Hôm nay,  

Chăm Sóc Như Lai

28/03/201200:00:00(Xem: 13984)
Một lần, Đức Thế Tôn cùng thầy thị giả Anan ghé thăm một tu viện nhỏ ở ngoại thành Ca Tỳ La Vệ. Ngài bỗng nghe tiếng rên xiết từ một am tranh. Bước vào, Ngài thấy một tỳ kheo nằm co quắp trên chiếc giường tre, tấm mền mỏng rung theo từng hơi thở hổn hển, đứt quãng. Đức Thế Tôn ngồi ngay xuống, ân cần cầm tay người bệnh mà hỏi:

-Thầy đau yếu ra sao?

-Bạch Thế Tôn, con bị bệnh kiết, rồi từ hôm qua, bị cảm hàn.

-Các thầy khác đâu?

-Bạch Thế Tôn, các thầy đã đi khất thực cả. Mấy ngày nay các thầy cũng thay phiên ở lại giúp con, nhưng con thấy mình vô dụng nên xấu hổ, áy náy, xin các thầy cứ đi khất thực.

Đức Thế Tôn bèn truyền thầy Anan hái lá thuốc, nấu nước, soạn y áo sạch, rồi đích thân Ngài cùng thầy Anan phụ giúp tắm rửa, thay y phục sạch sẽ và thoa bóp cho vị tỳ kheo lâm bệnh.

Khi về lại tịnh xá, Đức Thế Tôn nhóm chúng mà dạy rằng:

-Này các thầy tỳ kheo, khi gặp kẻ cô đơn bệnh hoạn, đói khổ, các thầy hãy hết lòng giúp đỡ. Các thầy chăm sóc người bệnh, cũng là chăm sóc Như Lai.

Chỉ một lời dạy đơn giản mà bao hàm vô lượng từ bi.

Nỗi khổ của chúng sanh mà Ngài đã thấy, như những mắt lưới trùng điệp bủa vây đàn cá nhỏ nhoi. Chúng sanh bệnh, chẳng phải chỉ là thân bệnh đói nghèo thiếu thốn, mà tâm bệnh do phiền não chướng nạn cũng hành hạ khôn lường. Muốn cứu giúp, an ủi khổ đau này, ta phải có trái tim lớn với cánh cửa luôn mở rộng, để ban vui cứu khổ bằng khả năng mà ta có thể.

Biển khổ mênh mông thì khả năng bao nhiêu là đủ?

Không cần chờ phải có tiền đầy túi, có lúa đầy nhà đâu! Hạt giống nhân-ái trong trái tim lớn kia luôn tìm ra phương tiện để tạo khả năng. Những Hội Từ Thiện khắp nơi trên thế giới, lớn hay nhỏ, đều đã chứng minh điều đó. Chỉ cần trái tim ta khởi lên được những nhịp đập thổn thức trước nỗi đau của người, là ta đang cùng đau nỗi đau ấy. Đã cùng đau, bản năng ta, ắt tìm phương chữa. Tự lực không đủ thì kêu gọi tha lực.

Có phải, ai trong chúng ta cũng từng nghe những tiếng kêu gọi này?

Có người nghe, thì đáp. Có người nghe, rồi quên. Nhưng hề gì, muôn người, muôn loài, vốn chẳng đồng khi chưa nhận diện được bản tâm, thì xấu tốt, khen chê, bận lòng chi phê phán. Chỉ xin mở lại trang kinh có những giòng nhắc nhở tránh điều ác: “Chớ coi thường con rắn nhỏ, vì nọc độc của nó có thể hủy diệt bạn!”

Từ đây, suy ra về điều thiện: “Chớ coi nhẹ một điều thiện nhỏ mà không làm vì chẳng phải chỉ nhiều điều thiện nhỏ sẽ kết thành thiện lớn, mà khi làm điều thiện, có thể ta sẽ khơi dậy được Phật tánh, do vô minh che lấp.”

Mùa Phật Đản đã gần kề. Người con Phật mong đền đáp ơn sâu, đang lắng nghe lời kêu cứu khổ, vọng từ muôn phương vạn nẻo. Trong không gian và thời gian gần nhất với đồng hương Phật tử ở Quận Cam, miền Nam Cali, một Hội Từ Thiện Phật Giáo sẽ lên tiếng kêu gọi từ tâm của quý vị. Hội mang danh xưng là Hội Từ Thiện Phật Giáo Phổ Hiền do Sư Cô Thích Nữ Hoa Tâm thành lập từ hơn một thập niên qua.

Chỉ với thời gian đó thôi, quý Sư Cô và các thành viên thiện nguyện đã nhiều lần về quê nhà, trực tiếp tìm đến những vùng sâu, vùng xa, nơi đói nghèo và bệnh tật luôn đồng nghĩa và trộn lẫn với sự sống, cái chết. Có những làng xã mà “cái gọi là nhà” chỉ nhỉnh hơn chuồng chó ở xứ này, nhưng chất liệu thì thảm thương gấp bội! Vài tấm tôn được nâng lên, chênh vênh, xiêu vẹo bằng dăm thân tre; mái và vách chỉ là những lá dừa, lá vông buộc lại, trong đó là những gia đình sống lây lất bằng mò cua, bắt ốc, lượm rác …. Có những nơi gọi là bệnh viện mà bệnh nhân rên xiết không ai nghe, nói chi thuốc thang, cơm cháo …. Có những trại cùi, con người lê lết trên mặt đất như những sinh vật câm điếc…. Có những người bệnh, nằm chơ vơ trên chõng tre, nửa cái chiếu rách tả tơi không che đủ tấm thân còm cõi …. Có những nơi chốn, người già neo đơn, mòn mỏi như những hải đảo quạnh hiu bốn mùa gió lộng ...

Với một vài hình ảnh ghi lại những chuyến đi của quý Sư Cô và các thành viên thiện nguyện Hội Từ Thiện Phật Giáo Phổ Hiền, chúng ta thấy được cái khổ sinh, lão, bệnh, tử, trong Tứ Diệu Đế. Cái khổ ở đây lại khổ bội phần, vì cái khổ này ở trong cùng cực bất hạnh của đói nghèo, của ruồng bỏ!

Bằng tâm nguyện “Chăm sóc người bệnh là chăm sóc Như lai”, Hội Từ Thiện Phật Giáo Phổ Hiền thỉnh mời Chư Tôn Đức, quý đồng hương Phật tử gần xa, mở tấm lòng từ, về dự buổi tiệc chay thanh đạm, gây quỹ cho hội có thêm tặng phẩm trao về những nơi ngày đêm mòn mỏi trông chờ.

Kể từ khi thành lập, mọi chi phí những chuyến đi, các thành viên hoàn toàn tự túc, nên một đồng nhận được từ tấm lòng vàng, là một đồng đến tay người bất hạnh.

Xin gửi đến sư cô trụ trì chùa Phổ Hiền và Đạo Tràng Pháp Hoa, cùng các thiện nguyện viên, đã không chỉ thọ nhận lời Phật dạy, còn nghiêm túc hành trì để ban vui cứu khổ đến những nơi đang khát khao nhận được sự “Chăm sóc Như Lai”.

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật
Nam Mô Đại Bi Quan Thế Âm Bồ Tát
Nam Mô Đại Hạnh Phổ Hiền Bồ Tát


Huệ Trân
(Tào-Khê tịnh thất, một ngày mưa gió, tháng ba, 2012)
Địa điểm và thời gian tiệc chay:
7:00PM Thứ Bảy 31 tháng 3, 2012
Seafood Palace 2
6731 Westminster Blvd, suite #122
Westminster, Ca 92683
Số phone liên lạc để biết thêm chi tiết và nhận vé:
(714) 878-4294 & (714) 837-0636.

Ý kiến bạn đọc
28/03/201207:15:30
Khách
Tôi ở xa không tham dự được, nhưng cũng kính chúc quý Sư cô thành công để giúp đồng bào nghèo nhân mùa Phật đản.
28/03/201207:13:11
Khách
Bài viết thật cảm động. Đạo và đời thật chan hoà.
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tối trước ngày bầu cử tôi mới bắt đầu đánh ô bầu chọn. Từ nhiều năm qua tôi và nhà tôi chọn cách bầu qua bưu điện nên lá phiếu được gửi đến nhà từ vài tuần trước. Nhưng chúng tôi không bầu chọn và gửi phiếu đi ngay vì cần thêm thời gian để tìm hiểu về các ứng viên.
(Trích Quê Hương Còn Đó trong Tuyển Tập Trần Phong Vũ do tủ sách Tiếng Quê Hương ấn hành và sẽ được tổ chức giới thiệu ở Trung Tậm Công Giáo Việt Nam Giáo phận Orange lúc 2 giờ chiều Chúa Nhật 11-11-2012.)
Lời mở đầu: Giáo sư Tiến sĩ Nguyễn Thanh Liêm, người mà tôi đã được hội kiến mùa Hè 2011 vừa qua tại Little Sài Gòn năm 2011 mừng Lễ Sinh Nhật Thượng Thọ 80 tuổi trong tháng 11-2012. Nhân dịp Mừng Lễ Sinh Nhật Thượng Thọ 80 tuổi của Giáo Sư tôi mạn phép phổ biến lại bài tôi đã viết năm 2010 với chủ đề "Tôn Sư Trọng Đạo".
Tôi nhớ đã đọc được ở đâu đó một câu thơ viết về người tù “Mười năm còn quen ngồi một mình trong bóng tối” và chạnh nhớ đến thi sĩ Phùng Cung. Khi đang thụ án 12 năm tù vì một bài viết đăng trên Nhân Văn Giai Phẩm; một đêm, Phùng Cung bỗng sững sờ vì bắt gặp ánh trăng len qua các song sắt vào thăm mình.
Hồi nhỏ, tôi nhát ma lắm, nhất là từ lúc Mẹ tôi giận Thầy tôi (Tôi gọi bố mẹ bằng Thầy, Me) linh tinh sao đó, nên đùng đùng kéo sáu đứa con từ Hà Nội về Bùi Chu. Anh em chúng tôi phải bỏ ngôi nhà to đùng hai tầng ở phố Khâm Thiên, có cái cầu thang bằng đồng ở giữa nhà, nơi tôi lẫm chẫm đứng vịn và chỉ tay ra ngoài đường: “Phở! Phở!” mà về căn nhà số 1 đường Phạm Ngọc Chi, Bùi Chu.
...Mỹ đã rơi vào tình trạng phân hóa mạnh nhất trong lịch sử cận đại...
Chỉ sau khoảng vài ngày lắng đọng kể từ diễn văn của Tổng Bí Thư ĐCSVN Nguyễn Phú Trọng kết thúc Hội nghị Trung ương 6, hầu hết các nhà phân tích, bình luận đã gạt qua bên các điểm mang tính trang điểm khác để tập trung vào hệ quả lớn nhất của Hội nghị Trung ương đảng 6, đó là hiện tượng không còn thế lực nào đủ sức đối đầu với Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng.
Hôm 24 tháng 5 vừa qua, tôi có đọc trên trang pro&contra một đoạn văn ngắn – hơi buồn – của nhà văn Phạm Thị Hoài viết cho (và viết về) “cuộc đọ sức” của Người Buôn Gió, cùng những người đồng cảnh:
Đảng Cộng sản TQ sắp họp đại hội lần thứ 18, sẽ khai mạc vào sáng ngày 8-11 tới. Cứ qua 2 đại hội, nghĩa là 10 năm, đảng lại thay một thế hệ lãnh đạo, thay một loạt các nhân vật đứng đầu bộ máy đảng và bộ máy nhà nước.
Được sự đồng ý của Ban Tổ chức cuộc Hội thảo, tôi xin hạn chế việc trình bày vào khía cạnh thực hành của công cuộc Xây dựng Xã hội Dân sự (XHDS) tại Việt nam trong giai đọan hiện nay vào đầu thế kỷ XXI.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.