liêu và đàn áp khác), biểu tình chống Trung Quốc xâm lược hay bày tỏ ý nguyện người dân, không nghe theo chủ trương – chính sách của nhà nước, bày tỏ chính kiến hay nói lên sự thật về hiện tình đất nước... Tất cả những điều đó như một mớ dây rợ bùng nhùng có thể vướng vào chân ai bất cứ lúc nào và ở đâu. Vì thế mà người dân Việt Nam sống trong nỗi lo sợ, lối ăn gian nói dối trở thành phong cách sống của nhiều người. Họ phải làm như vậy để phòng thân và bảo vệ sự an toàn của gia đình mình, dù biết rằng như thế là vô liêm sĩ và nhục nhã.
Nhà nước độc tài thì hả hê vì đã trói được người dân bằng những sợi dây vô hình nhưng vô cùng bền chắc này, khiến cho họ không thể cựa quậy và tự do được nữa. Người dân càng bị trói chặt thì nhà nước càng được tự tung tự tác, muốn làm gì thì làm. Quan trọng hơn nữa, nhà cầm quyền còn có một thứ vũ khí tối thượng cuối cùng để triệt hạ bất kỳ kẻ chống đối nào, đó là chụp lên đầu họ chiếc mũ “Phản động”. Chiếc mũ này như một vòng Kim cô siết chặt lấy đầu óc họ, gây nên đau đớn khổ sở và cột chặt họ trong tù ngục. Ghê gớm thay cho thủ đoạn của những kẻ độc tài tàn ác, chúng coi nhân dân mình chỉ là những đối tượng bị cai trị thay vì phục vụ họ. Chiếc mũ quái dị mà kẻ độc tài nghĩ ra để kìm kẹp người dân mình sẽ còn là nỗi khiếp đảm chừng nào chế độ độc tài còn tồn tại. Đó là thứ vũ khí để bảo vệ chế độ và cũng là hiện vật minh chứng cho sự vi phạm nhân quyền của nhà nước Cộng sản.
Mc. Carthy đã đúng khi ông mạnh mẽ cảnh tỉnh nước Mỹ về mối nguy cơ lây lan của “vi-rút” Cộng sản, một thứ vi rút gây nguy hiểm nhất cho loài người. Sự thực đã chứng minh về những tội ác của các chế độ Cộng sản bằng việc diệt chủng và thanh trừng hàng loạt để áp dụng thứ chủ nghĩa hoang tưởng và phi nhân này. Tại các quốc gia Cộng sản đều lập nên những chế độ độc tài, các đảng phái khác bị đàn áp và tiêu diệt, quyền con người bị vi phạm nghiêm trọng. Chủ nghĩa cộng sản là một sai lầm lớn nhất mà nhân loại từng trãi qua, sự tổn thất là vô cùng to lớn. Loài người cùng chung tay để xóa bỏ chế độ độc tài cộng sản và ngăn chặn sự quay trở lại của hệ tư tưởng mị dân và tàn ác này. Vì hạnh phúc của loài người, chúng ta hãy cùng nhau cam kết không được để những sai lầm đau đớn đó được tái diễn trên thế giới này.
Minh Văn (Hà nội, VN)
Ngày 02/11/2011
www.minhvanvietnam.blogspot.com

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tôi thành thực không tin rằng Burma có chút tương lai sáng sủa nào trên Con Đường Tơ Lụa Mới của Tập Cận Bình, và xem ra thì đất nước này cũng chả còn có lựa chọn nào khác nữa. Cũng y như Miên, Việt với Lào thôi. Suu Kyi của lòng tôi, và Đảng Liên Đoàn Quốc Gia Vì Dân Chủ (của nàng) quả đã làm cho không ít người thất vọng!
Trong những ngày gần đây, thấy tình hình Ukraine có vẻ tạm lắng dịu, nhiều nhà bình luận đưa ra đề nghị nên tiến hành đàm phán để giải quyết chiến tranh Ukraine, tránh chết chóc thảm khóc cho hai bên và dân chúng Ukraine cảnh cơ cực. Có cả vài nhà bình luận Pháp lại cho rằng có nhượng bộ Putin cũng là điều tự nhiên vì tránh voi có gì xấu mặt, hơn là để cuộc chiến leo thang và chiến tranh thứ III sẽ bùng nổ còn thảm hại hơn nữa. Nhưng đồng thời cũng có nhiều người am hiểu về Nga và nhứt là Putin, trái lại, cho rằng giải pháp dứt khoát chỉ có hạ được Putin, đưa Nga trở thành một nước Âu Châu để thiên hạ thái bình...
Nửa triệu lính Nga. Putin muốn có một cuộc tổng tấn công vào Ukraine trước khi xe tăng của phương Tây đến nơi. Liệu điều này có thành công không? Một số người nghi ngờ, nhưng một số lượng binh lính lớn như vậy có thể đóng một vai trò lớn. Có những dấu hiệu cho thấy sẽ có một điều gì đó lớn lao, mang tính quyết định đang diễn ra ở cuộc chiến Nga - Ukraine, cả ở Moscow và Kiev. Chuyến thăm sắp tới của Putin với "người hướng dẫn tinh thần" của ông, Cha Tikhon, tại thành phố Pskov là một dấu hiệu cho thấy ông sắp có một "quyết định quan trọng", và hiển nhiên quyết định này liên quan đến cuộc chiến.
Khi Phạm Thế Duyệt còn tại chức, đôi lúc, tôi vẫn thường nghe nhân vật này than phiền rằng mình không thể nào tiếp xúc trực tiếp được với những nhóm dân bản địa, vì rất nhiều người (Thượng, Nùng, Tầy, Mán, Mèo, Do, Khơ Mú, Cơ Tu, Lô Lô, Chu Ru…) hoàn toàn không biết tiếng Kinh.
Việc ông Chủ tịch nước Nguyễn Xuân Phúc bị mất hết các chức vụ hôm 17/01/2023 đã thách đố quyền lực của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng. Lý do vì vào hôm 4/2 (2023), ông Phúc đã tuyên bố: “Gia đình tôi, vợ, các con tôi không tư lợi, tham nhũng liên quan đến Việt Á, chưa bao giờ gặp Giám đốc Việt Á. Điều này đã được Ủy ban Kiểm tra Trung ương kết luận rõ ràng”.
Sau nhiều ngày, với nhiều “phương án cứu hộ” rất nặng phần trình diễn của nhà nước Việt Nam, chung cuộc, giới truyền thông của xứ sở này đã đồng loạt (và ái ngại) loan tin: “Bé Hạo Nam đã tử vong!”
Hôm đầu tháng Hai DL vừa qua, một chiếc khinh khí cầu kích thước bằng 3 chiếc xe buýt bay vào không phận Mỹ và đã đặt chính quyền Biden cũng như hệ thống phòng ngự Bắc Mỹ vào tình trạng báo động. Chỉ vài tiếng đồng hồ sau người ta biết đích xác đó là khinh khí cầu do thám của Trung quốc, và ngay tức khắc, thông tin này tràn ngập TV, báo chí, mạng xã hội...
Đầu năm mới Qúy Mão không ai muốn nghe chuyện xui, nhưng dân gian và báo chí của đảng CSVN lại chỉ nói đến những nguy cơ tiềm ẩn đang đe dọa sự sống còn của chế độ...
✱ HĐ Tham Mưu Trưởng LQ/JCS: Tổng thống Kennedy và Johnson đều không tin tưởng vào các cố vấn quân sự của họ, vì cho rằng các tướng lĩnh và đô đốc thiếu sự tinh tế về mặt chính trị - Giới quân sự bất bình vì "coi lực lượng quân sự là công cụ để thương lượng về mặt ngoại giao". ✱ McNamara: Một khi bổ sung quân số sẽ tăng thêm chi phí về nhân sự, về chính trị và kinh tế do cuộc chiến gây ra, làm suy giảm khả năng của quốc gia một khi cuộc chiến kéo dài. ✱ JCS: McNamara chủ trương tìm kiếm một giải pháp hòa đàm về cuộc chiến - thúc giục Hà Nội đi đến bàn đàm phán hòa bình...
Cái thời bao cấp (thổ tả) ấy, may quá, đã xa như dĩ vãng. Sau khi Đảng dũng cảm nhìn vào sự thực, quyết tâm đổi mới toàn diện, và cương quyết bẻ lái con tầu tổ quốc (theo hướng kinh tế thị trường) thì bộ mặt của xã hội đã hoàn toàn thay đổi ...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.