Hôm nay,  

Ma Ám

18/01/201300:00:00(Xem: 7413)
Hồi còn trẻ, coi những phim ma ám như Franskeintein, Dracula, hay Exorcist, chúng tôi vẫn nghĩ rằng đó là chuyện tưởng tượng, không thể có thật trên thế giới này. Nhưng khi đọc chuyện về chế độ Đức Quốc Xã và về chế độ Cộng Sản Liên Xô và Trung Cộng từng giết người hàng loạt, không những chỉ giết vài chục mạng mà giết một lúc vài chục ngàn người, đến vài chục triệu người, chúng tôi tin rằng có ma ám thật.

Vì chỉ có bị ma ám, mới cười ha hả trên hàng núi thân xác đồng loại bị bắn, bị treo cổ, bị vất vào phòng hơi ngạt, mặc cho máu chẩy chan hòa trên đất, mặc cho những tiếng kêu đứt ruột, những lời cầu khẩn, những ánh mắt van xin, những cái đầu cúi lạy của trẻ em, thiếu nữ, thanh niên, ông nội, bà ngoại…Chỉ có bọn ma ám mới nhẫn tâm mà xiết cò súng hoặc tìm những cách mà banh thân thể đồng loại ra để nhìn máu, xương, tim gan, lòng ruột rơi vãi trên đất thấm máu.

Ngày hôm nay, niềm tin của chúng tôi về sự ma ám càng củng cố hơn nữa, khi thấy rằng, ở Việt Nam, nhóm lãnh đạo Cộng Sản đang thản nhiên ngụp lặn trong khoái lạc của gái, rượu, và tiền bạc mà cười ha hả trên những tiếng kêu ngất trời của dân oan khi bị nhóm ma ám đến cưỡng chế, lấy mất nhà đất, ruộng vườn, mồ mả cha ông, để xây biệt thự, khu phố cho bọn lãnh đạo.

Bọn họ có tai để nghe chứ, nhưng tai của họ đã bị ma bịt, nên không nghe thấy những tiếng phản đối của cả thế giới, từ Ủy Ban Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc, Human Rights Watch, Phóng Viên Không Biên Giới đến các chính khách Mỹ, Pháp, Anh, Úc…

Bọn họ có mắt nhìn chứ, nhưng mắt họ cũng bị ma lòa, nên không thấy các bài báo, các báo cáo của khắp nơi viết về những thảm trạng bất công, vi phạm Nhân Quyền trầm trọng đang xẩy ra tại Việt Nam.

Vì óc bị ma úm, nên họ không còn nhận ra chính câu châm ngôn của họ viết trên tất cả mọi giấy tờ giao dịch: "Độc Lập - Tự Do - Hạnh Phúc". Độc Lập ở đâu khi Tầu Cộng đang đóng vai ông bà, ông vải họ? Tự Do ở đâu khi ai cũng có thể bị tù, bị giết khi lấy khẩu cung ở trạm công an? Hạnh Phúc ở đâu khi toàn thể dân chúng sống trong lo sợ bị cưỡng chế, bị tù? Lương tâm của bọn họ đã bị ma lấy mất, nên mới không thấy xấu hổ, khi đang tay chụp các bản án nặng nề lên các người dân Việt chỉ biết nói lên lời công chính, nhất là những người chỉ biết yêu nước, yêu Tổ Quốc thiết tha, muốn dóng lên tiếng chuông cảnh tỉnh trước bọn xâm lăng do chính bọn ma ám kia rước về.

Những chữ "xấu hổ, mắc cở" đã bị ma lấy mất trong đầu họ, nên họ mới tỉnh bơ mà chụp mũ cho những người thanh niên, thiếu nữ anh dũng chỉ nói lên câu: "Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam" là "tuyên truyền chống chế độ"! Thế nào là "tuyên truyền chống chế độ"? Nếu chống Trung Cộng xâm lăng là chống chế độ, thì hóa ra chế độ này là của Trung Cộng sao? Khi họ đẻ ra, họ vẫn mang tên Việt Nam mà?

Như thế, thì rõ ràng là 151 người thuộc Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng và 15 người thuộc Bộ Chính Trị đang bị ma ám rồi. Như thế, để trị tà, đuổi ma ra khỏi đất nước, cần đến sự đoàn kết tôn giáo để tạo thành một mặt trận "Sự Thật, Công Chính" chống lại mặt trận "Tà ma, quỷ quái". Tuy không có vũ khí, nhưng lẽ nào 80 triệu người lại chịu thua 151 + 11 tên ma ám kia?

Giả sử chỉ cần một lần, một lần thôi, các Giám Mục Công Giáo, các Hòa Thượng, Thượng Tọa Phật Giáo, các Mục Sư Tin Lành, các tu sĩ Hòa Hảo, Cao Đài cùng ký chung một tuyên ngôn lên án "tà ma, quỷ quái", rồi kêu gọi một cuộc xuống đường gồm mọi tôn giáo đó, trên toàn quốc.

Một ngày thôi! Nhất định Ma phải thua Người, phải trở về diêm đình, nơi họ xuất phát.

Nhất định Công Lý phải được khôi phục. Nhất định Việt Nam sẽ có Nhân Quyền, Tự Do và Độc Lập thật sự.

Nhất định Chân Lý phải Thắng Tà Ma, quỷ quái.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Không tính đại dịch Covid-19, bão tuyết tại Texas là thiên tai đầu tiên trong nhiệm kỳ tổng thống của TT Joe Biden, người cần chứng tỏ là một cấp lãnh đạo quốc gia như thế nào trong tình trạng khẩn cấp quốc gia. Đây là cơ hội và một phép thử để người dân thấy được ông quan tâm đến họ ra sao, cũng như khả năng đối phó của ông và nội các thế nào.
Một cách tổng quát, mục đích của nền giáo dục là đào tạo con người tương lai cho đất nước. Khi đã xác định được mục đích đào tạo con người như thế nào, thì tất cả những phương tiện liên hệ cần thiết được xử dụng để đạt được mục đích đã nêu ra. Cụ thể là nội dung giáo dục, phương pháp giảng dạy, sách giáo khoa, thành phần giáo chức, học cụ, thời khóa biểu ghi số ngày, giờ cho những môn học. Chế độ chính trị nào thì có triết lý giáo dục của nó.
Dư luận, trong cũng như ngoài nước, cứ tha hồ mà dậy sóng. Sóng gió trong những tách nước trà nào có ảnh hưởng chi nhiều. Giới lãnh đạo CSVN (chắc chắn) sẽ còn tạo ra nhiều thách thức ngang ngược và bạo ngược khác nữa, trong những ngày tháng tới, như họ đã từng làm từ hơn hai phần ba thế kỷ qua. Câu hỏi đặt ra là dân tộc này sẽ còn cam chịu để cứ bị tiếp tục “thách thức” thêm bao lâu nữa?
Thiên tai là vấn đề khoa học chứ không phải câu chuyện chính trị nên cần giải quyết bằng khoa học cùng các chính sách mang tính khoa học và chiến lược. Nó không thể biến mất nhờ những lời nói dối hay đổ lỗi cho nhau. Nếu Texas không học bài học này thì đợt lạnh dài ngày hơn trong lần tới sẽ là một đại họa cho chính những người dân tiểu bang này.
Cảnh tượng không thấy bằng mắt, chỉ bằng nhận thức, làm choáng ngợp, bàng hoàng, và kích động dữ dội trí tò mò, làm tức khắc bật ra, vang dội, câu hỏi chưa từng gặp trong đời: “Vùng không gian bao quanh Chung, quanh mặt địa cầu, được cấu trúc như thế nào để cho phép vô lượng sóng cùng lan tỏa bên nhau, chằng chịt, chi chít, mà không hề bị trộn lẫn, vướng mắc, rối mù? Cứ đường ai nấy đi, rất thênh thang?”
Tổng thống Donald Trump đã rời Bạch Ốc, nhưng tên và ảnh hưởng của ông chưa phai mờ trong dư luận ngay, so với với các đời tổng thống trước. Vì Donald Trump là tổng thống đầu tiên trong lịch sử Hoa Kỳ đã bị quốc hội đàn hặc hai lần. Lần đầu vào đầu năm 2020 với hai tội là “lạm dụng quyền lực” và “ngăn cản quốc hội” điều tra liên quan đến việc nước ngoài tạo ảnh hưởng trong các cuộc bầu cử ở Mỹ.
Nước Việt là nơi sản sinh ra chủ nghĩa Mackeno (Mặc Kệ Nó) và dân Việt vốn nổi tiếng là vô cảm. Ấy thế mà tình cảm của tôi lại chứa chan và lai láng hết biết luôn. Đôi khi, tôi còn tưởng chừng như mình mang nặng cả nỗi sầu vạn cổ nên hay bị buồn ngang – buồn thấm thía, buồn não nề và buồn thê thảm – vào lúc chiều rơi, giữa những ngày năm cùng tháng tận.
Như vậy thì đã có một bố phận không nhỏ, bao gồm những người làm báo, dân thường, trí thức và cán bộ đảng viên, đã quay lưng chống đảng, hay họ mới chỉ sổ toẹt vào cái mớ tư tưởng Mác-Lê và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh đã lỗi thời và lạc hậu?
Phải chi mà hồi đó mấy mẹ “được quyền” bớt anh hùng và bớt quyết tâm (đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào) chút xíu thì giờ đây chắc mọi người đều đỡ khổ hơn. Mỗi mẹ (hy vọng) vẫn còn sót được một hay hai đứa để nương tựa vào lúc tuổi già, và ai cũng đều có thể mua được một cái Big Mac (cùng với Coca Cola, bất cứ lúc nào) mà khỏi phải chờ cho đến món quà mùa Xuân của Đảng.
Thắng Đỗ (Đỗ Nguyên Thắng), 61 tuổi, một kiến trúc sư tên tuổi đã được đề cử vào Học viện Kiến Trúc Sư Đoàn Hoa Kỳ vào năm 2017, không chỉ là người phụ huynh đã thiết kế tòa nhà này. Ông cũng là người di dân, một tổng giám đốc thành đạt, và mỗi ngày một nhiều, nhà đấu tranh trong cộng đồng người Mỹ gốc Việt.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.