Hôm nay,  

Chăm Sóc Như Lai

28/03/201200:00:00(Xem: 13736)
Một lần, Đức Thế Tôn cùng thầy thị giả Anan ghé thăm một tu viện nhỏ ở ngoại thành Ca Tỳ La Vệ. Ngài bỗng nghe tiếng rên xiết từ một am tranh. Bước vào, Ngài thấy một tỳ kheo nằm co quắp trên chiếc giường tre, tấm mền mỏng rung theo từng hơi thở hổn hển, đứt quãng. Đức Thế Tôn ngồi ngay xuống, ân cần cầm tay người bệnh mà hỏi:

-Thầy đau yếu ra sao?

-Bạch Thế Tôn, con bị bệnh kiết, rồi từ hôm qua, bị cảm hàn.

-Các thầy khác đâu?

-Bạch Thế Tôn, các thầy đã đi khất thực cả. Mấy ngày nay các thầy cũng thay phiên ở lại giúp con, nhưng con thấy mình vô dụng nên xấu hổ, áy náy, xin các thầy cứ đi khất thực.

Đức Thế Tôn bèn truyền thầy Anan hái lá thuốc, nấu nước, soạn y áo sạch, rồi đích thân Ngài cùng thầy Anan phụ giúp tắm rửa, thay y phục sạch sẽ và thoa bóp cho vị tỳ kheo lâm bệnh.

Khi về lại tịnh xá, Đức Thế Tôn nhóm chúng mà dạy rằng:

-Này các thầy tỳ kheo, khi gặp kẻ cô đơn bệnh hoạn, đói khổ, các thầy hãy hết lòng giúp đỡ. Các thầy chăm sóc người bệnh, cũng là chăm sóc Như Lai.

Chỉ một lời dạy đơn giản mà bao hàm vô lượng từ bi.

Nỗi khổ của chúng sanh mà Ngài đã thấy, như những mắt lưới trùng điệp bủa vây đàn cá nhỏ nhoi. Chúng sanh bệnh, chẳng phải chỉ là thân bệnh đói nghèo thiếu thốn, mà tâm bệnh do phiền não chướng nạn cũng hành hạ khôn lường. Muốn cứu giúp, an ủi khổ đau này, ta phải có trái tim lớn với cánh cửa luôn mở rộng, để ban vui cứu khổ bằng khả năng mà ta có thể.

Biển khổ mênh mông thì khả năng bao nhiêu là đủ?

Không cần chờ phải có tiền đầy túi, có lúa đầy nhà đâu! Hạt giống nhân-ái trong trái tim lớn kia luôn tìm ra phương tiện để tạo khả năng. Những Hội Từ Thiện khắp nơi trên thế giới, lớn hay nhỏ, đều đã chứng minh điều đó. Chỉ cần trái tim ta khởi lên được những nhịp đập thổn thức trước nỗi đau của người, là ta đang cùng đau nỗi đau ấy. Đã cùng đau, bản năng ta, ắt tìm phương chữa. Tự lực không đủ thì kêu gọi tha lực.

Có phải, ai trong chúng ta cũng từng nghe những tiếng kêu gọi này?

Có người nghe, thì đáp. Có người nghe, rồi quên. Nhưng hề gì, muôn người, muôn loài, vốn chẳng đồng khi chưa nhận diện được bản tâm, thì xấu tốt, khen chê, bận lòng chi phê phán. Chỉ xin mở lại trang kinh có những giòng nhắc nhở tránh điều ác: “Chớ coi thường con rắn nhỏ, vì nọc độc của nó có thể hủy diệt bạn!”

Từ đây, suy ra về điều thiện: “Chớ coi nhẹ một điều thiện nhỏ mà không làm vì chẳng phải chỉ nhiều điều thiện nhỏ sẽ kết thành thiện lớn, mà khi làm điều thiện, có thể ta sẽ khơi dậy được Phật tánh, do vô minh che lấp.”

Mùa Phật Đản đã gần kề. Người con Phật mong đền đáp ơn sâu, đang lắng nghe lời kêu cứu khổ, vọng từ muôn phương vạn nẻo. Trong không gian và thời gian gần nhất với đồng hương Phật tử ở Quận Cam, miền Nam Cali, một Hội Từ Thiện Phật Giáo sẽ lên tiếng kêu gọi từ tâm của quý vị. Hội mang danh xưng là Hội Từ Thiện Phật Giáo Phổ Hiền do Sư Cô Thích Nữ Hoa Tâm thành lập từ hơn một thập niên qua.

Chỉ với thời gian đó thôi, quý Sư Cô và các thành viên thiện nguyện đã nhiều lần về quê nhà, trực tiếp tìm đến những vùng sâu, vùng xa, nơi đói nghèo và bệnh tật luôn đồng nghĩa và trộn lẫn với sự sống, cái chết. Có những làng xã mà “cái gọi là nhà” chỉ nhỉnh hơn chuồng chó ở xứ này, nhưng chất liệu thì thảm thương gấp bội! Vài tấm tôn được nâng lên, chênh vênh, xiêu vẹo bằng dăm thân tre; mái và vách chỉ là những lá dừa, lá vông buộc lại, trong đó là những gia đình sống lây lất bằng mò cua, bắt ốc, lượm rác …. Có những nơi gọi là bệnh viện mà bệnh nhân rên xiết không ai nghe, nói chi thuốc thang, cơm cháo …. Có những trại cùi, con người lê lết trên mặt đất như những sinh vật câm điếc…. Có những người bệnh, nằm chơ vơ trên chõng tre, nửa cái chiếu rách tả tơi không che đủ tấm thân còm cõi …. Có những nơi chốn, người già neo đơn, mòn mỏi như những hải đảo quạnh hiu bốn mùa gió lộng ...

Với một vài hình ảnh ghi lại những chuyến đi của quý Sư Cô và các thành viên thiện nguyện Hội Từ Thiện Phật Giáo Phổ Hiền, chúng ta thấy được cái khổ sinh, lão, bệnh, tử, trong Tứ Diệu Đế. Cái khổ ở đây lại khổ bội phần, vì cái khổ này ở trong cùng cực bất hạnh của đói nghèo, của ruồng bỏ!

Bằng tâm nguyện “Chăm sóc người bệnh là chăm sóc Như lai”, Hội Từ Thiện Phật Giáo Phổ Hiền thỉnh mời Chư Tôn Đức, quý đồng hương Phật tử gần xa, mở tấm lòng từ, về dự buổi tiệc chay thanh đạm, gây quỹ cho hội có thêm tặng phẩm trao về những nơi ngày đêm mòn mỏi trông chờ.

Kể từ khi thành lập, mọi chi phí những chuyến đi, các thành viên hoàn toàn tự túc, nên một đồng nhận được từ tấm lòng vàng, là một đồng đến tay người bất hạnh.

Xin gửi đến sư cô trụ trì chùa Phổ Hiền và Đạo Tràng Pháp Hoa, cùng các thiện nguyện viên, đã không chỉ thọ nhận lời Phật dạy, còn nghiêm túc hành trì để ban vui cứu khổ đến những nơi đang khát khao nhận được sự “Chăm sóc Như Lai”.

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật
Nam Mô Đại Bi Quan Thế Âm Bồ Tát
Nam Mô Đại Hạnh Phổ Hiền Bồ Tát


Huệ Trân
(Tào-Khê tịnh thất, một ngày mưa gió, tháng ba, 2012)
Địa điểm và thời gian tiệc chay:
7:00PM Thứ Bảy 31 tháng 3, 2012
Seafood Palace 2
6731 Westminster Blvd, suite #122
Westminster, Ca 92683
Số phone liên lạc để biết thêm chi tiết và nhận vé:
(714) 878-4294 & (714) 837-0636.

Ý kiến bạn đọc
28/03/201207:15:30
Khách
Tôi ở xa không tham dự được, nhưng cũng kính chúc quý Sư cô thành công để giúp đồng bào nghèo nhân mùa Phật đản.
28/03/201207:13:11
Khách
Bài viết thật cảm động. Đạo và đời thật chan hoà.
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Đến trâu bò mà cũng chả được yên với cái nhà nước hiện hành ở VN. Thảo nào mà dân chúng cứ ùn ùn bỏ đi bằng mọi cách (cũng như mọi giá) và chả ma nào muốn quay trở lại. Súc vật ở xứ sở này, nếu có dịp đi, chắc cũng không con nào ở lại.
Hơn 20 năm, hai vụ án, những chính khách đảng Cộng Hòa đã dồn phiếu để truất phế hay bảo vệ người tổng thống bị luận tội hoàn toàn trái ngược. Nó ít nhiều cho thấy chân dung đảng phái nền chính trị Hoa Kỳ. Hoặc trở thành một chính khách chính trực, hoặc là chính khách đảng Cộng Hòa. Rất khó khăn và hiếm hoi để cả hai là một nếu còn muốn tiếp tục nắm giữ quyền lực.
Tối giao thừa Canh Tý Tân Sửu, ghé chùa Liên Hoa Quận Cam. Phật tử từng nhóm đến, không quá đông như năm ngoái nhưng cũng đủ làm không khí ấm cúng. Thầy Chơn Thành năm nay 90 tuổi, từng du học Nhật Bản năm 1970, còn khỏe mạnh, vui vẻ phát trái quít cho mỗi người lấy lộc hên đầu năm.
Chủ Nhật, 25 tháng Chạp. Chỉ còn vài ngày nữa là chuột chạy ra khỏi nhà cho trâu thủng thẳng bước vào. Cuối tuần trước tết nắng đổ chan hoà, ấm áp mà San Jose yên lặng quá. Bình thường, ngày này mỗi năm con đường Story từ xa lộ 101 vào khu Little Saigon đã ùn tắc và trong khi chầm chậm để đến được bãi đậu xe của Grand Century Mall hay Vietnam Town là đã nghe tiếng pháo nổ liên hồi vọng lại. Trưa nay bãi đậu xe trước khu thương mại lớn nhất của người Việt San Jose vẫn còn nhiều chỗ trống.
Toàn ban biên tập Việt Báo kính chúc quý vị lãnh đạo tinh thần, quý văn thi hữu, quý thân chủ và quý độc giả một năm mới Tân Sửu 2021 an khang, thịnh vượng và vạn sự như ý.
Hố đen là gì mà đáng sợ vậy? Hố đen là một thiên thể không hình dạng, nó là không gian nơi trọng lực mạnh đến nỗi không vật gì, ngay cả ánh sáng, thoát khỏi lực hút của nó. Hố đen là đề tài “hot” hiện nay trong giới khoa học thiên văn và vật lý. Giải Nobel bộ môn vật lý học năm 2020 vừa qua được trao cho ba khoa học gia chuyên nghiên cứu về hố đen: ông Roger Penrose dùng toán học chứng minh hố đen là hệ quả tất yếu từ thuyết tương đối về trọng lực của nhà bác học kỳ tài Albert Einstein
Mẹ tôi, dì tôi rất khéo tay, cắt đu đủ xanh thành những bông thược dược, những cái nơ đủ kiểu. Sau khi rim và nhuộm màu xanh, đỏ, vàng… trông rất đẹp mắt. Những trái bí đao to và dài như trái bom được cắt nhỏ ra thành những miếng cỡ ba ngón tay, rồi cắt thành những hình chữ nhật, hình thoi, hình oval...xăm cho mềm, luộc chín và rim đường. Món khó nhất, công phu nhất và cũng ăn khách nhất là những củ gừng rim, củ gừng vừa đủ độ già thì nhổ lên, giữ một số thân cây trên củ, củ được gọt vỏ và xăm cho mềm nhưng không được gãy hay rã nát. Củ gừng sau khi rim đường trông đẹp như bàn tay con gái, có củ giống con lạc đà, lại có củ giống như núi đồi chập chùng và nhiều hình dáng khác, tùy theo sự tưởng tượng của mọi người. Mứt gừng nhà ngoại đẹp và ngon nổi tiếng khắp vùng, mùi nước đường rim gừng thơm và ấm, lan tỏa trong không khí, bay xa khắp xóm. Rim gừng thì không thề không nhắc đến dụng cụ xăm gừng, đó là những khúc gỗ gòn nhỏ vừa nắm tay, một đầu được cắm đầy những cây kim may, dù làm th
Đối với tôi, không có con giáp nào hợp lý trong cuộc đời mình, bởi vì sự thật chẳng ai lựa chọn được rủi may trong số phận khi sanh ra, tất cả chỉ là ngẫu nhiên, đứa trẻ ra đời năm nào thì cầm tinh con vật đó như một mặc định từ thời xa xưa của ông bà, nhưng không có nghĩa vận hạn phải bị dính dáng suốt đời tới con giáp mà không ai biết chính xác ra sao Người ta còn xem Tử Vi để đoán trước tương lai giàu nghèo của đứa bé. Sao không “tâm sinh tướng” mà phải phụ thuộc ‘tướng sinh tâm”? nghĩa là dạy đứa nhỏ sống thiện lương để cuộc sống nó tốt hơn là coi bói mơ hồ gieo cho nó tánh ỷ dựa “ con vua thì được làm vua ...”
Nói tóm lại, mỗi quốc gia đều có một nền văn hóa đặc thù của quốc gia đó, bao hàm ý nghĩa tốt đẹp cả về tinh thần lẫn thể xác, qua các phong tục tập quán cổ truyền cho thế hệ con cháu đời sau noi theo, mà mọi quốc gia khác nên tìm hiểu và để biết tôn trọng sự khác biệt nền văn hóa đặc thù của mỗi quốc gia.
Giới thiệu: Trong cuộc nói chuyện lần đầu tiên với nhân viên Bộ Ngoại giao ngày 4/2 (2021) vừa qua, Tổng thống Joe Biden đã dưa ra môt số tuyên bố trực tiếp nhằm vào những hoạt động chống Hoa Kỳ của Trung Quốc và Nga. Tại sao ông Biden đã có quyết định như vậy, và liệu mối quan hệ mới giữa 3 nước có làm thay đổi cục diện thế giới không, và Việt Nam ở đâu trong bối cảnh này ? Chúng tôi xin mời bạn đọc chia sẻ với Tác giả trong cuộc phỏng vấn Giáo sư, Tiến sỹ Nguyễn Mạnh Hùng, người từng giảng dạy nhiều năm về Quan hệ Quốc tế tại Đại học George Mason, gần Thủ đô Hoa Thịnh Đốn.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.