Hôm nay,  

Văn Hóa Còn, Dân Tộc Còn

18/10/201200:00:00(Xem: 8789)
Trong thời gian An Cư Kiết Hạ, tháng 7, năm 2012, tại chùa Bảo Quang, chúng tôi được Hòa Thượng Thích Quảng Thanh cho biết là có thể trong khoảng tháng 10, cùng năm, sẽ chính thức khánh thành Trung Tâm Văn Hóa Phật Giáo chùa Bảo Quang, mà mặt tiền, tầng lầu hai, là nơi lưu giữ những cổ vật vô giá.

Cá nhân tôi, vì có lần tình nguyện lên quét dọn, lau bụi trên đó nên có cơ duyên được ngắm nhìn biết bao cổ vật độc đáo, không chỉ là giá trị tuổi tác thăng trầm theo lịch sử mà còn là những tuyệt tác nghệ thuật vô cùng đa dạng.

Tôi thực sự thán phục tấm lòng bền bỉ của thầy, luôn mang nặng ưu tư tìm tòi, gìn giữ những nét đặc thù mang sắc thái Dân Tộc và Phật Giáo Việt Nam. Thầy thường nói “Văn hóa còn là dân tộc còn”. Niềm tin đó, nếu không đủ thiết tha, không đủ mạnh mẽ thì chắc thầy cũng không đủ kiên trì, để nhiều thập niên qua đã âm thầm góp nhặt, nâng niu bao cổ phật quý hiếm cho hôm nay đại chúng có cơ duyên chiêm ngưỡng.

Ước nguyện của thầy đã thành tựu, qua những tấm thiệp mời dự Đại Lễ Khánh Thành Trung Tâm Văn Hóa Phật Giáo Chùa Bảo Quang, được gửi đi muôn phương.

Lễ chính thức là Chủ Nhật 14 tháng 10 năm 2012 nhưng trong chương trình, chùa Bảo Quang đã dành hai ngày, Thứ Sáu 12 và Thứ bảy 13 tháng 10 để thiết lễ Trai Đàn Chẩn Tế.

Thầy chia sẻ rằng năm xưa, thầy từng là một thuyền nhân, đã bước xuống con thuyền mong manh với quyết tâm lao ra biển cả trước muôn vàn rủi ro và bất trắc, để mong tới một chân trời được có quyền làm người và nhất là được tự do tôn giáo. Trên chặng đường gian nan đó, thầy cảm nhận sâu sa bao bi thương của dân tộc cũng như bao phước báu của những hoài bão được thành tựu. Thế nên, sáng Thứ Sáu 12 tháng 10 năm 2012 thầy thỉnh mời Chư Tôn Đức và Phật tử, cùng đưa thuyền ra khơi, vớt vong về chùa để liên tiếp hai ngày dự Trai Đàn Chẩn Tế.

Đây cũng là dịp Phật tử tham dự, được Chư Tôn Đức hướng dẫn tạ ơn Chư Phật, Chư Bồ Tát, xin Đại Hùng Đại Lực Đại Từ Bi của Chư Phật, Chư Bồ Tát mười phương nhủ lòng cứu vớt bao oan hồn đồng bào còn lênh đênh ngoài biển cả, bao hương linh chiến sỹ trận vong còn vất vưởng nơi núi thẳm rừng sâu…

Vạn lòng thành sẽ cảm ứng mười phương Chư Phật.

Và sáng chủ nhật 14 tháng 10 năm 2012 đã đến, với nắng vàng rực rỡ. Bãi đậu xe mênh mông đã đầy kín, trước giờ khai mạc cả tiếng đồng hồ! Hiếm có buổi lễ nào lại nhiều người đến trước giờ như thế. Loa phóng thanh của chùa liên tục nhắc đại chúng là chùa đã có thỏa thuận với trường học cách mấy đoạn đường để có thể đậu xe tại đó và chùa đã mướn xe bus, để chở khách tham dự về chùa. Thật hết sức chu đáo.

Nắng vàng và y vàng sáng rực khuôn viên chùa xen lẫn mầu áo lam của Phật tử, đủ mọi thành phần nam phụ lão ấu, linh động, nao nức như một ngày chẩy hội. Phóng viên các đài truyền thanh, truyền hình địa phương hầu như có mặt đầy đủ. Thành phần tiếp tân không phải chỉ một nhóm, mà gồm nhiều nhóm, vì đại lễ khánh thành hôm nay gồm nhiều chủ đề mà Hòa Thượng việc chủ chùa Bảo Quang đã âm thầm cưu mang qua các bộ môn văn hóa, thi ca, nghệ thuật… Mỗi ban tiếp tân mang mỗi mầu áo, và có nhiệm vụ ở mỗi địa điểm khác nhau. Sự chu toàn nhiệm vụ cũng là sự đóng góp sắc thái đặc thù dân tộc qua hình ảnh các tà áo dài thướt tha đã gây sự thích thú và cảm phục của quan khách ngoại quốc. Có lẽ không ai hiện diện tại khuôn viên chùa Bảo Quang, sáng chủ nhật 14 tháng 10 năm 2012 mà không bị thu hút vào mầu sắc, âm thanh, cảnh trí cực kỳ rực rỡ nét văn hóa nghệ thuật. Mỗi bước đều mỗi thấy Tôn Tượng Chư Phật, Chư Bồ Tát, giữa hoa lá, cỏ cây, tưởng như thiên nhiên mà thực là được chăm sóc tỷ mỉ. Đó mới chính là cái đẹp của nghệ thuật!

Buổi lễ bắt đầu với chuông trống Bát Nhã dồn dập ngân vang, cung nghinh Chư Tôn giáo phẩm chậm bước theo đội hình của các ban tiếp tân và Phật tử hai bên nghinh đón để tiến lên lầu hai, nơi lần đầu tiên bao cổ vật vô giá được chính thức trưng bày. Mỗi bước đi đều mang theo tiếng trầm trồ khen ngợi. Dù là Phật tử hay khách tham quan du ngọan các cơ sở Phật Giáo, chắc chúng ta từng thấy hình ảnh Chư Phật, Chư Tổ, Chư Bồ Tát, nhưng bạn sẽ ngạc nhiên vì trên tầng lầu hai này, những hình ảnh đó đều khoác lên chiều sâu tâm linh một chiều rộng mênh mông của nghệ thuật tiềm ẩn. Nghệ thuật này lại lồng lộng cưu mang chiều dài gần 26 thế kỷ của những tấm lòng kính ngưỡng và tri ơn một giáo pháp xuất thế gian mà không hề rời thế gian pháp.

Lễ cắt băng khai mạc khánh thành được đoàn lân trẻ gọi mời bằng những hồi chiêng trống rộn rã. Đoàn lân uốn lượn với nắng, hòa nhập nhau tới mức không biết nắng lung linh hay lân lung linh …. Và lượn sóng y vàng lưu chuyển vào Đại Hùng Bửu Điện, giữa hai hàng Phật tử trang nghiêm cất vang tiếng niệm Phật là những hình ảnh và âm thanh cực kỳ cảm động, không chỉ đối với các quan khách ngoại quốc mà Phật tử Việt nam cũng không ít người rơi lệ!

Nghi lễ trong Chánh Điện là cơ hội cho Phật tử được nghe lại tiếng nói còn đầy hào sảng của vị Đại Lão Hòa Thượng Thích Tâm Châu. Vị trưởng lão Thượng Thủ Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam trên Thế Giới đã 92 tuổi mà vẫn chống gậy đi khắp năm châu, bất cứ nơi nào cần sự hiện diện của ngài.

Trước Chư Tôn thiền đức và quan khách mọi giới, Ngài hân hoan tán thán công đức của Hòa Thượng viện chủ chùa Bảo Quang đã tận tâm tận lực hoàn thành sứ mệnh của một trưởng tử Như Lai trong thời gian kỷ lục, thể hiện nét đẹp của nghệ thuật và văn hóa đặc thù để giới thiệu Đạo Pháp. Trong niềm hân hoan này, Đại Lão Hòa Thượng cũng ngậm ngùi nhắc nhở con dân Việt hãy cảnh tỉnh trước hiểm họa Cộng Sản Việt Nam đang dâng đất, dâng biển cho Trung Quốc đã gần như công khai. Người Việt Nam đi biểu tình chống Trung Quốc lấn đất, chiếm biển, mà bị nhà nước Việt Nam bắt giữ, thì ai sẽ là những thành phần bảo vệ khi Tổ Quốc lâm nguy?!

Câu hỏi và câu trả lời đã ở sát bên nhau!

Đây cũng là niềm ưu tư khôn nguôi của Hòa Thượng viện chủ chùa Bảo Quang mà một lần thuyết giảng trong mùa An Cư, thầy đã thốt lên: “Trước thảm họa Trung Quốc đang cướp biển, cướp đất Việt Nam, tự ái dân tộc có cho phép tăng lữ Việt Nam ngoảnh mặt làm ngơ không?”

Thông tin trên các mạng lưới toàn cầu đang phổ biến tin tức về các cuộc biểu tình bất bạo động của người Việt ở khắp nơi, phản đối Trung Quốc đã và đang ỷ thế mạnh, cướp biển cướp đất của dân tộc Việt Nam. Thời gian gần, và địa thế xa, là vào ngày 20 tháng 10 tới đây, tại thành phố Munchen Đức Quốc, đồng bào Việt Nam dự trù sẽ biểu tình thầm lặng khắp thành phố, cùng dương cao bản đồ Việt Nam với diện tích toàn vẹn lãnh thổ mà Cha Ông đã để lại.

Ngạn ngữ Hoa Kỳ có câu “The apple never falls far from the tree.”

Quả thật, trái táo không thể rơi xa gốc cây táo. Dẫu phải tha phương nơi nào, trong trái tim mỗi người đều còn mãi nguồn cội của mình.

Tiếp lời Đại Lão Hòa Thượng là các vị dân cử đại diện thành phố Santa Ana,và các vùng phụ cận, đã lên ngỏ lời chào mừng và nhiệt liệt cám ơn sự có mặt của một ngôi chùa nguy nga, góp phần không nhỏ làm tăng nét đẹp và giá trị thành phố.

Nghi thức dâng hương và cầu nguyện, lại một lần nữa cảm động lòng người. Âm thanh Chú Đại Bi, Bát Nhã, được toàn thể đại chúng, trong Chánh Điện cũng như ngoài khuôn viên, đồng cất lên, tạo năng lượng vô hình mà cực kỳ thiết tha dõng mãnh khiến quan khách ngoại quốc cũng chắp tay búp sen lúc nào, mà có lẽ chính họ không nhận biết!

Buổi thiết lễ Cúng Dường Trai Tăng và mời quan khách, đồng hương Phật tử cùng thọ trai cũng là lúc chương trình văn nghệ được bắt đầu với những tiết mục chuyên chở ý-từ vi diệu của giáo pháp mầu nhiệm.

Dòng hương nhạc thiền vị này cũng là những nét chấm phá, xen kẽ trong chương trình ra mắt tác phẩm “Dấu ấn nghệ thuật II” của nghệ sỹ Thanh Trí Cao, là Hòa Thượng Thích Quảng Thanh, viện chủ Trung Tâm Văn Hóa Phật Giáo chùa Bảo Quang. Không biết hai chữ “Nghệ Sỹ” có đủ để nói về vị tu sỹ đa năng đa dạng, thể hiện ở hầu hết các bộ môn văn, thơ, nhạc, nhiếp ảnh, hội họa, cây kiểng, v.v… Điều kỳ diệu là ở mỗi bộ môn, thầy đều đạt tới chiều sâu tâm thức nghệ thuật.Văn thơ Thanh Trí Cao dễ dàng tìm thấy trên các trang mạng Phật Giáo. Nhạc cũng đã trầm bổng qua mấy CD. Hội họa thì từng triển lãm và cũng là bìa nhiều quyển sách. Riêng lãnh vực nhiếp ảnh, vị tu-sỹ-nghệ-sỹ tâm sự là chỉ cầm ống kính vì yêu thiên nhiên, vì nghe được ngôn ngữ thầm lặng của bông hoa, của vạt nắng. Chỉ đơn giản thế thôi, nhưng chính những giao cảm kỳ diệu này đã tạo nên linh hồn cho tác phẩm, một điều rất cần thiết mà nếu người nghệ sỹ thiếu rung động sẽ chẳng thể đạt được.

Bất ngờ và lý thú, bộ ảnh mang tên “Huyền Thoại Ngôn Ngữ Hoa Sen” mà hầu hết đối tượng là những đóa sen trong khuôn viên chùa, đã đoạt giải “World Top Photographer – Nhiếp ảnh gia hàng đầu thế giới” do Hội Nhiếp Ảnh Quốc Tế PESGPC Photo Club bầu chọn.

Chỉ trong mấy tiếng đồng hồ của ngày, từ 10 giờ sáng đến 6 giờ chiều mà người tham dự Lễ Khánh Thành Trung Tâm Văn Hóa Phật Giáo chùa Bảo Quang đã được mời cất bước suốt chặng đường dài, từ những mái nhà dột, vách gỗ mục, tường xiêu, thành ngôi tự viện trang nghiêm, lộng lẫy. Ngôi tự viện hôm nay, dù mang đầy tính chất nghệ thuật nhưng không chỉ là nơi để thế nhân chiêm ngưỡng mà vượt lên tất cả, là hoài bão thể hiện phần nào, nét văn hóa dân tộc trên xứ người, là điểm tựa để những người con của Như Lai, quy về mái ấm Như Lai, cùng học giáo pháp Như Lai, trải rộng con đường Như Lai cho tự thân và tha nhân, để cùng được Giác Ngộ và giải thoát khỏi sinh tử luân hồi.

Luôn luôn và luôn luôn, bất cứ khi nào có dịp chia sẻ, Hòa Thượng Quảng Thanh đều xác định rằng, nếu không được Chư Phật gia hộ, không được đàn na tín thì khắp nơi tin tưởng và yểm trợ tài lực, nhân lực thì hoài bão này chẳng thể thành tựu. Thế nên, trước những công trình được viên mãn hôm nay, Hòa Thượng kính cẩn lạy tạ Chư Phật mười phương đã hộ trì qua bao gian nan vất vả, cám ơn bao Phật Tử hộ pháp đã thể hiện Bố Thí Ba La Mật những khi Hòa Thượng ngỏ lời cầu cứu sự tiếp sức, cám ơn bao Ưu Bà Tắc, Ưu Bà Di âm thầm làm việc ở mọi Ban, mọi lúc, không quản ngại, không nề hà, cũng không chỉ ngày hôm nay, mà miệt mài từ nhiều chục năm qua, để chùa Bảo Quang có thể chia sẻ miếng cơm manh áo tới những người thiếu thốn, mang niềm vui, nụ cười tới những nơi u buồn ảm đạm...

Ngôn ngữ thế gian chẳng thể nói hết tấm lòng những người con Phật, trong muôn một.

Chỉ sự đồng tâm, đồng cảm mới giúp chúng ta đồng hành trên con đường Trung Đạo.

Nam Mô Công Đức Lâm Bồ Tát.
Nam Mô Hoan Hỷ Tạng Bồ Tát.

Huệ Trân
(Tào-Khê tịnh thất – Tháng 10/2012)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tôi vừa mới nghe ông Trần Văn Chánh phàn nàn: “Cũng như các hội nghề nghiệp khác, chưa từng thấy Hội nhà giáo Việt Nam, giới giáo chức đại học có một lời tuyên bố hay kiến nghị tập thể gì liên quan những vấn đề quốc kế dân sinh hệ trọng; thậm chí nhiều lần Trung Quốc lấn hiếp Việt Nam ở Biển Đông trong khoảng chục năm gần đây cũng thấy họ im phăng phắc, thủ khẩu như bình…”
Thế giới chưa an toàn và sẽ không an toàn chừng nào các lực lượng khủng bố trên thế giới vẫn còn tồn tại, một nhà báo, cựu phóng viên đài VOA từ Washington D.C. nói với BBC News Tiếng Việt hôm thứ Năm. Sự kiện nước Mỹ bị tấn công vào ngày 11 tháng 09 năm 2001 đã thức tỉnh thế giới về một chủ nghĩa khủng bố Hồi giáo cực đoan đang tồn tại trong lòng các nước Trung Đông. Giờ đây, sau 20 năm, liệu người Mỹ có cảm thấy an toàn hơn hay họ vẫn lo sợ về một cuộc tấn công khủng bố khác trên đất nước Hoa Kỳ hay nhằm vào công dân Mỹ ở nước ngoài.
Vào ngày 11 tháng 9 năm 2001, những kẻ khủng bố Hồi giáo thuộc tổ chức mạng lưới Al-Qaida đã dùng bốn phi cơ dân sự làm thành một loại vũ khí quân sự để tấn công vào Trung tâm Thương mại Thế giới ở New York và Lầu Năm Góc ở Washington D.C. Các sự kiện không tặc loại này là lần đầu tiên trong lịch sử chiến tranh của nhân loại và đã có hậu quả nghiêm trọng nhất trong lịch sử cận đại.
Thứ Bảy, ngày 11/09/2021, nước Mỹ tưởng niệm 20 năm vụ tấn công khủng bố thảm khốc nhắm vào tòa tháp đôi World Trade Center ở New York, bộ Quốc Phòng Mỹ ở gần Washington và ở Shanksville tại Pennsylvania. Gần 3.000 người chết, hơn 6.000 người bị thương. Hai mươi năm đã trôi qua, vẫn còn hơn 1.000 người chết đã không thể nhận dạng. Chấn thương tinh thần vẫn còn đó. Mối họa khủng bố vẫn đeo dai dẳng. Lễ tưởng niệm 20 năm vụ khủng bố gây chấn động thế giới diễn ra như thế nào, nhất là trong bối cảnh Hoa Kỳ triệt thoái toàn bộ binh sĩ khỏi Afghanistan sau đúng 20 năm tham chiến ? Mời quý vị theo dõi cuộc phỏng vấn với nhà báo Phạm Trần từ Washington.
Những em bé tò mò, lần đầu tiên ngước mắt lên trời, thấy trăng sao, lập tức nảy sinh ước muốn thám hiểm cõi mênh mông ở cuối, ở xa hơn tầm mắt mình. Lớn lên, ý thức được kích thước Vũ Trụ và giới hạn của đời người, biết đường dài dẫn tới một tinh cầu có thể đòi hỏi sự nối tiếp của muôn triệu kiếp người. Tỉnh ra và thất vọng. Ước muốn chỉ còn là ước mơ vương vấn nơi những truyện khoa học giả tưởng huyền hoặc vẽ ra hình ảnh một con tàu kỳ diệu: một ngày kia khoa học tiến bộ, hành khách đáp phi thuyền du lịch tối tân sẽ lọt vào cõi thời gian ngừng trôi, có cuộc đời dài vô tận, tha hồ chu du khắp cùng vũ trụ.
Như vậy, Chủ nghĩa Xã hội Cộng sản là của riêng ông Hồ và đảng CSVN. Nhân dân chưa bao giờ có cơ hội bỏ phiếu hay đồng thuận dưới bất kỳ hình thức trưng cầu ý kiến nào về sự chọn lựa này. Do đó, không làm gì có chuyện nhận dân “đã lựa chọn” nó mà sự thật là đảng CSVN đã áp đặt và tròng vào cổ người dân thứ Chủ nghĩa ngoại lai này. Đó là lý do tại sao đã có chống đối về mối họa Cộng sản từ bên trong hàng ngũ đảng và của một bộ phận không nhỏ quần chúng thuộc mọi thành phần trong xã hội.
Tờ New York Times dẫn lời một giáo sư đại học Berkeley về giáo dục và chính sách công là Bruce Fuller phát biểu rằng, "Newsom đã làm trước tổng thống Biden ba năm nếu nói về chính sách giúp đỡ các gia đình. Bất cứ những phụ huynh hay người ông bà nào ủng hộ việc bãi nhiệm là đang bỏ phiếu chống lại quyền lợi của chính họ". Hay có thể nói thêm rằng, họ đang chống lại những chính sách an sinh và y tế mà họ đang được thụ hưởng, những sự đầu tư vào giáo dục, vào công ăn việc làm cho chính con cái họ.
Bỉnh bút Thái Thanh (Tạp Chí Luật Khoa) kết luận: “ Trong đại dịch lần này hay các đợt khủng hoảng không thể biết trước trong tương lai, tôn giáo có thể trở thành một bàn tay vững chắc để trợ giúp, nâng đỡ tinh thần của người dân. Và điều đó chỉ thành hiện thực khi nhà nước tháo bỏ các chính sách kiểm soát khắc nghiệt dành cho các tổ chức tôn giáo.” Tôi thì (trộm) nghĩ khác, bi quan hơn thế: “Điều đó chỉ thành hiện thực” khi chế độ hiện hành ngưng hiện hữu. Đảng tắt thở thì cuộc đời mới thở (NCT).
Sau khi các nước ngoài rút quân ra khỏi Afghanistan, lực lượng Hồi giáo cực đoan Taliban đã lên nắm quyền. Ngay trong lễ mừng chiến thắng, Taliban lo ráo riết chuẩn bị thành lập chính phủ và thành phần các nhân vật tham gia có thể được công bố trong thời gian tới. Nhưng có nhiều suy đoán cho là trong nội các mới nữ giời sẽ có ít và nắm giử các chức vụ khiêm nhường, điều chắc chắn đặc biệt nhất là những người đã phục vụ trong chế độ củ sẽ không còn được trọng dụng. Nhưng vụ đánh bom tại phi trường Kabul hôm 26/8 khiến cho ít nhất 180 người thiệt mạng, trong đó có 13 binh sĩ Mỹ cho thấy một sự thật khác hẳn: Tổ chức "Nhà nước Hồi giáo" (IS) chủ động khủng bố và đã lên tiếng nhận trách nhiệm. Mỹ đã đáp trả bằng các cuộc tấn công bằng máy bay không người lái ở tỉnh Nangarhar, miền đông Afghanistan, và kết quả là nhà lảnh đạo IS trong "Tỉnh Khorasan" (IS-K) đã bị giết.
TÓM TẮT Thị trường hữu hiệu vì tổng hợp mọi quyết định trong xã hội để đạt đến mức giá chung phù hợp nhất với các dữ kiện đang có (efficient market theory.) Ngược lại nếu giá cả do nhà nước đơn phương quyết định sẽ sai lệch. Giá cả trong thị trường, giống như bãi đấu thầu, không phải lúc nào cũng hợp lý do mỗi người dự đoán giá sẽ còn tăng hay giảm. Tâm lý hùa theo đám đông và tên khờ cuối cùng (Last Fool Theory) rất tai hại trong Kinh Tế Hành Vi (Behavioral Economics) Kinh Tế Phức Tạp (Complexity Economics) tìm hiểu những tác động từ bên ngoài như đại dịch, chiến tranh, phát minh…lên nền kinh tế.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.