Hôm nay,  

Quá Đáng!

19/12/201100:00:00(Xem: 11987)
Bùi Tín Viết Cho Đài VOA - Thứ Sáu, 16 Tháng 12 Năm 2011: Quá Đáng!

bui_minh_hang_bui_tin_blog-large-contentChị Bùi Minh Hằng ôm chiếc nón 'HS-TS-VN' sau cuộc giằng co với lực lượng đeo băng đỏ.

Bùi Tín

Trong cuộc sống, mọi sự quá đáng là có hại, nhất là sự quá đáng trong sự đối xử giữa con người với nhau cũng như trong sự đối xử của chính quyền với công dân của nước mình.
Đó là trường hợp nóng hổi, khi chính quyền trong nước đối xử với nữ công dân Bùi Thị Minh Hằng, sau khi chị tham dự một số cuộc biểu tình yêu nước chống bọn bành trướng Trung Quốc. Ngày 27/11/2011 vừa qua, sau khi được tin một số bạn của chị ở Hà Nội bị bắt giữ trong một cuộc tụ tập để ủng hộ Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng khi ông phát biểu trước Quốc hội về tình hình biển Đông, khẳng định Hoàng Sa và Trường Sa thuộc chủ quyền Việt Nam đã bị Trung Quốc đánh chiếm một số đảo và cũng cho rằng luật biểu tình là cần thiết, chị đã cùng bạn bè giương biểu ngữ «phản đối bắt giữ người trái phép» tại Sài Gòn. Chị bị công an bắt và đưa ra Hà Nội ngày 28/11 rồi bị đưa lên trại cải tạo Thanh Hà - Vĩnh Phú của Bộ Công an. Con trai chị, gia đình và bạn bè bặt tin tức của chị hơn 10 ngày đêm, nay mới được thông báo là chính quyền Hà Nội đã quyết định đưa chị vào trại cải tạo với thời hạn là 24 tháng.
Thật là quá đáng, phi lý, và phi pháp.
Phi lý, phi pháp vì chị Hằng bị kết tội, đưa vào trại cải tạo, mất tự do trong 2 năm, mà không ai cho biết là chị phạm tội gì, khi chị chưa được đưa ra xét xử công khai, có sự bào chữa của luật sư và của bản thân bị cáo. Chính phủ đã cam kết với thế giới là xây dựng một chế độ pháp quyền nghiêm minh, sao lại có thể hành động phi luật pháp, theo kiểu luật rừng, rẻ rúng quyền sống tự do của công dân mình đến vậy.
Đây là một việc làm tàn ác, thâm độc đối với một phụ nữ dũng cảm, ngay thật, thực lòng yêu nước, thương dân, chỉ có «tội» trong con mắt của những kẻ mất gốc, «hèn với giặc ác với dân», coi những công dân nhiệt tình tỏ thái độ chống bành trướng là có tội. Sự phi lý, phi pháp, tàn ác đã vượt quá mọi giới hạn khi nhà nước bày mưu bắt một nữ công dân khảng khái, lương thiện để cưỡng bách đưa vào trại cải tạo giành cho gái mãi dâm, bọn trộm cắp, lừa đảo, những kẻ nhiễm HIV, theo kiểu bắt cóc của mafia chuyên sống ngoài vòng pháp luật.
Qua việc làm quá đáng này, dư luận theo dõi thời cuộc trong nước có thể đặt vấn đề là phải chăng Bộ Chính trị hiện nay có thái độ căm thù cao độ đối với những ai dám đụng đến «thiên triều» của họ và những ai dám bóc trần tội tham nhũng vô hạn độ của chính họ. Điều này giải thích vì sao Luật sư Cù Huy Hà Vũ lại bị kết án đến 7 năm tù giam và 5 năm quản chế, vì sao nhà trí thức Trần Huỳnh Duy Thức lại bị xử phạt đến 16 năm tù và 5 năm quản chế, vì sao nhà báo Điếu Cày lại biệt tăm tích hơn 1 năm nay.

Đây là một điều mỉa mai chua chát khi Chủ tịch nước Trương Tấn Sang vừa chủ tọa phiên họp của Ban chỉ đạo cải cách tư pháp của nhà nước, nhằm chấn chỉnh ngành tư pháp - toà án, xây dựng một nền tư pháp nghiêm minh, hiện đại.
Việc làm này còn là một hành động có tính cách khiêu khích thô bạo đối với các nhà tư vấn đầu tư quốc tế mới vừa họp xong giữa Hà Nội khi họ yêu cầu trước hết là phải cải cách sâu rộng, đồng bộ và toàn diện thể chế chính trị - kinh tế - tài chính – tư pháp, coi đó là điều kiện để Việt Nam nhận được đầu tư tiếp tục của quốc tế.
Hành động này cũng có tính cách ngang nhiên khiêu khích Tổng thống Barack Obama và Ngoại trưởng Hillary Clinton, khi 2 nhà lãnh đạo này cũng như nhiều nhân vật có trách nhiệm của Hoa Kỳ gần đây đều đặt rõ điều kiện để nâng quan hệ chiến lược với Hoa Kỳ là tôn trọng nhân quyền và xây dựng nền pháp chế minh bạch. Các vị này còn lưu ý là Việt Nam gần đây chẳng những không có cải thiện gì về mặt này, mà tình hình có phần còn xấu hơn trước.
Hạ viện Hoa Kỳ vừa thông qua Nghị quyết 484 công khai yêu cầu chính phủ Việt Nam «tôn trọng các quyền cơ bản con người và chấm dứt lạm dụng các viện dẫn mơ hồ về an ninh quốc gia như điều luật 79 và 88 của bộ Luật hình sự Việt Nam ». Nghị quyết ghi rõ tên của 34 công dân Việt Nam đã bị nhà nước bắt giam một cách tùy tiện.
Đây cũng là một hành động có tính cách khiêu khích rất nghiêm trọng đối với Liên Hiệp Quốc, với Cao ủy Nhân quyền của LHQ, với Ủy ban chống việc giam giữ vô căn cứ của LHQ, khi Ủy ban này vừa ra 2 thông báo liên tiếp công khai chỉ rõ việc bắt giữ những trí thức, người theo các tôn giáo ở Việt Nam là vô căn cứ, vi phạm các văn kiện mà chính phủ Việt Nam đã cam kết tôn trọng, cần trả tự do sớm nhất và còn phải bồi thường cho họ.
Tình thế đang luôn đổi mới, liên tiếp biến động theo hướng có lợi cho nhân dân, cho phong trào dân chủ ở mọi nơi. Cả một phong trào ủng hộ chị Bùi Minh Hằng đang lên cao. Biết bao sáng kiến mang tính quần chúng đang nảy nở. Hai đội bóng đá NO/U ở Hà Nội và Sài Gòn được thành lập, với đội ngũ mở rộng cùng với số cổ động viên, thi đấu hàng tuần. Phong trào quyên tiền giúp gia đình 3 cha con yêu nước Huỳnh Ngọc Tuấn/ Huỳnh Thục Vy/Huỳnh Ngọc Hiếu bị công an tước đoạt 3 ngàn đôla, còn đòi phạt 250 triệu đồng một cách ngang ngược, đang được thực hiện.
Trong cuộc sống mọi điều quá đáng là có hại.
Tàn bạo quá đáng. Ý thức nô lệ quá đáng. Khinh dân quá đáng. Mù quáng quá đáng. Coi thường dư luận quá đáng. Rồi họ sẽ lâm nguy. Họ sẽ sống với ai?
Bùi Tín

Ý kiến bạn đọc
21/12/201103:06:59
Khách
csvn là một chánh phủ luật rừng , tại việt nam những trường dạy luật hoặc các luật sự ,điều bị nhà nước cột tay
bịch miệng .chính phủ thì ra cả ngàn luật ,nào là luật quyền tự do của người dân vân vân .nhưng kết cuộc chính phú csvn chỉ sử dụng một luật một đó là luật [ mọi rợ ] csvn nên đặc lại cái tên trường đại học công an nhân dân
lại thành trường đại học đào tạo công an [ mọi rợ ] như vậy mới đúng nghĩa của nó .
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Các cuộc xung đột giữa Do Thái với Palestine cùng khối Ả Rập là vấn đề nan giải cho Hoa Kỳ lẫn thế giới bởi Do Thái không hề nhượng bộ, luôn có những hành động cứng rắn và trả đũa tàn bạo. Cuộc xung đột hiện nay xảy ra khi Do Thái trục xuất sáu gia đình Palestine tại Đông Jerusalem, là điều mà Do Thái từng bước thực hiện với người dân Palestine từ nhiều năm qua.
Tôi yêu những nông dân thôn Hoành, tôi yêu những nông dân Dương Nội. Yêu cái hồn của đất – nơi con người đang phải đối mặt với phong ba bão táp; nơi con người bước trên nghịch cảnh bằng sự cao quý và khí phách của riêng mình. Tôi có một niềm tin vững chắc rằng lòng tử tế và sự dũng cảm của họ sẽ lan toả và lan rộng.
Từ Văn phòng Viện Tăng Thống, tuy chỉ tồn tại trên danh nghĩa, trong phận sự bảo trì ấn tín của Viện Tăng Thống, kế thừa tâm nguyện của Đức Đệ Ngũ Tăng Thống qua phú chúc di ngôn của Ngài trước ngày thị tịch; chúng tôi trên nương tựa uy đức Tăng già và đạo lực gia trì của Chư tôn Trưởng lão, kính gởi đến Chư tôn Hòa Thượng, Chư Thượng tọa, Đại đức Tăng-già nhị bộ, cùng tất cả bốn chúng đệ tử, tâm nguyện Bồ-đề được thể hiện qua các kỳ họp đã nêu, ước mong tất cả bằng Bồ-đề nguyện và Bồ-đề hành, bằng đức lực, trí lực, và tài lực, với hằng tâm và hằng sản, đồng tâm nhất trí góp phần công đức vào sự nghiệp hoằng pháp lợi sanh mà Chư Thánh Đệ tử, Lịch đại Tổ sư, bằng hùng lực và trí tuệ, bằng từ bi và nhẫn nhục, khoan dung, trải qua vô vàn gian nan chướng duyên trở ngại, đã mang ngọn đèn chánh pháp đến những nơi tăm tối, cho những ai có mắt để thấy, dựng dậy những gì đã sụp đổ, dựng đứng những gì đang nghiêng ngả.
Ngày Phật đản sanh là ngày vui, ngày thiêng liêng và trọng đại của nhân loại. Dù là với truyền thống nào, tông môn pháp phái nào, dù ở quốc độ nào… Người con Phật cũng đều hoan hỷ và thanh tịnh thân tâm để tưởng niệm đức Phật.
Thì tôi cũng nói cho hết lẽ như thế. Chớ bao nhiêu lương dân ở Văn Giang, Dương Nội, Thủ Thiêm, Lộc Hưng… đang sống yên lành mà Đảng & Nhà Nước còn có thể nhẫn tâm biến họ thành những đám dân oan (vật vã khắp nơi) thì cái chính phủ hiện hành có xá chi đến những khúc ruột thừa ở Cambodia.
Bàn về kinh tế không thể không nhắc đến tiền. Tiền không mua được hạnh phúc nhưng không có tiền thì…đói. Tiền mang lại tự do (có tiền mua tiên) hay biến con người thành nô lệ đồng tiền. Con nít lên 3 đã biết tiền dùng để mua bánh kẹo, vậy mà các kinh tế gia giờ này vẫn không đồng ý chuyện tiền để làm chi!
Sau ngày 30/4/1975, nếu phe chiến thắng đã có những chính sách mang lại sự hoà giải quốc gia, đối xử nhân bản với bên thua trận, thay vì cải tạo học tập, càn quét và thiêu huỷ văn hoá miền Nam, đánh tư sản mại bản, thì đã không có hàng triệu người bỏ nước ra đi và người Việt sẽ chẳng mấy ai còn nhớ đến một đất nước của quá khứ, tuy chưa hoàn toàn tự do dân chủ nhưng so với Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam thì người dân đã được tự do hơn bây giờ rất nhiều.
Tất nhiên phải “thành công” vì đảng một mình một chợ, không có ai cạnh tranh hay đòi chia phần. Nhưng việc đảng chọn cho dân bầu chỉ để tuyên truyền cho phương châm “ý đảng lòng dân”, trong khi người dân không có lựa chọn nào khác mà buộc phải đi bỏ phiếu để tránh bị làm khó trong cuộc sống.
Âm nhạc dễ đi vào lòng người, với hình bóng mẹ, qua lời ca và dòng nhạc, mỗi khi nghe, thấm vào tận đáy lòng. Trước năm 1975, có nhiều ca khúc viết về mẹ. Ở đây, tôi chỉ đề cập đến những ca khúc tiêu biểu, quen thuộc đã đi vào lòng người từ ngày sống trên quê hương và hơn bốn thập niên qua ở hải ngoại.
Những bà mẹ Việt xưa nay rất chơn chất thật thà, rất đơn sơ giản dị cả đời lo cho chồng con quên cả thân mình. Sử Việt nghìn năm đương đầu với giặc Tàu, trăm năm chống giặc Tây. Những bà mẹ Việt bao lần âm thầm gạt lệ tiễn chồng con ra trận, người đi rất ít quay về. Những bà mẹ âm thầm ôm nỗi đau, nỗi nhớ thương da diết.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.