Hôm nay,  

Vô Thường

09/08/201200:00:00(Xem: 18938)
Buổi sáng, ra vườn tập Thiền Hành, thấy đóa quỳnh nở tuyệt đẹp. Những cánh hoa trắng mỏng, nhỏ, dễ thương vươn về phía ánh sáng, trông thật quyến rũ, tưởng có thể làm cho những thi sĩ quỳ xuống mà ngâm lên những câu thơ lãng mạn. Với tâm hồn trần tục, thì chỉ muốn hôn lên đóa hoa một nụ, cám ơn em đã nở quá rực rỡ cho lòng anh được những giây phút đột nhiên vút cao. Trần thế hơn nữa thì muốn mang em vào phòng để ngắm cho say sưa, mãn nhãn.

Sáng hôm sau, ra thăm lại hoa, thấy lòng chùng xuống. Em đâu rồi? Sao lại chóng tàn tạ như thế ư? Một nhan sắc quyến rũ, ngọc ngà như em đã trở thành một cụ già rũ rượi? Những cánh hoa dẫy dụa, gục xuống trông đau khổ khôn xiết, cho một giọt nước mắt anh từ từ lăn theo gò má. Vô Thường thật đấy!

Buổi chiều, đang đi làm trong tâm trạng vui vẻ, chợt điện thoại reo. Một giọng nói đẫm lệ đầu giây. Cháu T. chết rồi! Cái gì? Cháu T. vừa chết xong. Cảnh sát đang làm “report” ở nhà. Sét nổ trên đầu cũng không làm choáng váng bằng. Cô cháu gái đang phơi phới xuân thì, nụ cười ngọt ngào, tươi mát, giọng nói thanh tao, sinh viên loại xuất sắc UCI, đã bất ngờ rời cõi tạm! Không thể tin được! Không thể tin được! Ôi! Tạo Hóa đành hanh quá sức! Dáng dấp xinh đẹp, dịu hiền của cháu sẽ không bao giờ, không bao giờ còn hiện diện trên thế gian! Nhìn vào cánh cửa mà cháu thường đi qua, sẽ không bao giờ còn thấy cháu tha thướt bước vào. Nhìn vào cái bàn học mà cháu vẫn ngồi, sẽ không bao giờ còn thấy mái tóc dài của cháu phủ trên đôi vai gầy guộc. Ôi! Vô Thường đau đớn!

Buổi tối, điện thoại lại reo. Bồi hồi nhấc lên. Bạn ơi! Mẹ tôi vừa lìa cõi thế. Sẽ chôn cất vào cuối tuần này. Lìa cõi thế! Lìa cõi thế! Vâng, sống mãi thì cũng phải ra đi. Sinh, bệnh, lão, tử mà! Có gì tồn tại mãi đâu… Vô Thường!

Sáng, nghe cô em họ báo tin. Bố chồng của em vừa mất vì ung thư. Lại choáng váng. Sao ung thư nhiều quá? Bạn của con trai, mới hơn 40 tuổi, cũng ung thư và đang trong tâm trạng chờ đi vào cõi vô thường, vì bác sĩ đã “chê”. Cùng trong một quận, người chồng của cô em họ khác, ung thư đang tái phát….

Nhớ lại hồi còn phục vụ cho cơ quan Hiến Tủy Á Châu, đã bao lần nhận tin những bệnh nhân chờ thay tủy vì không thể chờ được có một loại máu thích hợp, đã ra đi trong tuyệt vọng. Một cháu bé mới 3 tuổi, mới hôm nào đến thăm ở nhà, còn nhẩy nhót từ chiếc “sa lông” này sang chiếc ghế nọ, vừa nhẩy vừa hát “Ề, Bi, Xi, Đi, I, Ép, Di…”, đã nằm lịm trong chiếc giường bệnh viện rộng mênh mông. Bên cạnh giường cháu còn một chiếc túi đựng 9 chiếc đĩa CD phim hoạt họa. Cháu thều thào: “Ông… Ông.. cho con chiếc đĩa thứ 10 nhé?” Lệ ở đâu ứa ra… Nước mắt nào nóng rẫy trên má. “Ừ, con cứ yên tâm. Chiều nay, ông sẽ mang lại cho con chiếc đĩa thứ 10.” Nhưng chiếc đĩa thứ 10 đó đã không được cô bé nhìn thấy vì cháu đã vụt bay lên trời rồi! Đành rơi lệ mà để chiếc CD thứ 10 vào trong chiếc túi còn vắng một chiếc đĩa cuối cùng, rồi sẽ được đặt trong quan tài cháu bé mới vừa hưởng sinh nhật thứ 3…


Vậy đó, cuộc đời này có chi là vĩnh cửu. Trước còn, nay mất. Giây phút trước còn những nụ cười, những tiếng nói rộn rã, giây phút sau là im lặng miên viễn. Nhìn lại thân thể mình, mới ngày nào còn phong độ, bắp thịt đầy nư, chân tay nhanh nhẹn, mắt sáng, da căng, giờ đã chậm rãi hơn xưa nhiều. Cổ tay đã bắt đầu có vết nhăn không còn đàn hồi. Đuôi mắt đã có nhiều vết chân chim. Bắp thịt, dây gân đã nhão. Muốn nhào lộn, nhẩy cao, vung tay chân đấm đá, vật lộn trên sân tập võ như xưa mà đành thúc thủ, vì nếu vung quá mạnh thì gân không kéo lại kịp, bắp thịt không chống đỡ được, sẽ lọi gân, sẽ rách bắp thịt, sẽ trật khớp, sẽ phải gặp bác sĩ để lắp lại khớp, phải chích, phải mổ…Nhiệt huyết còn cao, nhưng xác thịt thì uể oải…Bất tuân thượng lệnh.

Đời có gì là vĩnh cửu? Lên đồi thì phải xuống đồi. Lái xe đi mãi cũng ngừng lại. Vậy, có còn chi là giá trị con người? Chắc chỉ có Tình Yêu mới là lâu dài (lâu dài chứ không vĩnh cửu). Mà yêu ai? Lê Hựu Hà đã hát: “Hãy cố vươn vai mà sống, tô son lên môi lạnh lùng. Hãy cố yêu người mà sống. Lâu dần đời người cũng qua…” Vâng, có lẽ thế. Chỉ còn có Yêu Người, Yêu Đời “dù đời không thương ta”… thì may ra mới tạo được giá trị của một con người trên chốn trần thế này. Yêu người bất hạnh, yêu người vất vả, khốn cùng, yêu người bệnh tật.. thì sẽ được yêu lại. Nhưng có một tình yêu, không những không được đáp đền mà còn phải hy sinh, đó là Tình Yêu Tổ Quốc, chẳng bao giờ được Tổ Quốc cho một nụ hôn, một vòng tay xiết chặt, mà đôi khi phải hy sinh tính mạng mình, mà lạ quá, Tình Yêu Tổ Quốc lại quyến rũ hơn tất cả mọi tình yêu, khiến cho hàng triệu, triệu người vẫn cứ lao vào các mặt trận đầy tiếng súng…

Tình Yêu đích thực là thế! Cho đi mà không cần nhận lại. Tấm lòng đem tặng thì làm thế nào mà cân, đong, đo, đếm? Nhưng hạnh phúc của người cho đi sẽ tồn tại mãi vì lúc nào cũng Yêu, ngay cả đến khi nhắm mắt.

Vì thế, bất hạnh thay cho những kẻ ác, những kẻ lúc nào cũng muốn làm cho người khác đau khổ, buồn bực. Họ không bao giờ nhận được Tình Yêu đáp trả mà bên tai chỉ có một tiếng gọi âm vang: Vô Thường! Vô Thường!

Chu Tất Tiến, 8 Tháng 8, 2012

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Đến trâu bò mà cũng chả được yên với cái nhà nước hiện hành ở VN. Thảo nào mà dân chúng cứ ùn ùn bỏ đi bằng mọi cách (cũng như mọi giá) và chả ma nào muốn quay trở lại. Súc vật ở xứ sở này, nếu có dịp đi, chắc cũng không con nào ở lại.
Hơn 20 năm, hai vụ án, những chính khách đảng Cộng Hòa đã dồn phiếu để truất phế hay bảo vệ người tổng thống bị luận tội hoàn toàn trái ngược. Nó ít nhiều cho thấy chân dung đảng phái nền chính trị Hoa Kỳ. Hoặc trở thành một chính khách chính trực, hoặc là chính khách đảng Cộng Hòa. Rất khó khăn và hiếm hoi để cả hai là một nếu còn muốn tiếp tục nắm giữ quyền lực.
Tối giao thừa Canh Tý Tân Sửu, ghé chùa Liên Hoa Quận Cam. Phật tử từng nhóm đến, không quá đông như năm ngoái nhưng cũng đủ làm không khí ấm cúng. Thầy Chơn Thành năm nay 90 tuổi, từng du học Nhật Bản năm 1970, còn khỏe mạnh, vui vẻ phát trái quít cho mỗi người lấy lộc hên đầu năm.
Chủ Nhật, 25 tháng Chạp. Chỉ còn vài ngày nữa là chuột chạy ra khỏi nhà cho trâu thủng thẳng bước vào. Cuối tuần trước tết nắng đổ chan hoà, ấm áp mà San Jose yên lặng quá. Bình thường, ngày này mỗi năm con đường Story từ xa lộ 101 vào khu Little Saigon đã ùn tắc và trong khi chầm chậm để đến được bãi đậu xe của Grand Century Mall hay Vietnam Town là đã nghe tiếng pháo nổ liên hồi vọng lại. Trưa nay bãi đậu xe trước khu thương mại lớn nhất của người Việt San Jose vẫn còn nhiều chỗ trống.
Toàn ban biên tập Việt Báo kính chúc quý vị lãnh đạo tinh thần, quý văn thi hữu, quý thân chủ và quý độc giả một năm mới Tân Sửu 2021 an khang, thịnh vượng và vạn sự như ý.
Hố đen là gì mà đáng sợ vậy? Hố đen là một thiên thể không hình dạng, nó là không gian nơi trọng lực mạnh đến nỗi không vật gì, ngay cả ánh sáng, thoát khỏi lực hút của nó. Hố đen là đề tài “hot” hiện nay trong giới khoa học thiên văn và vật lý. Giải Nobel bộ môn vật lý học năm 2020 vừa qua được trao cho ba khoa học gia chuyên nghiên cứu về hố đen: ông Roger Penrose dùng toán học chứng minh hố đen là hệ quả tất yếu từ thuyết tương đối về trọng lực của nhà bác học kỳ tài Albert Einstein
Mẹ tôi, dì tôi rất khéo tay, cắt đu đủ xanh thành những bông thược dược, những cái nơ đủ kiểu. Sau khi rim và nhuộm màu xanh, đỏ, vàng… trông rất đẹp mắt. Những trái bí đao to và dài như trái bom được cắt nhỏ ra thành những miếng cỡ ba ngón tay, rồi cắt thành những hình chữ nhật, hình thoi, hình oval...xăm cho mềm, luộc chín và rim đường. Món khó nhất, công phu nhất và cũng ăn khách nhất là những củ gừng rim, củ gừng vừa đủ độ già thì nhổ lên, giữ một số thân cây trên củ, củ được gọt vỏ và xăm cho mềm nhưng không được gãy hay rã nát. Củ gừng sau khi rim đường trông đẹp như bàn tay con gái, có củ giống con lạc đà, lại có củ giống như núi đồi chập chùng và nhiều hình dáng khác, tùy theo sự tưởng tượng của mọi người. Mứt gừng nhà ngoại đẹp và ngon nổi tiếng khắp vùng, mùi nước đường rim gừng thơm và ấm, lan tỏa trong không khí, bay xa khắp xóm. Rim gừng thì không thề không nhắc đến dụng cụ xăm gừng, đó là những khúc gỗ gòn nhỏ vừa nắm tay, một đầu được cắm đầy những cây kim may, dù làm th
Đối với tôi, không có con giáp nào hợp lý trong cuộc đời mình, bởi vì sự thật chẳng ai lựa chọn được rủi may trong số phận khi sanh ra, tất cả chỉ là ngẫu nhiên, đứa trẻ ra đời năm nào thì cầm tinh con vật đó như một mặc định từ thời xa xưa của ông bà, nhưng không có nghĩa vận hạn phải bị dính dáng suốt đời tới con giáp mà không ai biết chính xác ra sao Người ta còn xem Tử Vi để đoán trước tương lai giàu nghèo của đứa bé. Sao không “tâm sinh tướng” mà phải phụ thuộc ‘tướng sinh tâm”? nghĩa là dạy đứa nhỏ sống thiện lương để cuộc sống nó tốt hơn là coi bói mơ hồ gieo cho nó tánh ỷ dựa “ con vua thì được làm vua ...”
Nói tóm lại, mỗi quốc gia đều có một nền văn hóa đặc thù của quốc gia đó, bao hàm ý nghĩa tốt đẹp cả về tinh thần lẫn thể xác, qua các phong tục tập quán cổ truyền cho thế hệ con cháu đời sau noi theo, mà mọi quốc gia khác nên tìm hiểu và để biết tôn trọng sự khác biệt nền văn hóa đặc thù của mỗi quốc gia.
Giới thiệu: Trong cuộc nói chuyện lần đầu tiên với nhân viên Bộ Ngoại giao ngày 4/2 (2021) vừa qua, Tổng thống Joe Biden đã dưa ra môt số tuyên bố trực tiếp nhằm vào những hoạt động chống Hoa Kỳ của Trung Quốc và Nga. Tại sao ông Biden đã có quyết định như vậy, và liệu mối quan hệ mới giữa 3 nước có làm thay đổi cục diện thế giới không, và Việt Nam ở đâu trong bối cảnh này ? Chúng tôi xin mời bạn đọc chia sẻ với Tác giả trong cuộc phỏng vấn Giáo sư, Tiến sỹ Nguyễn Mạnh Hùng, người từng giảng dạy nhiều năm về Quan hệ Quốc tế tại Đại học George Mason, gần Thủ đô Hoa Thịnh Đốn.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.