Hôm nay,  

Cộng Hòa Vẫn Lủng Củng

22/11/201100:00:00(Xem: 9105)

Cộng Hòa Vẫn Lủng Củng

Vũ Linh

Chỉ có hai ông Romney và Gingrich mới có đủ khả năng tranh luận cùng Obama...

Còn chưa tới hai tháng nữa là sẽ có cuộc bầu sơ bộ đầu tiên tại Iowa để chọn ứng viên tranh cử tổng thống cho hai chính đảng Cộng Hòa và Dân Chủ. Bên Dân Chủ thì TT Obama không có đối thủ nên sẽ độc tấu. Cho dù chê bai hay bất mãn đến đâu thì đảng Dân Chủ cũng không dám cho về vườn ông tổng thống da đen đầu tiên của họ. Bên Cộng Hoà thì vẫn như chợ cá.

Các ứng viên nổi lên rồi lặn xuống mỗi tháng như là…cá nhẩy qua khỏi mặt nước! Đột bay đột lặn. Tháng Tám là bà dân biểu Michele Bachmann, tháng Chín là thống đốc Texas Rick Perry, tháng Mười là doanh gia Herman Cain, bây giờ tháng Mười Một là cựu chủ tịch Hạ Viện Newt Gingrich.

Ông Perry từ trong bóng tối nhẩy ra, leo lên hàng đầu trong vài ngày, thay thế bà dân biểu Bachmann, nhưng rồi bắt đầu lặn ngay trong mấy tuần sau, qua hàng loạt thất bại trong các cuộc tranh luận trên truyền hình. Ông lên truyền hình mà không có chuẩn bị kỹ càng cho lắm, tuyên bố vung vít những câu có tính mỵ dân mà không có chiều sâu. Nhưng lý do quan trọng nhất khiến ông rớt đài mau chóng là khối bảo thủ khám phá ra ông thống đốc Perry đã ra luật cho phép con của dân ở lậu gốc Nam Mỹ được học tại các trường công miễn phí tại Texas. Tuy quyết định này có tính cách ôn hòa và thực tế, nhưng đi ngược lại quan điểm của khối bảo thủ cực đoan chỉ muốn trục xuất triệu dân Mễ ở lậu ra khỏi nước Mỹ. Khối bảo thủ này cũng không chấp nhận chuyện dân Mỹ đóng thuế cho con di dân lậu đi học miễn phí.

Nhưng viên đạn thi ân cuối cùng dường như đã do chính ông Perry bắn vào mình trong cuộc tranh luận tại Michigan gần đây khi ông mạnh mẽ đả kích sự lớn mạnh của guồng máy thư lại Nhà Nước, quả quyết sẽ giải tán ba bộ, là Bộ Thương Mại, Bộ Giáo Dục và " Ông quên mất cái bộ thứ ba là bộ nào. Trong 54 giây mà sau này ông kể lại là có vẻ như 54 năm, ông không tài nào nhớ nổi cái bộ thứ ba ông muốn cắt bỏ là bộ nào. Ông coi lại đống giấy trước mặt, cũng không có ghi gì, đành phải xin lỗi cử tọa. Cái clip đoạn phim ông luống cuống được phổ biến rộng rãi trên YouTube và hàng triệu người đã nhẩy vào xem, biến thành trò cười của tháng Mười Một -joke of the month. Chính ông Perry để gỡ rối, cũng biến câu chuyện thành truyện tiếu lâm, tự mang mình ra chọc quê.

Ông Perry trước đó đã bị truyền thông phe ta mô tả như là một người không thông minh cho lắm, không có chiều sâu, đại khái cũng lại là một anh cao bồi giỏi chăn bò, tốt nghiệp trường làng tại Texas, chứ không phải dân đại trí thức Harvard hay Yale như các “thiên tài” Dân Chủ Clinton hay Obama. Báo chí và truyền hình phe ta khai thác triệt để, thêm mắm thêm muối đến mặn chát. Bây giờ câu chuyện mất trí nhớ theo họ chỉ xác nhận hệ số thông minh IQ của ông Perry không được cao lắm, mặc dù các nhà phân tâm học đã khẳng định chuyện nhất thời bị lỗ hổng trí nhớ không liên quan gì đến chuyện thông minh hay u tối.

Thực tế mà nói, hy vọng của ông Perry coi như tiêu tan. Cho dù ông thắng được trong nội bộ Cộng Hòa, sau này ra tranh luận với TT Obama thì sẽ bị nuốt chửng thôi.

Ông Cain thì nổi lên như diều gặp bão nhờ chủ trương giảm thuế mạnh, được ngay hậu thuẫn của đảng viên bảo thủ cực đoan trong nhóm Tea Party. Nhưng qua các cuộc tranh luận liên tục trên truyền hình, nhất là lần tranh luận mới đây về chính sách đối ngoại, ông Cain chứng minh là một doanh gia có thể đã rất thành công, và là người có cách nói chuyện dễ tạo cảm tình, dễ thu hút, nhưng quả là không có chút kinh nghiệm chính trị nào, nhất là kinh nghiệm về đối ngoại. Ông Cain cho đến bây giờ vẫn không biết là Trung Cộng đã có thử bom nguyên tử từ thời Mao còn sống, cách đây gần bốn thập niên!

Rồi mới đây, trong một cuộc phỏng vấn, được hỏi về vấn đề Libya, ông ấp úng không biết trả lời thế nào, đành phải thú nhận “tôi cần tìm hiểu nhiều hơn về chuyện này”.

Quan trọng hơn nữa, ông bị liên tục bốn bà tố giác đã có lời nói, thậm chí hành động có tính lem nhem tình dục. Mặc dù ông gân cổ cải chính, nhưng điều đáng phiền là có tới bốn bà tố cáo. Một hay hai người thì còn châm chế được, bốn người thì cần xét lại. Dân Mỹ đã xét lại và hậu thuẫn của ông Cain bắt đầu xuống thang nhanh chóng tuy chưa đến mức độ có thể loại ông ra khỏi cuộc chạy đua. Đặc biệt là trong khối bảo thủ coi trọng những giá trị luân lý gia đình, và khối cử tri phụ nữ.

Thiên hạ những tưởng với ngôi sao mới Cain bắt đầu lu mờ thì ngôi sao cũ Rick Perry sẽ sáng tỏ. Dù sao thì khối bảo thủ trong đảng Cộng Hoà cũng không hồ hởi lắm với cựu thống đốc Massachusetts Mitt Romney, nên vẫn muốn tìm người bảo thủ hơn. Thực tế đã có nhiều bất ngờ hơn thiên hạ nghĩ. Ông Perry tiếp tục tự hủy mình.

Dân Mỹ bèn quay qua tìm người khác, và khám phá ra thêm một nhân vật mới thật. Đó là ông Newt Gingrich. Đúng ra ông Gingrich chẳng phải là người mới mẻ gì trong chính trường Mỹ.

Ông Gingrich năm nay 68 tuổi, là chính khách thuộc loại lão làng. Năm 1994, ông nổi như cồn, lãnh đạo ngọn cuồng phong Cộng Hòa, tung ra chương trình Contract with America, chiếm lại đa số cho Cộng Hòa tại Hạ Viện sau 42 năm ngồi chầu rìa. Sau đó, ông được bầu làm chủ tịch Hạ Viện, nhân vật đứng hàng thứ ba trong chính quyền Mỹ, sau tổng thống và phó tổng thống. Ông là người chủ động cuộc đàn hạch TT Clinton trong vụ lem nhem với cô Monica Lewisnky. Ông cũng là người công khai chống kế hoạch tiêu xài của TT Clinton, không cho Hạ Viện phê chuẩn ngân sách, đưa đến việc hai lần guồng máy Nhà Nước bị đóng cửa mất mấy ngày. Người ta nói ngân sách của Clinton được cân bằng phần lớn là do công của ông Gingrich đã kéo tay TT Clinton lại, không cho ông Dân Chủ này xài hoang.

Ông bị phe Dân Chủ tìm đủ cách đánh nặng, tố cáo ông 84 lần vi phạm đủ thứ tội, nhất là lem nhem tiền bạc, trốn thuế. Nhưng cả 84 vụ đều thất bại và những tố cáo đều bị các ủy ban điều tra Hạ Viện bác bỏ. Vụ tố quan trọng nhất là vụ ông giảng dạy về chính trị tại một trường tư thục được hưởng quy chế miễn thuế. Trên căn bản vì được miễn thuế nên trường này không được dạy chính trị phe đảng. Tháng Giêng năm 1997, ông bị Hạ Viện biểu quyết cảnh cáo ông thiếu cẩn trọng đã không tham khảo ý kiến luật sư trước khi nhận dạy. Nhưng rồi sau đó, đến năm 1999, ngay cả vụ tố giác này cũng bị bác bỏ khi sở thuế IRS xác nhận ông không hề vi phạm luật thuế.

Chuyện nổi bật hơn cả là trong khi ông Gingrich ban ngày lớn tiếng tố giác TT Clinton lem nhem với Monica, đòi cất chức Clinton, thì ban đêm ông lại đi hú hý với cô thư ký. Đây là lần thứ hai ông Gingrich đi ăn phở. Ông đã đi ăn phở với người vợ đầu, rồi ly dị khi bà này đang bị ung thư, có bà vợ thứ hai, vẫn chứng nào tật nấy, lại đi ăn phở nữa với một bà phụ tá, để rồi ly dị vợ thứ hai, lấy bà phụ tá. Truyền thông phe ta, vừa muốn bênh TT Clinton vừa muốn đánh Gingrich, nên đả kích ông Gingrich thậm tệ, tố cáo ông này giả dối.

Ông cũng là người bị chỉ trích vì rất nhiều chuyện khác, như hợp tác với “kẻ thù” là bà Nancy Pelosi của Dân Chủ, với Louis Farakhan, lãnh tụ nhóm Hồi Giáo quá khích Nation of Islam…Thêm vào đó, đảng Cộng Hoà cũng thất bại trong mùa tranh cử 1998, mất ghế tại Hạ Viện. Thế là cuối cùng ông cũng bị đánh gục. Ông Gingrich từ chức chủ tịch Hạ Viện, cũng từ chức dân biểu luôn năm 1998.

Đến bây giờ mới tái xuất giang hồ, tranh cử tổng thống. Ông bắt đầu cuộc tranh cử tổng thống lần này với tỷ lệ hậu thuẫn cỡ 1-2%, ì ạch mãi mới leo lên 5-7%, rồi khoảng 10%. Rồi bất ngờ đến nay thì leo lên hàng đầu với 23%, ngang hàng với ứng viên hàng đầu từ trước đến giờ là Mitt Romney, bỏ xa các ngôi sao đã lặn như Michele Bachmann, Rick Perry, và Herman Cain. Tại tiểu bang then chốt có bầu cử sơ bộ đầu tiên, ông được hậu thuẫn của 34%, bỏ xa luôn cả ông Romney.

Sự nổi bật của ông là hậu quả của những sai lầm và rắc rối liên tục của những ngôi sao mới lặn, của việc đa số đảng viên Cộng Hòa vẫn chưa tin tưởng ông Romney, và nhất là thành quả của ông Gingrich trong các cuộc tranh cãi trên truyền hình. Thiên hạ đã có dịp thấy ông Gingrich là bảo thủ đáng tin cậy, là người hiển nhiên có kinh nghiệm chính trị dầy đặc, có đầu óc, khả năng lý luận, và nghiêm chỉnh. Ông là một người có lập trường vững vàng, không chao đảo như ông Romney.

Chưa ai biết trò xiếc tranh cử Cộng Hòa sẽ đi về đâu, ai nổi ai lặn. Nhưng nhiều quan sát viên đã nhận định nếu phải ra tranh luận trước truyền hình thì các ông Perry và Cain, với sự thiếu hiểu biết về chính trị và thiếu khả năng ứng phó mau lẹ, sẽ bị TT Obama nuốt sống dễ dàng. Chỉ có hai ông Romney và Gingrich mới có đủ khả năng tranh luận cùng Obama. Và ai cũng biết trong thời đại truyền hình hiện nay, các cuộc tranh luận trên truyền hình đều có tính quyết định rất lớn.

Nếu ông Gingrich đắc cử là đại diện cho Cộng Hòa để chạy đua với TT Obama thì ông có nhiều lợi điểm nhưng cũng không thiếu yếu điểm.

Điểm mạnh lớn của ông Gingrich là từ hai yếu tố.

Thứ nhất là hậu thuẫn của TT Obama ngày càng tuột dốc mau lẹ. Đáng chú ý nhất là đối với hơn hai phần ba dân Mỹ, kinh tế là yếu tố quan trọng nhất trong cuộc tranh cử tổng thống này. Trong khi đó thì lại có tới 62% dân Mỹ không ủng hộ chính sách kinh tế của tổng thống. Trong ba người, chỉ có một người (34%) ủng hộ chính sách kinh tế này. Gần 70% không thấy chỉ dấu nào chứng tỏ tổng thống đã bắt đầu phục hồi được kinh tế sau gần ba năm loay hoay. Và 56% không còn tin tưởng -no confidence- nơi TT Obama. Không cần biết lỗi phải tại đâu, họ chỉ biết TT Obama thực tế không có khả năng phục hồi kinh tế. Một bác sĩ mát miệng nhưng không mát tay.

Ngay cả trong nội bộ Dân Chủ, hậu thuẫn của TT Obama cũng suy yếu rất nhiều. Đã có ít nhất bốn thượng nghị sĩ Dân Chủ công khai đặt vấn đề với TT Obama và từ chối không lên tiếng hậu thuẫn tổng thống trong mùa tranh cử. Có báo đã nói xa nói gần về chuyện bà Hillary nên nhẩy ra làm Lê Lai cứu đảng Dân Chủ.

Yếu tố thứ hai là thiên hạ qua ba năm với TT Obama bắt đầu nhìn thấy tính quan trọng của kinh nghiệm thực tế. Ba năm sống trong hão huyền của những thề trăng hẹn biển của TT Obama cùng với việc ông hoàn toàn bất lực trong việc phục hồi kinh tế và giảm tỷ lệ thất nghiệp, đã làm cho thiên hạ đánh giá cao hơn kinh nghiệm chính trị thực tế của ông Gingrich.

Nhược điểm lớn nhất là ông Gingrich có rất nhiều hành trang từ quá khứ. Truyền thông dòng chính, vốn ủng hộ các ứng viên cấp tiến Dân Chủ và vẫn thần phục TT Obama, sẽ lôi ông ra làm thịt kỹ lưỡng. Hiện tượng này đã bắt đầu. Các báo Washington Post và New York Times, cũng như các diễn đàn điện tử như Salon đã viết bài khui lại hàng loạt thành tích không vẻ vang gì của ông Gingrich cách đây cả hai chục năm.

Bây giờ thì các báo đang lớn tiếng khui móc ông Gingrich đã lãnh gần hai triệu đô làm “cố vấn” cho Freddie Mac là tổ chức tín dụng gia cư của Nhà Nước, đã bị mang tiếng là một trong những thủ phạm cho vay bừa bãi, tạo ra khủng hoảng tài chánh năm 2008. Điều đáng nói là cái truyền thông dòng chính đó lớn tiếng bôi bác ông Gingrich, nhưng lại im lặng không đả động đến chuyện thượng nghị sĩ Obama trước đây cũng đã nhận một triệu đô yểm trợ của Freddie Mac.

Thực tế mà nói, ông bà chính khách Mỹ nào mà từ chối không nhận tiền của các đại gia hình như chưa ra đời.

Tuy nhiên, nếu ông đắc cử được trong nội bộ đảng Cộng Hòa thì điều đó chứng minh thiên hạ đều biết quá rõ các vấn đề rắc rối của ông Gingrich, và họ cho thông qua. Cuộc chạy đua trong nội bộ Cộng Hòa đã mổ xẻ các ứng viên Cộng Hòa kỹ lưỡng, tạo cảm tưởng mấy ông bà Cộng Hòa đánh nhau như mổ bò, nhưng thực tế lại rất hữu dụng cho người nào thắng cuộc. Những điểm yếu của họ đã bị phơi bày và bới móc tối đa nên và khi ra tranh cử chống TT Obama, thì sẽ bớt ảnh hưởng tác hại rất nhiều. Có nghiã là TT Obama sẽ khó tấn công vào những điểm mà tất cả mọi người đều đã nghe quá nhiều rồi.

Kinh nghiệm thực tế cho thấy khi tranh cử sơ bộ trong nội bộ đảng Dân Chủ, ông Clinton đã bị moi móc quá nhiều về những chuyện lem nhem ăn phở của ông, nên khi vào chung kết với TT Bush cha, yếu tố đào hoa này không còn là đề tài tranh cử nữa. TT Obama cũng vậy, bị khui những vụ quan hệ với mục sư quá khích Jeremiah Wright và giáo sư khủng bố Bill Ayers khi còn chạy đua với bà Hillary, nên khi chạy đua cùng ông Cộng Hoà McCain, thì hai vấn đề này không hại ông được nữa. Ngay cả chuyện thiếu kinh nghiệm của ứng viên Obama cũng đã bị bà Hillary khai thác quá nhiều, nên đến khi tranh cử chống thượng nghị sĩ lão thành McCain, thì chuyện thiếu kinh nghiệm cũng hết là yếu tố quyết định.

Nói tóm lại, nếu ông Gingrich vượt qua được cửa ải nội bộ Cộng Hòa ông có hy vọng thượng đài ngang ngửa với TT Obama, nhiều hy vọng hơn các ông Perry và Cain. Nhưng nhìn vào cảnh lửa rơm bộc phát trong thời gian qua trong đảng Cộng Hòa, cũng khó mà biết được ông Gingrich có thọ hay không. Hay sẽ lại xì hơi trong vài tuần nữa, và cuối cùng cũng chỉ còn ông Romney mà cử tri bảo thủ sẽ phải liều bỏ phiếu như uống thuốc đắng. (20-11-11)

Vũ Linh

Quý độc giả có thể liên lạc với tác giả để góp ý qua email: [email protected]. Bài của tác giả đăng mỗi Thứ Ba trên Việt Báo.

Ý kiến bạn đọc
22/11/201117:47:46
Khách
Bất cứ người nào ra tranh cử tổng thống để thay thế obama cũng sẽ đắc cử ! Người mà dân chúng Hoa Kỳ tiếc nuối là bà Hillary Clinton , 1 kẻ có đầy đũ khả năng và kinh nghiệm nhưng bị 1 tên vô lại qua mặt và ngày nay đang đưa đất nước này vào ngõ cụt ! Lần này phía cộng hoà có đưa con gà què hay con vịt đẹt gì đi nữa thì người dân cũng sẽ bầu làm tổng thống thôi . Obama sẽ là quá khứ , bọn tay chân hạ bộ sẽ chui rúc trong "mùi hoa lan , hoa huệ của obama " cả cuộc đời , bị sự khinh rẽ của chính gia đình chúng và mọi người . Đống phân được dọn sạch để lấy lại không khí trong lành cho đất nước này . Chỉ trừ có đống phân và bọn mũi điếc thì không muốn mà thôi ! Xin hỏi nhỏ : khi chúng tôi biểu tình phản đối tên Mc Cain và Bu sh ( cộng hoà ) tiếp đón việt cộng , bọn tay chân hạ bộ obama dân chủ ở đâu ???
22/11/201113:56:46
Khách
Giờ này bác Hồ Chí Minh Vu Linh vẫn còn ca tụng đảng Cộng sản Cộng hoà. Đảng Cộng hoà không còn có một cái chiêu nào nữa để BỊP DÂN trong kỳ ứng cử kỳ này 2012. Trước đây NĂM 2010 đảng Cộng sản còn có cái chiêu là: CẮT THUẾ CHO NHÀ GIÀU ĐỂ TẠO THÊM JOBS, CẮT TIÊU SÀI VÀ KHÔNG ĐỂ CHO CHÍNH PHỦ LỚN MẠNH. Nhưng bây giờ 69% dân muốn NHÀ GIÀU phải đóng thuế thêm, phải tiêu sài thêm để có thêm jobs cho dân.

Bác Hồ Chí Minh Vu Linh không biết rằng giờ đây đảng Cộng sản đang chờ chết, mới nắm Quốc hội chưa đầy 1 năm và bây giờ tín nhiệm của Quốc hội là 9% thấp nhất trong lịch sử Mỹ.

Kể từ ngày Occupy Wall Street " WE ARE 99% "ra đời mới 2 tháng phong trào bịp dân TEA PARTY " WE ARE 1%" đã chết ngắt, không còn nghe đảng Cộng sản dùng hai chữ CUT TAX VA CUT SPENDING, BIG GOVERMENT nữa, nhờ hai chữ đó mà đảng Cộng sàn đã thắng bầu cử năm 2010. Nhưng mới nắm Quốc hỗi chưa tới 1 năm thì uy tín chỉ còn là 9%. Muốn thắng kỳ này nữa đảng Cộng hoà phải dùng tứ khác để BỊP DÂN nhưng bây giờ dân hết tin tưởng nữa rồi.

Đảng Cộng sản đang chết nhưng bác Hồ chí Minh Vu Linh va các cháu ngoan vubinh, luu vong hanh, BT vẫn gáy tiếng HÓT đến giây phút cuối cùng trước khi bị làm tiết canh.

Kỳ này năm 2012 đảng Cộng hoà không những thua ở Quốc hội mà luôn cả Tổng Thống nữa. Bộ các Ngài vẫn NẰM MƠ GIỮA BAN NGÀY nữa sao??? Dân không muốn đảng Cộng hoà biến nền KINH TẾ TƯ BẢN THÀNH NỀN KINH TẾ XÃ HỘI CHỦ NGHĨA. Các cháu ngoan Bác Hồ và Vu Linh có muốn ca ngợi đảng Cộng sản như Nguyễn Cao Kỳ hay Pham Duy thì về Việt nam bưng bô đội đít cho Tư bản 1% của Việt Cộng đi nhè
23/11/201117:37:21
Khách
Nhân lễ Tạ Ơn xin kính chúc toàn thể Ban Biên Tập cùng các Cộng Tác Viên Việt Báo 1 ngày lễ đầy ấm áp và hạnh phúc cùng Gia Đình cũng xin nhận nơi đây lòng cảm khái vì lý tưởng rõ ràng , trong sáng của quí vị . Mong ông Nhân ( Vi Anh ) có được buổi trùng phùng vui vẻ cùng các đồng song trong buổi lễ họp mặt sắp đến với các vị trong Quốc Hội Việt Nam Cộng Hoà trước đây - lần đầu hay lần cuối ? - lá vàng đã rơi rụng rất nhiều rồi ! sao thì chúng ta cũng đã cố gắng dù cũng có người không tận lực hoặc kẻ thù nội tuyến ! Và không thể nào quên lòng Tri Ân Nước Mỹ đã tiếp nhận , cưu mang chúng tôi cùng con cháu đến hôm nay . Những thành tựu của thế hệ sau 1 phần nào là sự cố gắng trả ơn cho nước Mỹ vậy !
23/11/201103:06:59
Khách
2 năm đầu quyền tổng thống cùng đa số dân chủ áp đảo cả 2 viện , obama 1 mình 1 chợ thậm chí nộ mọi người : tao thắng mà ! trong 2 năm khuynh đảo đất nứoc này tên vô lại cấm tiệt c-pan trực tiếp các tranh luận cho dân chúng xem ( ai bảo dân chủ Mỹ nhất thế giới ? ) và sau 2 năm đầu đó và chỉ riêng cho 2 năm đó nợ quốc gia là 4.2 trillion đô la !!! hiện nay là năm thứ 3 , obama là tổng thống Hoa Kỳ , nợ 1 đầu người - không kể là 150 tuổi hay mới vừa sinh ra - tròm trèm 85,000 đô la .Chúng tiêu xài hoang phí tiền thuế của dân chúng : vợ con , gia đình giòng họ đi du lịch , khách sạn sang trọng , trả tiền chu cấp ,nhà ở , luật sư cho cô obama , mọi chi phí cho chú obama là 1 di dân bất hợp pháp ... Xin mấy vị tay chân hạ bộ obama nhìn vào cao niên Mỹ gốc Việt xem có được gì , 1 phần của cô chú obama không ? Mà những cao niên này từng làm việc và đóng thuế trước đây chứ nào phải như cô chú obama nhập cư bất hợp pháp rồi è ra đó - nhờ có cháu obama là tông tông - nhận mọi thứ từ tiền thuế của dân mà những cao niên này đã đóng vào !!! Chả biết bọn tay chân hạ bộ obama có gia đình không ? có cha mẹ không ? nói với bọn này chán quá !
23/11/201100:34:34
Khách
Sao bà " lưu vong hồn bất hạnh " lại hay khoái xài từ " tay chân hạ bộ " mãi thế ? Không hiểu những từ ngữ mà tiếng mẹ đẻ cho là thối tha thì xin đừng lên tiếng vậy ! Hay là bà cho những từ ngữ đó thơm tho giống như " hoa lan hoa huệ " thì cứ ngửi đi cho đã . Ngửi đến khi ông Obama và Đảng Dân Chủ của ông ấy thắng cử vào năm tới thì tịt cả mắt lẫn mũi khỏi thấy khỏi thở luôn đi cho rồi , để lúc ấy tiu nghỉu như ... mèo bị cắt tai để khỏi nghe ngóng được luôn . Bà hổng đọc thấy sư phụ của bà dự đoán bi quan về mấy ông bà Cộng Hoà lăm le nhẩy ra ăn có hổm rày sao hử ???

22/11/201122:46:24
Khách
Tôi đã bầu cho Bush con 2 lần, Obama 1 lần, đợt này chả thèm bầu cho con ma nào cả. Lý do: 1/- Obama vì sự nghiệp chính trị của bản thân mình mà đâm ra nhu nhược, không dám đương đầu với CH để tăng thuế đám 1% tư bản trong cái deal với QH tăng nợ trần nhà vừa rồi. Ủng hộ Palestine mà lại sợ tư bản Do Thái. Cứ tưởng rằng Obama dám nói dám làm chứ ai dè cũng thế mà thôi. Dân nghèo và nghiệp đoàn đã bất tín nhiệm ông ta. 2/- Đám ứng cử viên CH là đám chè thập cẩm, tả-bín-lù, cứ tưởng rằng Obama mất điểm thì bất cứ một tay dốt nát nào của CH cũng sẽ thắng, cho nên Pizza cũng nhào ra ứng cử. Trong đám này chỉ có Newt Gingrich là đủ trình độ tranh luận với Obama. Đánh giá chung chung, Newt G. có tài nhưng không có đức, Mitt R. cũng chỉ thường thường bậc trung, Ron P. khôn lanh nhưng thuộc họ hàng Tôn Thất Sách, tất cả đám còn lại chỉ thuộc nòi nói phét (so sánh apple to apple). Không phải bầu cho DC hay CH mà bầu cho người có thể làm được việc. Tôi đang chờ một người ứng cử độc lập.
22/11/201104:58:34
Khách
Hai tháng trước người viết đã co cụm ứng viên CH gồm 3 nhân vật: Perry, Romney, Gỉngich, cùng lúc đật ông Gỉngich là người được tiến cử, dù rằng lúc đó ông Cain dẫn đầu tới ông Romney còn ông Gỉngich vịt đẹt chớ không được vịt què. Ông Perry lúc đầu cũng chưa xuất cái cám cảnh nực cười nhưng nhìn chung ông đã 3 lần đắc cở TĐ Tẽas tuy nhiên kỳ đầu do TĐ Bush đấc cử TT vì thế đôn lên từ phó TĐ. Câu hỏi là 2 vị cựu TT Búh lại ủng hộ ông Romney, không ông Perry. Tới ông Romney cũng tương tự khi bà TĐ Mass. đi làm đại sứ Canada đôn pho TĐ Romney lên kèm theo health cảe tương tự như TT đương nhiệm. Ông Cain dẫn đằu nhưng chưa từng là người làm chính trị, cũng có thể hiểu theo cach để ông Cain tạm dẫn làm lá chắn đánh vào "R" + "S" đồng thời triệt tiêu lợi dụng dân quyền + nhân quyền. Ông Gỉngich bảo thủ đúng mức đã làm tan cực quyền chuyên định từ đầu thập niên 60 thế kỷ 20' lại là người dầy dạn chính trường. Hẳn nhiên ông được CH tiến cử, cái khó là Tea party nhưng cuối cùng vẫn ủng hộ trọn vẹn. Thắng cử cuối cùng có thể khó khăn nhưng cũng vượt qua được nhờ nhiều yếu tố, kinh tế, chính trị + chính trường.
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Từng là một trung tâm thương mại sầm uất và biểu tượng cho niềm hy vọng đang dâng cao về tương lai dân chủ trong khu vực, Hồng Kông hiện đang đối mặt với các biện pháp kiểm soát ngày càng siết chặt của chính quyền Bắc Kinh. Từ năm 2019 cho đến nay, khoảng hơn 200.000 người đã ra đi để cố thoát khỏi bầu không khí chính trị ngày càng ngột ngạt. Với việc áp dụng Luật An ninh Quốc gia, quyền tự trị của Hồng Kông từng được cam kết trong mô hình “một quốc gia, hai chế độ” đã bị gần như hoàn toàn xoá bỏ. Xu hướng toàn trị của chính quyền Trung Quốc không những ảnh hưởng trực tiếp đến số phận nghiệt ngã của Hồng Kông mà còn gián tiếp đến trào lưu dân chủ hoá của Việt Nam.
Ở New York, khoảng 2 triệu cử tri đã đi bỏ phiếu cho cuộc bầu cử thị trưởng lần này, cao nhất từ năm 1969, theo dữ liệu của NBC. Tất cả người dân hiểu được tầm quan trọng của lá phiếu lần này. Mười tháng qua, có vẻ họ hiểu được mức an toàn cuộc sống của họ ra sao, và sức mạnh của nền dân chủ hơn 200 năm của Hoa Kỳ đang lâm nguy như thế nào.
Mamdani không bán mộng. Anh bán khả thi. Và cử tri, sau nhiều lần bị dọa nạt, có vẻ đã chọn đúng thứ cần mua. Hy vọng, khi ấy, không phải lời hứa. Nó là hóa đơn thanh toán mỗi cuối tháng, nhẹ hơn một chút — và là bằng chứng rằng lý trí vẫn chưa bị bôi xóa.
Hiến pháp là văn bản pháp lý tối cao quy định các nguyên tắc tổ chức bộ máy nhà nước, xác lập thẩm quyền của các cơ quan công quyền, đồng thời quy định các chế độ kinh tế, văn hóa, xã hội và những quyền cơ bản của công dân. Tất cả các cơ quan nhà nước và công dân đều có nghĩa vụ tuân thủ Hiến pháp...
Trong bài phát biểu tại Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc ở New York hôm 23 tháng 9 năm 2025, Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump đã nói rằng, “Biến đổi khí hậu, bất kể điều gì xảy ra, các bạn đã bị cuốn hút vào đó rồi. Không còn việc hâm nóng toàn cầu nữa, không còn chuyện toàn cầu lạnh cóng nữa. Tất cả những tiên đoán này được thực hiện bởi Liên Hiệp Quốc và nhiều tổ chức khác, thường là những lý do tồi và đều sai lầm. Chúng được tiên đoán bởi những kẻ ngu mà dĩ nhiên là số phận của đất nước họ và nếu tiếp tục thì những quốc gia đó không có cơ hội để thành công. Nếu các bạn không tránh xa khỏi trò lừa đảo xanh này thì đất nước của các bạn sẽ thất bại.” Đó là lời chứng rõ ràng được đưa ra trước cộng đồng quốc tế về quan điểm và hành động của chính phủ Trump chống lại các giá trị khoa học mà nhân loại đã, đang, và sẽ tiếp tục giữ gìn và thực hiện để làm cho cuộc sống ngày càng văn minh tiến bộ và hạnh phúc hơn.
Năm xưa, khi Benjamin Franklin rời khỏi Hội nghị Lập hiến năm 1787, một người phụ nữ hỏi ông: “Ngài Franklin, chúng ta có được chính thể gì, một nền quân chủ hay một nền cộng hòa?” Ông đáp: “Một nền cộng hòa, nếu các người còn giữ được nó.” Benjamin Franklin muốn nói, một nền cộng hòa, tức chính quyền của nhân dân, dựa trên luật pháp và trách nhiệm của người dân. Nền cộng hoà không tự bền vững, nó chỉ tồn tại nếu người dân có đủ phẩm hạnh, lý trí. Dân chủ không phải một thành quả, mà là thử thách liên tục. Câu nói ngắn gọn, đanh thép năm xưa của Franklin nay linh nghiệm, dưới thời Donald Trump.
Sáng nay, một post trên mạng xã hội của một người bạn làm tôi khựng lại: “Nếu không thích nước Mỹ, thì cuốn gói cút đi.” Câu đó khiến tôi nhớ về một buổi chiều hơn mười năm trước. Hôm ấy, nhóm bạn cũ ngồi quây quần, câu chuyện xoay về ký ức: Sài Gòn mất. Cha bị bắt. Mẹ ra tù. Chị em bị đuổi học, đuổi nhà. Và những chuyến tàu vượt biển không biết sống chết ra sao. Giữa lúc không khí chùng xuống, một người bạn mới quen buông giọng tỉnh bơ: “Các anh chị ra đi là vì không yêu tổ quốc. Không ai ép buộc dí súng bắt các anh chị xuống tàu cả.” Cả phòng sững sờ. Ở đây toàn người miền Nam, chỉ có chị ta là “ngoài ấy.” Vậy mà chị không hề nao núng. Ai đó nói chị “gan dạ.” Có người chua chát: “Hèn gì miền Nam mình thua.”
Trong cái se lạnh của trời Tháng Mười vào Thu, khi màu lá trên khắp nước Mỹ chuyển sang gam màu đỏ rực, vàng óng, thì một cơn bão đang âm ỉ sôi sục, len lỏi dưới bề mặt của cuộc sống người Mỹ. Gió càng thổi mạnh, cơn bão ấy sẽ càng nhanh chóng bùng nổ. Vỏn vẹn trong một tháng, nước Mỹ chứng kiến ba sự kiện chấn động, nức lòng những người đang dõi theo sự mong manh của nền Dân Chủ. Mỗi sự kiện diễn ra trong một đấu trường riêng của nó, nhưng đều dệt nên từ cùng một sợi chỉ của sự phản kháng kiên cường: bắt nguồn từ sự phỉ báng tính chính trực của quân đội; tước toạt thành trì độc lập, tự do của báo chí – ngôn luận; và những cú đánh tới tấp vào sức chịu đựng của người dân.
Hiểu một cách đơn giản, văn hoá là một khái niệm tổng quát để chỉ sự chung sống của tất cả mọi người trong cùng xã hội, bao gồm ngôn ngữ, phong tục tập quán, tôn giáo và luật pháp. Do đó, luật pháp là một thành tố trong toàn bộ các hoạt động văn hoá và có ảnh hưởng đến tiến trình phát triển xã hội, một vấn đề hiển nhiên...
Bất kỳ là ai, trẻ cũng như già, nữ cũng như nam, thật là tò mò, nếu chúng ta có thể biết được tương lai gần hoặc xa của mình, của người khác. Biết được tương lai là chuyện thú vị, hoặc căng thẳng, hoặc sôi nổi, hoặc sợ hãi. Ví dụ như bạn tiên đoán được ba tháng nữa sẽ gặp tai nạn hoặc cuối năm nay sẽ bị vợ ly dị. Nhưng có thể nào tiên đoán như vậy không? Làm gì có, chỉ là chuyện giả tưởng, chuyện phim ảnh và tiểu thuyết. Chuyện mấy bà phù thủy nhìn vào thau nước hoặc quả bóng kính trong thấy được chuyện mai sau, việc mấy ông thầy bói bấm tay nhâm độn, lật bài bói toán, v… v… chỉ thỏa mãn giấc mơ và tưởng tượng. Trong thực tế, chuyện đang xảy ra còn chưa giải quyết xong, nói chi chuyện ngày mai. Không đúng, nếu biết chuyện ngày mai thì chuyện hôm nay vô cùng dễ giải quyết. Ví dụ, “nếu biết rằng em sẽ lấy chồng, anh về lấy vợ thế là xong. Vợ anh không đẹp bằng em lắm, nhưng lấy cho anh đỡ lạnh lòng.” (Thơ vô danh). Thay vì cứ đeo đuổi hai ba năm sau, kéo dài buồn bã, đau khổ, để rồi “Lòn


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.