Hôm nay,  

Thư làm quen

06/12/201100:00:00(Xem: 8380)

Thư làm quen

xichhung

Gởi người em gái chưa quen

KBC…, ngày…tháng…năm 197…

Em mến,

Chắc em ngạc nhiên lắm khi nhận thư này. Thôi thì đầu thư anh xin dài dòng một chút rồi em sẽ nhớ ra nhá!

Cách nay nửa tháng, trưa hôm đó vào một ngày trời trong nắng đẹp hiếm hoi trên đỉnh sương mù Holloway, một chiếc trực thăng thả nhóm học sinh trường em đến thăm và ca hát giúp vui cho lính tráng của tiểu đoàn anh trên tiền đồn này. Em còn nhớ không, hôm đó lính tráng tụi anh đã nổi hứng nhào vô đóng góp chút ít, nhờ thế mà vui nhộn chi lạ.

Cứ nhớ lại tiếng cười giòn tan, ánh mắt sáng ngời, cùng nét mặt rạng rỡ trên những gương mặt phong sương sạm nắng đầy khắc khổ vì chiến trận của những người lính ấy cũng đủ biết rằng buổi văn nghệ dã chiến đó nó đượm tình hậu phương - tiền tuyến biết dường nào, nó thắm tình quân - dân biết dường nào.

Em à, người lính tác chiến xa nhà như tụi anh đây cũng cần có những lúc vui nhộn như thế để cái đầu bớt căng thẳng đi, để quên bớt đi những hiểm nguy vào sinh ra tử đã qua, để thấy rằng hậu phương vẫn luôn thương yêu đặt hết tin tưởng nơi người lính; có thế người lính mới vững niềm tin mới chắc tay súng hầu đem lại yên vui cho hậu phương, mang lại thanh bình cho đất nước. Mục đích cao cả của người lính chỉ có thế thôi đó em.

Nhớ lại, buổi sinh hoạt bên chiến hào ấy thật là hào hứng. Mở đầu, hai em học sinh nam nữ song ca bài Em Hậu Phương - Anh Tiền Tuyến nghe tình tứ làm sao:

Em hậu phương còn anh nơi tiền tuyến

chúng ta cách xa rồi nhưng tình đâu có chia phôi

Mình gọi tên nhau nhớ nhau trong mộng thôi

tha thiết yêu nhau mà vui

Lính tráng thấy “phê” quá, lim dim đôi mắt, nhịp tay lên báng súng mà thả hồn theo lời ca tiếng đàn. Hình như có một vài tên đang “vướng” mối tình hậu phương - tiền tuyến nào đó nên cái đầu cứ gật gù đong đưa theo lời ca. Thấy thương sao là thương. Rồi một em nữ sinh đơn ca bài Tâm Sự Của Em nghe…ướt át mà đậm đà quá:

Ai nói với anh xa anh nhiều rồi em quên nụ cười

Tàn đêm ra đứng nhìn trăng đếm sao thương về xa xôi

Không không trăm lần không ngàn lần không

Không không trăm lần không vạn lần không

Anh cứ vui tranh đấu cho quê hương hoà bình

xây đắp cho tương lai đời mình

đó là ước nguyện của em và của anh

Chú lính trẻ mang máy của anh đáp lễ bài Ai Nói Với Em, qua giọng hát khoan thai trầm ấm:

Ai nói với em lính không sầu nhớ

không có trái tim đắm say mộng mơ

Ai nói với em tình người lính trẻ

nồng nàn nhưng nhiều dâu bể

không như cung đàn lời thơ

Rồi một Hạ Sĩ tiểu đội trưởng với chất giọng kích động sôi nổi, nó…gào lên:

Một trăm em ơi chiều nay một trăm phần trăm

Một trăm em ơi chiều nay một trăm phần trăm

Người yêu anh ơi giờ đây lại cấm trại rồi

Nào đâu nào biết tâm tư người lính

Lòng anh nao nao mỗi khi ta hẹn nhau

với em tâm tình

À này…Em biết không, mấy ngày nay những lúc rảnh rổi anh đọc cuốn Đặc San Lá Thư Không Gởi giành riêng cho lính do trường em thực hiện. Say sưa đọc qua đọc lại, anh rất ngạc nhiên và nghĩ đây là một cuốn đặc san thật đặc biệt vì chưa có trường nào thực hiện với nội dung gồm toàn là văn - thơ - nhạc giành cho lính cả. Thay mặt đơn vị, anh chân thành gởi lời cám ơn trường em đã có tấm lòng thật thiết tha nồng hậu với lính.

Có một điều mà anh cứ tủm tỉm cười hoài là tấm hình của một cô nữ sinh in trên đầu bản nhạc Lá Thư Không Gửi thấy sao giống cô bạn học dưới anh ba lớp ngày xưa quá. Giống một tám một mười. Giống từ mái tóc, từ ánh mắt với cặp kính cận, giống tới sóng mũi, tới nụ cười. Nhớ kỹ lại, thì ra đó là tấm hình của em, và em đã hát thật hay bài ca này:

Đứng trước nhau ngại nói

đường xa không cùng lối viết thư thay lời

Muốn viết câu hỏi thăm

ai bao nỗi niềm vơi mà không quen người

Đây cũng là bài ruột của anh, nên anh tự tin bước vào hát tiếp:

Vẫn biết vui đời lính

ai không vương tâm tình

giấy trăng nét mực xanh

trăng lên xuyên qua mành

không gian giăng mây thành

vạn câu thương nhớ viết lên lời thư

Vậy là em và anh tình cờ bất ngờ trở thành…đôi song ca không hẹn mà thành. Hát hết bài, ông tiểu đoàn trưởng thích quá chạy đến ôm chặt lấy “đôi song ca” mà suýt soa khen ngợi: “Hay quá…Hai em ca diễn hay quá…Tuyệt quá…! Cám ơn hai em…!”. Lính tráng tụi nó vỗ tay rần rần, huýt sáo ỏm tỏi…Lúc đó, em thì sao không biết, chứ anh thì…chết trân tại chỗ, ngộp thở vài giây…

Cuối cùng, trong một hoạt cảnh sống động, các em cùng lính tráng tụi anh đồng ca bài Trên Đầu Súng Ta Đi thật hùng dũng để lên tinh thần cho những ngày lao vào binh lửa sắp tới:

Trên đầu súng ta đi tổ quốc đã vươn mình

Trên lưỡi lê căm hờn hờn căm như triều sóng

Ôi xôn xao chiêng trống hối thúc

đã giục giã khắp chốn thôn làng

Ôi lửa thiêng dậy bập bùng

tay đốt lửa tay vung kiếm

Buổi hát bên chiến hào này kéo dài chừng hai tiếng đồng hồ thôi, nhưng ai nấy cũng đều hả hê vui thích. Ông tiểu đoàn trưởng vỗ vỗ vai anh, nói: “Được lắm…Được lắm…Bận sau mần nữa nghen mạy!”.

À…Anh hỏi nhỏ chút nha:

- Cho anh làm quen với em được không? Em đừng ngại…Chỉ là làm quen thôi. Người lính tiền đồn này rất thèm nhận được những lá thư hậu phương từ em…Thèm lắm đó…! Và em nhớ đừng bao giờ hát đi hát lại câu này nhé:

Thư này em viết nhưng không bao giờ

không bao giờ em gửi cho người em…

Mong thư em lắm đó nha!

Người anh chưa quen,

“Song Ca”

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tuần này đã mang đến một sự thay đổi đầy ngạc nhiên trong cuộc tranh luận về dịch Covid. Tổng thống Biden đã ký một sắc lệnh hành pháp ra lệnh cho giới tình báo Hoa Kỳ tái xét cuộc điều tra về nguồn gốc của virus. Lệnh xảy ra sau khi Avril Haines, Giám đốc Cơ quan Tình báo Quốc gia, thừa nhận là chúng ta không kết luận được căn bệnh khởi phát như thế nào.
Một số người cho rằng việc điều tra hình sự tổ chức Trump Organization là một vụ án chính trị hay để trả thù thì có thể biết thêm rằng, thủ tục tố tụng hay Đại Bồi Thẩm Đoàn theo hiến định nói riêng là nhằm để bảo vệ cho người dân được đối xử công bằng, không bị tấn công vì mục đích riêng tư hay chính trị. Vì trong quá trình điều tra và xem xét hồ sơ do các công tố viên cung cấp, Đại BTĐ cũng có thể đưa ra quyết định là không đủ bằng chứng thuyết phục để truy tố.
Chả phải vô cớ mà tiếng nói của Nguyên Ngọc bỗng trở nên tiếng cú: “Chế độ này thế nào cũng sụp đổ. Nhưng không biết nó sẽ sụp đổ theo kịch bản nào?” Kịch bản nào cũng được vì ngày nào mà cái chính thể hiện hành còn tồn tại thì cả nước Việt sẽ không có lối ra, chứ chả riêng chi vùng cao nguyên Đồng Văn – Mèo Vạc.
Tháng 6 năm 1983 tôi rời Hoa Kỳ lên đường qua Togo dạy học. Sau ba tháng huấn luyện tại chỗ, tôi và các bạn được chính thức tuyên thệ trở thành Tình nguyện viên Peace Corps, trước khi về nơi công tác nhận nhiệm sở. Trong nhóm 20 giáo viên toán lý hoá và sư phạm, có bạn lên tận vùng Dapaong, sát biên giới phía bắc Togo với Upper Volta (bây giờ là Burkina Faso), có bạn về Tsévie cách thủ đô chừng 30 cây số. Hai bạn thân là giảng viên sư phạm Anh ngữ làm việc ngay tại thủ đô Lomé.
Trong hai tháng qua, những vụ dùng súng giết người ở trong gia đình, kể cả ở trường học đã liên tiếp xảy ra. Người ta sau đó cầu nguyện rồi lại cầu nguyện và không có một biện pháp nào để cứu chữa. Những thảm họa về súng đạn, dù kinh hoàng cách mấy rồi cũng chìm đắm vào dòng thác lũ của những biến cố về chính trị
Tôi yêu biển. Tôi yêu biển từ bao giờ tôi cũng không nhớ, có lẽ từ lâu lắm, từ khi tôi còn bé. Trường tiểu học của chúng tôi thường tổ chức cho học trò đi cắm trại ở biển Vũng Tàu, có lẽ tôi yêu biển từ lúc đó. Khi vượt biên, sóng gió hãi hùng, nước biển gần tràn vào thuyền, những người trẻ thay nhau tát nước, thuyền nghiêng nghiêng gần chìm, nhưng tôi không nhớ biển đáng sợ khi đó bằng tình yêu muôn đời của tôi đối với biển. Tôi yêu màu xanh của biển và tôi yêu những đàn chim trắng bay bay trên biển.
Rất nhanh, tiếng còi trận chung kết giải đá banh của các câu lạc bộ chuyên nghiệp ở Châu Âu vừa kết thúc, 5 phút sau, Yahoo đã cho pháo bông màu xanh dương (cùng màu với đồng phục của đội vô địch Chelsea) lên trang thể thao chào mừng thắng lợi của Chelsea. Đây là lần thứ hai Chelsea (full name là Chelsea Football Club, vẫn được viết tắt là CFC) có cúp vàng của giải vô địch các câu lạc bộ chuyên nghiệp đá banh của Châu Âu. Lần vô địch giải UEFA Champions League đầu tiên của Chelsea vào năm 2012.
Phong trào xuống đường ở Myanamar chuyển qua “bất tuân dân sự”. Công nhân thợ thuyền, công tư chức, y tá bác sĩ cùng nhau đình công, chợ búa, trường học, bệnh viện, ngân hàng đều một loạt đóng cửa, mọi sinh hoạt đều bị ngưng lại hoàn toàn bị tê liệt. Dân chúng đông đảo tham gia vào phong trào “bất tuân dân sự” mặc dù biết rằng sẽ mất đi nguồn tài chánh vốn đã ít ỏi mang lại cơm áo cho họ và gia đình họ. Kinh tế Myanmar đang lao xuống dốc hay đúng hơn Myanmar đang đứng trước một nền kinh tế hoàn toàn sụp đổ. Hậu quả là dân Myanmar đã nghèo lại càng nghèo hơn và số người không đủ cơm ăn sẽ tăng lên nhiều hơn. Sự bắn giết bừa bãi của quân đội đã đẩy những người người biểu tình ôn hòa thành những người chống đối bằng vũ lực. Một cuộc nội chiến sẽ khó tránh khỏi điều mà bà Suu Kyi mong muốn không bao giờ xảy ra.
Đức Đạt Lai Lạt Ma thứ 14 cũng đã góp lời. Qua Thông Điệp nhân Ngày Trái Đất Ngài đã viết: Sự phụ thuộc lẫn nhau là một quy luật cơ bản của tự nhiên. Sự thiếu hiểu biết về vấn đề phụ thuộc lẫn nhau đã gây ra sự tổn hại không chỉ cho môi trường tự nhiên của chúng ta, mà còn cho cả xã hội loài người của chúng ta nữa (...). Nhân Ngày Trái Đất này, tất cả chúng ta hãy cam kết thực hiện phần việc của mình để giúp tạo ra sự khác biệt tích cực cho môi trường của ngôi nhà chung duy nhất của chúng ta – trái đất xinh đẹp này. (Trích theo https://vn.dalailama.com/news)
Bởi vì, sau hơn 60 năm có chủ trương “qúa độ lên Xã hội Chủ nghĩa” từ thập niên 60 của ông Hồ Chí Minh được cổ võ, thực hiện và học tập ở miền Bắc (Việt Nam Dân chủ Cộng hòa), và từ sau 1975 trên cả nước, nhằm tiến lên Xã hội Chủ nghĩa, nhiều lãnh đạo CSVN dù đã vất vả “qúa độ” trăm chiều mà vẫn chưa biết “ngưỡng cửa Thiên đàng của Xã hội Chủ nghĩa” ở đâu. Bằng chứng như Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã thú nhận với cử tri Hà Nội ngày 23/10/2013. Ông nói:” Đổi mới chỉ là một giai đoạn, còn xây dựng CNXH còn lâu dài lắm. Đến hết thế kỷ này không biết đã có CNXH hoàn thiện ở Việt Nam hay chưa.” (theo báo Thanh Niên, ngày 24/10/2013)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.