Hôm nay,  

Luận Về Nhân Phẩm

10/05/201200:00:00(Xem: 14765)
Thế là cô Bùi Thị Minh Hằng đã được trả lại tự do, sau khi ở Trại phục hồi nhân phẩm Thanh Hà ở Vĩnh Phú hơn 6 tháng. Trại này chuyên làm nhiệm vụ gọi là “giáo dục cải tạo” những thành phần có hạnh kiểm xấu có hại cho cuộc sống xã hội, như móc túi, cướp giật, lừa đảo, nghiện hút xì ke ma túy, gái điếm, cờ bạc.

Cô Hằng không hề thuộc vào bất cứ một hạng người nào như thế. Cô sống ngay thật, lương thiện, được bạn bè tin cậy quý mến. Trước con mắt của một chính quyền “hèn với giặc, ác với dân”, cô Minh Hằng phạm tội “làm mất trật tự xã hội” khi cô luôn đi đầu trong các cuộc biểu tình và tuần hành chống bành trướng, luôn hô khẩu hiệu to nhất: Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam, luôn có mặt trong 11 ngày Chủ nhật chống bành trướng, kiên trì đội nón có hàng chữ: Hoàng Sa - Trường Sa - Việt Nam.

Điều mỉa mai và trớ trêu nhất là chính con người bén nhậy về nhân phẩm, về phẩm chất làm con người chân chính, về phẩm giá làm người công dân Việt Nam mẫu mực lại bị đưa vào trại phục hồi nhân phẩm.

Trong khi tổ quốc lâm nguy, biên giới đất nước bị gậm nhấm, đảo và vùng biển quê hương bị lấn chiếm, phẩm giá cần thiết nhất của nam nữ công dân Việt Nam là yêu nước, bảo vệ tổ quốc bằng hành động, bằng tỏ thái độ dấn thân. Đó chính là tư thế, là tình cảm, là hành động quả đoán của cô Minh Hằng, của nữ chiến sỹ yêu nước Minh Hằng.

Trong trại phục hồi nhân phẩm, cô Minh Hằng càng sáng chói thêm về phẩm giá làm người, khi cô kiên quyết từ chối viết đơn xin khoan hồng theo lời dụ dỗ của cán bộ trại, cô còn đòi có giấy bút để viết đơn kiện chủ tịch Ủy ban Nhân dân Hà Nội Nguyễn Thế Thảo đã ký quyết định sai lầm đưa cô vào trại cải tạo. Mặc dầu bị mất tự do, bị cô lập, xa bạn bè người thân, bị đày dọa cả về tinh thần và vật chất, nhân phẩm của cô Minh Hằng càng thêm rực sáng, khi cô một mực khẳng định “tôi không có tội, tôi không phạm pháp, yêu nước chống bành trướng là nghĩa vụ công dân, không thể là tội”. Cô đã sụt mất 14 kilô trong trại cải tạo, người ốm yếu hẳn, bị thêm bệnh, nhưng phẩm giá con người càng thêm cao quý, ý chí thêm cứng cỏi, lý tưởng thêm rực sáng ngay khi bị mất tự do.

Chính do phẩm giá con người của Minh Hằng cao quý như thế nên cả dư luận xã hội trong và ngoài nước mến yêu, bênh vực, đòi công lý cho cô, nên dư luận báo chí, các tổ chức nhân quyền quốc tế, các chính phủ dân chủ từ Á sang Âu, từ Úc sang Mỹ đều lên tiếng mạnh mẽ đòi nhà cầm quyền phải trả tự do cho cô, và nay họ đã buộc phải để cô ra khỏi trại phục hồi nhân phẩm.

Mọi người vô cùng xúc động thương cảm nhìn thấy cô trở về nhà gầy yếu, tiều tụy, với những vết thương ở tay, những sợi tóc bạc trên trán, nhưng mọi người càng quý mến cô gấp bội khi thấy nghị lực cô vẫn tràn đầy, nhân phẩm cô thêm sáng chói.

Cô Minh Hằng được tự do, trở về với gia đình, tinh thần vững vàng, không lay chuyển là một tin vui lớn cho người thân, bè bạn xa gần, trong và ngoài nước. Xin gửi đến cô lời chúc mừng chân thành, thân ái nhất, chúc cô mau phục hồi sức khỏe để tiếp tục cuộc đấu tranh vì dân vì nước, vì hiện tại và các thế hệ mai sau.

Thân yêu chào mừng người phụ nữ kiên trung, có nhân phẩm cao quý tuyệt vời, đã đứng trên đầu những kẻ không có mảy may nhân phẩm lại ép buộc cô vào trại phục hồi nhân phẩm.

Chính họ đã vô tình góp phần đưa cô lên đỉnh cao mới về nhân phẩm, làm cho tấm gương sáng của cô lẫm liệt hơn, cao quý hơn, thu hút hơn trước gấp bội phần. Xin mạn phép người thân và bạn bè của cô, xin phép được tặng cô danh hiệu Minh Hằng – Nhân phẩm, vừa để biểu dương cô, vừa để ghi lại thử thách tuyệt vời khi cô trải qua 6 tháng ở trại phục hồi nhân phẩm

Qua sự kiện đáng nhớ này, rất cần luận về nhân phẩm cho những người cầm quyền trong nước, đặc biệt là ngành công an, cho viên chủ tịch ủy ban gọi là “nhân dân” của Hà Nội.

Tại sao các người lại phải xích tay một người phụ nữ ốm yếu, vừa sụt 14 cân do sống trong trại của các người, lại còn cử cả một đơn vị đi xe to, xe nhỏ, tiền hô hậu ủng, súng to súng nhỏ, đi 2 ngày trời trên gần 2 ngàn kilomet, các người sợ ai, ra oai với ai vậy? Nhân phẩm các người ở đâu? Các người có còn chút tự trọng, tự tin nào nữa không?

Cả Bộ Chính trị và chính phủ, Quốc hội đang cai trị đất nước có biết Liên Hiệp Quốc đã yêu cầu họ đóng hết các trại cải tạo, phục hồi nhân phẩm ở trong nước, vì họ biết rất rõ các người đã dùng viện trợ chi tiêu vung vít cho các trại này mà không có kết quả. Những kẻ thật sự cần phục hồi nhân phẩm thì khi ra trại lại xấu hơn, tệ hơn, nguy hiểm cho xã hội, vì các người không hề phục hồi nhân phẩm cho họ, mà còn bóc lột, khinh miệt, đày ải họ, làm họ thêm cay đắng oán hận thêm cái xã hội này. Chưa nói đến chuyện những người lương thiện bị cố tình đưa “nhầm” vào các trại này; họ sẽ trở ra uất hận, căm giận chế độ độc ác này đến đâu.

Lẽ ra, chính phủ, Bộ Lao động Xã hội, Ban Tuyên giáo của đảng, Hội Liên hiệp Phụ nữ phải họp lại rút kinh nghiệm về các trại cải tạo và phục hồi nhân phẩm, nhưng tình hình ngày càng tệ hơn. Không một ai cảm thấy nhục, khi bị Liên Hiệp Quốc yêu cầu như trên. Thì ra chính cái chính quyền này, chính ngành công an, ngành công tác xã hội phải được phục hồi nhân phẩm trước hết và trên hết, vì ngành công an gần đây đã liên tiếp đánh đập, tra tấn, giết hại người dân trong trụ sở và trại giam của mình.

Hãy học cho kỹ thế nào là phẩm giá con người. Ông chủ tịch thành phố Hà Nội cũng phải học cho kỹ để biết tôn trọng người dân, để quý trọng những công dân kiên cường, yêu nước thương dân như cô Minh Hằng. Ở một nước văn minh, cô Minh Hằng có quyền kiện lại viên chủ tịch Thảo do đã ký một quyết định sai lầm, đòi bồi thường danh dự và thiệt hại về thân thể và cuộc sống tự do của công dân. Khi cô Minh Hằng xuống đường, bị giữ lại, cô là công dân Vũng Tàu, đang ở Sài Gòn, ông Thảo có cái quyền gì mà ra quyết định đưa cô vào trại phục hồi nhân phẩm của Hà Nội? Chẳng qua là ông được lệnh trả thù một công dân kiên cường chống bành trướng, theo nghiêm lệnh của quan thầy ở tận Bắc Kinh, là phải chấm dứt các cuộc tụ họp đông người chống bành trướng, và nhiều ủy viên Bộ Chính trị đã cúi đầu cam kết thực hiện.

Chính các vị trên đây cũng rất cần được cải tạo để phục hồi nhân phẩm.

Và tấm gương Minh Hằng - Nhân phẩm chính là bài học sống động cho những người như thế đứng thẳng dậy, để học làm người Việt Nam lương thiện, tử tế, biết làm việc tốt, việc thiện, tóm lại là học để biết làm người chân chính.

Cô Minh Hằng hãy tự hào là cô giáo quý hiếm cho những người như thế.

Bùi Tín (VOAs Blog)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thế giới vừa điên đảo vì Trump 2.0 lại phải lo đối phó với Trung Quốc 2.0. Trung Quốc 1.0 là công xưởng quốc tế dựa vào giá nhân công rẻ và giá trị gia tăng thấp để sản xuất các hàng hóa tiêu dùng trong dạng Bộ Ba Cũ: (1) quần áo, đồ chơi trẻ em…; (2) vật dụng trong nhà như bàn ghế, tivi, tủ lạnh…(3) đồ điện tử gồm điện thoại cầm tay, máy điện toán,…) Trung Quốc 1.0 kéo dài 25 năm bắt đầu từ lúc Đổi Mới thập niên 1990 cho đến giữa thập niên 2010...
Giữa lúc các cơ quan báo chí, các tập đoàn truyền thông lớn khác chọn “sự trung lập” và cố gắng “nương tay” với các chính trị gia và chính quyền, thì Stephen Colbert chọn sự trung thực, kiên định, xem tuyên ngôn “trung lập” theo lý thuyết báo chí là vở kịch hài không hợp thời cuộc. Ông châm biếm, chỉ trích không thương tiếc những quyết định vi hiến, những phát ngôn dối trá của chủ nhân Tòa Bạch Ốc.
Những người đấu tranh cho quyền hợp pháp của di dân có trong Tu chính án thứ Tư và thứ Năm của Hiến Pháp, vui mừng gọi phán quyết của chánh án liên bang hôm thứ Sáu 11/7 là “chiến thắng.” Chánh án Maame E. Frimpong ra phán quyết các cảnh sát di trú ở Nam California phải tạm dừng việc bắt giữ, tra hỏi di dân chỉ dựa vào chủng tộc hoặc ngôn ngữ Tây Ban Nha. Nhưng Jaime Alanís Garcia, 57 tuổi, người làm việc ở nông trại Glass House Farms, quận Ventura 10 năm, đã không có cơ hội vui với chiến thắng tạm thời này. Với ông, và gia đình ông, tất cả đã quá muộn. ICE đã thực hiện cuộc đột kích quy mô lớn ở nông trại Glass House Farms gần Camarillo, quận Ventura hôm thứ Năm 10/7. Đoạn video ghi lại cảnh những chiếc xe bọc thép có chữ Police rượt đuổi theo nhóm nông dân tháo chạy hoảng loạn. Càng chạy, xe càng lao tới, bất kể có người đang cố bám vào đầu xe để chặn bánh xe lăn. Súng hơi, đạn cay mù mịt trên cánh đồng từng rất yên ả với những cây cà chua, dưa leo, và cây cannabis có giấy phép.
Tổng thống Mỹ Donald Trump đang đe dọa áp đặt mức thuế cao hơn nữa đối với hàng hóa nhập khẩu từ Liên minh châu Âu (EU), đặc biệt là dược phẩm. Thông qua các vòng đàm phán mới, EU hiện đang nỗ lực tìm cách ngăn chặn nguy cơ này. Tuy nhiên, triển vọng đạt được thỏa thuận vẫn rất mong manh, trong khi mức thiệt hại kinh tế dự kiến đối với EU có thể lên đến khoảng 750 tỷ đô la, một con số khổng lồ.
Rạng sáng thứ Bảy, tại Rafah, một em bé 12 tuổi – chưa xác định tên – bị bắn chết ngay tại chỗ hôm 12 tháng 7, khi em đang cố len lỏi tiến lên rào sắt để nhận phần lương thực cho gia đình. Cùng hôm đó, hơn ba mươi người khác gục xuống giữa bụi cát và khói đạn, trong lúc chen chúc tại điểm phát thực phẩm của một tổ chức mang tên Gaza Humanitarian Foundation (GHF).Trước đó, tại trại Nuseirat, sáu trẻ em – có em chỉ độ sáu tuổi – trúng pháo kích thiệt mạng khi đang hứng nước vào ca. Trong tay các em không có đá, không có súng… chỉ có chiếc bình nhựa, vài mẩu bánh mì chưa kịp đem về nhà. Giữa cảnh Gaza bị phong toả hoàn toàn, dân chúng đói khát, bệnh tật, kiệt sức… thì chính phủ Hoa Kỳ chọn rót ba mươi triệu Mỹ kim cho GHF – một tổ chức tư nhân, lập ra vội vã, không kinh nghiệm, không kế hoạch, không kiểm toán, không ai giám sát.
Có một câu hỏi đã ám ảnh tôi suốt gần mười năm: Làm sao mà một nửa nước Mỹ nhìn Donald Trump mà không thấy ông ta đáng ghê tởm về mặt đạo đức? Một người luôn nói dối, gian lận, phản bội, tàn nhẫn và tham nhũng một cách công khai như vậy mà hơn 70 triệu người vẫn chấp nhận ông ta, thậm chí còn ngưỡng mộ. Việc gì đã khiến cả một xã hội trở nên chai lì về mặt đạo đức như vậy? Để tôi kể cho bạn nghe một câu chuyện. Câu chuyện này, phần lớn dựa trên tư tưởng của nhà triết gia đạo đức Alasdair MacIntyre, một người mới qua đời vào tháng Năm vừa rồi, thọ 94 tuổi. Ông là một trong những nhà trí thức lớn hiếm hoi dám đào tận gốc sự suy đồi đạo lý của thế giới Tây phương, và của nước Mỹ hiện nay.
Donald Trump không giống như các vị tổng thống tiền nhiệm. Ông từng úp mở chuyện tái tranh cử nhiệm kỳ thứ ba, khiến không ít đối thủ phải giật mình. Nhưng trước mắt, Trump đang phải đối mặt với một quy luật lịch sử đã từng làm khó các vị Tổng thống khác: lời nguyền nhiệm kỳ hai. Từ trước đến nay, có đến 21 Tổng thống Mỹ bước vào nhiệm kỳ hai, nhưng không một ai đạt được thành tựu tương đương như giai đoạn đầu tiên. Thành tích nhiệm kỳ hai thường tụt dốc – từ thiếu sức sống, mờ nhạt cho đến những giai đoạn đầy biến động hoặc thậm chí thảm khốc. Người dân không còn hài lòng, tổng thống bắt đầu mệt mỏi, và không còn hướng đi rõ ràng cho tương lai.
Trong bài viết “Thế thời không phải thế” đăng trên Việt Báo ngày 4 tháng 4 về sau 100 ngày hành xử của tổng thống Trump (*), tôi có dự đoán rằng bên Dân Chủ sẽ giữ thế im lặng nhiều hơn lên tiếng ồn ào chống những việc làm của ông Trump và đảng Cộng Hòa vì muốn ông Trump tự sa lầy dẫn đến hậu quả đảng Cộng Hòa sẽ bị mất ghế, mất chủ quyền đa số trong lưỡng viện quốc hội quốc gia. Cho đến nay gần sáu tháng tổng thống, ông Trump vẫn tiếp tục gây hấn với thế giới và một số lớn thành phần dân chúng Mỹ và đảng đối lập vẫn giữ sự im lặng, thỉnh thoảng vài người lên tiếng một cách yếu ớt, kiểu Tôn Tẩn đối phó với Bàng Quyên.
Ngày 12/6/2025, từ văn phòng làm việc tại gia của mình ở Washington DC, ký giả, xướng ngôn viên kỳ cựu gần 28 năm của ABC News, Terry Moran loan báo đơn giản: “Có lẽ các bạn đã biết, tôi không thuộc về nơi đó nữa. Tôi sẽ ở đây, tại nền tảng Substack này. Có rất nhiều việc mà tất cả chúng ta cần phải làm trong thời gian đất nước quá nhiều vết nứt. Tôi sẽ tiếp tục tường thuật, phỏng vấn, để gửi đến các bạn sự thật, với tư cách là một nhà báo độc lập. Tôi là một ký giả độc lập.” Từ hôm đó, Terry Moran chính thức bước ra khỏi “luật chơi” của truyền thông dòng chính. Và cũng ngay ngày hôm đó, Terry Moran là danh khoản xếp thứ hạng đầu tiên (#1) về số người theo dõi (follower), số “subscriber” trả phí theo tháng và năm.
Ngày 2/7/2025 Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump thông báo ngắn gọn trên mạng xã hội Truth rằng Việt-Mỹ đã thỏa thuận để Hoa Kỳ áp thuế 20% lên hàng hóa nhập khẩu từ Việt Nam và 40% trên hàng hóa trung chuyển qua Việt Nam; ngược lại Việt Nam đánh thuế 0% vào hàng hóa mua của Mỹ...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.