Hôm nay,  

Mách Lẻo…

20/06/201200:00:00(Xem: 18230)
Theo tự điển Việt Nam, “Mách là nói cho người khác biết điều gì; Lẻo là nhanh mồm miệng nhưng không thật. Mách lẻo là bàn tán chuyện riêng tư của người khác với người nọ người kia, gây nghi kị mất đoàn kết”.

Ở quê hưong mình ngày nay có nhóm chữ “Buôn Dưa Lê” cũng để chỉ hành động này.

Đọc lại Luân Lý Giáo Khoa Thư, thấy có bài viết:

“Anh Nhị nghỉ học một ngày. Hôm sau đến trường nói dối thầy rằng: “Hôm qua con sốt, không đi học được”.

Nghiêm ngồi ở cuối lớp, muốn làm cho Nhị phải phạt, đứng dậy mách:” Thưa thầy, anh Nhị nói dối đấy ạ, hôm qua con trông thấy anh ấy đi câu với một người ở bờ sông.”

Thầy giáo ngoảnh lại mắng Nghiêm:

“Tao có hỏi mày đâu, mà mày nói? Thằng Nhị nói dối, có tội đã đành, nhưng mày mách lẻo như thế thì mày là đứa vô hạnh”.

Cả lớp nhìn Nghiêm ra dáng khinh bỉ lắm. Nghiêm thẹn đỏ mặt, cúi gầm đầu xuống”.

Tác giả kết luận: “Đứa trẻ hay mách lẻo làm cho anh em bạn phải phạt là đứa trẻ bụng dạ hèn mạt, làm điều đáng khinh bỉ. Ta không nên mách lẻo”.

Cách ngôn Tây Ban Nha nhắn nhủ “ Ai mách lẻo với bạn thì họ cũng mách lẻo về bạn.”

Học từ Thánh Ca 101:5: “Nói sai sự thực có chủ ý làm hại thanh danh người khác là kẻ mách lẻo- Thượng Đế rất buồn lòng đối với kẻ nói xấu sau lưng người khác”.-

Ngũ Giới là cơ bản đạo đức của Phật tử với điều Bốn: Không Nói Dối, nói trái với sự thật để hại người, mưu cầu lợi cho mình. Nói như thế là mất lòng nhân, không xứng đáng là một Phật tử.

Ấy vậy mà tại sao người ta hay buôn dưa lê, đưa chuyện nhỉ?.

Các nhà tâm lý, xã hội học đã tìm hiểu về tật này, để coi tại sao hay lan truyền, tại sao có người thích nghe. Phải chăng đó là một thứ dầu bôi trơn các thành phần trong xã hội khi giao tiếp; hoặc vì thế nhân bận bịu ít gặp nhau thì cũng tò mò muốn biết xem người kia ra sao, có gì mới lạ không.

Theo Mark Twain: “Cần hai người để làm tổn thương trái tim của ta: người lén lút nói xấu ta và người thuật lại hành động đó với ta”.

Nếu ai đó hỏi có biết X nói gì về mình, hãy can đảm trả lời: không biết và cũng không muốn nghe kể lại.

Làm được như vậy thì đời ta thanh thản mà cũng cho kẻ đó hay ta không muốn nghe chuyện thị phi tào lao.

Cây ngay không sợ chết đứng.

Và xin dành quyền phán xét cho Thượng Đế.

Bác sĩ Nguyễn Ý Đức

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
TÓM LƯỢC - Nguyễn Du gọi cuộc đời từ 20 đến 30 tuổi của mình là «10 năm gió bụi» (1786-1796), gia phả và sách vỡ giáo khoa trăm năm qua lại viết 10 năm đó ông sống tại quê vợ. Thế thì những địa danh Nguyễn Du viết trong thơ chữ Hán Thanh Hiên Thi Tập : Liễu cao lâm, Trung Châu, Giang Hán, Giang Nam, Giang Bắc, Nam Đài, Long Thủy.. nằm ở đâu?
Bà Bát Nạn (có sách ghi Bát Nàn), còn gọi là Thục Nương, quê huyện Lập Thạch, Vĩnh Phúc. Thân phụ là Võ Công Chất, một hào trưởng thương dân. Bát Nạn có tiếng là người tài sắc, nên hào mục họ Trần tìm người mai mối, nhưng bà từ chối. Sau đấy bà thành hôn với Phạm Danh Hương là người nho nhã, ghét ác tế bần.
Ở thành phố duyên hải White Rock, thuộc tỉnh bang British Columbia của Canada, bạn bè của tôi đã bầu tôi làm “Hội Trưởng Hội Sợ Vợ”. Đã trên ba mươi ba năm, chưa một ai đứng ra thay thế. Nghĩ cũng thật lạ. Tôi xin “nhỉ” cho bạn một chút xíu kinh nghiệm và bí quyết mà tôi đã học được từ khi khăn gói về làm chồng bên người đàn bà “chân yếu tay mềm” này:
Tưởng Năng Tiến Cơn sốt rét triền miên Tóc mọc rồi lại rụng Mùa xuân thành báo động Đoá hoa nhầu trên tay
Nhớ một lần, người viết bài có đọc qua một truyện ngắn của nhà văn Nguyễn Văn Sâm mà đến nay chưa sưu tầm lại được, nên không còn nhớ nguyên văn đầy đủ nhan đề, hình như là “Theo Dấu Huyền Trân Công Chúa”. Huyền Trân theo trong truyện này là những Huyền Trân con nhà thường dân nghèo khổ ở Sài Gòn thời xa xưa,
Người đẹp Bình Dương nói đây có tên là Trần Thị Hài. Cô không phải là hoa khôi, hoàn toàn không phải là Miss của tỉnh năm 2012.
Anh Lê Thái Phúc của hội hải quân miền Bắc Cali vừa cho biết anh em sẽ họp mặt ghi dấu, và tưởng niệm trận Hoàng Sa vào đầu năm 2013. Tổ chức tại Yerba Buena high school số 1855 Lucretia Ave. San Jose, CA 95122 vào lúc 10 giờ 30 ngày chủ nhật 20 tháng 01 năm 2013. Như vậy là, từ tháng 1-74 đến nay thấm thoát đã 39 năm.
“The only good communist is a DEAD communist.” (Cold War Quote)
Trưa thứ bảy, cuối tuần tháng 1-2008, hội hải quân Bạch Đằng đến họp tại Viện Bảo Tàng để thảo luận về việc thiết lập một sa bàn Hoàng Sa. Các bạn trao tặng bộ quân phục thủy thủ cùng rất nhiều hình ảnh và tác phẩm liên quan đến trận hải chiến 34 nằm về trước.
Suốt năm, cậu bé đã nài nỉ xin mẹ một chiếc điện thoại di động.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.