Hôm nay,  

Ai Lo Sợ?!

03/08/201200:00:00(Xem: 18849)
Năm 34 (SCN), Tô Định được vua Hán cử qua Giao Chỉ, thay Thái thú Tích Duyên. Tô Định cai trị nhân dân hà khắc và bóc lột. Nên thời ấy nhân nhân rất lo sợ chính quyền. Tô Định thấy vậy càng đàn áp, càng giết hại nhân dân trắng trợn hơn.

Năm Kỷ hợi (39-SCN), Bát Nạn là người tài sắc, nên hào mục họ Trần tìm người mai mối, nhưng bà lại thành hôn với Phạm Danh Hương là người nho nhã, ghét ác tế bần. Hào mục họ Trần hầm rập với Thái thú Tô Định, đem quân đến giết gia đình Bát Nạn. Bà vung đao phá được trùng vây, nhưng chồng của bà bị chúng bắt giết. Cũng năm này, ông Hùng Sát là vị thủ lãnh châu Đại Man, vì bất đồng chính kiến, thái thú Tô Định đem quân giết chết; Xuân Nương là con gái của ông trốn thoát.

Và những trường hợp khác, bà Lê Chân quê huyện Đông Triều, phủ Kinh Môn (nay Quảng Ninh). Bà nổi tiếng xinh đẹp, giỏi võ nghệ; Thái thú Tô Định nghe danh, muốn lấy làm thiếp. Bị bà từ chối, nên Tô Định hãm hại cha bà. Thân phụ ông Cao Doãn làm huyện lệnh, tính tình khẳng khái, trung hậu, thương dân, nên thái thú nhà Hán không ưa, tìm cách giết chết...! Nhân dân càng nhẫn nhục, giặc càng kiêu căng và giết hại dân chúng càng dã man.

Thấy vậy, ông Đặng Thi Sách (phu quân của bà Trưng Trắc), là con Lạc tướng ở huyện Chu Diên, viết thư cảnh cáo Tô Định: “Mảnh đất phương Nam hàng vạn bá tánh, dưới sự cai trị của triều đình, nhà ngươi đi tuyên hóa phải lấy dân làm trọng. Chính sách của ngươi hành tội kẻ có ý tốt vì nói thẳng, nghe theo ý kiến kẻ luồn cúi, để bọn tì thiếp ngang ngược, bọn nịnh nọt lộng quyền. Ngươi nói thương dân luôn miệng, nhưng đày đọa dân cơ cực, rỉa rói của dân làm giàu, bòn rút sức dân làm thích. Cậy mình mạnh như gươm Thái a sắc bén, không nghĩ đến lúc nguy ngập như sương mai sẽ tan khi có nắng. Nếu không biết dung khoan, hung hiểm sẽ đến”. Tô Định không nghe lời nói thẳng, sai người bất ngờ bắt Thi Sách giết chết vào năm 39 (SCN).

Tức nước vỡ bờ, bà Bát Nạn, bà Xuân Nương, bà Lê Chân, ông Cao Doãn... và nhân dân khắp nơi đồng loạt khởi nghĩa, sau đấy cùng qui tụ dưới cờ nghĩa dũng của Bà Trưng cùng báo thù nhà, nợ nước; tạo được những chiến thắng lẫy lừng. Sử Hậu Hán Thư của Tàu, Phạm Việp viết: “Ở quận Giao Chỉ có người đàn bà tên Trưng Trắc, cùng em gái là Trưng Nhị, khởi binh đánh lấy quận Cửu Chân, Nhật Nam, Hợp Phố, dân chúng đều hưởng ứng, chiếm trên 60 thành vùng Lũng Ngoại. (Nguyên văn: Hựu Giao Chỉ tử nữ Trưng Trắc, cập nữ muội Trưng Nhị, phản công đầu kỳ quận Cửu Chân, Nhật Nam, Hợp Phố, man di giai ứng chi, khẩu lược Lũng Ngoại lục thập dư thành).

Khi nhân dân đồng lòng chống lại quân (chính quyền) tàn bạo, thì sự lo sợ đảo ngược lại, là chính quyền lo sợ dân, chứ dân không còn lo sợ chính quyền nữa. Tô Định vì lo sợ, chạy trốn về Tàu vào năm Canh tý (năm 40-SCN).

Luận cổ suy kim, ngày nay chính quyền tại Việt Nam, có lẽ không cai trị giống như Tô Định, vì chính quyền Việt Cộng (VC: Việt Nam Cộng sản) thì khôn khéo hơn, biết “hèn với giặc, ác với dân” mà người Việt ai cũng biết?!. Sau đây xin dẫn chứng một vài việc đau lòng do VC đã gây ra:

Trung tá công an Việt cộng tại Hà Nội là Nguyễn Văn Ninh đánh chết ông Trịnh Xuân Tùng, chỉ vì không đội mũ bảo hiểm. Ông Trần Văn Dữ bị thượng sĩ công an tên là Nhãn ở thị trấn Ngã Năm, Sóc Trăng đánh chết, chỉ vì uống rượu say. Thiếu úy công an Nguyễn Thế Nghiệp là công an huyện Tân Yên, tỉnh Bắc Giang, đã hại chết anh Nguyễn Văn Khương, chỉ vì không đội mũ bảo hiểm và mới đây, ngày 30-7-2012, bà Đặng Thị Kim Liêng (thân mẫu nhà văn bất đồng chính kiến Tạ Phong Tần) đã tự thiêu (có thể bà bị công an giết chết, rồi nguỵ tạo là tự thiêu, để khỏi bị kiện tụng) phía sau khu hành chính thành phố Bạc Liêu để phản đối chính quyền VC bức bách phi lý đối với gia đình của bà...

Song song việc giết hại lương dân, chính quyền VC còn đàn áp dân oan và những nhà đấu tranh dân chủ hay tạo ra những kỳ công thật lớn lao cho Đại Hán: Cho Tàu cộng khai thác Bô xít Tây nguyên là tạo điều kiện cho chúng, chiếm vị trí chiến lược quân sự của VN. Hiến dâng ải Nam Quan, thác Bản Giốc là cắt da thịt của non nước ta, cho quân xâm lược. Và Phố Tàu đã mọc lên nhiều nơi ở Việt Nam: ở thị xã Dĩ An, tỉnh Bình Dương, ở huyện Kỳ Anh, tỉnh Hà Tĩnh...

Về biển Đông với Công Hàm cống nạp biển đảo, do Thủ tướng Bắc Việt là Phạm Văn Đồng ký năm 1958, với sự đồng loã của ông Hồ Chí Minh! Là sự sai lầm “giao trứng cho ác”, nên Tàu cộng đã dựa vào đấy lấn chiếm biển đảo của chúng ta. Nhưng cả VC Phạm Văn Đồng và Tàu cộng Chu Ân Lai thời ấy và Tàu cộng ngày nay đều lầm, lầm rất lớn! Vì vào thời gian ấy (năm 1958), vùng biển đảo Hoàng Sa, Trường Sa thuộc về VNCH. Nên Tàu cộng dựa vào Công hàm của Phạm Văn Đồng, thì thiếu yếu tố pháp lý.

Riêng người viết thấy rất lo ngại cho chính quyền VC, vì sao?. Vì lò xo càng đè nén, thì sức bật càng mạnh, nên đồng bào VN càng bị đàn áp, càng quật khởi đấu tranh quyết liệt. Do đâu? Do VC đã tạo ra quá nhiều lỗi lầm với nhân dân và đất nước VN. VC luôn luôn đàn áp các cuộc biểu tình yêu nước của đồng bào chống Tàu xâm lược. Vì sao VC làm như vậy?! Vì Tàu cộng là quan thầy che chở cho VC và lỡ ra cuộc biểu tình lan rộng hơn, rầm rộ hơn thì chính quyền VC lấy gì để chống đỡ?! Kể từ hôm nay, chính quyền VC nơm nớp lo sợ dân, chứ dân không còn lo sợ chính quyền VC nữa. Vì sao nói như vậy? Vì công an VC là đại diện chính quyền, mà “ném đá giấu tay” như việc công an đã đồng loã với côn đồ bạo hành với các tôn giáo hoặc các nhà đấu tranh dân chủ.

Tự do và độc lập thật sự sẽ đến với dân tộc VN, khi đấy quí ngài lãnh đạo chính quyền VC sẽ đi đâu?! Trốn chạy theo Tàu như Tô Định ư?! Không, không, ngay bây giờ quí ngài đừng “buôn dân bán nước” nữa, vứt bỏ “16 chữ oan và 4 chết”, hãy trở về với dân tộc; đồng bào mình luôn khoan dung, không có máu lạnh và không nỡ tương tàn như quí ngài đã giam cầm dài đằng đẵng, những người mà quí ngài gán ghép là “nguỵ quân, nguỵ quyền”?! Xin quí ngài suy nghĩ, tên tuổi của quí ngài muốn lưu vào sử sách muôn đời, là kẻ bán nước hay kẻ giữ nước?!

Tàu cộng thấy quí ngài càng yếu hèn, chúng càng hống hách, càng xâm lấn biển đảo của ta, như vô cớ bắt ngư dân VN đánh cá trên lãnh hải của VN. Tàu hải giám của Trung cộng cắt cáp tàu Bình Minh 02 của VN, đang hoạt động sâu trong vùng đặc quyền kinh tế của nước ta. Gần đây, ngày 21-6-2012, Quốc vụ viện Trung cộng lại quyết định thành lập cái gọi là “Thành phố Tam Sa”, với phạm vi quản lý bao gồm 2 quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam.

Ngày 23-6-2012, Tổng công ty Dầu khí Hải Dương của Tàu cộng, ngang nhiên thông báo mời các hãng thầu quốc tế, để thầu 9 lô dầu khí nằm sâu trong thềm lục địa của Việt Nam. Ngày 12-7-2012, Tàu cộng đưa một đội tàu 30 chiếc, gồm một tàu hậu cần 3000 tấn và 29 tàu đánh cá, tiến vào khu vực đảo đá Chữ Thập thuộc quần đảo Trường Sa của Việt Nam.

Hành động ngang ngược của Tàu cộng, có thể làm cho chính quyền VC lo sợ hay khuất phục; nhưng nhân dân VN bất khuất, chống đối quyết liệt hơn. Chúng (Tàu cộng) thiển cận, chỉ nhìn lợi lộc trước mắt, nên chúng đã lộ nguyên hình bản chất bành trướng ngạo ngược, nên chúng sẽ bị thất bại to lớn. Trong nước của chúng đang lủng củng: Tây Tạng (Tibet) đang tranh đấu, Pháp Luân Công và các nhà dân chủ đang chống đối chính quyền Tàu cộng khắp nơi, gần đây ngày 02-7-2012, tại Quốc hội nước Tàu, Thủ tướng Ôn Gia Bảo phải thốt rằng: “Nếu không cải cách chính trị kịp thời, thì những thành tựu đạt được về kinh tế có thể bị biến mất”... Bên ngoài, chúng đã bị các nước trên thế giới (Hoa Kỳ, Ấn Độ, Nhật Bản...) bao vây; do đấy chúng đang gặp nhiều khó khăn.

Do đó, cho phép chúng ta khẳng định rằng: “Tàu cộng không bao giờ dám gây đại chiến trên biển Đông hay trên đất nước VN, nhưng ta phải đề phòng chúng gặm nhấm cương thổ của ta. Và Bộ mặt thật của chúng, bề ngoài thì hung hãn, hống hách; nhưng trong tâm của chúng thì đang bối rối và hồi hộp lo sợ”.

Nguyễn Lộc Yên (August 2-2012)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nghiên cứu mới này là nghiên cứu đầu tiên cho thấy rằng chỉ cần hít thở chậm và sâu vài lần sẽ làm giảm sự kích thích sinh lý đáng kể của trẻ nhỏ. Bằng cách đo lường các tác động trong môi trường tự nhiên như cắm trại ban ngày và tại sân chơi, nghiên cứu đồng thời cũng mang tính đột phá, phản ánh sự tiếp cận gần gũi trải nghiệm với trẻ em hơn là việc chỉ nghiên cứu trong phòng thí nghiệm.
Nạn nhân sắp tới có thể sẽ là bà Huỳnh Thục Vy, điều phối viên của Hội Phụ Nữ Nhân Quyền Việt Nam. Theo bản Kết luận điều tra số 46, ngày 16-10-2018 của công an thị xã Buôn Hồ – tỉnh Đắc Lắc – người phụ nữ bất đồng chính kiến này bị khép tội “xúc phạm quốc kỳ” tại Điều 276 (BLHS năm 1999) với hình phạt “phạt cảnh cáo, cải tạo không giam giữ đến ba năm hoặc phạt tù từ sáu tháng đến ba năm.”
"Văn hóa Việt Nam hiện nay đang bị xơ cứng, mất tính sáng tạo, nhiều năm liên tục vắng bóng tác phẩm văn hóa, văn học, nghệ thuật lớn...". “Môi trường văn hóa nước nhà bị xâm thực, “ô nhiễm” khá nghiêm trọng.” Nhà sử học, nguyên Đại biểu Quốc hội Dương Trung Quốc và Nhạc sỹ Đỗ Hồng Quân đã phát biểu như trên vào dịp Hội nghị Văn hóa toàn quốc lần thứ III được tổ chức tại Hà Nội ngày 24/11/2021, sau 73 năm, kể từ Hội ghị lân thứ hai tại Phú Thọ ngày 20/07/1948.
Khi Max Hofmann hỏi bà sẽ làm gì nếu không còn tại vị, bà Merkel nói: "Bây giờ tôi không biết mình sẽ làm gì sau đó. Tôi nói là, trước hết, tôi sẽ nghỉ ngơi một chút và hãy xem điều gì sẽ xảy ra trong đầu tôi." Bà sẽ đọc và ngủ rất nhiều. Bà Merkel đã nhấn mạnh nhiều lần rằng, bà tin rằng bà có thể từ bỏ quyền lực khá dễ dàng, điều mà bây giờ bà nhắc lại trong một cuộc phỏng vấn với DW, "một trong những người cuối cùng" trên cương vị nừ Thủ tướng Liên bang.
Tác giả Đoàn Hưng Quốc (tên thật Đoàn Văn Tân) hiện hành nghề kỹ sư ở tiểu bang Texas, Hoa Kỳ. Học kinh tế chỉ có 1 lớp Econ 101 hơn 30 năm trước – cho đến nay thì chữ nghĩa của thầy đã trả lại thầy để thầy còn vốn mà dạy sinh viên khác. Tác giả bắt đầu quan tâm đến ngành kinh tế tài chánh vì thua lổ chứng khoáng trong cuộc Đại Suy Trầm 2007-08, lúc đó làm việc liên quan đến toàn cầu hóa trong ngành sản xuất điện thoại cầm tay mà trong đầu cứ nhớ câu nói “follow the money” - phải theo dõi dấu vết của đồng tiền mới rõ tiền nhân hậu hoạn của sự việc.
Nhà báo Bùi Tín nhận xét: “Có rất ít thông tin chính xác về nội dung thật sự của cuộc gặp này được tiết lộ, nhưng ý đồ đen tối của những người lãnh đạo Bắc Kinh đến phó hội đối với tương lai của đất nước ta đã không che mắt được ai. Đến nỗi ngoại trưởng Việt Nam lúc bấy giờ, ông Nguyễn Cơ Thạch, người bị gạt ra ngoài rìa của cuộc họp lịch sử này, đã phải than thở: ‘Thế là một cuộc Bắc thuộc mới rất nguy hiểm đã bắt đầu!”
Năm nay, lễ Tạ Ơn diễn ra vào thứ năm ngày 25/11/ 2021. Mỗi lần đến lễ Tạ Ơn, tôi muốn tạ ơn Thượng Đế đã ban cho tôi cuộc sống no đủ, an lành và cảm ơn tất cả những người thân quen luôn yêu thương và giúp đỡ tôi trong cuộc sống. Mỗi người trong chúng ta nợ nhiều người, ngoài nợ ông bà cha mẹ đã sinh ra, nuôi cho lớn khôn, thương yêu đùm bọc cho đến khi cha mẹ qua đời.
Nói tóm lại, giá dầu xăng tăng gần đây là một cơ hội để chúng ta ôn lại bài học kinh tế căn bản về luật cung cầu. Giá xăng dầu tăng vì cung chưa bắt kịp cầu. Hệ thống vận chuyển hàng hóa trên thế giới sẽ được cải thiện nhiều hơn trong thời gian tới. OPEC đã bắt đầu tăng mức sản xuất dầu. Những công ty dầu ở Mỹ cũng sẽ tăng sản xuất dầu nội địa.
Tiêu cực đẻ ra tham nhũng và tự diễn biến, tự chuyển hóa, nhưng cha mẹ của tiêu cực lại sinh ra từ suy thoái tư tưởng chính trị, đạo đức và lối sống của cán bộ đảng viên. Đó là “lời phán” của 4 đời Tổng bí thư đảng CSVN, gồm Đỗ Mười (1997-2001), Lê Khả Phiêu (tháng 12/1997-2001), Nông Đức Mạnh (2001-2011) và Nguyễn Phú Trọng (từ 2011 đến nay). Nhưng đến năm 2021, sau 27 năm xây dựng và chỉnh đốn (từ khóa đảng VII năm 1994) mà 4 nguy cơ vẫn còn là mối đe dọa sống còn của chế độ và vị trí lãnh đạo của đảng là tại sao ?
Chơi tới bến như Chủ Tịch Ủy Ban Nhân Dân Tỉnh Hà Giang (Nguyễn Trường Tô) mà vẫn hạ cánh an toàn thì chỉ ăn (có mỗi một miếng thịt bò) thôi nào phải là chuyện lớn. Hồi năm 2018, chú Lâm còn làm một vụ dại dột hơn nhiều (khiến cả Âu Châu sửng sốt, sau khi bắt cóc Trịnh Xuân Thanh) mà cũng có sao đâu.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.