Hôm nay,  

Chăm Sóc Như Lai

28/03/201200:00:00(Xem: 13933)
Một lần, Đức Thế Tôn cùng thầy thị giả Anan ghé thăm một tu viện nhỏ ở ngoại thành Ca Tỳ La Vệ. Ngài bỗng nghe tiếng rên xiết từ một am tranh. Bước vào, Ngài thấy một tỳ kheo nằm co quắp trên chiếc giường tre, tấm mền mỏng rung theo từng hơi thở hổn hển, đứt quãng. Đức Thế Tôn ngồi ngay xuống, ân cần cầm tay người bệnh mà hỏi:

-Thầy đau yếu ra sao?

-Bạch Thế Tôn, con bị bệnh kiết, rồi từ hôm qua, bị cảm hàn.

-Các thầy khác đâu?

-Bạch Thế Tôn, các thầy đã đi khất thực cả. Mấy ngày nay các thầy cũng thay phiên ở lại giúp con, nhưng con thấy mình vô dụng nên xấu hổ, áy náy, xin các thầy cứ đi khất thực.

Đức Thế Tôn bèn truyền thầy Anan hái lá thuốc, nấu nước, soạn y áo sạch, rồi đích thân Ngài cùng thầy Anan phụ giúp tắm rửa, thay y phục sạch sẽ và thoa bóp cho vị tỳ kheo lâm bệnh.

Khi về lại tịnh xá, Đức Thế Tôn nhóm chúng mà dạy rằng:

-Này các thầy tỳ kheo, khi gặp kẻ cô đơn bệnh hoạn, đói khổ, các thầy hãy hết lòng giúp đỡ. Các thầy chăm sóc người bệnh, cũng là chăm sóc Như Lai.

Chỉ một lời dạy đơn giản mà bao hàm vô lượng từ bi.

Nỗi khổ của chúng sanh mà Ngài đã thấy, như những mắt lưới trùng điệp bủa vây đàn cá nhỏ nhoi. Chúng sanh bệnh, chẳng phải chỉ là thân bệnh đói nghèo thiếu thốn, mà tâm bệnh do phiền não chướng nạn cũng hành hạ khôn lường. Muốn cứu giúp, an ủi khổ đau này, ta phải có trái tim lớn với cánh cửa luôn mở rộng, để ban vui cứu khổ bằng khả năng mà ta có thể.

Biển khổ mênh mông thì khả năng bao nhiêu là đủ?

Không cần chờ phải có tiền đầy túi, có lúa đầy nhà đâu! Hạt giống nhân-ái trong trái tim lớn kia luôn tìm ra phương tiện để tạo khả năng. Những Hội Từ Thiện khắp nơi trên thế giới, lớn hay nhỏ, đều đã chứng minh điều đó. Chỉ cần trái tim ta khởi lên được những nhịp đập thổn thức trước nỗi đau của người, là ta đang cùng đau nỗi đau ấy. Đã cùng đau, bản năng ta, ắt tìm phương chữa. Tự lực không đủ thì kêu gọi tha lực.

Có phải, ai trong chúng ta cũng từng nghe những tiếng kêu gọi này?

Có người nghe, thì đáp. Có người nghe, rồi quên. Nhưng hề gì, muôn người, muôn loài, vốn chẳng đồng khi chưa nhận diện được bản tâm, thì xấu tốt, khen chê, bận lòng chi phê phán. Chỉ xin mở lại trang kinh có những giòng nhắc nhở tránh điều ác: “Chớ coi thường con rắn nhỏ, vì nọc độc của nó có thể hủy diệt bạn!”

Từ đây, suy ra về điều thiện: “Chớ coi nhẹ một điều thiện nhỏ mà không làm vì chẳng phải chỉ nhiều điều thiện nhỏ sẽ kết thành thiện lớn, mà khi làm điều thiện, có thể ta sẽ khơi dậy được Phật tánh, do vô minh che lấp.”

Mùa Phật Đản đã gần kề. Người con Phật mong đền đáp ơn sâu, đang lắng nghe lời kêu cứu khổ, vọng từ muôn phương vạn nẻo. Trong không gian và thời gian gần nhất với đồng hương Phật tử ở Quận Cam, miền Nam Cali, một Hội Từ Thiện Phật Giáo sẽ lên tiếng kêu gọi từ tâm của quý vị. Hội mang danh xưng là Hội Từ Thiện Phật Giáo Phổ Hiền do Sư Cô Thích Nữ Hoa Tâm thành lập từ hơn một thập niên qua.

Chỉ với thời gian đó thôi, quý Sư Cô và các thành viên thiện nguyện đã nhiều lần về quê nhà, trực tiếp tìm đến những vùng sâu, vùng xa, nơi đói nghèo và bệnh tật luôn đồng nghĩa và trộn lẫn với sự sống, cái chết. Có những làng xã mà “cái gọi là nhà” chỉ nhỉnh hơn chuồng chó ở xứ này, nhưng chất liệu thì thảm thương gấp bội! Vài tấm tôn được nâng lên, chênh vênh, xiêu vẹo bằng dăm thân tre; mái và vách chỉ là những lá dừa, lá vông buộc lại, trong đó là những gia đình sống lây lất bằng mò cua, bắt ốc, lượm rác …. Có những nơi gọi là bệnh viện mà bệnh nhân rên xiết không ai nghe, nói chi thuốc thang, cơm cháo …. Có những trại cùi, con người lê lết trên mặt đất như những sinh vật câm điếc…. Có những người bệnh, nằm chơ vơ trên chõng tre, nửa cái chiếu rách tả tơi không che đủ tấm thân còm cõi …. Có những nơi chốn, người già neo đơn, mòn mỏi như những hải đảo quạnh hiu bốn mùa gió lộng ...

Với một vài hình ảnh ghi lại những chuyến đi của quý Sư Cô và các thành viên thiện nguyện Hội Từ Thiện Phật Giáo Phổ Hiền, chúng ta thấy được cái khổ sinh, lão, bệnh, tử, trong Tứ Diệu Đế. Cái khổ ở đây lại khổ bội phần, vì cái khổ này ở trong cùng cực bất hạnh của đói nghèo, của ruồng bỏ!

Bằng tâm nguyện “Chăm sóc người bệnh là chăm sóc Như lai”, Hội Từ Thiện Phật Giáo Phổ Hiền thỉnh mời Chư Tôn Đức, quý đồng hương Phật tử gần xa, mở tấm lòng từ, về dự buổi tiệc chay thanh đạm, gây quỹ cho hội có thêm tặng phẩm trao về những nơi ngày đêm mòn mỏi trông chờ.

Kể từ khi thành lập, mọi chi phí những chuyến đi, các thành viên hoàn toàn tự túc, nên một đồng nhận được từ tấm lòng vàng, là một đồng đến tay người bất hạnh.

Xin gửi đến sư cô trụ trì chùa Phổ Hiền và Đạo Tràng Pháp Hoa, cùng các thiện nguyện viên, đã không chỉ thọ nhận lời Phật dạy, còn nghiêm túc hành trì để ban vui cứu khổ đến những nơi đang khát khao nhận được sự “Chăm sóc Như Lai”.

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật
Nam Mô Đại Bi Quan Thế Âm Bồ Tát
Nam Mô Đại Hạnh Phổ Hiền Bồ Tát


Huệ Trân
(Tào-Khê tịnh thất, một ngày mưa gió, tháng ba, 2012)
Địa điểm và thời gian tiệc chay:
7:00PM Thứ Bảy 31 tháng 3, 2012
Seafood Palace 2
6731 Westminster Blvd, suite #122
Westminster, Ca 92683
Số phone liên lạc để biết thêm chi tiết và nhận vé:
(714) 878-4294 & (714) 837-0636.

Ý kiến bạn đọc
28/03/201207:15:30
Khách
Tôi ở xa không tham dự được, nhưng cũng kính chúc quý Sư cô thành công để giúp đồng bào nghèo nhân mùa Phật đản.
28/03/201207:13:11
Khách
Bài viết thật cảm động. Đạo và đời thật chan hoà.
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
“Lợi ích nhóm”, hay “nhóm lợi ích” là những tổ chức cán bộ, đảng viên có chức, có quyền trong đảng Cộng sản Việt Nam đã chia bè, kết phái để cướp cơm dân và bảo vệ độc quyền cai trị cho đảng. Chúng sinh ra và lớn lên từ Thôn, rồi leo lên Xã trước khi ngoai qua Huyện, ngóc đầu lên Tỉnh để ngênh ngang bước vào Trung ương. Lộ trình quan lộ của “lợi ích nhóm” công khai từ dưới lên trên, từ trung ương xuống cơ sở và từ nhà nước vào doanh nhân, xí nghiệp. Khối Doanh nghiệp nhà nước là ổ tham nhũng phá hoại đất nước và phản bội sức lao động của dân lớn nhất nhưng không bị trừng phạt mà còn được bảo vệ bởi các “Nhóm lợi ích” trong cơ quan đảng và bộ ngành nhà nước.
Không chỉ thường xuyên xua quân đi canh cửa, an ninh Thanh Hóa còn liên tục gửi giấy mời, giấy triệu tập như là một thủ trấn áp tinh thần bà Nguyễn Thị Lành - vợ của Mục sư, TNLT Nguyễn Trung Tôn. Chồng bị bỏ tù, một mình bà Nguyễn Thị Lành phải vất vả gánh vác gia đình. Những ngày qua càng thêm vất vả bởi chăm mẹ chồng lớn tuổi mắc bệnh phải nhập viện, và con bị tật nguyền. Nhưng bà Lành vẫn liên tục bị an ninh tỉnh Thanh Hóa sách nhiễu, đe dọa…
Những người Mỹ gốc Việt bênh hay chống ông là điều bình thường, vì những quyết định cũng như cách hành xử của ông sẽ ảnh hưởng lên đời sống của họ và tương lai con cháu họ, và ngược lại, là công dân HK, họ có trong tay lá phiếu để ảnh hưởng khiến ông Trump có được tiếp tục làm tổng thống nữa không. Do đó, lưu tâm và tham dự vào những đánh giá đúng sai, khen chê, tâng bốc, hay moi móc thói hư tật xấu của người đang ứng cử điều khiển vận mạng quốc gia của họ thêm 4 năm nữa (và sẽ để lại những hậu quả lâu hơn) là hiện tượng bình thường .
Tôi thì trộm nghĩ hơi khác FB Đoan Trang chút xíu: Việt Nam có hàng ngàn Tiên Lãng, Đồng Tâm, Dương Nội. Những thôn ổ này luôn là nơi sản sinh ra những nông dân (“vài ngàn năm đứng trên đất nghèo”) Lê Đình Kình, Đoàn Văn Vươn, Đoàn Văn Qúy, Cấn Thị Thêu, Nguyễn Thị Tâm, Nguyễn Thùy Dương, Trịnh Bá Khiêm, Trịnh Bá Phương, Trịnh Bá Tư ... Hàng hàng/lớp lớp, họ sẵn sàng nối tiếp tiền nhân – không bao giờ dứt – để gìn giữ và bảo vệ quê hương. Quyết định đối đầu với sức mạnh của cả một dân tộc là một lỗi lầm chí tử của những kẻ đang nắm giữ quyền bính hiện nay.
Người Pháp gặp nhau, bắt tay, hoặc ôm hun ở má, tay vừa vỗ lưng vài cái nếu thân mật lắm, buông ra, nhìn nhau và hỏi «Mạnh giỏi thế nào?». Người Pháp mang tâm lý sợ sệt, nhứt là sợ chết sau nhiều trận đại dịch, từ dịch Tây-ban-nha giết chết gần phân nửa dân số âu châu. Người Tàu, gặp nhau, chào và hỏi ngay «Ăn cơm chưa?». Ăn cơm rồi là hôm đó sống hạnh phúc vì phần đông người Tàu đói triền miên. Trốn nạn đói, chạy qua Việt nam tỵ nạn, vẫn còn mang nỗi ám ảnh nạn đói. Còn người Việt nam xứ Nam kỳ chào nhau và hỏi thăm «Mần ăn ra sao?». Gốc nghèo khó ở ngoài Bắc, ngoài Trung, đơn thân độc mã, vào Nam sanh sống giữa cảnh trời nước mênh mông, đồng hoang lau sậy, thoát cái nghèo là niềm mong ước từ lúc rời người làng, kẻ nước.
Thiệt đọc mà muốn ứa nước mắt luôn. Sao mà xui xẻo dữ vậy Trời? Tôi sống theo kiểu check by check, có đồng nào xào đồng đó, chưa bao giờ dư ra được một xu. Hai tháng trước, vì (hay nhờ) dịch Vũ Hán, nhà nước Hoa Kỳ thương tình gửi phụ thêm cho 1,200.00 USD. Trộm nghĩ mình cũng đã đến lúc gần đất xa trời rồi nên lật đật bỏ số tiền này vô ngân hàng, dành vào việc hoả táng. Vụ này tui đã dọ giá rồi, tốn đâu cỡ gần ngàn. Vài trăm còn lại để con cháu mua chút đỉnh hương hoa, cho nó giống với người ta, ngó cũng phần nào đỡ tủi.
Có vẻ như con người thời nay càng lúc càng trở nên lười biếng, thụ động; nhất là từ khi nhân loại bước vào kỷ nguyên tin học, truyền thông liên mạng. Tin học đã đem con người khắp hành tinh gần lại với nhau, nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn, chính nó bị con người lạm dụng để bóp méo, biến dạng sự thực cho những mục tiêu bất chính của cá nhân, bè phái.
Sau 95 năm gào cùng một giọng nền Báo chí gọi là “cách mạng” của đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN) vẫn trơn tru uốn lưỡi phóng ra câu giả dối rằng:”Tự do ngôn luận, tự do báo chí là những quyền cơ bản của con người đã được Việt Nam cam kết thực hiện theo những nguyên tắc chung của Tuyên ngôn quốc tế về nhân quyền.” (báo Quân đội Nhân dân (QĐND), ngày 15/6/2020). Điều không thật này đã được Ban Tuyên giáo, tổ chức tuyên truyền và chỉ huy báo chí-truyền thông sử dụng từ lâu, nay được lập lại để kỷ niệm 95 năm ngày gọi là “Báo chí cách mạng Việt Nam” (21/6/1925-21/6/2020).
“Muốn chỉ một cá nhân nào đó, tùy theo giai cấp, tín ngưỡng, tùy theo lúc sống hay chết, tùy theo già hay trẻ, người Việt Nam có rất nhiều tên để gọi. Ngôn ngữ Việt có những từ sau đây chỉ các loại tên: bí danh, bút hiệu, nhũ danh, nghệ danh, pháp danh, pháp tự, pháp hiệu, tên, tên cái, tên đệm, tên họ, tên gọi, tên chữ, tên cúng cơm, tên hèm, tên hiệu, tên húy, tên riêng, tên thánh, tên thụy, tên tục, tên tự, thương hiệu.” (Ngưng trích: Nguyễn Long Thao- DANH XƯNG ĐẶC BIỆT CỦA THƯỜNG DÂN VIỆT NAM)
Các cuộc khủng hoảng lớn lao có các hậu quả trầm trọng, thường không tiên đoán được. Cuộc Đại Khủng hoảng trong thập niên 1930 đã thúc đẩy trào lưu cô lập, tinh thần dân tộc, chủ nghĩa phát xít và Đệ nhị Thế chiến, nhưng cũng dẫn đến biện pháp hồi phục kinh tế New Deal, sự trỗi dậy của Hoa Kỳ như một siêu cường toàn cầu, và cuối cùng là tiến trình xoá bỏ thực dân. Các cuộc tấn công trong ngày 11 tháng 9 đã tạo ra cho Mỹ hai sự can thiệp thất bại, sự trỗi dậy của Iran và các hình thức mới của chủ nghĩa Hồi giáo cực đoan. Cuộc khủng hoảng tài chính năm 2008 đã tạo ra một sự đột biến trong trào lưu dân tuý chống các định chế chính trị lâu đời để thay thế cho các nhà lãnh đạo trên toàn cầu. Các nhà sử học trong tương lai sẽ theo dõi và so sánh những ảnh hưởng lan rộng đến cơn đại dịch virus corona hiện nay; thách thức cho họ là hình dung ra trước được các ảnh hưởng.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.