Hôm nay,  

NGÀY GIỖ

01/05/201200:00:00(Xem: 11523)
Theo tự-điển “Bách-Khoa Toàn-Thư”: Giỗ là một buổi lễ, nghi thức rất quan-trọng của Việt-Nam; nhằm tưởng nhớ đến những người đã mất. Giỗ được tổ chức vào đúng ngày mất của người được thờ cúng. Ý nghĩa của giỗ là để nhắc nhở con cháu về những người đã đi trước; gắn kết tình cảm của các thành viên trong cùng một gia đình, dòng họ, đôi khi trong cùng nghề.

Đây là ngày để thể hiện tấm lòng thủy chung, thương xót của người đang sống với người đã khuất, thể hiện đạo hiếu đối với Tổ Tiên. Nhà giàu thì tổ chức làm giỗ linh đình, mời người thân trong dòng họ, bạn bè gần xa, anh em bằng hữu về dự giỗ. Nhà nghèo thì chỉ cần lưng cơm, bát canh, đĩa muối, quả trứng, ba nén nhang, một đôi nến và vài món ăn giản dị cúng bái để tỏ lòng thành kính, sự thủy chung, thương xót người đã khuất. Điều cần-thiết là việc con cháu phải nhớ ngày người mất để làm giỗ, không liên-quan đến việc làm giỗ lớn hay nhỏ .

Thân bằng, cố hữu của những người quá cố nếu thấy lưu luyến thì đến dự giỗ theo ngày đã định sẵn từ trước, không cần phải đợi đến thiệp mời như tiệc cưới, lễ mừng, không nên có chuyện hữu thỉnh hữu lai, vô thỉnh bất đáo, nghĩa là mời thì đến, không thì thôi.

Năm nay, cũng như mọi năm. Đúng giờ Ngọ (12 giờ trưa), đích-thân tôi dù bận thế nào cũng phải về nhà nấu nồi cơm, bát canh, nhang đèn, hoa quả, trà nước… Rất đơn-sơ, âm-thầm làm lễ Giỗ các anh-hùng-tử-sĩ; nhất là những vị Tướng Quân-Lực Việt-Nam-Cộng-Hòa đã anh-dũng tuẫn-tiết hy-sinh trong danh-dự, trách-nhiệm và bổn-phận của mình. Tôi cũng thắp nhang cầu-nguyện cho vong-linh của những người Việt-Nam trên bước đường đi tìm tự-do sau 30, tháng 4. 1975 đã bỏ mình trong rừng sâu, núi thẳm hoặc dưới lòng Thái-Bình-Dương tím thẳm, mịt-mù.


Những chiến-sĩ đã ngã gục khi bị đi đày trong các trại tù ngoài Bắc hoặc trong Nam. 37 năm rồi, tưởng rằng không còn nước mắt để bồi-hồi, xót thương. Thế mà những giòng lệ tôi cứ ràn rụa tuôn rơi. Chợt nhớ đến một bài thơ của Khê-Kinh-Kha. Xin viết lại đây với những chua xót, thương-tiếc, ngậm-ngùi trong mùa Tháng Tư Buồn:
30 tháng Tư là hôm nay
nhìn nhau, hoảng hốt, òa khóc
em khóc, anh khóc, chúng mình khóc
một ngày tổ quốc tả tơi rách
*
đúng rồi em, 30 tháng Tư là hôm nay
em hãy thắp cho anh chút nhang đèn
em khóc, anh khóc, chúng mình khóc
rồi mình quì cầu nguyện cho quê hương
*
một ngày hết chiến tranh mà lắm nước mắt
một ngày hoà bình mà nhiều tang tóc
tại sao quê hương mình đảo điên
em thấy không người cha vừa mất đứa con
em thấy không đứa em thơ vừa mất mẹ
em thấy không người chồng lạc mất vợ
em khóc, anh khóc, chúng mình khóc
*
em thấy không chiếc trực thăng cuối cùng vừa cất cánh
em thấy không bao dân mình chôn xác vào đại dương
một ngày, một trang sử mới bắt đầu
một ngày là mãi ngàn sau
em khóc, anh khóc, chúng mình khóc
*
đúng rồi em, hôm nay là 30 tháng Tư, 1975
bắt đầu cho một số kiếp lưu vong
của bao vạn dân mình
của đứa con sắp ra đời của mình
(tội cho con chưa ra đời đã làm người mất nước
chưa ra đời đã đội khăn tang cho tổ quốc)
đây là lá cờ vàng ba sọc đỏ
em hãy treo lên tường để tưởng nhớ
em khóc, anh khóc, quê hương oà khóc
*
ViệtNam ơi
ViệtNam của tôi
của tôi
của tôi
*
30 tháng Tư, bàng hoàng đứng khóc.
KhêKinhKha
Mass. đêm 30/4/1975
Chân-Quê Diamond Bích-Ngọc. 30, Tháng Tư, 2012.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trận vòng loại giải vô dịch túc cầu Âu Châu 2012 Group D giữa đội Anh và Pháp đã diễn ra tại vận động trường Donbass (với sức chứa 50 ngàn khán giả) thuộc thành phố Donetsk, vào lúc 18h00 ngày 11-06-2012.
Như vậy là vòng thi đấu đầu tiên của EURO 2012 đã hoàn tất. Giới hâm mộ bóng đá và… cá độ đã có thể hình dung ra được phần nào thực lực của 16 đội tham dự vào chung kết, và đánh giá khả năng tiến xa của họ trong giải.
Nguyễn Thượng Chánh Cổ nhân thường nói nhứt nghệ tinh nhứt thân vinh!
Trận vòng loại giải vô dịch túc cầu Âu Châu 2012 Group C giữa đội Tây Ban Nha và đội tuyển Ý đã diễn ra tại vận động trường thành phố Danzig
Trận mở màn vòng loại giải vô dịch túc cầu Âu Châu 2012 giữa đội Bồ đào Nha và đội tuyển Đức
LITTLE SAIGON (VB) -- Sáng Thứ Sáu, không khí sôi nổi vì túc cầu Euro đã lây lan khắp Little Saigon: nhiều tiệm cà phê chiếu truyền hình trực tiếp các trận bóng mở màn EURO 2012, trong khi nhiều người rủ nhau tham dự Chương Trình Dự Đoán Trúng Thưởng EURO 2012 do công ty Từ Thiện Telecom tổ chức.
Giải Euro 2012 tại Ba Lan và Ukraine đã mở màn với đội chủ nhà Ba Lan hòa đội Hi Lạp 1-1 trong một trận cầu đầy tính bất ngờ. Với ưu thế của sân nhà và khán giả, Ba Lan được đánh giá cao hơn và nhà cái đã cho Ba Lan chấp nữa trái.
“Thời chế độ cũ, báo chí Sài Gòn phần lớn là đối lập. chính bản thân tôi thường vẽ tranh châm biếm ông Thiệu và gọi ông ta là Sáu Thẹo mà họ cứ cười. Bây giờ tất cả các báo đều của Đảng. Nhà báo chúng tôi ai cũng theo Đảng, nịnh Đảng muốn chết vậy mà hở một chút là phê bình kiểm điểm. Các anh thật quá đáng!” (Huỳnh Bá Thành)
Vị trí lịch sử của một một chuyến công du hòa đàm-chuyến công du hòa đàm ở đây mà chúng tôi muốn nói là chuyến đi Hà nội của Bộ Trưởng Quốc Phòng Hoa Kỳ, Leon Panetta, bắt đầu vào hôm chủ nhật 3-6-2012 và kết thúc vào thứ ba 5-6-12. Đây là chuyến công du cực kỳ quan trọng đánh dấu một bước ngoặt trong lịch sử quan hệ Việt-Mỹ.
Con người không ai thoát khỏi cái vòng khổ lụy: sinh lão bịnh tử. Trong đời, ít nhất cũng phải có mặt một lần ở bịnh viện, đó là lúc chào đời tại nhà bảo sanh.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.