Hôm nay,  

NGÀY GIỖ

01/05/201200:00:00(Xem: 11663)
Theo tự-điển “Bách-Khoa Toàn-Thư”: Giỗ là một buổi lễ, nghi thức rất quan-trọng của Việt-Nam; nhằm tưởng nhớ đến những người đã mất. Giỗ được tổ chức vào đúng ngày mất của người được thờ cúng. Ý nghĩa của giỗ là để nhắc nhở con cháu về những người đã đi trước; gắn kết tình cảm của các thành viên trong cùng một gia đình, dòng họ, đôi khi trong cùng nghề.

Đây là ngày để thể hiện tấm lòng thủy chung, thương xót của người đang sống với người đã khuất, thể hiện đạo hiếu đối với Tổ Tiên. Nhà giàu thì tổ chức làm giỗ linh đình, mời người thân trong dòng họ, bạn bè gần xa, anh em bằng hữu về dự giỗ. Nhà nghèo thì chỉ cần lưng cơm, bát canh, đĩa muối, quả trứng, ba nén nhang, một đôi nến và vài món ăn giản dị cúng bái để tỏ lòng thành kính, sự thủy chung, thương xót người đã khuất. Điều cần-thiết là việc con cháu phải nhớ ngày người mất để làm giỗ, không liên-quan đến việc làm giỗ lớn hay nhỏ .

Thân bằng, cố hữu của những người quá cố nếu thấy lưu luyến thì đến dự giỗ theo ngày đã định sẵn từ trước, không cần phải đợi đến thiệp mời như tiệc cưới, lễ mừng, không nên có chuyện hữu thỉnh hữu lai, vô thỉnh bất đáo, nghĩa là mời thì đến, không thì thôi.

Năm nay, cũng như mọi năm. Đúng giờ Ngọ (12 giờ trưa), đích-thân tôi dù bận thế nào cũng phải về nhà nấu nồi cơm, bát canh, nhang đèn, hoa quả, trà nước… Rất đơn-sơ, âm-thầm làm lễ Giỗ các anh-hùng-tử-sĩ; nhất là những vị Tướng Quân-Lực Việt-Nam-Cộng-Hòa đã anh-dũng tuẫn-tiết hy-sinh trong danh-dự, trách-nhiệm và bổn-phận của mình. Tôi cũng thắp nhang cầu-nguyện cho vong-linh của những người Việt-Nam trên bước đường đi tìm tự-do sau 30, tháng 4. 1975 đã bỏ mình trong rừng sâu, núi thẳm hoặc dưới lòng Thái-Bình-Dương tím thẳm, mịt-mù.


Những chiến-sĩ đã ngã gục khi bị đi đày trong các trại tù ngoài Bắc hoặc trong Nam. 37 năm rồi, tưởng rằng không còn nước mắt để bồi-hồi, xót thương. Thế mà những giòng lệ tôi cứ ràn rụa tuôn rơi. Chợt nhớ đến một bài thơ của Khê-Kinh-Kha. Xin viết lại đây với những chua xót, thương-tiếc, ngậm-ngùi trong mùa Tháng Tư Buồn:
30 tháng Tư là hôm nay
nhìn nhau, hoảng hốt, òa khóc
em khóc, anh khóc, chúng mình khóc
một ngày tổ quốc tả tơi rách
*
đúng rồi em, 30 tháng Tư là hôm nay
em hãy thắp cho anh chút nhang đèn
em khóc, anh khóc, chúng mình khóc
rồi mình quì cầu nguyện cho quê hương
*
một ngày hết chiến tranh mà lắm nước mắt
một ngày hoà bình mà nhiều tang tóc
tại sao quê hương mình đảo điên
em thấy không người cha vừa mất đứa con
em thấy không đứa em thơ vừa mất mẹ
em thấy không người chồng lạc mất vợ
em khóc, anh khóc, chúng mình khóc
*
em thấy không chiếc trực thăng cuối cùng vừa cất cánh
em thấy không bao dân mình chôn xác vào đại dương
một ngày, một trang sử mới bắt đầu
một ngày là mãi ngàn sau
em khóc, anh khóc, chúng mình khóc
*
đúng rồi em, hôm nay là 30 tháng Tư, 1975
bắt đầu cho một số kiếp lưu vong
của bao vạn dân mình
của đứa con sắp ra đời của mình
(tội cho con chưa ra đời đã làm người mất nước
chưa ra đời đã đội khăn tang cho tổ quốc)
đây là lá cờ vàng ba sọc đỏ
em hãy treo lên tường để tưởng nhớ
em khóc, anh khóc, quê hương oà khóc
*
ViệtNam ơi
ViệtNam của tôi
của tôi
của tôi
*
30 tháng Tư, bàng hoàng đứng khóc.
KhêKinhKha
Mass. đêm 30/4/1975
Chân-Quê Diamond Bích-Ngọc. 30, Tháng Tư, 2012.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
“Cá nhân tôi sẵn sàng đóng góp cho cuộc chuyển hóa về Dân Chủ cho nước Việt thân yêu với điều kiện tiên quyết loại trừ các yếu tố bạo lực, bạo động trong tất thảy các sinh hoạt chính trị, văn hóa xã hội để hạn chế tối đa những đổ vỡ đáng tiếc cho đất nước.” (Đinh Đăng Định)
Chỗ những chuyến tàu buôn từ bắc xuống hay dưới Yangon lên ghé bến Magway, người ta kê vài cái bàn làm một quán cà phê sáng dưới các tàng cây cổ thụ. Chếch lên vài chục thước là cầu Magway dài ba cây số nối qua Minbu.
Nếu bạn không phải là giới truyền thông, chẳng có lý do gì mà phải tham dự cả 2 đại hội đảng Cộng Hòa và Dân Chủ tại Florida tuần trước và North Carolina tuần tiếp theo.
Thật đúng vậy. Thế gian ngày nay có nhiều chuyện vô cùng khó khăn và phức tạp nên làm cho đời sống con người chẳng những không thấy hạnh phúc là gì mà còn làm cho không ít con người ta bị những chứng bịnh thời đại mà trước kia không có hay ít khi xảy ra.
Đối với đảng Cộng sản Việt Nam ngày 2 tháng 9 hằng năm là một ngày vô cùng quan trọng, ngày cướp được chính quyền. Nó quan trọng đến độ Lê Duẩn không dám loan báo Hồ chí Minh chết đúng ngày này.
Từ mấy năm nay, giới làm nhiệm vụ tuyên truyền của đảng Cộng sản Việt Nam đã chú tâm “đánh” túi bụi 3 kẻ thù vô hình “diễn biến hòa bình”, “tự diễn biến” và “tự chuyển hoá” nhưng lại quên đi hiểm họa mất nước vào tay Trung Cộng và kẻ nội thù “lợi ích nhóm” đang âm mưu “ăn tươi nuốt sống” cả nước.
Đã một tháng nay, cuốn tiểu thuyết của nữ tác giả Marie Guillaume làm xôn xao dư luận Pháp. Đây là một tác phẩm chính trị phát hành ngay sau cuộc bầu cử tổng thống và bầu nghị viện Pháp, trong đó đảng Xã hội PS và cánh tả thắng lớn, đảng UMP – Tập họp Phong trào Dân chúng của tổng thống Nicolas Sarkozy thất bại nặng nề.
(Bài thuyết trình trong Đại Hội Chuyên Gia Việt Nam tại Âu Châu năm 2011.
Quần Chúng Nông Nổi Gây Nông Nỗi Chính Trị Hiện Nay Của Hoa Kỳ...
Từ mấy chục năm nay, giới trẻ trên thế giới tỏ ra rất tâm đắc với lời nhắc nhở gồm 2 câu ngắn gọn như sau :


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.