Hôm nay,  

Thư làm quen

06/12/201100:00:00(Xem: 8267)

Thư làm quen

xichhung

Gởi người em gái chưa quen

KBC…, ngày…tháng…năm 197…

Em mến,

Chắc em ngạc nhiên lắm khi nhận thư này. Thôi thì đầu thư anh xin dài dòng một chút rồi em sẽ nhớ ra nhá!

Cách nay nửa tháng, trưa hôm đó vào một ngày trời trong nắng đẹp hiếm hoi trên đỉnh sương mù Holloway, một chiếc trực thăng thả nhóm học sinh trường em đến thăm và ca hát giúp vui cho lính tráng của tiểu đoàn anh trên tiền đồn này. Em còn nhớ không, hôm đó lính tráng tụi anh đã nổi hứng nhào vô đóng góp chút ít, nhờ thế mà vui nhộn chi lạ.

Cứ nhớ lại tiếng cười giòn tan, ánh mắt sáng ngời, cùng nét mặt rạng rỡ trên những gương mặt phong sương sạm nắng đầy khắc khổ vì chiến trận của những người lính ấy cũng đủ biết rằng buổi văn nghệ dã chiến đó nó đượm tình hậu phương - tiền tuyến biết dường nào, nó thắm tình quân - dân biết dường nào.

Em à, người lính tác chiến xa nhà như tụi anh đây cũng cần có những lúc vui nhộn như thế để cái đầu bớt căng thẳng đi, để quên bớt đi những hiểm nguy vào sinh ra tử đã qua, để thấy rằng hậu phương vẫn luôn thương yêu đặt hết tin tưởng nơi người lính; có thế người lính mới vững niềm tin mới chắc tay súng hầu đem lại yên vui cho hậu phương, mang lại thanh bình cho đất nước. Mục đích cao cả của người lính chỉ có thế thôi đó em.

Nhớ lại, buổi sinh hoạt bên chiến hào ấy thật là hào hứng. Mở đầu, hai em học sinh nam nữ song ca bài Em Hậu Phương - Anh Tiền Tuyến nghe tình tứ làm sao:

Em hậu phương còn anh nơi tiền tuyến

chúng ta cách xa rồi nhưng tình đâu có chia phôi

Mình gọi tên nhau nhớ nhau trong mộng thôi

tha thiết yêu nhau mà vui

Lính tráng thấy “phê” quá, lim dim đôi mắt, nhịp tay lên báng súng mà thả hồn theo lời ca tiếng đàn. Hình như có một vài tên đang “vướng” mối tình hậu phương - tiền tuyến nào đó nên cái đầu cứ gật gù đong đưa theo lời ca. Thấy thương sao là thương. Rồi một em nữ sinh đơn ca bài Tâm Sự Của Em nghe…ướt át mà đậm đà quá:

Ai nói với anh xa anh nhiều rồi em quên nụ cười

Tàn đêm ra đứng nhìn trăng đếm sao thương về xa xôi

Không không trăm lần không ngàn lần không

Không không trăm lần không vạn lần không

Anh cứ vui tranh đấu cho quê hương hoà bình

xây đắp cho tương lai đời mình

đó là ước nguyện của em và của anh

Chú lính trẻ mang máy của anh đáp lễ bài Ai Nói Với Em, qua giọng hát khoan thai trầm ấm:

Ai nói với em lính không sầu nhớ

không có trái tim đắm say mộng mơ

Ai nói với em tình người lính trẻ

nồng nàn nhưng nhiều dâu bể

không như cung đàn lời thơ

Rồi một Hạ Sĩ tiểu đội trưởng với chất giọng kích động sôi nổi, nó…gào lên:

Một trăm em ơi chiều nay một trăm phần trăm

Một trăm em ơi chiều nay một trăm phần trăm

Người yêu anh ơi giờ đây lại cấm trại rồi

Nào đâu nào biết tâm tư người lính

Lòng anh nao nao mỗi khi ta hẹn nhau

với em tâm tình

À này…Em biết không, mấy ngày nay những lúc rảnh rổi anh đọc cuốn Đặc San Lá Thư Không Gởi giành riêng cho lính do trường em thực hiện. Say sưa đọc qua đọc lại, anh rất ngạc nhiên và nghĩ đây là một cuốn đặc san thật đặc biệt vì chưa có trường nào thực hiện với nội dung gồm toàn là văn - thơ - nhạc giành cho lính cả. Thay mặt đơn vị, anh chân thành gởi lời cám ơn trường em đã có tấm lòng thật thiết tha nồng hậu với lính.

Có một điều mà anh cứ tủm tỉm cười hoài là tấm hình của một cô nữ sinh in trên đầu bản nhạc Lá Thư Không Gửi thấy sao giống cô bạn học dưới anh ba lớp ngày xưa quá. Giống một tám một mười. Giống từ mái tóc, từ ánh mắt với cặp kính cận, giống tới sóng mũi, tới nụ cười. Nhớ kỹ lại, thì ra đó là tấm hình của em, và em đã hát thật hay bài ca này:

Đứng trước nhau ngại nói

đường xa không cùng lối viết thư thay lời

Muốn viết câu hỏi thăm

ai bao nỗi niềm vơi mà không quen người

Đây cũng là bài ruột của anh, nên anh tự tin bước vào hát tiếp:

Vẫn biết vui đời lính

ai không vương tâm tình

giấy trăng nét mực xanh

trăng lên xuyên qua mành

không gian giăng mây thành

vạn câu thương nhớ viết lên lời thư

Vậy là em và anh tình cờ bất ngờ trở thành…đôi song ca không hẹn mà thành. Hát hết bài, ông tiểu đoàn trưởng thích quá chạy đến ôm chặt lấy “đôi song ca” mà suýt soa khen ngợi: “Hay quá…Hai em ca diễn hay quá…Tuyệt quá…! Cám ơn hai em…!”. Lính tráng tụi nó vỗ tay rần rần, huýt sáo ỏm tỏi…Lúc đó, em thì sao không biết, chứ anh thì…chết trân tại chỗ, ngộp thở vài giây…

Cuối cùng, trong một hoạt cảnh sống động, các em cùng lính tráng tụi anh đồng ca bài Trên Đầu Súng Ta Đi thật hùng dũng để lên tinh thần cho những ngày lao vào binh lửa sắp tới:

Trên đầu súng ta đi tổ quốc đã vươn mình

Trên lưỡi lê căm hờn hờn căm như triều sóng

Ôi xôn xao chiêng trống hối thúc

đã giục giã khắp chốn thôn làng

Ôi lửa thiêng dậy bập bùng

tay đốt lửa tay vung kiếm

Buổi hát bên chiến hào này kéo dài chừng hai tiếng đồng hồ thôi, nhưng ai nấy cũng đều hả hê vui thích. Ông tiểu đoàn trưởng vỗ vỗ vai anh, nói: “Được lắm…Được lắm…Bận sau mần nữa nghen mạy!”.

À…Anh hỏi nhỏ chút nha:

- Cho anh làm quen với em được không? Em đừng ngại…Chỉ là làm quen thôi. Người lính tiền đồn này rất thèm nhận được những lá thư hậu phương từ em…Thèm lắm đó…! Và em nhớ đừng bao giờ hát đi hát lại câu này nhé:

Thư này em viết nhưng không bao giờ

không bao giờ em gửi cho người em…

Mong thư em lắm đó nha!

Người anh chưa quen,

“Song Ca”

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tổng thống Donald Trump vẫn luôn có sở thích tự đặt biệt danh cho chính mình: từ “thiên tài vững chãi,” “Don Trung Thực,” và giờ thì lên hẳn ngôi “vua.” Nhưng lần này, danh xưng vua chúa mà ông tự phong đã khiến nhiều người phải giật mình suy nghĩ. Hôm thứ Tư tuần qua, Trump tuyên bố “đánh bại” kế hoạch thu phí giao thông của New York dành cho Manhattan để giảm kẹt xe. Ông hớn hở đăng trên Truth Social: “KẾ HOẠCH THU PHÍ GIAO THÔNG ĐI TOONG RỒI. Manhattan và toàn bộ New York đã ĐƯỢC CỨU. HOÀNG ĐẾ VẠN TUẾ!”
Chúng ta thử nhắm mắt hình dung một ngày nọ, tất cả những cơ quan đầu não chiếm vị trí hàng đầu trong nhiệm vụ bảo vệ an ninh quốc gia nằm dưới sự lãnh đạo của các nhân vật có số năm kinh nghiệm là số 0. Chưa hết, Hoa Kỳ nay đứng về phía Nga và các quốc gia phi dân chủ, bỏ phiếu chống nghị quyết của Liên Hiệp Quốc lên án cuộc xâm lược Ukraine.
Nhà văn Võ Hồng ví von: “Bụng to như bụng xe đò.” Nhận xét của ông, rõ ràng (và hoàn toàn) không… trật! Xe đò thường đầy khách mới chịu rời bến nhưng trên đường đi tài xế vẫn luôn dừng bánh “hốt” thêm mấy con nhạn là đà để kiếm thêm chút đỉnh. Khách lên sau thì ngồi ghế súp.
Gần ba năm sau khi Nga tấn công xâm lược Ukraine, Mỹ và Nga đang bắt đầu xúc tiến công cuộc đàm phán, nhưng Mỹ tuyên bố là châu Âu không được tham gia diễn biến này. Do đó, nhiều tranh chấp cố hữu giữa châu Âu và Mỹ về Ukraine mang lại một sắc thái nghiêm trọng hơn, trong khi chiến tranh vẫn còn tiếp diễn. Hiện nay, châu Âu có những phản ứng quyết liệt vì muốn trực tiếp tham gia vào tiến trình đàm phán.
Thông qua những sắc lệnh hành pháp vượt quyền hạn, tổng thống Trump cùng tỉ phú Elon Musk đã không ngừng tấn công vào những nền tảng cơ bản nhất của thể chế dân chủ Hoa Kỳ: nguyên tắc tam quyền phân lập, quyền bình đẳng về giới tính, xóa bỏ Tu Chính Án 14 của Hiến Pháp (người sinh ra ở Mỹ sẽ đương nhiên trở thành công dân Mỹ). Để đối phó, nhiều chính quyền tiểu bang, các tổ chức cộng đồng, tổ chức phi lợi nhuận… đã đệ nhiều đơn kiện liên bang để phản đối các chính sách độc đoán của chính quyền mới. Một số chính sách của Trump đã bị tòa án liên bang tạm dừng, ít nhất là tạm thời.
Nhiều người Việt các tiểu bang khác, khi tới thăm Quận Cam, bước vào Phước Lộc Thọ, sẽ kinh ngạc khi thấy hàng loạt áo dài sản xuất từ Việt Nam được may khéo, kiểu dáng tân kỳ, bán chỉ có 10 USD một áo. Rẻ kinh khủng, nhưng đồng bào mình ở quê nhà sống nhờ như thế. Rồi tới những món hàng nghệ thuật như đồ gốm sứ, vòng tay, tràng hạt, nón lá, đồ chơi trẻ em... đều bán rất rẻ. Chúng ta thắc mắc tại sao lại rẻ như thế. Hẳn nhiên, khi vào Phố Tàu Los Angeles, bạn cũng sẽ có những kinh ngạc tương tự với áo sường sám và các món tương tự từ nhiều thị trấn Hoa Lục. Nếu có chiến tranh thương mại giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc, tất cả những hàng hóa trong Phố Tàu Los Angeles sẽ tăng giá, và tại Phước Lộc Thọ, hy vọng, sẽ giữ giá y nguyên, nếu các nguyên vật liệu Việt Nam sản xuất không phải mua từ Hoa Lục. Tuy nhiên, sẽ tới lúc, khi đọc các bản báo cáo về bất quân bình thương mại, Tổng Thống Donald Trump trong cơn phẫn nộ thường trực bỗng nhiên thấy rằng cần áp thuế quan trên hàng Việt Nam.
Giữa lúc chính quyền mới của Tổng thống Donald Trump ngày càng mạnh tay thực hiện chính sách trục xuất di dân không giấy tờ, thì trong làn sóng ủng hộ, tỏ rõ sự vui mừng ấy, có rất nhiều người Việt máu đỏ da vàng. Bất kể họ là ai, đến Mỹ thời điểm nào, hình như họ quên mất câu chuyện bắt đầu từ 50 năm trước, về những người Việt tị nạn đầu tiên đã đặt chân lên nước Mỹ, cũng mang trên mình căn cước “di dân bất hợp pháp.”
Từ ngày chính thức nhậm chức, 20 tháng Giêng, 2025, chính quyền của Trump hoạt động rất năng nổ, chai sâm banh bật nút, rượu trào ra, sắc lệnh hành chánh trào ra, kế hoạch mới trào ra, thay đổi trào ra, tin đồn trào ra, vân vân, và những ly sâm banh cụng nhau leng keng rồi nốc cạn. Tuy nhiên, còn quá sớm, quá mới để có thể cảm nhận kết quả tốt hay xấu. Một số đông đang chờ đợi chính quyền Trump làm những điều để Mỹ nhảy vọt về kinh tế. Tiền ra nhín rịn, tiền vào ào ào, Cậu Sam trở nên giàu có. Cậu giàu, cháu có nhờ được không?
Theo khoa học về thần kinh, tình yêu được tạo ra bởi một số hóa chất trong não bộ. Thí dụ, khi chúng ta gặp ai đó đặc biệt với mình, các hormone như dopamine và norepinephrine sẽ kích thích phản ứng dẫn đến sự khen thưởng trong não bộ, khiến chúng ta muốn gặp người đó nhiều lần nữa, cũng giống như khi nếm thử món gì đó thấy ngon miệng, chúng ta thường sẽ thèm được ăn thêm.
Hay hay dở, bạn bè của chúng ta trước đây đều thực sự là người, hỉ nộ ái ố gì cũng đối đãi nhau trong giới hạn tốt xấu của con người. Nhưng bây giờ thì bạn có thể… hơn là người. “Bạn”, nhưng lại phong tỏa thông tin hay kiểm duyệt nhau, như thể chính quyền. “Bạn” nhưng, theo từng thái độ chính trị, có thể trục xuất, cấm vận hay tuyên chiến với nhau, hung hăng và sắt máu, như thể Anh, Nga, Pháp, Mỹ hay Tàu.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.