Hôm nay,  

Quá Đáng!

19/12/201100:00:00(Xem: 11797)
Bùi Tín Viết Cho Đài VOA - Thứ Sáu, 16 Tháng 12 Năm 2011: Quá Đáng!

bui_minh_hang_bui_tin_blog-large-contentChị Bùi Minh Hằng ôm chiếc nón 'HS-TS-VN' sau cuộc giằng co với lực lượng đeo băng đỏ.

Bùi Tín

Trong cuộc sống, mọi sự quá đáng là có hại, nhất là sự quá đáng trong sự đối xử giữa con người với nhau cũng như trong sự đối xử của chính quyền với công dân của nước mình.
Đó là trường hợp nóng hổi, khi chính quyền trong nước đối xử với nữ công dân Bùi Thị Minh Hằng, sau khi chị tham dự một số cuộc biểu tình yêu nước chống bọn bành trướng Trung Quốc. Ngày 27/11/2011 vừa qua, sau khi được tin một số bạn của chị ở Hà Nội bị bắt giữ trong một cuộc tụ tập để ủng hộ Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng khi ông phát biểu trước Quốc hội về tình hình biển Đông, khẳng định Hoàng Sa và Trường Sa thuộc chủ quyền Việt Nam đã bị Trung Quốc đánh chiếm một số đảo và cũng cho rằng luật biểu tình là cần thiết, chị đã cùng bạn bè giương biểu ngữ «phản đối bắt giữ người trái phép» tại Sài Gòn. Chị bị công an bắt và đưa ra Hà Nội ngày 28/11 rồi bị đưa lên trại cải tạo Thanh Hà - Vĩnh Phú của Bộ Công an. Con trai chị, gia đình và bạn bè bặt tin tức của chị hơn 10 ngày đêm, nay mới được thông báo là chính quyền Hà Nội đã quyết định đưa chị vào trại cải tạo với thời hạn là 24 tháng.
Thật là quá đáng, phi lý, và phi pháp.
Phi lý, phi pháp vì chị Hằng bị kết tội, đưa vào trại cải tạo, mất tự do trong 2 năm, mà không ai cho biết là chị phạm tội gì, khi chị chưa được đưa ra xét xử công khai, có sự bào chữa của luật sư và của bản thân bị cáo. Chính phủ đã cam kết với thế giới là xây dựng một chế độ pháp quyền nghiêm minh, sao lại có thể hành động phi luật pháp, theo kiểu luật rừng, rẻ rúng quyền sống tự do của công dân mình đến vậy.
Đây là một việc làm tàn ác, thâm độc đối với một phụ nữ dũng cảm, ngay thật, thực lòng yêu nước, thương dân, chỉ có «tội» trong con mắt của những kẻ mất gốc, «hèn với giặc ác với dân», coi những công dân nhiệt tình tỏ thái độ chống bành trướng là có tội. Sự phi lý, phi pháp, tàn ác đã vượt quá mọi giới hạn khi nhà nước bày mưu bắt một nữ công dân khảng khái, lương thiện để cưỡng bách đưa vào trại cải tạo giành cho gái mãi dâm, bọn trộm cắp, lừa đảo, những kẻ nhiễm HIV, theo kiểu bắt cóc của mafia chuyên sống ngoài vòng pháp luật.
Qua việc làm quá đáng này, dư luận theo dõi thời cuộc trong nước có thể đặt vấn đề là phải chăng Bộ Chính trị hiện nay có thái độ căm thù cao độ đối với những ai dám đụng đến «thiên triều» của họ và những ai dám bóc trần tội tham nhũng vô hạn độ của chính họ. Điều này giải thích vì sao Luật sư Cù Huy Hà Vũ lại bị kết án đến 7 năm tù giam và 5 năm quản chế, vì sao nhà trí thức Trần Huỳnh Duy Thức lại bị xử phạt đến 16 năm tù và 5 năm quản chế, vì sao nhà báo Điếu Cày lại biệt tăm tích hơn 1 năm nay.

Đây là một điều mỉa mai chua chát khi Chủ tịch nước Trương Tấn Sang vừa chủ tọa phiên họp của Ban chỉ đạo cải cách tư pháp của nhà nước, nhằm chấn chỉnh ngành tư pháp - toà án, xây dựng một nền tư pháp nghiêm minh, hiện đại.
Việc làm này còn là một hành động có tính cách khiêu khích thô bạo đối với các nhà tư vấn đầu tư quốc tế mới vừa họp xong giữa Hà Nội khi họ yêu cầu trước hết là phải cải cách sâu rộng, đồng bộ và toàn diện thể chế chính trị - kinh tế - tài chính – tư pháp, coi đó là điều kiện để Việt Nam nhận được đầu tư tiếp tục của quốc tế.
Hành động này cũng có tính cách ngang nhiên khiêu khích Tổng thống Barack Obama và Ngoại trưởng Hillary Clinton, khi 2 nhà lãnh đạo này cũng như nhiều nhân vật có trách nhiệm của Hoa Kỳ gần đây đều đặt rõ điều kiện để nâng quan hệ chiến lược với Hoa Kỳ là tôn trọng nhân quyền và xây dựng nền pháp chế minh bạch. Các vị này còn lưu ý là Việt Nam gần đây chẳng những không có cải thiện gì về mặt này, mà tình hình có phần còn xấu hơn trước.
Hạ viện Hoa Kỳ vừa thông qua Nghị quyết 484 công khai yêu cầu chính phủ Việt Nam «tôn trọng các quyền cơ bản con người và chấm dứt lạm dụng các viện dẫn mơ hồ về an ninh quốc gia như điều luật 79 và 88 của bộ Luật hình sự Việt Nam ». Nghị quyết ghi rõ tên của 34 công dân Việt Nam đã bị nhà nước bắt giam một cách tùy tiện.
Đây cũng là một hành động có tính cách khiêu khích rất nghiêm trọng đối với Liên Hiệp Quốc, với Cao ủy Nhân quyền của LHQ, với Ủy ban chống việc giam giữ vô căn cứ của LHQ, khi Ủy ban này vừa ra 2 thông báo liên tiếp công khai chỉ rõ việc bắt giữ những trí thức, người theo các tôn giáo ở Việt Nam là vô căn cứ, vi phạm các văn kiện mà chính phủ Việt Nam đã cam kết tôn trọng, cần trả tự do sớm nhất và còn phải bồi thường cho họ.
Tình thế đang luôn đổi mới, liên tiếp biến động theo hướng có lợi cho nhân dân, cho phong trào dân chủ ở mọi nơi. Cả một phong trào ủng hộ chị Bùi Minh Hằng đang lên cao. Biết bao sáng kiến mang tính quần chúng đang nảy nở. Hai đội bóng đá NO/U ở Hà Nội và Sài Gòn được thành lập, với đội ngũ mở rộng cùng với số cổ động viên, thi đấu hàng tuần. Phong trào quyên tiền giúp gia đình 3 cha con yêu nước Huỳnh Ngọc Tuấn/ Huỳnh Thục Vy/Huỳnh Ngọc Hiếu bị công an tước đoạt 3 ngàn đôla, còn đòi phạt 250 triệu đồng một cách ngang ngược, đang được thực hiện.
Trong cuộc sống mọi điều quá đáng là có hại.
Tàn bạo quá đáng. Ý thức nô lệ quá đáng. Khinh dân quá đáng. Mù quáng quá đáng. Coi thường dư luận quá đáng. Rồi họ sẽ lâm nguy. Họ sẽ sống với ai?
Bùi Tín

Ý kiến bạn đọc
21/12/201103:06:59
Khách
csvn là một chánh phủ luật rừng , tại việt nam những trường dạy luật hoặc các luật sự ,điều bị nhà nước cột tay
bịch miệng .chính phủ thì ra cả ngàn luật ,nào là luật quyền tự do của người dân vân vân .nhưng kết cuộc chính phú csvn chỉ sử dụng một luật một đó là luật [ mọi rợ ] csvn nên đặc lại cái tên trường đại học công an nhân dân
lại thành trường đại học đào tạo công an [ mọi rợ ] như vậy mới đúng nghĩa của nó .
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nội dung phát biểu của Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Tô Lâm ngày 27/08/2024 về đường lối khóa đảng XIV cho thấy ông không dám đi ra khỏi quỹ đạo một người Cộng sản bảo thủ để được tồn tại...
Kamala nhắc lại Donald Trump đã cảm ơn Tổng Thống Tập Cận Bình về những gì ông ta đã làm trong thời gian đại dịch COVID. Bà nhớ cả nội dung Trump đã viết trên Twitter: “Thank you, President Xi” và đọc lại cho chục triệu người dân Mỹ đang xem màn hình. “Khi chúng ta biết rằng Tập Cận Bình phải chịu trách nhiệm vì không cung cấp và cung cấp không đầy đủ cho chúng ta sự minh bạch về nguồn gốc của COVID.” Kamala nhắc lại cả việc Donald Trump đã mời Taliban đến David Camp, “là một nơi có ý nghĩa lịch sử đối với chúng ta, với tư cách là những người Mỹ, một nơi mà chúng ta tôn vinh tầm quan trọng của ngoại giao Hoa Kỳ, nơi chúng ta mời và tiếp đón các nhà lãnh đạo thế giới được kính trọng. Và cựu tổng thống này với tư cách là tổng thống đã mời họ đến David Camp vì ông ta, một lần nữa, không biết tầm quan trọng và trách nhiệm của tổng thống Hoa Kỳ. Và điều này quay trở lại vấn đề ông ta đã liên tục hạ thấp và coi thường các quân nhân của chúng ta, những người lính đã hy sinh...
Từ ngày nước Mỹ lập quốc, chưa bao giờ nụ cười của một ứng cử viên tổng thống lại bị đối thủ mang ra mổ xẻ, tấn công với những lời lẽ không phù hợp với tư cách một người tranh cử vị trí lãnh đạo quốc gia. Nhưng ngược lại, cũng chưa bao giờ nụ cười của một ứng cử viên tổng thống lại trở thành niềm hy vọng cho một đất nước đang đối đầu với mối nguy hiểm “duy nhất suốt 248 năm” (theo lời cựu Phó Tổng Thống Dick Chenny.) Đó là nụ cười của Kamala Harris – Một nụ cười đang ngày càng thay hình đổi dạng cuộc tranh cử tổng thống kinh điển của nước Mỹ.
Cựu Tổng Thống Donald Trump đã trình bầy kế hoạch kinh tế của ông tại Economic Club of New York trước đám đông các kinh tế gia, lãnh đạo doanh nghiệp và nhà báo vào 5-9-2024 vừa qua. Buổi nói chuyện này nằm trong chiến dịch tranh cử. Kế hoạch kinh tế trong nhiệm kỳ 2 nếu ông thắng cử bao gồm nhiều chính sách mà ông đã thi hành trong bốn năm đầu cầm quyền. Ông tuyên bố sẽ loại bỏ nhiều chương trình của chính quyền Biden. Ứng cử viên tổng thống của Cộng Hòa quảng cáo chương trình của ông với thuế nội địa thấp, thuế nhập cảng cao chưa từng thấy, giảm bớt luật lệ, và kinh tế phát triển mạnh. Nhưng nhiều chuyên viên đã nghi ngờ giá trị của chương trình kinh tế này. Nhiều người đã lên tiếng chỉ trích đề xuất kinh tế của Trump như chúng ta sẽ thấy trong những phần dưới đây của bài báo này.
Cuộc bầu cử tổng thống Mỹ vào tháng 11 sắp tới không chỉ định hình tương lai chính trị của quốc gia trong vài năm tới mà còn đặt ra những câu hỏi căn bản về bản sắc và tương lai của chính nước Mỹ. Trong khi kết quả bầu cử sẽ quyết định nhiều vấn đề quan trọng, những xung đột sâu sắc về bản chất của nước Mỹ đã được phản ảnh rõ nét qua đường lối, chính sách nêu ra tại hai đại hội Đảng Cộng Hòa và Dân Chủ vừa qua.
Tôi đã xem qua cả trăm bài viết với với nội dung và ngôn từ (“đầu đường xó chợ”) tương tự nhưng chưa bao giờ bận tâm hay phiền hà gì sất. Phần lớn, nếu không muốn nói là tất cả, các bạn DLV đều không quen cầm bút nên viết lách hơi bị khó khăn, và vô cùng khó đọc. Họ hoàn toàn không có khái niệm chi về câu cú và văn phạm cả nên hành văn lủng củng, vụng về, dài dòng, lan man trích dẫn đủ thứ nghị quyết (vớ vẩn) để chứng minh là đường lối chính sách của Đảng và Nhà Nước luôn luôn đúng đắn. Họ cũng sẵn sàng thóa mạ bất cứ ai không “nhận thức được sự đúng đắn” này, chứ không thể lập luận hay phản bác bất cứ một cáo buộc nào ráo trọi.
Ngày 20/7/1969, hai phi hành gia Neil Armstrong và Edwin Aldrin đi vào lịch sử như là hai người đầu tiên đặt chân lên Mặt Trăng thế nhưng sự kiện này bị một số nhà “lý thuyết âm mưu” lên tiếng phủ nhận. Căn cứ vào những điểm “khả nghi” trong tấm hình chụp Armstrong đứng cạnh lá cờ cắm trên Mặt Trăng, họ quả quyết rằng tất cả chỉ là chuyện dàn dựng và bức hình này chỉ được chụp tại một sa mạc ở Nevada. Nhưng bằng chứng của vụ đổ bộ ấy đâu chỉ duy nhất một tấm hình? Tàu Appollo 11 phóng từ mũi Kennedy trước con mắt hàng chục ngàn người và hàng trăm triệu người qua ống kính truyền hình. Hàng trăm ngàn thước phim quay được và chụp được khi tàu Appollo vờn trên quỹ đạo quanh mặt trăng, cảnh tàu con rời tàu mẹ để đổ bộ, cảnh các phi hành gia đi bộ và cả những túi đất đá mang về từ Mặt Trăng v.v. Chúng ta thấy gì ở đây? Những bằng chứng xác thực thì nặng như núi nhưng, khi đã cố tình không tin, đã cố vạch ra những âm mưu thì chỉ cần mấy điểm khả nghi nhẹ tựa lông hồng.
Một bài bình luận của báo Chính phủ CSVN hôm 2/9/2024 viết: “Trải qua bao thăng trầm của lịch sử, đến nay chúng ta ngày càng có cơ sở vững chắc để khẳng định sự thật chúng ta đã trở thành nước tự do độc lập, người dân ngày càng ấm no hạnh phúc…” Những lời tự khoe nhân dịp kỷ niệm 79 năm (1945-2024) được gọi là “Tuyên ngôn độc lập” của ông Hồ Chí Minh chỉ nói được một phần sự thật, đó là Việt Nam đã có độc lập. Nhưng “tự do” và “ấm no hạnh phúc” vẫn còn xa vời. Bằng chứng là mọi thứ ở Việt Nam đều do đảng kiểm soát và chỉ đạo nên chính sách “xin cho” là nhất quán trong mọi lĩnh vực...
Năm 2012 Tập Cận Bình được bầu làm Tổng Bí Thư Trung Ương Đảng; năm 2013 trở thành Chủ Tịch Nước; đến năm 2018 tư tưởng Tập Cận Bình được chính thức mang vào Hiến Pháp với tên gọi “Tư tưởng Tập Cận Bình về chủ nghĩa xã hội với đặc sắc Trung Quốc trong thời đại mới”. Tập Cận Bình đem lại nhiều thay đổi sâu sắc trong xã hội Trung Quốc, mối bang giao Mỹ-Trung và nền trật tự thế giới...
Xem ra thì người Mỹ, không ít, đang chán tự do và nước Mỹ đang mấp mé bên bờ vực của tấn thảm kịch mà nước Đức đã sa chân cách đây một thế kỷ khi, trong cuộc bầu cử năm 1933, trao hết quyền tự do cho Adolf Hitler, để mặc nhà dân túy có đầu óc phân chủng, độc tài và máu điên này tùy nghi định đoạt số phận dân tộc. Mà nếu tình thế nghiêm trọng của nước Đức đã thể hiện từ trước, trong cương lĩnh đảng phát xít cả khi chưa nắm được chính quyền thì, bây giờ, với nước Mỹ, đó là Project 2025.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.