Hôm nay,  

Từ Tia Lửa Sẽ Bùng Lên Ngọn Lửa

29/11/201100:00:00(Xem: 8632)

Từ Tia Lửa Sẽ Bùng Lên Ngọn Lửa

Minh Văn VN

Lịch sử nhân loại tự cổ chí kim, hễ có sự đàn áp và kìm kẹp từ phía cầm quyền thì sẽ có sự kháng cự công khai hoặc âm thầm của người dân. Mức đối kháng cao nhất là vùng lên lật đổ chế độ áp bức để tự giải phóng. Tuy là thế, nhưng vì quyền lợi ích kỷ, những chế độ độc tài chuyên chế vẫn không chịu nhìn nhận các bài học lịch sử đã bao lần minh chứng; trong đó có cả trường hợp đảng CS ở nước ta. Họ quên rằng ngay cả chế độ tàn bạo như nhà Tần mà vẫn không thể nào tồn tại được khi nhân dân đã chán ghét, căm hận.

Chúng tôi xin kể ra đây vài câu chuyện ví dụ để quý vị có thể thấy rõ hơn chân lý đã nêu ở trên:

Tần Thủy Hoàng đã kết thúc nội loạn 550 năm thời Xuân Thu Chiến Quốc, thống nhất Trung Quốc. Công trạng đó có thể nói là vĩ đại trong lịch sử. Nhưng tiếc thay, sau khi thống nhất Trung Quốc ông ta đã thực hiện pháp chế tàn bạo theo đường lối chuyên chế, hình phạt tàn khốc, khiến cho cả nước trở thành một nhà giam lớn. Cuốn “Hãn thư, hình pháp chí” ghi chép: “Thời nhà Tần, rào lớn chặn đường, nhà tù thành chợ”. Điều đó cho thấy sự tàn bạo và hà khắc của chế độ đương thời. Kết quả là nổ ra cuộc khởi nghĩa Trần Thắng, Ngô Quảng. Cả nước giống như đống củi khô xếp đầy, nay được ngọn đuốc châm vào và ngay lập tức bùng lên khí thế đốt cháy cánh đồng, dẫn đến các phong trào nông dân nổi dậy khắp nơi. Mà trong đó lớn mạnh và nổi bật nhất là phong trào của hai lãnh tụ Lưu Bang, Hạng Vũ. Hai vị này đã mang quân tiến vào Hàm Dương và lật đổ nhà Tần chuyên chế. Như vậy, một vương triều lớn mạnh nhất Trung Quốc đã bị lật đổ chỉ sau 15 năm tồn tại. Do đó, chúng ta có thể thấy rõ một quy luật rằng: Sự răn đe, áp chế chỉ khiến dân chúng phục tùng bề ngoài, nhưng trong thâm tâm họ vẫn âm thầm chống lại chế độ tàn bạo đương quyền. Khi điều kiện chín muồi, đa số nhân dân sẽ vùng lên lật đổ chế độ nhà nước bạo ngược.

Thời Chu Lịch Vương, dân trong nước bất mãn, bàn tán xôn xao. Vua cử thám tử đi vào dân chúng, chuyên thu thập tư liệu về những người có liên quan đến việc nói xấu vua, sau đó thêu dệt thành tội và tiến hành trấn áp tàn khốc đối với họ. Bấy giờ, trong nước ai nấy đều lo sợ, sống buổi sáng chưa biết buổi tối ra sao. Mọi người không dám trò chuyện với nhau, người quen gặp nhau cũng đành ngoảnh mặt làm ngơ. Như vậy, cả nước lặng ngắt vì sự sợ hãi. Chu Lịch Vương vô cùng đắc ý về biện pháp khủng bố của mình. Giữa lúc ấy, từ trong chỗ vườn hoang im ắng tức thì có một tiếng sấm nổ vang, quốc dân bạo động, Chu Lịch Vương bị nhân dân vùng lên đuổi chạy.

Khi mâu thuẫn phát triển đến một trình độ nhất định, sự bạo động sẽ xẩy ra. Đó là bài học đắt giá cho những chế độ độc tài, chuyên chế ngày nay đang tồn tại. Điều mà dân gian ta vẫn thường hay nói: Từ tia lửa sẽ bùng lên ngọn lửa, hay giọt nước làm tràn li. Các cuộc cách mạng Dân chủ lật đổ Độc tài gần đây tại các nước Trung Đông và Bắc Phi đã minh chứng hùng hồn cho điều đó.

Ai cũng dễ dàng liên tưởng đến hoàn cảnh của đất nước Việt Nam chúng ta. Nhà nước hiện nay đang thực hiện sự kiểm soát gắt gao đối với mọi hành động yêu nước hay phản đối chế độ của người dân. Điều đó được thực hiện bằng một biện pháp toàn trị theo đường lối độc tài. Tất cả mọi lực lượng từ an ninh, mật vụ cho đến các tổ chức đoàn thể tạo thành một mạng lưới dày đặc để thường xuyên giám sát và kìm kẹp người dân; khiến cho nhân dân không thể đoàn kết để bày tỏ thái độ chính trị của mình đối với nhà nước. Một điều được coi là quyền lợi chân chính nhất của người dân là bàn thảo về hiệu quả hoạt động của nhà nước thì bị coi là cấm kị. Những ai muốn bày tỏ thái độ phê phán chủ trương, chính sách của nhà nước thì có thể bị quy cho tội danh “Phản động” và có thể bị bỏ tù bất cứ lúc nào. Vì thế mà cả nước ai cũng lo sợ, không biết số mệnh mình sẽ ra sao trước những bất công và tàn ác của chế độ. Điều đó tạo nên một nguy cơ tiềm ẩn nghiêm trọng, sự phản kháng âm thầm của người dân ngày càng mạnh mẽ, chỉ chờ có dịp là sẽ nổi lên lật đổ chế độ độc tài.

Một chế độ lành mạnh đúng nghĩa thì mối quan hệ giữa các thành phần xã hội được thực hiện và giải quyết thông qua pháp luật. Chỉ có pháp luật và công lý mới thể hiện và đáp ứng được nhu cầu của một xã hội tự do, dân chủ. Khi mà một nhà nước đã phải sử dụng đến bạo lực, bất chấp lý lẽ và luật lệ để duy trì sự ổn định thì chế độ đó sắp bị diệt vong. Và đó cũng là thời điểm nguy ngập của một chế độ độc tài, vì bạo lực và áp chế luôn là giải pháp cuối để giải quyết mâu thuẫn của họ. Đó không phải là sự thể hiện sức mạnh của kẻ bạo quyền, mà chứng tỏ chúng đang suy yếu và bất lực. Có thể nói: Đàn áp là một hình thức tự vệ của một chế độ đã không còn có tự tin là đang được quần chúng ủng hộ.

Sự đàn áp và áp chế chỉ công hiệu trong thời gian ngắn. Đó là biện pháp tàn bạo của những chế độc tài coi thường nhân quyền của người dân, điều không thể tồn tại trong một xã hội dân chủ. Sự khủng bố và đe dọa có thể khiến người ta e ngại tức thời nhưng không tâm phục, thay vào đó là sự căm thù và bất mãn. Đó là một vòng luẩn quẩn trong nỗ lực kéo dài sự tồn tại trong vô nghĩa của chế độ độc tài mà thôi. Vì rằng, khi họ dẹp đi được những vấn đề này thì vấn đề khác lại xuất hiện, lại phải tiếp tục ngăn chặn và đàn áp. Vì thế tình hình ngày càng trở nên phức tạp và lộn xộn vì sự thực thi pháp chế bừa bãi và quá mức. Khi con người bị trừng phạt một cách phi lý, khả năng chịu đựng sẽ ngày càng tăng. Do vậy mà cường độ trừng phạt cũng sẽ không ngừng tăng cao thì mới có hiệu quả, cho đến lúc quá mức chịu đựng của con người thì sẽ bùng lên sự phản kháng và bạo động để chấm dứt sự vi phạm nhân quyền từ phía nhà nước. Cứ tiếp tục như vậy, tất nhiên sẽ hình thành tuần hoàn ác tính của kẻ thừa hành công vụ, và cuối cùng dẫn đến tình trạng công khai chống lại của nhân dân như đang diễn ra ở nước ta.

Việc đàn áp và giám sát quyền tự do của con người là hành động vi phạm nhân quyền nghiêm trọng. Tiếc thay điều đó đang hiện hữu ở ngay trên đất nước Việt Nam của chúng ta. Nhà cầm quyền tiếp tục coi thường quyền con người và khinh rẻ người dân. Đảng cầm quyền duy trì chế độ độc tài toàn trị, vi phạm và đàn áp nhân quyền bất chấp công luận. Họ quên rằng sức mạnh quần chúng là vũ khí mạnh nhất trong bối cảnh thế giới ngày nay. Một khi có đủ điều kiện cần và đủ, sức mạnh nhân dân có thể thay đổi chế độ một cách dễ dàng, nhanh chóng. Với tình hình Việt Nam, ngày nổi lên tiếng sấm vang rền để lật đổ chế độ đương quyền chắc chắn không còn xa.

Minh Văn (Hà nội, VN)

Ngày 28/11/2011

www.minhvanvietnam.blogspot.com

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nhà báo Cù Mai Công vừa lên tiếng nhắc nhở đồng nghiệp (“Ráng Xài Tiếng Việt Cho Đúng, Xài Bậy, Dân Họ Cười Cho”) vào hôm 6 tháng 9 vừa qua. Ông dùng tựa một bản tin của báo Dân Trí (“Hai Kịch Bản Siêu Bão Yagi Tác Động Đến Đất Liền”) như một thí dụ tiêu biểu: “Trong toàn bộ các tự điển tiếng Việt xưa nay, ‘kịch bản’ nguyên nghĩa là bản viết cho một vở kịch, sau có thể mở rộng thành văn bản, bản thảo về nội dung cho một phim truyền hình, quảng cáo, phim ảnh, gameshow…
Trong nhiều ngày qua, Donald Trump và Cộng Hòa MAGA tung rất nhiều tin giả hay bóp méo và nhiều thuyết âm mưu liên quan đến cơn bão lụt Helene một cách có hệ thống. Mục đích để hạ đối thủ Kamala Harris và Đảng Dân Chủ. Theo tường thuật của CNN vào ngày 6/10, Cựu Tổng thống Donald Trump đã đưa ra hàng loạt lời dối trá và xuyên tạc về phản ứng của liên bang đối với cơn bão Helene. Theo MSNBC, “Những lời dối trá đó đã được khuếch đại bởi những người như tỷ phú Elon Musk, nhà lý luận âm mưu chuyên nghiệp Alex Jones và ứng cử viên Đảng Cộng hòa đang dính nhiều bê bối cho chức thống đốc Bắc Carolina, Mark Robinson. Dân biểu Marjorie Taylor Greene, một đồng minh trung thành của Trump.” Ngay cả Hùng Cao, một nhân vật MAGA mới bước vào chính trường cũng góp phần vào việc nấu nồi canh hẹ này.
“Luật Phòng Chống tham nhũng ở Việt Nam năm 2005 nêu rõ: Tham nhũng là hành vi của người có chức vụ, quyền hạn đã lợi dụng chức vụ, quyền hạn đó để vụ lợi.”
Kể từ khi tổ chức khủng bố Hamas tấn công vào Israel vào ngày 7 tháng 10 năm 2023, các vụ xung đột đẫm máu xảy tại Dải Gaza cho đến nay vẫn chưa kết thúc. Nhưng gần đây, cộng đồng quốc tế còn tỏ ra lo ngại nhiều hơn khi giao tranh giữa Israel và lực lượng dân quân Hezbollah ở Lebanon đang gia tăng. Bằng chứng là sau cái chết của thủ lĩnh Hamas Ismail Haniya và thủ lĩnh Hezbollah Hassan Nasrallah, tình hình càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Trong vài tháng qua, người dân Mỹ, dù muốn hay không muốn, cũng đã có nhiều cơ hội để nhìn về một bức tranh mà trong đó có quá nhiều sự tương phản. Những mảnh ghép từ hai tầm nhìn, hai chiến lược, hai mục đích hoàn toàn khác biệt đã dần dần rơi xuống, để lộ ra hai con đường hoàn toàn khác biệt cho người Mỹ lựa chọn. Dù có một bức màn đã rơi xuống (như nữ hoàng Oprah Winfrey đã ví von) cho một thuyền trưởng bước ra, trao lại cho người dân sự hy vọng, lòng tin, trách nhiệm, thì sâu thẳm bên trong chúng ta vẫn muốn biết, những giá trị thực của một triều đại đã mang lại. Từ đó, niềm tin sẽ được củng cố.
Bi hài kịch “ngoại giao cây tre”, với hoạt cảnh mới nhất là “cưỡng bức đặc xá”, đã giúp chúng ta nhận ra rằng, dẫu khác nhau nước lửa, “phóng sinh” và “hiến tế” vẫn có thể hội tụ ở ý nghĩa “triều cống” khi phải chiều lòng hai cường quốc ở hai đầu mút của hai hệ tư tưởng trái ngược nhau. Để đẹp lòng bên này thì phải nhẫn tâm “hiến tế”, mà để làm hài lòng bên kia thì phải diễn tuồng “phóng sinh” để có một dáng dấp khai phóng, cởi mở. “Chiến lược ngoại giao” này, phải chăng, là một trò chơi “ăn bù thua” mà, diễn đạt bằng ngôn ngữ toán học của Game Theory, là có tổng bằng không?
Trận Điện Biên Phủ kết thúc vào hôm 7 tháng 5 năm 1954. Bẩy mươi năm đã qua nhưng dư âm chiến thắng, nghe chừng, vẫn còn âm vang khắp chốn. Tại một góc phố, ở Hà Nội, có bảng tên đường Điện Biên Phủ – cùng với đôi dòng chú thích đính kèm – ghi rõ nét tự hào và hãnh diện: “Tên địa danh thuộc tỉnh Lai Châu, nơi diễn ra trận đánh quyết liệt của quân và dân ta tiêu diệt tập đoàn cứ điểm thực dân Pháp kéo dài 55 ngày đêm”.
JD Vance đã chứng tỏ một “đẳng cấp” khác, rất “Yale Law School” so với thương gia bán kinh thánh, giày vàng, đồng hồ vàng, Donald Trump. Rõ ràng, về phong cách, JD Vance đã tỏ ra lịch sự, tự tin – điều mà khi khởi đầu, Thống đốc Walz chưa làm được. Vance đã đạt đến “đỉnh” của mục tiêu ông ta muốn: lý trí, ôn hoà, tỉnh táo hơn Donald Trump. “Đẳng cấp” này đã làm cho Thống Đốc Tim Walz, người từng thẳng thắn tự nhận “không giỏi tranh luận” phải vài lần phải trợn mắt, bối rối trong 90 phút. Cho dù hầu như trong tất cả câu hỏi, ông đã làm rất tốt trong việc phản biện lại những lời nói dối của JD Vance, đặc biệt là câu chất vất hạ gục đối thủ ở phút cuối: “Trump đã thua trong cuộc bầu cử 2020 đúng không?” JD Vance đáp lại câu hỏi này của Tim Walz bằng hàng loạt câu trả lời né tránh và phủ nhận sự thật. Và dĩ nhiên, rất “slick.” “Trump đã chuyển giao quyền lực rất ôn hoà.” Cả thế giới có thể luận bàn về sự thật trong câu trả lời này.
Phải nhìn nhận rằng chuyến đi đầu tiên của Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Tô Lâm đến Mỹ đã được giới chức ngoại giao Việt Nam thu xếp để ông gặp được nhiều lãnh đạo, xem như xã giao ra mắt để hợp tác, hỗ trợ Việt Nam trong nhiều lãnh vực trong tương lai. Bài diễn văn của Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Tô Lâm trước diễn đàn Liên Hiệp Quốc chỉ lặp lại các chính sách đối ngoại của Hà Nội, nên không được truyền thông quốc tế chú ý nhiều như các diễn văn của Tổng thống Ukraine Volodymyr Zelensky và Thủ tướng Israel Benjamin Netanyahu, là đại diện cho những quốc gia trực tiếp liên can đến các xung đột ở Trung Đông, ở Ukraine mà có nguy cơ lan rộng ra thế giới. Ông Lâm mới lên làm chủ tịch nước kiêm tổng bí thư Đảng Cộng sản được vài tháng, sau khi Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng qua đời, nên ông muốn dịp đến Liên Hiệp Quốc là dịp để thể hiện vai trò lãnh đạo của mình và nhấn mạnh đến chính sách ngoại giao du dây của Hà Nội.
Sự bất mãn lan rộng với các hệ thống thuộc chủ nghĩa tư bản hiện tại đã khiến nhiều quốc gia, giàu và nghèo, tìm kiếm các mô hình kinh tế mới. Những người bảo vệ nguyên trạng tiếp tục coi Hoa Kỳ là một ngôi sao sáng, nền kinh tế của nước này vượt xa châu Âu và Nhật Bản, các thị trường tài chính của nước này vẫn chiếm ưu thế hơn bao giờ hết. Tuy nhiên, công dân của nước này cũng bi quan như bất kỳ công dân nào ở phương Tây.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.