Hôm nay,  

Thư làm quen

06/12/201100:00:00(Xem: 8340)

Thư làm quen

xichhung

Gởi người em gái chưa quen

KBC…, ngày…tháng…năm 197…

Em mến,

Chắc em ngạc nhiên lắm khi nhận thư này. Thôi thì đầu thư anh xin dài dòng một chút rồi em sẽ nhớ ra nhá!

Cách nay nửa tháng, trưa hôm đó vào một ngày trời trong nắng đẹp hiếm hoi trên đỉnh sương mù Holloway, một chiếc trực thăng thả nhóm học sinh trường em đến thăm và ca hát giúp vui cho lính tráng của tiểu đoàn anh trên tiền đồn này. Em còn nhớ không, hôm đó lính tráng tụi anh đã nổi hứng nhào vô đóng góp chút ít, nhờ thế mà vui nhộn chi lạ.

Cứ nhớ lại tiếng cười giòn tan, ánh mắt sáng ngời, cùng nét mặt rạng rỡ trên những gương mặt phong sương sạm nắng đầy khắc khổ vì chiến trận của những người lính ấy cũng đủ biết rằng buổi văn nghệ dã chiến đó nó đượm tình hậu phương - tiền tuyến biết dường nào, nó thắm tình quân - dân biết dường nào.

Em à, người lính tác chiến xa nhà như tụi anh đây cũng cần có những lúc vui nhộn như thế để cái đầu bớt căng thẳng đi, để quên bớt đi những hiểm nguy vào sinh ra tử đã qua, để thấy rằng hậu phương vẫn luôn thương yêu đặt hết tin tưởng nơi người lính; có thế người lính mới vững niềm tin mới chắc tay súng hầu đem lại yên vui cho hậu phương, mang lại thanh bình cho đất nước. Mục đích cao cả của người lính chỉ có thế thôi đó em.

Nhớ lại, buổi sinh hoạt bên chiến hào ấy thật là hào hứng. Mở đầu, hai em học sinh nam nữ song ca bài Em Hậu Phương - Anh Tiền Tuyến nghe tình tứ làm sao:

Em hậu phương còn anh nơi tiền tuyến

chúng ta cách xa rồi nhưng tình đâu có chia phôi

Mình gọi tên nhau nhớ nhau trong mộng thôi

tha thiết yêu nhau mà vui

Lính tráng thấy “phê” quá, lim dim đôi mắt, nhịp tay lên báng súng mà thả hồn theo lời ca tiếng đàn. Hình như có một vài tên đang “vướng” mối tình hậu phương - tiền tuyến nào đó nên cái đầu cứ gật gù đong đưa theo lời ca. Thấy thương sao là thương. Rồi một em nữ sinh đơn ca bài Tâm Sự Của Em nghe…ướt át mà đậm đà quá:

Ai nói với anh xa anh nhiều rồi em quên nụ cười

Tàn đêm ra đứng nhìn trăng đếm sao thương về xa xôi

Không không trăm lần không ngàn lần không

Không không trăm lần không vạn lần không

Anh cứ vui tranh đấu cho quê hương hoà bình

xây đắp cho tương lai đời mình

đó là ước nguyện của em và của anh

Chú lính trẻ mang máy của anh đáp lễ bài Ai Nói Với Em, qua giọng hát khoan thai trầm ấm:

Ai nói với em lính không sầu nhớ

không có trái tim đắm say mộng mơ

Ai nói với em tình người lính trẻ

nồng nàn nhưng nhiều dâu bể

không như cung đàn lời thơ

Rồi một Hạ Sĩ tiểu đội trưởng với chất giọng kích động sôi nổi, nó…gào lên:

Một trăm em ơi chiều nay một trăm phần trăm

Một trăm em ơi chiều nay một trăm phần trăm

Người yêu anh ơi giờ đây lại cấm trại rồi

Nào đâu nào biết tâm tư người lính

Lòng anh nao nao mỗi khi ta hẹn nhau

với em tâm tình

À này…Em biết không, mấy ngày nay những lúc rảnh rổi anh đọc cuốn Đặc San Lá Thư Không Gởi giành riêng cho lính do trường em thực hiện. Say sưa đọc qua đọc lại, anh rất ngạc nhiên và nghĩ đây là một cuốn đặc san thật đặc biệt vì chưa có trường nào thực hiện với nội dung gồm toàn là văn - thơ - nhạc giành cho lính cả. Thay mặt đơn vị, anh chân thành gởi lời cám ơn trường em đã có tấm lòng thật thiết tha nồng hậu với lính.

Có một điều mà anh cứ tủm tỉm cười hoài là tấm hình của một cô nữ sinh in trên đầu bản nhạc Lá Thư Không Gửi thấy sao giống cô bạn học dưới anh ba lớp ngày xưa quá. Giống một tám một mười. Giống từ mái tóc, từ ánh mắt với cặp kính cận, giống tới sóng mũi, tới nụ cười. Nhớ kỹ lại, thì ra đó là tấm hình của em, và em đã hát thật hay bài ca này:

Đứng trước nhau ngại nói

đường xa không cùng lối viết thư thay lời

Muốn viết câu hỏi thăm

ai bao nỗi niềm vơi mà không quen người

Đây cũng là bài ruột của anh, nên anh tự tin bước vào hát tiếp:

Vẫn biết vui đời lính

ai không vương tâm tình

giấy trăng nét mực xanh

trăng lên xuyên qua mành

không gian giăng mây thành

vạn câu thương nhớ viết lên lời thư

Vậy là em và anh tình cờ bất ngờ trở thành…đôi song ca không hẹn mà thành. Hát hết bài, ông tiểu đoàn trưởng thích quá chạy đến ôm chặt lấy “đôi song ca” mà suýt soa khen ngợi: “Hay quá…Hai em ca diễn hay quá…Tuyệt quá…! Cám ơn hai em…!”. Lính tráng tụi nó vỗ tay rần rần, huýt sáo ỏm tỏi…Lúc đó, em thì sao không biết, chứ anh thì…chết trân tại chỗ, ngộp thở vài giây…

Cuối cùng, trong một hoạt cảnh sống động, các em cùng lính tráng tụi anh đồng ca bài Trên Đầu Súng Ta Đi thật hùng dũng để lên tinh thần cho những ngày lao vào binh lửa sắp tới:

Trên đầu súng ta đi tổ quốc đã vươn mình

Trên lưỡi lê căm hờn hờn căm như triều sóng

Ôi xôn xao chiêng trống hối thúc

đã giục giã khắp chốn thôn làng

Ôi lửa thiêng dậy bập bùng

tay đốt lửa tay vung kiếm

Buổi hát bên chiến hào này kéo dài chừng hai tiếng đồng hồ thôi, nhưng ai nấy cũng đều hả hê vui thích. Ông tiểu đoàn trưởng vỗ vỗ vai anh, nói: “Được lắm…Được lắm…Bận sau mần nữa nghen mạy!”.

À…Anh hỏi nhỏ chút nha:

- Cho anh làm quen với em được không? Em đừng ngại…Chỉ là làm quen thôi. Người lính tiền đồn này rất thèm nhận được những lá thư hậu phương từ em…Thèm lắm đó…! Và em nhớ đừng bao giờ hát đi hát lại câu này nhé:

Thư này em viết nhưng không bao giờ

không bao giờ em gửi cho người em…

Mong thư em lắm đó nha!

Người anh chưa quen,

“Song Ca”

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nghiên cứu mới này là nghiên cứu đầu tiên cho thấy rằng chỉ cần hít thở chậm và sâu vài lần sẽ làm giảm sự kích thích sinh lý đáng kể của trẻ nhỏ. Bằng cách đo lường các tác động trong môi trường tự nhiên như cắm trại ban ngày và tại sân chơi, nghiên cứu đồng thời cũng mang tính đột phá, phản ánh sự tiếp cận gần gũi trải nghiệm với trẻ em hơn là việc chỉ nghiên cứu trong phòng thí nghiệm.
Nạn nhân sắp tới có thể sẽ là bà Huỳnh Thục Vy, điều phối viên của Hội Phụ Nữ Nhân Quyền Việt Nam. Theo bản Kết luận điều tra số 46, ngày 16-10-2018 của công an thị xã Buôn Hồ – tỉnh Đắc Lắc – người phụ nữ bất đồng chính kiến này bị khép tội “xúc phạm quốc kỳ” tại Điều 276 (BLHS năm 1999) với hình phạt “phạt cảnh cáo, cải tạo không giam giữ đến ba năm hoặc phạt tù từ sáu tháng đến ba năm.”
"Văn hóa Việt Nam hiện nay đang bị xơ cứng, mất tính sáng tạo, nhiều năm liên tục vắng bóng tác phẩm văn hóa, văn học, nghệ thuật lớn...". “Môi trường văn hóa nước nhà bị xâm thực, “ô nhiễm” khá nghiêm trọng.” Nhà sử học, nguyên Đại biểu Quốc hội Dương Trung Quốc và Nhạc sỹ Đỗ Hồng Quân đã phát biểu như trên vào dịp Hội nghị Văn hóa toàn quốc lần thứ III được tổ chức tại Hà Nội ngày 24/11/2021, sau 73 năm, kể từ Hội ghị lân thứ hai tại Phú Thọ ngày 20/07/1948.
Khi Max Hofmann hỏi bà sẽ làm gì nếu không còn tại vị, bà Merkel nói: "Bây giờ tôi không biết mình sẽ làm gì sau đó. Tôi nói là, trước hết, tôi sẽ nghỉ ngơi một chút và hãy xem điều gì sẽ xảy ra trong đầu tôi." Bà sẽ đọc và ngủ rất nhiều. Bà Merkel đã nhấn mạnh nhiều lần rằng, bà tin rằng bà có thể từ bỏ quyền lực khá dễ dàng, điều mà bây giờ bà nhắc lại trong một cuộc phỏng vấn với DW, "một trong những người cuối cùng" trên cương vị nừ Thủ tướng Liên bang.
Tác giả Đoàn Hưng Quốc (tên thật Đoàn Văn Tân) hiện hành nghề kỹ sư ở tiểu bang Texas, Hoa Kỳ. Học kinh tế chỉ có 1 lớp Econ 101 hơn 30 năm trước – cho đến nay thì chữ nghĩa của thầy đã trả lại thầy để thầy còn vốn mà dạy sinh viên khác. Tác giả bắt đầu quan tâm đến ngành kinh tế tài chánh vì thua lổ chứng khoáng trong cuộc Đại Suy Trầm 2007-08, lúc đó làm việc liên quan đến toàn cầu hóa trong ngành sản xuất điện thoại cầm tay mà trong đầu cứ nhớ câu nói “follow the money” - phải theo dõi dấu vết của đồng tiền mới rõ tiền nhân hậu hoạn của sự việc.
Nhà báo Bùi Tín nhận xét: “Có rất ít thông tin chính xác về nội dung thật sự của cuộc gặp này được tiết lộ, nhưng ý đồ đen tối của những người lãnh đạo Bắc Kinh đến phó hội đối với tương lai của đất nước ta đã không che mắt được ai. Đến nỗi ngoại trưởng Việt Nam lúc bấy giờ, ông Nguyễn Cơ Thạch, người bị gạt ra ngoài rìa của cuộc họp lịch sử này, đã phải than thở: ‘Thế là một cuộc Bắc thuộc mới rất nguy hiểm đã bắt đầu!”
Năm nay, lễ Tạ Ơn diễn ra vào thứ năm ngày 25/11/ 2021. Mỗi lần đến lễ Tạ Ơn, tôi muốn tạ ơn Thượng Đế đã ban cho tôi cuộc sống no đủ, an lành và cảm ơn tất cả những người thân quen luôn yêu thương và giúp đỡ tôi trong cuộc sống. Mỗi người trong chúng ta nợ nhiều người, ngoài nợ ông bà cha mẹ đã sinh ra, nuôi cho lớn khôn, thương yêu đùm bọc cho đến khi cha mẹ qua đời.
Nói tóm lại, giá dầu xăng tăng gần đây là một cơ hội để chúng ta ôn lại bài học kinh tế căn bản về luật cung cầu. Giá xăng dầu tăng vì cung chưa bắt kịp cầu. Hệ thống vận chuyển hàng hóa trên thế giới sẽ được cải thiện nhiều hơn trong thời gian tới. OPEC đã bắt đầu tăng mức sản xuất dầu. Những công ty dầu ở Mỹ cũng sẽ tăng sản xuất dầu nội địa.
Tiêu cực đẻ ra tham nhũng và tự diễn biến, tự chuyển hóa, nhưng cha mẹ của tiêu cực lại sinh ra từ suy thoái tư tưởng chính trị, đạo đức và lối sống của cán bộ đảng viên. Đó là “lời phán” của 4 đời Tổng bí thư đảng CSVN, gồm Đỗ Mười (1997-2001), Lê Khả Phiêu (tháng 12/1997-2001), Nông Đức Mạnh (2001-2011) và Nguyễn Phú Trọng (từ 2011 đến nay). Nhưng đến năm 2021, sau 27 năm xây dựng và chỉnh đốn (từ khóa đảng VII năm 1994) mà 4 nguy cơ vẫn còn là mối đe dọa sống còn của chế độ và vị trí lãnh đạo của đảng là tại sao ?
Chơi tới bến như Chủ Tịch Ủy Ban Nhân Dân Tỉnh Hà Giang (Nguyễn Trường Tô) mà vẫn hạ cánh an toàn thì chỉ ăn (có mỗi một miếng thịt bò) thôi nào phải là chuyện lớn. Hồi năm 2018, chú Lâm còn làm một vụ dại dột hơn nhiều (khiến cả Âu Châu sửng sốt, sau khi bắt cóc Trịnh Xuân Thanh) mà cũng có sao đâu.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.