Hôm nay,  

Mũ Đỏ

03/11/201100:00:00(Xem: 8588)
Mũ Đỏ

Minh Văn VN
Cuối thập niên 80 và đầu thập niên 90 của thế kỷ hai mươi, nhân loại đã được chứng kiến sự sụp đổ hàng loạt của hệ thống các nước Cộng sản ở Liên xô và Đông Âu. Qua đó thấy rõ sự phi lí và hoang tưởng của lý thuyết Cộng sản. Những hệ lụy và khổ đau do hệ tư tưởng phi nhân này để lại cho những quốc gia từng trãi qua chế độ Cộng sản là vô cùng to lớn. Loài người lấy đó làm bài học sâu sắc và quyết tâm không để những sai lầm ngớ ngẩn và ngu dốt đó được lặp lại lần nữa. Tuy nhiên trong những năm 1950, khi mà hệ thống các nước Cộng sản còn vững mạnh và đe dọa nền an ninh toàn cầu, thì ngay cả nước Mỹ là biểu tượng của thế giới tự do cũng bị sự đe dọa thâm nhập của tư tưởng Cộng sản. Bộ trưởng Tư Pháp Hoa Kỳ lúc đó là John Howard McGrath đã gọi những người cộng sản là những kẻ mang trong mình “mầm vi rút gây chết người cho xã hội”.
Người Mỹ lo sợ cả những “mầm vi rút” này lan truyền trong nội dung các bộ phim do Hollywood sản xuất. Lúc này làn sóng chống cộng mạnh mẽ tới mức những đạo diễn viết kịch bản phim từ chối đưa ra chứng cứ về sự trong sạch đã phải hầu tòa và tống ngục. Nhưng người chống Cộng mạnh mẽ nhất là thượng nghị sĩ Joseph R. McCarthy, đại biểu đảng Cộng hòa của bang Wisconsin. Tuy có hơi cực đoan nhưng ông đã cảnh tỉnh cho cả nước Mỹ về nguy cơ lây lan và ảnh hưởng của hệ tư tưởng Cộng sản vô thần.
McCarthy giành được quyền lợi khi Đảng Cộng hòa chiếm quyền kiểm soát Thượng viện năm 1952. Với tư cách là Chủ tịch một ủy ban, bây giờ ông có diễn đàn cho cuộc thập tự chinh chống cộng của mình. Dựa vào việc đưa tin rộng rãi trên báo chí và truyền hình, ông tiếp tục kết án các quan chức cao cấp tội phản bội. Lợi dụng thanh thế của mình, McCarthy thường xuyên sử dụng ngôn ngữ thông tục để nêu đặc trưng của những đối tượng “đê hèn và lỗ mãng” mà ông gọi là liên quan tới Cộng sản. Lúc này cả nước Mỹ sống trong nỗi lo sợ, trong thâm tâm ai cũng sợ “vi-rút” thâm nhập vào chính con người mình. Và lúc đó ai mà bị chụp lên đầu chiếc “Mũ Đỏ” (Cộng sản) là coi như bị người ta tránh xa như bệnh dịch vậy. Người nào cũng lo sợ vô tình mình bị ai đó chụp lên đầu chiếc mũ ma quái đó, nên trong lúc đi đường người ta thường có thói quen sờ tay lên đầu mình để xem có bị ai chụp cái “Mũ Đỏ” lên đầu mình không.
Là những người dân đang phải sống tại một trong những quốc gia Cộng sản còn sót lại trên thế giới, chúng ta thấy rằng những kẻ bị chụp “Mũ Đỏ” kia là không oan chút nào. Vì rằng nhà cầm quyền Cộng sản thường xuyên chụp mũ “Phản động” lên đầu bất cứ người yêu nước nào khi họ thực thi các quyền làm người cơ bản của công dân. Những người cất lên tiếng nói lương tâm và trách nhiệm với đất nước, hoặc phê bình đường lối độc tài của Đảng cầm quyền lập tức bị chụp mũ “Phản động” và bị kết án tù với các tội danh mơ hồ và vô căn cứ. Nhà cầm quyền muốn bỏ tù hay chống lại ai thì chỉ việc chụp lên đầu họ chiếc mũ đó là xong. Tại các phiên tòa, những người bị chụp mũ này không thể giải oan cho mình, vì từ quan tòa cho đến công an và những người tham dự đều là người của nhà nước cả. Sau khi bị kết tội, họ bị tống ra xe tù và đi về phía trại giam cho khuất mắt, để nhà nước tha hồ lộng quyền và tham nhũng mà không còn sợ ai lên tiếng phản đối nữa.

Có vô số người yêu nước và những người dân vô tội bị chụp lên đầu chiếc mũ này, chính quyền thì lấy làm đắc ý vì có được một thứ vũ khí tiện lợi để trấn áp người dân. Cả đất nước sống trong lo sợ vì ai cũng có thể trở thành “phản động” bất cứ lúc nào. Tất cả những hành động chân chính sau đây đều có thể trở thành phản động trong phút chốc: Khiếu kiện về nổi bất công do nhà nước gây ra (tệ cướp đất của quan chức, tham nhũng, các tệ quan liêu và đàn áp khác), biểu tình chống Trung Quốc xâm lược hay bày tỏ ý nguyện người dân, không nghe theo chủ trương – chính sách của nhà nước, bày tỏ chính kiến hay nói lên sự thật về hiện tình đất nước... Tất cả những điều đó như một mớ dây rợ bùng nhùng có thể vướng vào chân ai bất cứ lúc nào và ở đâu. Vì thế mà người dân Việt Nam sống trong nỗi lo sợ, lối ăn gian nói dối trở thành phong cách sống của nhiều người. Họ phải làm như vậy để phòng thân và bảo vệ sự an toàn của gia đình mình, dù biết rằng như thế là vô liêm sĩ và nhục nhã.
Nhà nước độc tài thì hả hê vì đã trói được người dân bằng những sợi dây vô hình nhưng vô cùng bền chắc này, khiến cho họ không thể cựa quậy và tự do được nữa. Người dân càng bị trói chặt thì nhà nước càng được tự tung tự tác, muốn làm gì thì làm. Quan trọng hơn nữa, nhà cầm quyền còn có một thứ vũ khí tối thượng cuối cùng để triệt hạ bất kỳ kẻ chống đối nào, đó là chụp lên đầu họ chiếc mũ “Phản động”. Chiếc mũ này như một vòng Kim cô siết chặt lấy đầu óc họ, gây nên đau đớn khổ sở và cột chặt họ trong tù ngục. Ghê gớm thay cho thủ đoạn của những kẻ độc tài tàn ác, chúng coi nhân dân mình chỉ là những đối tượng bị cai trị thay vì phục vụ họ. Chiếc mũ quái dị mà kẻ độc tài nghĩ ra để kìm kẹp người dân mình sẽ còn là nỗi khiếp đảm chừng nào chế độ độc tài còn tồn tại. Đó là thứ vũ khí để bảo vệ chế độ và cũng là hiện vật minh chứng cho sự vi phạm nhân quyền của nhà nước Cộng sản.
Mc. Carthy đã đúng khi ông mạnh mẽ cảnh tỉnh nước Mỹ về mối nguy cơ lây lan của “vi-rút” Cộng sản, một thứ vi rút gây nguy hiểm nhất cho loài người. Sự thực đã chứng minh về những tội ác của các chế độ Cộng sản bằng việc diệt chủng và thanh trừng hàng loạt để áp dụng thứ chủ nghĩa hoang tưởng và phi nhân này. Tại các quốc gia Cộng sản đều lập nên những chế độ độc tài, các đảng phái khác bị đàn áp và tiêu diệt, quyền con người bị vi phạm nghiêm trọng. Chủ nghĩa cộng sản là một sai lầm lớn nhất mà nhân loại từng trãi qua, sự tổn thất là vô cùng to lớn. Loài người cùng chung tay để xóa bỏ chế độ độc tài cộng sản và ngăn chặn sự quay trở lại của hệ tư tưởng mị dân và tàn ác này. Vì hạnh phúc của loài người, chúng ta hãy cùng nhau cam kết không được để những sai lầm đau đớn đó được tái diễn trên thế giới này.
Minh Văn (Hà nội, VN)
Ngày 02/11/2011
www.minhvanvietnam.blogspot.com

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Vào ngày 8 tháng 11 năm 2022 tới đây, các cử tri Mỹ sẽ đi bầu quốc hội vào giữa nhiệm kỳ của Tổng thống Joe Biden và được gọi chung là Midterm Elections. Kết quả bầu cử này sẽ là thước đo về thành quả trong hai năm vừa qua và tiên đoán về triển vọng trong hai năm sắp tới của Tổng thống Joe Biden...
Lạm phát tăng vọt là vấn đề hàng đầu của nhiều cử tri đang bước vào kỳ giữa nhiệm kỳ, với hầu hết các ý kiến cho rằng đảng Cộng hòa sẽ xử lý vấn đề này tốt hơn. Trên thực tế, các ứng cử viên Đảng Cộng hòa đang tận dụng tối đa mối quan tâm của cử tri về lạm phát bằng cách bắt dán búa vào các đảng viên Đảng Dân chủ và nhấn mạnh các ý tưởng của riêng họ để chống lạm phát, chẳng hạn như cắt giảm cả chi tiêu chính phủ và thuế. Là một chuyên gia tài chính và kinh tế, William Chittenden, giáo sư tài chánh của trường Đại Học Texas, người đã nghiên cứu chuyên về lạm phát, nguyên nhân gây ra lạm phát và điều gì có thể làm giảm bớt lạm phát. Ông đặt nghi vấn về giả thuyết một Quốc hội Đảng Cộng Hòa sẽ có nhiều tác động hơn, nếu có, đối với lạm phát.
✱ Declassified Uk.: Các hồ sơ giải mật cho thấy, Vương quốc Anh đã dự đoán về một "cuộc đối đầu nghiêm trọng giữa Nga và Ukraine" từ năm 1992. ✱ The Grayzone: Bài thuyết trình vào tháng 4 năm 2022 dành cho các sĩ quan tình báo cao cấp của Anh, vạch ra một kế hoạch phức tạp để làm nổ tung Cầu Kerch ở Crimea. ✱ TASS Ru.: Các nhân viên thuộc các cơ quan tình báo của Mỹ và Anh trực tiếp tham gia vào các hoạt động bí mật với Cơ quan An ninh Ukraine (SBU) và đào tạo nhân viên để thực hiện công tác ✱ Yahoo News: CIA đã bí mật đào tạo các lực lượng Ukraine tại vùng tiền tuyến phía đông của Ukraine - CIA huấn luyện các đối tác Ukraine về các kỹ thuật bắn tỉa, cách vận hành tên lửa chống tăng Javelin và các thiết bị khác...
Tuổi trẻ Việt Nam sống dưới chế độ Cộng sản thì phải “vừa hồng, vừa chuyên”, ai không đạt tiêu chuẩn sẽ bị loại khỏi hàng ngũ “hạt giống đỏ”. Nhưng tình trạng “khô đoàn, nhạt đảng” và “phai nhạt lý tưởng Mác-Lênin, Tư tưởng Hồ Chí Minh” lại đang đe dọa sự tồn vong của chế độ. Về tổng thể, điều này không mới, nhưng tính “đại trà” (tràn lan) của tình hình này đã khiến đảng Cộng sản Việt Nam lo sốt vó. Vì vậy, đảng đã chỉ thị phải khẩn trương chống đỡ.
May mắn là những trường hợp “đáng tiếc” như thế không nhiều. Dù hết sức nỗ lực từ nhiều năm qua, Ủy Ban Nhà Nước Về Người Việt Ở Nước Ngoài (NVNONN) cũng chỉ thu dụng được chừng năm bẩy tên vô loại loanh quanh ở phố Bolsa, thôi: Nguyễn Phương Hùng, Hoàng Duy Hùng, Vũ Hoàng Lân, Nguyễn Ngọc Lập, Nguyễn Trường…
Đặng Tiểu Bình hiểu rằng một hệ thống dựa trên quy tắc là quan trọng để tránh lặp lại sự khủng bố cuồng tín đã được gây ra dưới thời Mao Trạch Đông. Nhưng niềm tin của ông không thể vượt qua lợi ích vị kỷ, và như Chủ tịch Tập Cận Bình đã chỉ ra, cơ ngơi thể chế mà ông Đặng xây dựng vào những năm 1980 hóa ra trống rỗng...
Trên nóc chợ có dựng tượng Nguyễn Trung Trực bằng đồng. Pho tượng nhỏ, kích thước chỉ bằng một người thường, và không có đường nét nào đặc biệt, ngoại trừ đôi mắt. Ngó buồn thảm thiết!
Từ hôm chủ nhựt 16/10/22, đảng cộng sản Bắc Kinh tổ chức Đại hội đảng lần thứ XX để đưa vào lịch sử Tàu một nhơn vật cực kỳ quan trọng: Xi sẽ trở thành lãnh tụ Tàu đầu tiên liên tiếp ba nhiệm kỳ 5 năm kể từ thời Mao tới nay. Thành tích của Xi vô cùng vĩ đại. Mao dựng nước cộng sản với hơn 80 triệu dân Tàu bỏ mạng. Đặng Tiểu Bình mở cửa kinh tế để dân Tàu ăn « cơm cháy », khỏi ăn cháo muôn năm, với hơn mười ngàn sinh viên thanh niên nát xương dưới bánh xe tăng. Xi biến nước Tàu thành cường quốc thứ hai thế giới, với hơn triệu rưỡi người bị thanh trừng trong 2 nhiệm kỳ qua. Và đại lễ này cũng sẽ là dịp để đo lường khả năng của Xi nắm đảng...
Cộng sản Việt Nam nhìn đâu cũng thấy kẻ thù và các “thế lực thù địch, phản động”, nhưng chúng là ai mà làm điện đầu nhà nước? Hỏi cho vui vậy thôi chứ Công an biết hết. Không dám bắt vì chúng nói đúng những việc đảng và nhà nước ngồi lên Hiến pháp và Pháp luật...
Vài hôm trước, trước khi “toàn dân nô nức” kỷ niệm Ngày Giải Phóng Thủ Đô (lần thứ 68) nhà thơ Hoàng Hưng đã viết một câu ngăn ngắn (và hơi khó hiểu) trên trang FB của ông: “Sắp đến ngày 10/10 ! Biết bao người con tinh hoa của Hà Nội vui mừng đón ngày ấy rồi tan nát cả đời sau ngày ấy huhu…”


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.