Hôm nay,  

Vô Thường

09/08/201200:00:00(Xem: 18818)
Buổi sáng, ra vườn tập Thiền Hành, thấy đóa quỳnh nở tuyệt đẹp. Những cánh hoa trắng mỏng, nhỏ, dễ thương vươn về phía ánh sáng, trông thật quyến rũ, tưởng có thể làm cho những thi sĩ quỳ xuống mà ngâm lên những câu thơ lãng mạn. Với tâm hồn trần tục, thì chỉ muốn hôn lên đóa hoa một nụ, cám ơn em đã nở quá rực rỡ cho lòng anh được những giây phút đột nhiên vút cao. Trần thế hơn nữa thì muốn mang em vào phòng để ngắm cho say sưa, mãn nhãn.

Sáng hôm sau, ra thăm lại hoa, thấy lòng chùng xuống. Em đâu rồi? Sao lại chóng tàn tạ như thế ư? Một nhan sắc quyến rũ, ngọc ngà như em đã trở thành một cụ già rũ rượi? Những cánh hoa dẫy dụa, gục xuống trông đau khổ khôn xiết, cho một giọt nước mắt anh từ từ lăn theo gò má. Vô Thường thật đấy!

Buổi chiều, đang đi làm trong tâm trạng vui vẻ, chợt điện thoại reo. Một giọng nói đẫm lệ đầu giây. Cháu T. chết rồi! Cái gì? Cháu T. vừa chết xong. Cảnh sát đang làm “report” ở nhà. Sét nổ trên đầu cũng không làm choáng váng bằng. Cô cháu gái đang phơi phới xuân thì, nụ cười ngọt ngào, tươi mát, giọng nói thanh tao, sinh viên loại xuất sắc UCI, đã bất ngờ rời cõi tạm! Không thể tin được! Không thể tin được! Ôi! Tạo Hóa đành hanh quá sức! Dáng dấp xinh đẹp, dịu hiền của cháu sẽ không bao giờ, không bao giờ còn hiện diện trên thế gian! Nhìn vào cánh cửa mà cháu thường đi qua, sẽ không bao giờ còn thấy cháu tha thướt bước vào. Nhìn vào cái bàn học mà cháu vẫn ngồi, sẽ không bao giờ còn thấy mái tóc dài của cháu phủ trên đôi vai gầy guộc. Ôi! Vô Thường đau đớn!

Buổi tối, điện thoại lại reo. Bồi hồi nhấc lên. Bạn ơi! Mẹ tôi vừa lìa cõi thế. Sẽ chôn cất vào cuối tuần này. Lìa cõi thế! Lìa cõi thế! Vâng, sống mãi thì cũng phải ra đi. Sinh, bệnh, lão, tử mà! Có gì tồn tại mãi đâu… Vô Thường!

Sáng, nghe cô em họ báo tin. Bố chồng của em vừa mất vì ung thư. Lại choáng váng. Sao ung thư nhiều quá? Bạn của con trai, mới hơn 40 tuổi, cũng ung thư và đang trong tâm trạng chờ đi vào cõi vô thường, vì bác sĩ đã “chê”. Cùng trong một quận, người chồng của cô em họ khác, ung thư đang tái phát….

Nhớ lại hồi còn phục vụ cho cơ quan Hiến Tủy Á Châu, đã bao lần nhận tin những bệnh nhân chờ thay tủy vì không thể chờ được có một loại máu thích hợp, đã ra đi trong tuyệt vọng. Một cháu bé mới 3 tuổi, mới hôm nào đến thăm ở nhà, còn nhẩy nhót từ chiếc “sa lông” này sang chiếc ghế nọ, vừa nhẩy vừa hát “Ề, Bi, Xi, Đi, I, Ép, Di…”, đã nằm lịm trong chiếc giường bệnh viện rộng mênh mông. Bên cạnh giường cháu còn một chiếc túi đựng 9 chiếc đĩa CD phim hoạt họa. Cháu thều thào: “Ông… Ông.. cho con chiếc đĩa thứ 10 nhé?” Lệ ở đâu ứa ra… Nước mắt nào nóng rẫy trên má. “Ừ, con cứ yên tâm. Chiều nay, ông sẽ mang lại cho con chiếc đĩa thứ 10.” Nhưng chiếc đĩa thứ 10 đó đã không được cô bé nhìn thấy vì cháu đã vụt bay lên trời rồi! Đành rơi lệ mà để chiếc CD thứ 10 vào trong chiếc túi còn vắng một chiếc đĩa cuối cùng, rồi sẽ được đặt trong quan tài cháu bé mới vừa hưởng sinh nhật thứ 3…


Vậy đó, cuộc đời này có chi là vĩnh cửu. Trước còn, nay mất. Giây phút trước còn những nụ cười, những tiếng nói rộn rã, giây phút sau là im lặng miên viễn. Nhìn lại thân thể mình, mới ngày nào còn phong độ, bắp thịt đầy nư, chân tay nhanh nhẹn, mắt sáng, da căng, giờ đã chậm rãi hơn xưa nhiều. Cổ tay đã bắt đầu có vết nhăn không còn đàn hồi. Đuôi mắt đã có nhiều vết chân chim. Bắp thịt, dây gân đã nhão. Muốn nhào lộn, nhẩy cao, vung tay chân đấm đá, vật lộn trên sân tập võ như xưa mà đành thúc thủ, vì nếu vung quá mạnh thì gân không kéo lại kịp, bắp thịt không chống đỡ được, sẽ lọi gân, sẽ rách bắp thịt, sẽ trật khớp, sẽ phải gặp bác sĩ để lắp lại khớp, phải chích, phải mổ…Nhiệt huyết còn cao, nhưng xác thịt thì uể oải…Bất tuân thượng lệnh.

Đời có gì là vĩnh cửu? Lên đồi thì phải xuống đồi. Lái xe đi mãi cũng ngừng lại. Vậy, có còn chi là giá trị con người? Chắc chỉ có Tình Yêu mới là lâu dài (lâu dài chứ không vĩnh cửu). Mà yêu ai? Lê Hựu Hà đã hát: “Hãy cố vươn vai mà sống, tô son lên môi lạnh lùng. Hãy cố yêu người mà sống. Lâu dần đời người cũng qua…” Vâng, có lẽ thế. Chỉ còn có Yêu Người, Yêu Đời “dù đời không thương ta”… thì may ra mới tạo được giá trị của một con người trên chốn trần thế này. Yêu người bất hạnh, yêu người vất vả, khốn cùng, yêu người bệnh tật.. thì sẽ được yêu lại. Nhưng có một tình yêu, không những không được đáp đền mà còn phải hy sinh, đó là Tình Yêu Tổ Quốc, chẳng bao giờ được Tổ Quốc cho một nụ hôn, một vòng tay xiết chặt, mà đôi khi phải hy sinh tính mạng mình, mà lạ quá, Tình Yêu Tổ Quốc lại quyến rũ hơn tất cả mọi tình yêu, khiến cho hàng triệu, triệu người vẫn cứ lao vào các mặt trận đầy tiếng súng…

Tình Yêu đích thực là thế! Cho đi mà không cần nhận lại. Tấm lòng đem tặng thì làm thế nào mà cân, đong, đo, đếm? Nhưng hạnh phúc của người cho đi sẽ tồn tại mãi vì lúc nào cũng Yêu, ngay cả đến khi nhắm mắt.

Vì thế, bất hạnh thay cho những kẻ ác, những kẻ lúc nào cũng muốn làm cho người khác đau khổ, buồn bực. Họ không bao giờ nhận được Tình Yêu đáp trả mà bên tai chỉ có một tiếng gọi âm vang: Vô Thường! Vô Thường!

Chu Tất Tiến, 8 Tháng 8, 2012

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Phạm Đoan Trang, tiếc thay, không có cái “ưu thế” tương tự. Tuy ôn tồn, nhỏ nhẹ, và hoà nhã thấy rõ (chỉ “yêu cầu tổ chức bầu cử tự do và công bằng ở Việt Nam” thôi) nhưng nhà báo đã bị bắt giam – từ ngày 6/10/2020 – và bị “hành” cho bầm dập từ hơn một thập niên trước đó.
Chính quyền Biden đã khôn ngoan đẩy lùi việc định khung. Nhưng hành động của tổng thống cho thấy rằng chiến lược của ông để đối phó với Trung Quốc thực sự có thể bị ảnh hưởng bởi tư duy về Chiến tranh Lạnh, khoá chặt tâm trí của chúng ta trong mô hình về một ván cờ có hai chiều theo truyền thống. Tuy nhiên, cạnh tranh với Trung Quốc là một trò chơi ba chiều. Và nếu chúng ta tiếp tục chơi cờ hai chiều, chúng ta sẽ thua.
Nhìn chung, việc Bộ Chính trị đảng CSVN đưa ra 19 Điều mới cấm “đảng viên không được làm”, so với 10 năm trước là một bước lùi nghiêm trọng về mặt tư tưởng. Bởi vì lần này đảng đã nêu lên chuyện sống còn của đảng và của chế độ. Đảng đòi hỏi đảng viên phải kiên định và tuyệt đối trung thành với Chủ nghĩa Mác-Lênin và Tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh vì đảng viên vẫn bài bác thứ Chủ nghĩa ngoại lai này.
Bà Nguyễn Văn Thiệu là phu nhân của Tổng thống Việt Nam Cộng hoà từ 1967 đến 1975, nhưng bà không phô trương ồn ào, không can dự vào công việc của chồng mà chỉ làm công tác xã hội, uỷ lạo chiến sĩ, giúp người nghèo.
Ngày 6 tháng 10 năm 2021, ông Lê Ngọc Sơn – giáo viên giảng dậy bộ môn tiếng Anh, trường An Lợi, xã An Phước, Long Thành – nộp đơn xin nghỉ việc. Lý do: “Công tác trong một cơ sở giáo dục nhưng có quá nhiều điều phi giáo dục, tởm nhất là nạn dối trá, tôi cảm thấy mình không phù hợp nên nghỉ.”
Thầy dạy thiền Peter Coyote còn là một diễn viên, nhà văn, người tường thuật (kể chuyện) cấp tiến. Đây là một bài viết về Peter Coyote, được đăng trên trang nhà Lion’s Roar vào ngày hai mươi mốt tháng mười năm hai ngàn hai mươi bởi nữ phóng viên Jennifer Kaishin Armstrong.
Cụ Nguyễn đã rời Rạch Giá nhưng đêm qua tôi vẫn nằm mơ thấy ánh mắt thê thiết của ông, đứng nhìn từ nóc chợ Nhà Lồng, dù theo Lý Minh Hào – tác giả của công trình biên khảo thượng dẫn – nơi đặt pho tượng Nguyễn Trung Trực đã được thay thế bằng tấm hình bác Hồ (nhìn thẳng) tự lâu rồi.
Nhiều người Hoa cho biết trước năm 2008 một số đông cán bộ, đảng viên và dân chúng Trung Hoa có cùng chung nhận xét là tăng trưởng kinh tế sẽ dẫn đến dân chủ hóa – điểm khác biệt nơi người dân muốn thấy tiến trình này xảy đến nhanh còn đảng Cộng Sản cố tình trì hoãn.
Khi Washington bắt đầu hình thành chủ trương xoay trục sang châu Á, việc phô diễn cá nhân xuất hiện và bắt đầu đàm phán sẽ là những yếu tố quyết định cho các thỏa thuận. Tình cho đến nay, ngoại trừ Ấn Độ, mối dây liên kết chung của Hoa Kỳ về Ấn Độ-Thái Bình Dương và chiến lược rộng lớn đối với Trung Quốc đã tập hợp được các đồng minh lâu đời của Hoa Kỳ. Các cuộc họp thượng đỉnh đầu tiên của Tổng thống Moon Jae-in với cựu Thủ tướng Yoshihide Suga đang bắt đầu có kết quả. Hàn Quốc đang bắt đầu tăng cường việc can dự vào khu vực. Nhật Bản ngày càng nghiêm túc hơn trong việc bảo vệ Đài Loan. Dự đoán của Trung Quốc rằng thỏa thuận trong Bộ tứ (Quad) giữa Úc, Ấn Độ, Nhật Bản và Hoa Kỳ sẽ "tan biến như bọt biển" chỉ là ước vọng. Ngay cả hiện nay, khi khía cạnh quân sự của Bộ tứ (Quad) bị hạn chế, nó sẽ làm phức tạp đáng kể cho kế hoạch phòng thủ của Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Lời tái cam kết quyên tặng một tỷ liều vắc xin Covid-19 cho Đông Nam Á của Bộ tứ (Quad)
Có lẽ, chả ai mong đợi hay hy vọng là “chính quyền” này “được lâu dài” cả – kể luôn những ông lãnh đạo: Trọng, Chính, Huệ, Phúc … Được lúc nào hay lúc đó thôi. Tuy thế, bao giờ mà cái nhà nước (thổ tả) hiện hành vẫn còn tồn tại ở Việt Nam thì nó vẫn còn là lực cản đáng kể cho mọi diễn biến tâm lý hướng thượng ở đất nước này.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.