Hôm nay,  

Con Số Biết Nói

24/01/201300:00:00(Xem: 6088)
«Lời kêu gọi thực thi quyền con người theo Hiến pháp» được đưa ra mới 2 tuần lễ, đến hôm nay đã có 3.382 người tham gia. Có thể nói đây là văn kiện được hưởng ứng vào loại nhanh chóng nhất, đông đảo nhất ở nước ta trong những năm gần đây.

Đây là một hiện tượng rất đáng mừng trong cuộc đấu tranh dành lại quyền làm người. Những người ký tên đông nhất là ở thủ đô Hà Nội, ở tỉnh Hòa Bình, và rải rộng ra khắp cả nước, từ các thành thị lớn nhỏ tới nông thôn. Thành phần xã hội cũng nhiều vẻ, nhiều nghề, đông nhất vẫn là anh chị em trí thức, giáo sư, nhà nghiên cứu, sinh viên, học sinh, rất đông nông dân. Đáng chú ý là có tướng lãnh Quân đội Nhân dân, đại tá Công an Nhân dân, nhân sỹ, đảng viên CS, đoàn viên CS, cán bộ nghỉ hưu. Bà con ta ở hải ngoại, từ Hoa Kỳ, Canada, Đông Âu, đến Pháp, Nga, Úc, Nhật bản, Bắc Âu…cũng nhiệt liệt hưởng ứng.

Rất đáng mừng vì năm ngoái đã vài có ý kiến dèm pha, bàn lùi, cho rằng biểu tình, xuống đường còn bị đàn áp, thì kiến nghị, kêu gọi, tuyên bố… phỏng có tác dụng gì, chỉ mất công, mất thì giờ, làm cho chế độ độc đoán độc đảng và công an của đảng thêm ù lỳ, đắc chí.

Sự thật không phải thế. Đây là một hình thức đấu tranh dư luận, ôn hòa không bạo động, có tác dụng huy động công luận, tập dượt dân chủ, cổ vũ trách nhiệm, biểu thị ý chí, thể hiện đồng thuận dân tộc, là thước đo của ý nguyện nhân dân đông đảo, đã được chứng minh là lợi hại, sắc bén.

Hôm nay hàng vài ngàn người chung lòng ký tên bằng bàn tay cầm bút, bằng ngón tay gõ phím, thì ít lâu sau có thể vài ngàn người ấy cũng lại đứng thẳng dậy, bước ra khỏi cửa, đàng hoàng xuống đường, tự tin và tin rằng ta thuộc về một tập thể đông đảo, trong một đội ngũ trùng điệp khắp cả nước, được đồng bào ta khắp thế giới nhiệt tình cổ vũ.

Đây là điều mà những người lãnh đạo CS tham quyền, tham tiền, quay lưng với nhân dân, cùng với lực lượng công an của đảng, vì đảng, làm thuê cho đảng chống nhân dân yêu nước lo sợ nhất.

Đầu năm 2013, cuộc ra quân đầu tiên của nhân dân đòi quyền làm người đã có thuận lợi mở đầu.

Nhớ lại, bản kiến nghị đòi chấm dứt khai thác quặng bauxite ở Tây Nguyên vào tháng 4/2009 đã đạt 2.746 chữ ký. Sau đó kiến nghị đòi tự do cho Ls Cù Huy Hà Vũ vào tháng 5/2011 đạt 1.889 người tham gia. Tiếp dó kiến nghị về bảo vệ và phát triển đất nước vào tháng 7/2011 thu được 1.219 chữ ký. Đặc biệt là tuyên bố về cưỡng chế giải tỏa đất đai ở Văn Giang bằng vũ lực ngày 1/5/2012 đã đạt 3.350 người tham gia.

Lời kêu gọi thực thi quyền con người theo Hiến pháp nay đã đạt kỷ lục, vượt qua con số 3.350 vừa kể, và rất có thể đạt tới 5.000 vào dịp Tết Quý tỵ này. Đây sẽ là món quà Tết quý báu nhất gửi đến các chiến sỹ dân chủ đi đầu trong cuộc tranh đấu giành lại quyền con người cho nhân dân ta, đang bị mất quyền này như Ls Cù Huy Hà Vũ, Lm Nguyễn Văn Lý, ông Vi Đức Hồi, nhà nghiên cứu Trần Huỳnh Duy Thức, Ks Lê Công Định, Ts Nguyễn Tiến Trung, các nhà báo Nguyễn Văn Hải, Tạ Phong Tần, Phan Thanh Hải và Hoàng Khương, cô Đỗ Thị Minh Hạnh, cô Hồ Thị Bích Khương, cô Nguyễn Phương Uyên, các nhạc sỹ Việt Khang và Anh Bình, ông Đoàn Huy Chương, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, 17 thanh niên các tôn giáo và những tù nhân lương tâm khác…

Bài học lịch sử của nhà phản kháng ôn hòa Gandhi của Ấn Độ còn nguyên giá trị, khi ông chủ trương thuyết phản kháng ngồi, phản kháng đi, tay không, ý chí sắt đá, trái tim nồng nhiệt, lúc đầu có 76 đồ đệ, vài ngày sau lên hơn 600 đồng hành, cho đến khi lên đến 10 ngàn, rồi 50 ngàn để giành lại cả đất nước Ấn Độ tự do, nay thành nước dân chủ đông dân nhất trên hành tinh.

Nhà lãnh tụ phản kháng Nam Phi Nelson Mendela cũng từ phản kháng ôn hòa giành lại tự do dân chủ trọn vẹn cho đất nước, từ nhà tù lên chức tổng thống, chứng minh hùng hồn vũ khí tuyệt vời của ý chí phản kháng, đội quân tay không khi đạt 4O ngàn có tác dụng hơn 1 quân đoàn xe tăng.

Hai năm trước, ở Tunisie, chỉ sau 2 tuần lễ đấu tranh - 600 người xuống đưòng ngày 27/12/2010, rồi 1.200 người xuống đường ngày 5/1/2011, lên đến 3.000 ngày 11/1 - là Tổng thống Ben Ali cùng bà vợ Léola Trabelsi phải kinh hoàng bỏ chạy.

Ngay sau đó ở Ai Cập, quần chúng xuống đường cuối tháng 1/2011, gần 1.200 người, 5 ngày sau vọt lên 3.500 người, đến ngày Thứ Sáu đen 11/2/2011 đã lên đến 9 ngàn người, ở cả thủ đô Cairo và cảng Alexandria, thì Tổng thống Hosni Mubarak ra đi sau 18 ngày đêm đối phó. Trước khí thế của quần chúng, quân đội chẳng những không thi hành lệnh đàn áp mà còn ra tuyên bố 3 điểm: không bắn vào nhân dân, nhận sứ mạng bảo vệ nhân dân và đồng tình với nguyện vọng dân chủ hóa của nhân dân. Tiếng nói của nhân dân xuống đường vang động, không có tiếng nổ của vũ khí, chiến sỹ xe tăng nhận hoa của nữ sinh viên luật khoa. Cuộc cách mạng dân chủ hoàn thành.

Ở nước ta, 3.382 người yêu nước thương dân đã ký tên, đã đứng dậy đòi quyền làm người, quyền được nói, được nghĩ, được tự do tín ngưỡng, tự do chọn người cai trị mình, đòi thay đổi hẳn hệ thống cầm quyền khi hệ thống cũ dã tỏ ra suy thoái và thối nát. Chưa từng có, nhưng đó mới chỉ là bước khởi đầu.

Bùi Tín, VOAs Blog

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nền âm nhạc Việt Nam đã mất đi những khuôn mặt tài hoa, nhân cách… nhưng, rất may đã gởi lại những ca khúc bất tử. Nhạc sĩ tài hoa của nhân loại Johann Sebastian Bach (1865-1750) cho rằng “Âm nhạc có thể giúp tinh thần rũ sạch mọi bụi trần của cuộc sống thường ngày” nên khi “đầu óc vẩn đục” hãy lắng nghe ca khúc của tác giả đã quý mến để rũ sạch bụi trần.
Tôi đã được đọc rất nhiều bài trong “Hoa Cỏ Bên Đường” trước khi chúng được chọn cho vào tuyển tập này. Mấy năm nay, cô Kiều Mỹ Duyên luôn dành cho Bút Tre hân hạnh đăng những bài viết ngắn của cô. Bài nào cũng được độc giả khen tặng, đặc biệt bài “Cho Nhau Thì Giờ” gây tác động sâu sắc đến người đọc.
Dưới thời Việt Nam Cộng hòa ở trong Nam, chuyện tranh luận giữa Chính quyền và người dân về những ưu, khuyết điểm của chế độ chính trị là việc bình thường. Các Dân biểu và Nghị sỹ tại lưỡng viện Quốc hội có quyền chất vấn Thủ tướng và các Bộ trưởng Chính phủ bất kỳ lúc nào thấy cần. Nhưng ở Việt Nam Dân chủ Công hòa miền Bắc trước năm 1975 thì khác. Phê bình đảng cầm quyền là tự mở cửa vào tù. Đại biểu Quốc hội và các Hội đồng Nhân dân các cấp chỉ biết làm việc theo lệnh của Bộ Chính trị và cấp trên.
Nước Úc đã bước vào tiết Thu, khí trời lạnh, những chiếc lá đang đổi sang màu, cơn mưa đầu mùa làm lòng người se lại. Nhận tin báo từ quê nhà Thầy đã viên tịch, lòng con đau nhói vì không về được để đảnh lễ Kim Quan nhục thân Thầy, thọ tang Ân Sư Giáo Dưỡng. Nơi phương trời viễn xứ, con hướng về ngôi Chùa Bình An, Giác Linh Đài tâm tang thọ phục.
Tôi tin vào những điều không thể. Tưởng tượng bạn đang rất căm ghét một con người hay một con vật nào đó. Rồi bỗng dưng một ngày bạn thấy họ là chính mình. Bạn có cảm giác mình biết về họ rõ như biết về những đường chỉ trên bàn tay của mình. Thậm chí, bạn cảm được cái khát khao và thương nó như thương nỗi khát khao của mình ngày nào - đó là cái tình cảm lạ lùng mà tôi dành cho con chuột của con trai tôi.
Nước tìm chỗ trũng thì tiền cũng biết chạy vòng quanh thế giới kiếm lời. Thị trường nhà đất ở Nhật bị sụp vào đầu thập niên 1990 nên tiền chạy sang Đông Nam Á và Đông Âu tìm các con rồng sắp cất cánh. Khi Đông Á và Đông Âu bị khủng hoảng vào cuối thập niên 1990 tiền lại đổ vào Mỹ và Nam Âu bơm thành hai bong bóng địa ốc rồi vỡ tung năm 2007 (Mỹ) và 2010 (Nam Âu).
Tôi tình cờ tìm được ấn bản Lá Thư Về Làng của nhạc sỹ Thanh Bình, do nxb Lúa Mới phát hành, năm 1956. Vào thời điểm đó, tuy chưa đủ tuổi để cắp sách đến trường nhưng tôi cũng đã thuộc lời của nhạc phẩm này rồi vì nghe mấy bà chị và radio hay hát
Thới gian vẫn không ngừng trôi, hết xuân lại hạ, ngày tháng dần qua như nước chảy mây bay, sóng sau đè sóng trước, từng thế hệ lần lượt nối tiếp nhau. Ba chẳng mấy chốc giờ đã lên nội, ngoại. Tóc ba đã bạc trắng mái đầu, mỏi gối chồn chân… Thương ba nhưng đành chịu thôi, quy luật sinh – lão – bệnh – tử có chừa ai đâu!
Khi vừa nhận chức, Tổng thống Joe Biden đã phát biểu rằng dân chúng Mỹ sẽ có thể tụ họp ăn mừng Lễ Độc lập 4/7 trong hè sắp tới. Điều đó chắc sẽ xảy ra vì còn một tháng nữa là đến ngày 4/7, trong khi tiểu bang California là nơi đã có những giới hạn khắc khe nhất nước trong việc phòng chống Covid thì cũng đang mở cửa ra. Nhiều trường phổ thông và đại học đang tổ chức lễ tốt nghiệp, trong giãn cách xã hội và giới hạn khách tham dự là dấu hiệu đáng mừng cho sinh viên học sinh. Giờ N sắp điểm với Covid-19 ở California. Chiến thắng cơn đại dịch trên nước Mỹ cũng đã thật gần.
Nhưng ngặt nổi, cả 3 Văn kiện Cương lĩnh, Điều lệ đảng và Hiến pháp đều tập trung vào một mục tiêu là bảo vệ tuyệt đối quyền cai trị độc tôn và độc tài cho đảng. Cho nên, khi tình trạng “tự diễn biến, tự chuyển hóa” của cán bộ đảng vẫn “tưng bừng hoa lá cành” đe dọa vị trí cầm quyền của đảng và sự sống còn của chế độ thì “bảo vệ nội bộ” cũng chính là giữ cho đảng khỏi vỡ từ trong lòng Chế độ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.