Hôm nay,  

Nhật Ký Bầu Cử 2012

08/11/201200:00:00(Xem: 9124)
Tối trước ngày bầu cử tôi mới bắt đầu đánh ô bầu chọn. Từ nhiều năm qua tôi và nhà tôi chọn cách bầu qua bưu điện nên lá phiếu được gửi đến nhà từ vài tuần trước. Nhưng chúng tôi không bầu chọn và gửi phiếu đi ngay vì cần thêm thời gian để tìm hiểu về các ứng viên. Năm nay không chỉ chọn tổng thống mà còn bầu thượng nghị sĩ, dân biểu cùng nhiều dân cử các cấp và chục đề nghị luật cho California và địa phương.

Chúng tôi làm xong nhiệm vụ công dân ngay tại nhà và đã có những chọn lựa khác nhau về một số ứng viên hay dự luật. Ngày mai tôi sẽ đem hai phiếu bầu đến địa điểm bầu cử, bỏ vào thùng phiếu. Như thế không lo bị trễ hay thất lạc.

Cuộc vận động năm nay sôi nổi, không chỉ với bầu chọn lãnh đạo nước Mỹ mà còn nhiều vấn đề liên quan đến địa phương.

Hồi chiều vẫn còn có người gõ cửa kêu gọi bầu YES cho dự luật 30 của California đề nghị tăng thuế người có thu nhập trên 250 nghì đô-la một năm trong bảy năm và tạm tăng thuế tiêu dùng 0.25% trong bốn năm để có thêm ngân sách giáo dục.
buivanphu_20121107_nhatkybaucu_h01
Cử tri California đi bầu ngày 6/11. (ảnh Bùi Văn Phú)
Chín giờ tối xem ti-vi. CNN tường thuật sinh hoạt vận động sau cùng với diễn văn của Barack Obama từ Iowa và Mitt Romney từ New Hampshire. Giọng nói của hai ứng viên nghe ra đã thấm mệt sau nhiều tháng vận động. Sinh mệnh chính trị của họ giờ nằm trong tay cử tri.

Hơn chín giờ. Vừa quá nửa đêm ở miền đông. Bang New Hampshire đã có người đi bầu khi đồng hồ điểm qua ngày 6/11. Đó là thị trấn Dixville Notch với dân số chỉ 10 người và tất cả đã làm xong bổn phận công dân. Thị trấn này nổi tiếng là nơi công bố kết quả bầu cử tổng thống sớm nhất trong nhiều năm qua. Vài phút quá nửa đêm ở đó, kết quả được công bố với Obama 5 phiếu, Romney 5 phiếu. Cũng ngang ngửa như thăm dò toàn quốc mới nhất.

Sáu giờ sáng ngày bầu cử. Đưa con đến địa điểm phòng phiếu. Cháu đang học lớp về tổ chức công quyền nên tham gia làm việc trong ngày bầu cử để quan sát và thực hành những gì đã học trong lớp.

Cơ quan bầu cử cho biết có khoảng 100 nghìn nhân viên lo việc bầu cử ở các phòng phiếu khắp tiểu bang. Ước tính sẽ có hơn 12 triệu cử tri California đã đăng ký sẽ tham gia bầu cử, tức 70%. Khoảng một nửa chọn cách bầu qua thư.

Sáng nay, qua mạng liên lạc nhóm bạn cựu sinh viên Đại học Berkeley nhiều người lên tiếng ủng hộ Obama hay Romney và kêu gọi mọi người tham gia bầu cử.
buivanphu_20121107_nhatkybaucu_h02
California có nhiều tài liệu bầu cử bằng các thứ tiếng như Mễ, Việt, Hoa, Hàn để giúp cử tri bầu chọn. (ảnh Bùi Văn Phú)
Cùng lúc mấy anh em thân bày trò cá cược như nhiều lần trước. Mỗi người bỏ vào 20 đô. Ai đoán ứng viên đắc cử tổng thống với số phiếu cử tri đoàn gần nhất sẽ thắng. Sáu anh em, sáu con số cá độ như sau: Obama 280, Obama 301, Obama 285; Romney 293, Romney 291, Romney 280.

Chín giờ sáng đưa mẹ vợ và mẹ đẻ đến phòng phiếu tại hai địa điểm khác nhau. Mẹ vợ bỏ phiếu trước. Sau đó đến mẹ đẻ.

Tại nơi mẹ tôi bỏ phiếu thấy nhiều người quen cũng đi bầu ở đây. Có linh mục chánh xứ, mấy người thường sinh hoạt trong nhà thờ, làm việc ở siêu thị cũng đang xếp hàng để bỏ phiếu.


Khi mẹ tôi bầu chọn xong, ra ngoài gặp một anh người Việt hỏi tôi làm sao biết chỗ nào để đi bầu. Anh chị nói có đăng ký rồi nhưng không rõ thủ tục. Tôi hướng dẫn anh chị vào phòng phiếu, dò tên không thấy có. Theo tấm giấy của văn phòng quận hạt gửi về mà anh chị đưa cho xem thì họ mới đăng ký đi bầu hai tuần trước nên không có tên trong danh sách niêm yết tại địa điểm này.

Một nhân viên bầu cử nói anh chị có thể bầu phiếu tạm. Họ đưa tờ đơn để khai tên, điạ chỉ, ngày tháng năm sinh, số căn cước, cùng trả lời hai câu hỏi là có phải công dân Mỹ và đã đủ 18 tuổi chưa. Sau đó ký tên.

Nhân viên phòng phiếu không hỏi giấy tờ gì ngoài căn cước có hình. Tôi thấy vài người gốc Mễ cũng phải qua thủ tục như anh chị.

Chị hỏi bầu “Ông Trắng” hay “Ông Đen”, tôi trả lời đó là tùy chị lựa chọn. Anh chị đến Mỹ định cư từ năm 1996, nay mới đi bầu lần đầu tiên nên còn bỡ ngỡ.

Qua sự kiện này mới thấy quyền bầu cử của công dân được tôn trọng, dù người đó không có đầy đủ giấy tờ, không có tên trong danh sách cử tri, nhưng nếu có ý định tham gia bầu cử thì lời yêu cầu được đáp ứng ngay. Chuyện xét lại hồ sơ lý lịch để xem có phải là cử tri hợp pháp hay không sẽ được giới chức thẩm quyền kiểm chứng sau.

Chiều đi dạy. Vào lớp sinh viên hỏi tôi có cho về sớm để đi bầu. Tôi trả lời nội quy nhà trường không đề cập đến sinh viên, nhưng có cho nhân viên nghỉ hai giờ để tham gia bầu cử nếu muốn. Vì tôi đã bỏ phiếu rồi nên không cho tan lớp sớm.

Trong những năm qua đã có đề nghị chuyển ngày bầu cử qua Chủ Nhật hay công bố ngày bầu cử là ngày lễ nghỉ trên toàn quốc để người dân dễ dàng có cơ hội làm bổn phận công dân.

Bốn giờ chiều. Tại một số tiểu bang miền đông phòng phiếu đóng cửa và cuộc kiểm phiếu bắt đầu.

Trên đường lái xe về nhà, nghe đài ABC công bố một số thăm dò cử tri đã đi bỏ phiếu. Hai câu hỏi đáng chú ý là: Ai sẽ có khả năng làm cho kinh tế tốt hơn: 75% chọn Romney. Nền kinh tế Hoa Kỳ đang đi sai hướng: 51% đồng ý, so với ba tháng trước con số này là hơn 60%.

ABC đưa tin kết quả đầu tiên với Obama thắng ở Vermont. Romney thắng ở Indianna và Kentucky.

6 giờ 30 chiều. Kết quả ở bang Florida quá khít khao. Với 7 triệu phiếu bầu đã đếm Romney chỉ hơn chừng 600 phiếu. Sau đó vài phút với 81% phiếu đã đếm Obama hơn chừng 1000 phiếu. Liệu có như kết quả năm 2000 nữa không?

8 giờ. Phòng phiếu ở các tiểu bang miền tây trong đó có California đóng cửa. Nhiều tiểu bang đã có kết quả dự báo do các kênh truyền hình công bố. Một số bang ngang ngửa trước ngày bầu cử đã ngả về Obama. Mitt Romney được 203, Barack Obama 257. Con số 270 đối với Romney càng lúc càng xa vời.

8 giờ 15 tối. Kênh truyền hình CBS tiên đoán Obama sẽ thắng ở Ohio đưa số phiếu cử tri đoàn cho Obama lên 274, Romney 203. Đài này loan báo Tổng thống Obama tái đắc cử.

Bầu cử tổng thống Mỹ 2012 là một cuộc tranh cử sôi nổi, hào hứng và rất gay cấn cho đến những giờ phút chót mà tôi đã quan sát thấy.

© 2012 Buivanphu.wordpress.com

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ngày 1 tháng 5 năm 2025, Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump trong lúc ban hành sắc lệnh hành pháp thành lập Ủy Ban Tổng Thống Về Tự Do Tôn Giáo đã nói rằng, “Họ nói tách rời nhà thờ và nhà nước… Tôi nói, ‘Được rồi, hãy quên chuyện đó một lần đi’,” theo bản tin của Politico được đăng trên trang www.politico.com cho biết. Lời phát biểu của TT Trump đã mở ra sự tranh luận về sự tách biệt giữa nhà thờ và nhà nước mà vốn được Hiến Pháp Hoa Kỳ công nhận trong bối cảnh Tòa Bạch Ốc gia tăng sự nhiệt tình đối với Thiên Chúa Giáo, theo Politico. TT Trump ngày càng dựa vào đức tin Thiên Chúa Giáo qua việc thiết lập Văn Phòng Đức Tin Bạch Ốc tại phòng West Wing, mời các mục sư vào Phòng Bầu Dục và trong các cuộc họp Nội Các, và ban hành các sắc lệnh hành pháp để xóa bỏ “khuynh hướng chống Thiên Chúa Giáo” trong chính quyền. Mối quan hệ giữa tôn giáo và chính trị xưa nay vốn phức tạp.
Hermann Rorschach là một bác sĩ tâm thần và nhà phân tâm học. Ông nổi tiếng về phát minh ra một bài kiểm tra tâm lý qua những hình ảnh tạo ra ngẫu nhiên từ các vết mực (inkblot.) Một người được yêu cầu mô tả những gì họ nhìn thấy trong hình ảnh do những vết mực không rõ ràng kết thành. Bác sĩ Rorschach tin rằng những hình ảnh được tạo nên từ vết mực có thể bộc lộ đặc trưng bí mật trong hành vi lẫn tình cảm của con người. Bài trắc nghiệm khách quan này thường xuất hiện trong văn hóa đại chúng và thường được mô tả như một cách để tiết lộ những suy nghĩ, động cơ hoặc mong muốn vô thức của một người.
Quyền lực là khả năng khiến người khác làm những gì bạn muốn. Điều đó có thể được thực hiện bằng cách cưỡng ép ("gậy gộc"), thanh toán ("cà rốt") và thu hút ("mật ong"). Hai phương pháp đầu tiên là dạng quyền lực cứng, trong khi lực thu hút là quyền lực mềm. Quyền lực mềm phát triển từ văn hóa của một quốc gia, các giá trị chính trị và chính sách đối ngoại của nó. Trong ngắn hạn, quyền lực cứng thường vượt trội hơn quyền lực mềm. Nhưng về lâu dài, quyền lực mềm thường chiếm ưu thế. Joseph Stalin đã từng hỏi một cách chế giễu, "Đức Giáo hoàng có bao nhiêu sư đoàn?" Nhưng triều đại giáo hoàng vẫn tiếp tục cho đến ngày nay, trong khi Liên Xô của Stalin đã biến mất từ lâu.
Câu hỏi đó thằng nhỏ hỏi mỗi ngày mỗi ngày mỗi ngày, khi đói khát, khi bị đánh đập cấu nhéo, khi phơi trần ra dưới nắng mưa. Khi nó nằm trên mặt đường và kêu khóc khản giọng. Nó hỏi vào đám đông lướt qua nó, hỏi ai đó dừng chân cho nó (chính xác là cho những kẻ chăn dắt nó) chút tiền lẻ. Nó hỏi những kẻ bắt nó nằm lăn lóc kêu khóc trên đường để kiếm tiền, để nhởn nhơ ăn mòn tấm thân bé nhỏ non nớt của nó.
Một đứa trẻ chỉ nên có ba con búp bê, năm cây bút chì, giá trị chưa đến $20. Donald Trump có một phi cơ riêng sơn tên của ông ta trên đó. Với tư cách là tổng thống, hiện ông ta có hai chuyên cơ, Không Lực Một và một chiếc nhỏ hơn để phù hợp với những nơi có sân bay nhỏ, chưa kể chiếc trực thăng Marine One. Đó là ba chiếc phi cơ Trump sở hữu. Đó cũng là con số búp bê mà Trump đề nghị một đứa trẻ ở Mỹ nên có.
Mặc dù chỉ mới ba năm trôi qua kể từ khi bà Merkel rời nhiệm sở, nhưng thế giới đã thay đổi quá nhiều đến mức mà chức thủ tướng của bà đã được cảm thấy như nó thuộc về một thời đại khác. Cuốn hồi ký mới của bà cho thấy bà bình tâm với những quyết định đã đưa ra, bao gồm cả những quyết định bị phê phán nghiêm khắc nhất.
“Việc cắt giảm chăm sóc sức khỏe để trả tiền cho các khoản giảm thuế sẽ là sai về mặt đạo đức và tự sát về mặt chính trị.” TNS Josh Hawley (Cộng Hòa, Missouri)
Từ năm 1949, tháng Năm được chọn là Tháng Nhận Thức Về Sức Khỏe Tâm Thần (Mental Health Awareness Month – MHAM) ở Mỹ. Đây là tháng mang ý nghĩa kêu gọi cùng nâng cao nhận thức, giảm bỏ kỳ thị và thúc đẩy bảo vệ sức khỏe tâm thần. Theo phúc trình năm 2024 của tổ chức Mental Health America ở Alexandria, Hoa Kỳ thật sự đang trong cuộc khủng hoảng sức khỏe tâm thần. Cứ năm người trưởng thành ở Mỹ thì có trên một người đang sống chung với bệnh tâm thần, và hơn một nửa không được điều trị. Gần 60 triệu người lớn (23.8%) mắc bệnh tâm thần trong năm 2024. Gần 13 triệu người lớn (5.04%) có ý định tự tử.
Chiến dịch cắt giảm chi tiêu của chính quyền Trump, vốn đã ảnh hưởng đến mọi lĩnh vực từ nghệ thuật đến nghiên cứu ung thư, nay còn bao gồm cả nỗ lực thực hiện mục tiêu lâu dài của Đảng Cộng Hòa: chấm dứt hoàn toàn nguồn tài trợ liên bang cho hai hệ thống truyền thông phục vụ công chúng lớn nhất nước Mỹ: NPR và PBS. Hiện có khoảng 1,500 đài phát thanh và truyền hình độc lập liên kết với NPR và PBS trên khắp Hoa Kỳ, phát sóng các chương trình nổi tiếng như Morning Edition, LAist, Marketplace, PBS NewsHour, Frontline và Nova... Theo dữ liệu từ các hệ thống này, có khoảng 43 triệu người nghe đài công cộng hàng tuần, và mỗi năm có hơn 130 triệu lượt xem đài PBS.
Ngày 30.04.1975 là một dấu mốc quan trọng trong lịch sử cận đại của Việt Nam. Nhưng năm mươi năm sau nhìn lại, dân tộc Việt oai hùng, như vẫn thường tự nhận, đã không có đủ khôn ngoan để ngày chiến tranh chấm dứt thành một cơ hội đích thực để anh em cùng dòng máu Việt tìm hiểu nhau, cùng chung sức xây dựng đất nước.Tiếc thay, và đau thay, cái giá tử vong cao ngất của hơn 2 triệu thường dân đôi bên, của hơn 1triệu lính miền Bắc và xấp xỉ 300.000 lính miền Nam đã chỉ mang lại một sự thống nhất địa lý và hành chính, trong khi thái độ thù hận với chính sách cướp bóc của bên thắng trận đã đào sâu thêm những đổ vỡ tình cảm dân tộc, củng cố một chế độ độc tài và đẩy hơn một triệu người rời quê hương đi tỵ nạn cộng sản, với một ước tính khoảng 10% đã chết trên biển cả.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.