Hôm nay,  

Trăng Đỏ Trung Quốc

05/07/201200:00:00(Xem: 12468)
Trên tạp chí Foreign Policy số July/August-2012, có đăng bài viết của John Hickman với tựa đề thật thi vị: Red Moon Rising-Trăng Đỏ Đang Lên. Có điều lý thú là tác giả Hickman nhập đề bài viết bằng hai câu Đường Thi của nhà thơ cung đình Lý Bạch mà cụ Ngô Tất Tố đã diễn dịch ra Việt ngữ: 

“Ngước đầu nhìn trăng sáng-Cúi đầu tư cố hương”

Và tác giả John Hickman nghĩ rằng con cháu hậu duệ Hán tộc của Lý Bạch ngày nay khi ngước đầu nhìn trăng sáng họ có những ước vọng xa vời hơn ông ta.

Nhưng thật ra đó là nỗi băn khoăn của John Hickman khi ông theo dõi phi thuyền Thần Châu 9 có người lái của TQ được phóng thành công vào quỹ đạo của trái đất hôm 16/6/2012. Bệ phóng của ThầnChâu 9 được đặt và thiết kế tại sa mạc Gobi, trung tâm không gian Tửu Tuyền, thuôc tỉnh Cam túc, phía tây TQ. Thần Châu 9 mang theo 3 phi hành hành gia. Trong đó có 1 nữ, bà Lưu Dương. Bà Lưu Dương được biết bà là vợ của ông Lưu Dương, một trong 2 nam phi hành gia đang bay cùng bà. Tin giờ chót cho hay ngay 6 giờ sáng giờ quốc tế hôm đó Thần Châu 9 cập thành công trạm không gian thử nghiệm, tất cả 3 phi hành gia bước sang vào phòng thí nghiệm không gian Thiên Cung1. Thiên Cung1 là phòng thí nghiệm trong không gian đầu tiên của TQ, đang vận hành trên quỹ đạo của trái đất và cách mặt đất 300km. Mục đích của ThầnChâu9 là để thực hiện thử nghiệm khoa học ngoài tầng không gian. Như vậy là TQ đã thành công trong phi vụ cập trạm không gian lần đầu tiên. Cả 3 phi hành gia tiếp tục ở lại Thiên Cung1 trong hai tuần lễ để hoàn tất những thử nghiệm trước khi bay về trái đất.

Lần chót TQ đã phóng một thuyền có một ngưới lái vào tháng 9-2009. Hôm nay, như vậy, TQ là quốc gia thứ ba trên thế giới có trạm không gian thường trực bay trên quỹ đạo của trái đất.

Theo tác giả John Hickman: TQ đã thật sự rút ngắn khoảng cách giữa Mỹ và TQ về khoa học không gian và đang thật sự thách đố Mỹ trong chinh phục mặt trăng, tạo ra cuộc chạy đua gay go hơn cả cuộc Chạy Đua Vũ Trang trong thời kỳ Chiến Tranh Lạnh trong thế kỷ vừa qua.

Tổng thống Obama khi bước vào Nhà Trắng đã khẳng định rằng: Ở thế kỷ XXI, sự va chạm giữa HoaKỳ và TQ chủ yếu không phải khối lượng dầu hỏa và khí đốt khổng lồ ở Biển Nam Trung Hoa (Biển Đông của VN) hay là việc phong tỏa Hải trình ở Eo biển Đài Loan. Mục tiêu tranh chấp thật sự giữa Mỹ và TQ đang ở cách chúng ta 200,000 miles, Mặt Trăng. Tiến trình chinh phục Mặt trăng hiện đại hoàn toàn đổi khác so với nhiều năm về trước. Thám hiểm bằng Radar theo quan niệm của các nhà quân sự Mỹ trong suốt hơn 40 năm qua không còn thiết thực nữa. Tổng thống Barack Obama có nhận định rất xác thực, nhưng cuối cùng vì suy thoái kinh tế, cắt giảm chi tiêu của chính phủ và ngân sach Quốc Phòng, Không Gian, Tổng thống Obama buộc phải ra lệnh ngưng tất cả mọi chuyến bay phi thuyền có người lái đến mặt trăng như một phần giảm bớt thu hẹp chương trình không gian Mỹ-NASA. Newt Gingrich, ứng cử viên tổng thống Mỹ năm 2012, đã nhấn mạnh và đòi hỏi tài khoản cần thiết để xây dựng một căn cứ vĩnh viễn trên mặt trăng. Ông liền bị các đồng viện Cộng Hòa cười vào mũi cũng chỉ cùng chung một lý do, suy thoái kinh tế. Trong khi đó TQ chú trọng phát triển trong qui mô lớn, chinh phục mặt trăng. Năm 2011 Bắc Kinh đã lên kế hoạch sẽ đặt người của họ trên mặt trăng muộn nhất vào năm 2020. Sau đó TQ có quyền khẳng định một phần diện tích của mặt trăng thuộc chủ quyền lãnh thổ của Trung quốc. Dĩ nhiên TQ sẽ bảo vệ chủ quyền của mình trên mặt trăng như bảo vệ lợi ich cốt lõi của quốc gia.

Trong thời kỳ Chiến Tranh Lạnh của thế kỷ trước, sau khi Liên Xô phóng thành công Sputnik lên mặt trăng năm 1957, thì cả thể giới hoảng hốt nghĩ ngay đến biện pháp ngăn ngừa một quốc gia nào đó, (có thể là Liên Xô) khẳng định chủ quyền lãnh thổ của họ trên mặt trăng. Do đó Thỏa Ước về Ngoại Tầng Không Gian OUTER SPACE TREATY ra đời, được cả thế giới ký kết vào năm 1967. Hình như đến nay Hoa Thạnh Đốn không quan tâm gì mấy đến hiệu năng của một mảnh giấy như Bảng Thỏa Ước Ngoại Tầng Không Gian-Outer Space-Treaty để ngăn ngừa TQ khẳng định chủ quyền lãnh thổ của họ trên mặt trăng. Mỗi khi TQ xác lâp chủ quyền lãnh thổ trên mặt trăng lúc ấy chiến lược an ninh toàn cầu sẽ hoàn toàn bị đảo lộn: Một nguồn sức mạnh quân sự từ ngoại tầng không gian, như từ mặt trăng của TQ tấn công địa cầu sẽ là những đe dọa thường xuyên và hãi hùng cho nhân loại.

Biểu hiện rõ ràng nhất cho tham vọng này của TQ, năm 2011 TQ đã phóng vào quỹ đạo của trái đất 19 hỏa tiển, trong lúc Hoa Kỳ chỉ phóng 18 hoả tiển. Năm 2011 là năm đầu tiên mà TQ phóng hỏa tiển vào quỹ đạo trái đất nhiều hơn Hoa Kỳ.

Muốn xác lập chủ quyền lãnh thổ của mình trên mặt trăng, TQ chỉ cần xây dựng căn cứ vĩnh viễn với một số cư dân luân phiên thường trực trên mặt trăng là đủ thỏa mãn yêu cầu và tiêu chí đòi hỏi của cộng đồng quốc tế. Vào thế kỷ XIX và đầu thế kỷ XX HoaKỳ và Vương Quốc Anh đã từng khẳng định chủ quyền trên một số hoang đảo nhỏ trên Thái Bình Dương không có dân cư sinh sống chỉ cần thực hiện một buổi lễ cấm cờ quốc gia trên những đảo này là đủ. Tuy nhiên cả Hoa Kỳ và Vương Quốc Anh, để cho việc khẳng định chủ quyền lãnh thồ có sức thuyết phục hơn, hợp lý và hợp luật hơn, đôi lúc họ cũng mang một ít dân cư đến sinh sống thường trực trên những đảo này.

Có nhiều nguyên nhân thúc đẩy TQ thực hiện ý đồ chiếm lĩnh mặt trăng. Mặt trăng có một diện tích 14.6 triệu dậm vuông, có một trữ lượng lớn lao về Helium3, một nguồn năng lương với hiệu năng cao. Chúng ta thử theo dõi những dữ kiện về Helium-3 He-3 cung cấp từ những dự án thăm dò mặt trăng của TQ để biết thêm ý đồ của nước này trong chiến lược chiếm hữu mặt trăng: Theo bài báo xuất bản ngày 14/1/2010 trên Tân Hoa Xã, ông Ouyang Ziyuan, nhà khoa học chỉ huy tầu thăm dò mặt trăng của TQ, cho biết: Dự án thăm dò mặt trăng của nước này đã khám phá có khoảng một triệu tấn khí Helium3 He-3 trên bề mặt của mặt trăng. Trong khi đó lượng khí He-3 của Địa cầu được phỏng đoán nhiều nhất là 10 tấn. Sở dĩ thế, theo nghiên cứu của các cuộc thăm dò mặt trăng của TQ: Bề mặt của mặt trăng luôn luôn tiếp xúc với phóng xạ mặt trời nên các trận gió mặt trời mang các hạt He-3 tới mặt trăng và tích tụ trên bề mặt của mặt trăng. Hiệu năng của He-3 gắp 10 lần năng lượng của tất cả than đá dầu khí, khí đốt của trái đất. He-3 là năng lượng sạch, phi phóng xạ, không gây ô nhiễm. Theo ông Ouyang, để đáp ứng nhu cầu năng lượng, TQ chỉ cần 8 tấn khí He-3 cho mọi phát triển kỹ nghệ trong 1 năm, tương đương với 220 triệu tấn dầu hay 1 tỷ tấn than đá. Với sự nghiên cứu thâm sâu và xác thực về He-3 trên mặt trăng như vậy của TQ, điều đó nói lên ý đồ của nước này đã từ lâu nung nấu một chiến lược chiếm hữu mặt trăng.

Bên cạnh He-3, năng lượng mặt trời lại cũng là một nguồn lợi lớn lao khác mà nhân loại có thể khai thác từ vị thế của mặt trăng. Ngoài ra, mặt trăng cũng như trái đất, có nhiều quặng mõ kim loại kể cả kim lọai quí hiếm…Chưa kể những gì ngoài tầm hiểu biết của chúng ta về mặt trăng hiện nay…

Tác giả John Hickman bi quan trước sự “không mấy quan tâm của Mỹ” về ý đồ chiếm hữu mặt trăng của TQ. Ông cảnh cáo, nếu chúng ta cứ tiếp tục hờ hửng như thế này thì lúc nào đó con cháu của chúng ta mỗi khi nhìn lên bầu bầu trời đêm họ sẽ phải nhìn ngắm một vầng trăng đỏ. Thật sự ông Hickman đã quá bi quan đó thôi. Ông quên rằng, Mỹ còn trên tay TQ rất nhiều: Phi hành gia Neil Armstrong, 21-7-1969 đã bước ra khỏi nguyệt xa đi bộ nhảy múa và cấm cờ quốc gia Mỹ trên mặt trăng trước sự ngơ ngác và thán phục của hàng tỷ con người. Hàng tỷ người này cũng tự hỏi người Mỹ muốn gì khi họ cấm cờ Mỹ trên mặt trăng như họ đã từng cấm cờ quốc gia họ trên những hoang đảo không có người ở trên Thái Bình Dương? Có lẽ John Hickman là người có thể trả lời câu hỏi này chính xác hơn ai hết./.

Đào Như
July-1-2012
Hudson, Ohio, USA

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Có nhiều chỉ dấu Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ đã “lọt vào mắt xanh” Trung Quốc để giữ chức Tổng Bí thư đảng CSVN thay ông Nguyễn Phú Trọng nghỉ hưu. Những tín hiệu khích lệ đã vây quanh ông Huệ, 66 tuổi, sau khi ông hoàn tất chuyến thăm Trung Quốc từ 7 đến 12/04/2024.
“Hủ cộng”, tôi có thể hợm mình tuyên bố, với sự chứng thực của Google, là do tôi khai sinh trong khi mấy lời cảm thán tiếp nối là của Tố Hữu khi nhà thơ này, nhân chuyến thăm viếng Cuba, đã tiện lời mắng Mỹ: “Ô hay, bay vẫn ngu hoài vậy!” Gọi “khai sinh” cho hách chứ, kỳ thực, chỉ đơn thuần là học hỏi, kế thừa: sau “hủ nho”, “hủ tây” thì đến “hủ cộng”. “Hủ nho”, theo Việt Nam Tự Điển của Hội Khai Trí Tiến Đức, là “nhà nho gàn nát”, chỉ giới Nho học cố chấp, từng bị những thành phần duy tân, đặc biệt là nhóm Tự Lực Văn Đoàn, nhạo báng sâu cay vào thập niên 1930. Nếu “hủ nho” phổ biến cả thế kỷ nay rồi thì “hủ tây”, có lẽ, chỉ được mỗi mình cụ Hồ Tá Bang sử dụng trong vòng thân hữu, gia đình. Hồ Tá Bang là một trong những nhà Duy Tân nổi bật vào đầu thế kỷ 20, chủ trương cải cách theo Tây phương nhưng, có lẽ, do không ngửi được bọn mê tín Tây phương nên mới có giọng khinh thường: "Chúng nó trước hủ nho giờ lại hủ tây!" [1]
Mới đấy mà đã 20 năm kể từ khi đảng CSVN cho ra đời Nghị quyết 36 về “Công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài” (26/03/2004-26/03/2024). Nhưng đâu là nguyên nhân chưa có “đoàn kết trong-ngoài” để hòa giải, hòa hợp dân tộc?
Cả Hiến Pháp 2013 và Luật Công An Nhân Dân năm 2018 đều quy định công an nhân dân là lực lượng bảo đảm an toàn cho nhân dân và chống tội phạm. Tại sao trên thực tế nhân dân Việt lại sợ hãi công an CSVN hơn sợ cọp?
Càng gần các Hội nghị Trung ương bàn về vấn đề Nhân sự khóa đảng XIV 2026-2031, nội bộ đảng CSVN đã lộ ra vấn đề đảng viên tiếp tay tuyên truyền chống đảng. Ngoài ra còn có hiện tượng đảng viên, kể cả cấp lãnh đạo chủ chốt đã làm ngơ, quay mặt với những chống phá Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh...
Hí viện Crocus City Hall, cách Kremlin 20 km, hôm 22 tháng O3/2024, đang có buổi trình diển nhạc rock, bị tấn công bằng súng và bom làm chết 143 người tham dự và nhiều người bị thương cho thấy hệ thống an ninh của Poutine bất lực. Trước khi khủng bố xảy ra, tình báo Mỹ đã thông báo nhưng Poutine không tin, trái lại, còn cho là Mỹ kiếm chuyện khiêu khích...
Khi Việt Nam nỗ lực thích ứng với môi trường quốc tế ngày càng cạnh tranh hơn, giới lãnh đạo đất nước đã tự hào về “chính sách ngoại cây giao tre” đa chiều của mình. Được Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), thúc đẩy từ giữa thập niên 2010, ý tưởng là bằng cách cân bằng mối quan hệ của Việt Nam với các cường quốc – không đứng về bên nào, tự chủ và thể hiện sự linh hoạt – nó có thể duy trì sự trung gian và lợi ích của mình, đồng thời tận dụng các cơ hội kinh tế do tình trạng cạnh tranh của các đại cường tạo ra
Cộng sản Việt Nam khoe có tự do tôn giáo ở Việt Nam, nhưng Hoa Kỳ và Thế giới nói “rất hạn chế”, tùy nơi và từng trường hợp. Tình trạng này đã giữ nguyên như thế trong những báo cáo trước đây của cả đôi bên. Nhưng tại sao Hoa Kỳ vẫn liệt Việt Nam vào danh sách phải “theo dõi đặc biệt”...
Đến giữa tháng 3 năm nay, hầu hết chúng ta đều thấy rõ, Donald Trump sẽ là ứng cử viên tổng thống của đảng Cộng Hòa và Joe Biden là ứng cử viên tổng thống của Democrat. Ngoại trừ vấn đề đột ngột về sức khỏe hoặc tử vong, có lẽ sẽ không có thay đổi ngôi vị của hai ứng cử viên này. Hai lão ông suýt soát tuổi đời, cả hai bộ não đang đà thối hóa, cả hai khả năng quyết định đều đáng nghi ngờ. Hoa Kỳ nổi tiếng là đất nước của những người trẻ, đang phải chọn lựa một trong hai lão ông làm người lãnh đạo, chẳng phải là điều thiếu phù hợp hay sao? Trong lẽ bình thường để bù đắp sức nặng của tuổi tác, con đường đua tranh vào Tòa Bạch Ốc, cần phải có hai vị ứng cử viên phó tổng thống trẻ tuổi, được đa số ủng hộ, vì cơ hội khá lớn phải thay thế tổng thống trong nhiệm kỳ có thể xảy ra. Hơn nữa, sẽ là ứng cử viên tổng thống sau khi lão ông hết thời hạn bốn năm. Vị trí và vai trò của nhân vật phó này sẽ vô cùng quan trọng trong lần tranh cử 2024.
Không phải “học” mà là bắt, là tóm đầu, là tống cổ vào nhà giam: khi cân bằng quyền lực ở Hà Nội xáo trộn với tiền chấn rung chuyển tận Amsterdam thì cái khẩu hiệu quen thuộc của Vladimir Lenin ngày nào cũng phải được cập nhật. Không còn “Học, học nữa, học mãi” mà, táo tợn hơn, hệ thống quyền lực đang giỡn mặt Lenin: “Bắt, bắt nữa, bắt mãi”.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.