Hôm nay,  

Hạnh Nhân

27/02/201200:00:00(Xem: 15207)
hanh_nhan_diamond_bich_ngoc_thai_nguyen-large-contentHình trái: Ca sĩ Diamond Bích Ngọc; Hình phải: Nhạc-Sĩ Thái-Nguyên và rừng cây Hạnh-Nhân.













hanh_nhan_process-large-contentHạt hạnh nhân, từ trên cây tới bàn ăn.


Trong một tài-liệu “Turn Peace of Mind Into a Habit” viết bởi Remez Sasson; người sáng-lập trang Web: www.SuccessConsciousness.com ; đã được nhóm “The Buddhist Translation Group” chuyển dịch lại rằng:
“Bạn thích cái nào hơn, một tâm náo động rối loạn hay là sự an tịnh tâm hồn? Bạn thích sự căng thẳng và không ngừng nghỉ của đầu óc hay bạn thích sự yên tịnh và tâm an lạc?
Sự an tịnh tâm hồn giúp cho thân thể và tinh thần khỏe khoắn hơn, tăng cường sức mạnh của đầu óc, cải thiện trí nhớ và tạo ra một khả năng học tập giỏi hơn. Nó cũng giúp cho việc giải quyết những tình huống, hoàn cảnh khó khăn trong cuộc sống một cách hiệu quả…
Chúng ta đang ở trong một thế giới với đầy dãy sự sợ hãi, căng thẳng và vận động không ngừng nghỉ. Chắc là bạn nghĩ rằng chẳng thể làm gì được, đành chịu chấp nhận hoàn-cảnh này như điều không thể tránh khỏi, nhưng thật ra không đến nỗi tệ như thế đâu.
Bạn có thể cảm nhận được sự an tịnh nội tâm bất chấp những tình huống và điều kiện căng thẳng… Chính bạn sẽ ứng xử một cách lắng dịu trong mọi nơi, mọi lúc… Tâm tư được lắng đọng, rồi sẽ tác động đến thần-trí, đến những hoàn cảng sống của bạn và những người mà bạn gặp gỡ. Nó sẽ chuyển hóa bạn trở thành một “cổ máy” tạo ra sự an lành và trầm lặng… Bạn sẽ tận hưởng cuộc sống này nhiều hơn nữa, không còn cảm thấy sợ hãi một thứ gì và sẽ có sự an lạc liên tục chính nhờ vào những phương cách rèn luyện tu-tập…”
Gần 1 năm trôi qua, gia-đình “Chân-Quê” chúng tôi dọn về một thị-trấn cách Little Saigon hơn 5 tiếng đường lái xe, nơi đây không còn cái ồn-ào, náo nhiệt của thành-phố. Không-gian tĩnh-mịch của nương rẫy góp phần không nhỏ cho sự rèn-luyện nội-tâm. Thực vậy, khi tâm tịnh thì tất-cả những biến-động ngoài kia không còn làm chúng-tôi giao-động hoặc lung-lạc. Chính-xác như những nhận-định nêu trên trong tư-liệu “Kinh Nghiệm Về Tu Tập” của Remez Sasson.
Nhờ tâm-an mà chúng tôi nhận ra cái vẻ đẹp tuyệt-vời của thiên-nhiên, cây cỏ. Buổi sáng thức giấc nhìn ra khu vườn sau nhà bỗng rực rỡ màu hoa Hạnh-Nhân. Cả một rừng cây đơm bông trắng xóa tuyệt-vời như tranh vẽ.
Xin nói qua về Hạnh-Nhân:
Đây là một loài cây có nguồn gốc từ Trung Đông và Nam Á, khả năng chịu khí-hậu khô hạn rất cao, cây phát triển từ 4-10 mét (13-33 feet), đường kính của thân cây lên đến 30 cm (12 inches) . Thoạt mới trồng, các cành non từ màu xanh sẽ trở thành tím khi tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, trong năm thứ hai thì biến hẳn qua màu xám.
Lá Hạnh-Nhân dài khoảng 3 tới 5 inches, với một mép có răng cưa, phần cuống dài độ 2,5 cm .
Hoa Hạnh-Nhân màu trắng hoặc hồng nhạt với năm cánh đường kính 3-5 cm, đơn lẻ hoặc mọc theo cặp trước khi ra lá vào đầu mùa xuân, giống y như hoa đào và appricot.

Quả Hạnh-Nhân là một trái có hạt cứng dài 3,5-6 cm (1-2 inches.). Bao phủ bên ngoài là một lớp da dày màu xám-xanh; bên trong là một khoang vỏ gỗ cứng chứa một hạt giống ăn được. Khi quả già, tự động nứt làm đôi để rớt hạt ra. Hạnh-Nhân thường bán ở tiệm chưa bóc vỏ (tức là lớp vỏ mỏng màu nâu còn nguyên bao quanh hạt). 
Trái (Hạt) bắt đầu bán ra được trong năm thứ ba sau khi trồng và thật-sự có giá 5 năm sau. Trên thị-trường hiện nay khoảng 7 đến $8U.S cho 1 pound (453.59 grams) Hạnh-Nhân loại tốt.
Theo thống-kê của Cơ-Quan Thực-Phẩm Nông-Nghiệp Hoa-Kỳ “Food and Agriculture Organization” (FAO) cho biết tiểu-bang California là nơi cung-cấp Hạnh-Nhân hàng đầu (80%) sản-lượng trên toàn thế-giới, kế đến là Tây-Ban-Nha, Iran, Italy, Morocco, Syria, Tunisia, Thổ-Nhĩ-Kỳ, Algeria và cuối cùng là Hy-Lạp (Greece). California chiếm toàn-bộ 100% sản-xuất Hạnh-Nhân tại Mỹ. Tiểu-bang này cũng thu vào lợi nhuận gần 2 tỷ đô hàng năm.
Nghiên-cứu của các khoa-học-gia tại đại-học y-khoa New Jersey, trường West Chester University ở Pennsylvania và trường Loma Linda University ở California, Hoa-Kỳ đều khẳng định rằng nếu ăn Hạnh-Nhân thường xuyên khoảng 20 hạt một ngày có thể giúp chúng ta kiểm soát bệnh tiểu đường.
Tài-liệu biên-khảo Journal of Nutrition: www.whfoods.org (Những thức-ăn lành-mạnh nhất của thế-giới: “The World’s Healthiest Foods” cũng nhận-định rằng:
“Hạnh-Nhân là mono-unsaturated fat, cho nên nó không những không có hại mà còn có lợi trong việc bảo vệ bệnh tim mạch vì nó làm giảm mỡ xấu. Hạnh-Nhân không những làm giảm lượng đường trong máu sau buổi ăn mà còn làm sạch động mạch.
Trong hạt Hạnh-Nhân, ngoài chất béo, nó còn chứa nhiều chất khác như Manganese, Vitamin E, Magnesium, Tryptophan, Đồng, Vitamin B12, Lân-Tinh (Phosphorus) ...”
Tuy nhiên nếu ăn quá nhiều Hạnh-Nhân cũng không tốt vì làm tăng hiểm nguy của sạn thận, làm sình bụng và dễ béo phì. Vì thế, cần phải kết hợp với việc tính-toán lượng calory hợp lý của Hạnh-Nhân đưa vào cơ thể mới có hiệu quả tốt cho sức khỏe.
Sữa Hạnh-Nhân dùng thay thế tốt cho những ai bị dị-ứng với sữa bò và sữa đậu nành.
Ngoài ra, Hạnh-Nhân còn cung-cấp chất dầu “Sweet Almond Base Oil” được chiết xuất từ hạt, có hương thơm ngọt & nhẹ, chứa các axid béo, vitamin E dễ hấp thụ qua da, nuôi dưỡng giúp da-dẻ mềm-mại, mịn màng. Làm giảm tình-trạng khô nứt môi. Nuôi dưỡng làm mềm lớp biểu bì tóc giúp cho mái tóc dài, khỏe, dày và giảm bị rụng.
Chúng tôi vừa trình-bày tổng quát về “Hạnh-Nhân”. Ước mong những tư-liệu trên chia-xẻ được phần nào kiến-thức với quý độc-giả khắp nơi trên toàn thế-giới.
Hai chữ “Hạnh-Nhân” xin phép được diễn-nghĩa là niềm hạnh-phúc trong tâm-tư của những con người “Chân-Quê” biết vui thú điền-viên như chúng-tôi bây giờ: “Hạnh”: Hạnh-Phúc, Đức-Hạnh. “Nhân”: Con Người.
Xin mượn hai câu thơ của thi-sĩ Nguyễn-Bỉnh-Khiêm để đúc-kết bài viết này:
“Ta Dại Ta Tìm Nơi Vắng Vẻ;
Người Khôn, Người Đến Chốn Lao-Xao”.
Chân-Quê: Diamond Bích-Ngọc (sưu-tầm & biên-soạn).
(1 giờ sáng, Chúa-Nhật 26, tháng 2, 2012).

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thế giới vừa điên đảo vì Trump 2.0 lại phải lo đối phó với Trung Quốc 2.0. Trung Quốc 1.0 là công xưởng quốc tế dựa vào giá nhân công rẻ và giá trị gia tăng thấp để sản xuất các hàng hóa tiêu dùng trong dạng Bộ Ba Cũ: (1) quần áo, đồ chơi trẻ em…; (2) vật dụng trong nhà như bàn ghế, tivi, tủ lạnh…(3) đồ điện tử gồm điện thoại cầm tay, máy điện toán,…) Trung Quốc 1.0 kéo dài 25 năm bắt đầu từ lúc Đổi Mới thập niên 1990 cho đến giữa thập niên 2010...
Giữa lúc các cơ quan báo chí, các tập đoàn truyền thông lớn khác chọn “sự trung lập” và cố gắng “nương tay” với các chính trị gia và chính quyền, thì Stephen Colbert chọn sự trung thực, kiên định, xem tuyên ngôn “trung lập” theo lý thuyết báo chí là vở kịch hài không hợp thời cuộc. Ông châm biếm, chỉ trích không thương tiếc những quyết định vi hiến, những phát ngôn dối trá của chủ nhân Tòa Bạch Ốc.
Những người đấu tranh cho quyền hợp pháp của di dân có trong Tu chính án thứ Tư và thứ Năm của Hiến Pháp, vui mừng gọi phán quyết của chánh án liên bang hôm thứ Sáu 11/7 là “chiến thắng.” Chánh án Maame E. Frimpong ra phán quyết các cảnh sát di trú ở Nam California phải tạm dừng việc bắt giữ, tra hỏi di dân chỉ dựa vào chủng tộc hoặc ngôn ngữ Tây Ban Nha. Nhưng Jaime Alanís Garcia, 57 tuổi, người làm việc ở nông trại Glass House Farms, quận Ventura 10 năm, đã không có cơ hội vui với chiến thắng tạm thời này. Với ông, và gia đình ông, tất cả đã quá muộn. ICE đã thực hiện cuộc đột kích quy mô lớn ở nông trại Glass House Farms gần Camarillo, quận Ventura hôm thứ Năm 10/7. Đoạn video ghi lại cảnh những chiếc xe bọc thép có chữ Police rượt đuổi theo nhóm nông dân tháo chạy hoảng loạn. Càng chạy, xe càng lao tới, bất kể có người đang cố bám vào đầu xe để chặn bánh xe lăn. Súng hơi, đạn cay mù mịt trên cánh đồng từng rất yên ả với những cây cà chua, dưa leo, và cây cannabis có giấy phép.
Tổng thống Mỹ Donald Trump đang đe dọa áp đặt mức thuế cao hơn nữa đối với hàng hóa nhập khẩu từ Liên minh châu Âu (EU), đặc biệt là dược phẩm. Thông qua các vòng đàm phán mới, EU hiện đang nỗ lực tìm cách ngăn chặn nguy cơ này. Tuy nhiên, triển vọng đạt được thỏa thuận vẫn rất mong manh, trong khi mức thiệt hại kinh tế dự kiến đối với EU có thể lên đến khoảng 750 tỷ đô la, một con số khổng lồ.
Rạng sáng thứ Bảy, tại Rafah, một em bé 12 tuổi – chưa xác định tên – bị bắn chết ngay tại chỗ hôm 12 tháng 7, khi em đang cố len lỏi tiến lên rào sắt để nhận phần lương thực cho gia đình. Cùng hôm đó, hơn ba mươi người khác gục xuống giữa bụi cát và khói đạn, trong lúc chen chúc tại điểm phát thực phẩm của một tổ chức mang tên Gaza Humanitarian Foundation (GHF).Trước đó, tại trại Nuseirat, sáu trẻ em – có em chỉ độ sáu tuổi – trúng pháo kích thiệt mạng khi đang hứng nước vào ca. Trong tay các em không có đá, không có súng… chỉ có chiếc bình nhựa, vài mẩu bánh mì chưa kịp đem về nhà. Giữa cảnh Gaza bị phong toả hoàn toàn, dân chúng đói khát, bệnh tật, kiệt sức… thì chính phủ Hoa Kỳ chọn rót ba mươi triệu Mỹ kim cho GHF – một tổ chức tư nhân, lập ra vội vã, không kinh nghiệm, không kế hoạch, không kiểm toán, không ai giám sát.
Có một câu hỏi đã ám ảnh tôi suốt gần mười năm: Làm sao mà một nửa nước Mỹ nhìn Donald Trump mà không thấy ông ta đáng ghê tởm về mặt đạo đức? Một người luôn nói dối, gian lận, phản bội, tàn nhẫn và tham nhũng một cách công khai như vậy mà hơn 70 triệu người vẫn chấp nhận ông ta, thậm chí còn ngưỡng mộ. Việc gì đã khiến cả một xã hội trở nên chai lì về mặt đạo đức như vậy? Để tôi kể cho bạn nghe một câu chuyện. Câu chuyện này, phần lớn dựa trên tư tưởng của nhà triết gia đạo đức Alasdair MacIntyre, một người mới qua đời vào tháng Năm vừa rồi, thọ 94 tuổi. Ông là một trong những nhà trí thức lớn hiếm hoi dám đào tận gốc sự suy đồi đạo lý của thế giới Tây phương, và của nước Mỹ hiện nay.
Donald Trump không giống như các vị tổng thống tiền nhiệm. Ông từng úp mở chuyện tái tranh cử nhiệm kỳ thứ ba, khiến không ít đối thủ phải giật mình. Nhưng trước mắt, Trump đang phải đối mặt với một quy luật lịch sử đã từng làm khó các vị Tổng thống khác: lời nguyền nhiệm kỳ hai. Từ trước đến nay, có đến 21 Tổng thống Mỹ bước vào nhiệm kỳ hai, nhưng không một ai đạt được thành tựu tương đương như giai đoạn đầu tiên. Thành tích nhiệm kỳ hai thường tụt dốc – từ thiếu sức sống, mờ nhạt cho đến những giai đoạn đầy biến động hoặc thậm chí thảm khốc. Người dân không còn hài lòng, tổng thống bắt đầu mệt mỏi, và không còn hướng đi rõ ràng cho tương lai.
Trong bài viết “Thế thời không phải thế” đăng trên Việt Báo ngày 4 tháng 4 về sau 100 ngày hành xử của tổng thống Trump (*), tôi có dự đoán rằng bên Dân Chủ sẽ giữ thế im lặng nhiều hơn lên tiếng ồn ào chống những việc làm của ông Trump và đảng Cộng Hòa vì muốn ông Trump tự sa lầy dẫn đến hậu quả đảng Cộng Hòa sẽ bị mất ghế, mất chủ quyền đa số trong lưỡng viện quốc hội quốc gia. Cho đến nay gần sáu tháng tổng thống, ông Trump vẫn tiếp tục gây hấn với thế giới và một số lớn thành phần dân chúng Mỹ và đảng đối lập vẫn giữ sự im lặng, thỉnh thoảng vài người lên tiếng một cách yếu ớt, kiểu Tôn Tẩn đối phó với Bàng Quyên.
Ngày 12/6/2025, từ văn phòng làm việc tại gia của mình ở Washington DC, ký giả, xướng ngôn viên kỳ cựu gần 28 năm của ABC News, Terry Moran loan báo đơn giản: “Có lẽ các bạn đã biết, tôi không thuộc về nơi đó nữa. Tôi sẽ ở đây, tại nền tảng Substack này. Có rất nhiều việc mà tất cả chúng ta cần phải làm trong thời gian đất nước quá nhiều vết nứt. Tôi sẽ tiếp tục tường thuật, phỏng vấn, để gửi đến các bạn sự thật, với tư cách là một nhà báo độc lập. Tôi là một ký giả độc lập.” Từ hôm đó, Terry Moran chính thức bước ra khỏi “luật chơi” của truyền thông dòng chính. Và cũng ngay ngày hôm đó, Terry Moran là danh khoản xếp thứ hạng đầu tiên (#1) về số người theo dõi (follower), số “subscriber” trả phí theo tháng và năm.
Ngày 2/7/2025 Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump thông báo ngắn gọn trên mạng xã hội Truth rằng Việt-Mỹ đã thỏa thuận để Hoa Kỳ áp thuế 20% lên hàng hóa nhập khẩu từ Việt Nam và 40% trên hàng hóa trung chuyển qua Việt Nam; ngược lại Việt Nam đánh thuế 0% vào hàng hóa mua của Mỹ...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.