Hôm nay,  

Thử Đặt Vấn Đề!

24/01/201300:00:00(Xem: 7428)
Mục tiêu chính của Phong trào Hướng Đạo là Đào tạo công dân. Dĩ nhiên việc đào tạo về kiến thức, bằng cấp và những mặt khác, để thành một con người “toàn hào” sẽ phải còn nhiều yếu tố về khách quan và chủ quan từng cá nhân. Phong trào Hướng Đạo chủ trương đào tạo trẻ bằng cách riêng độc đáo nhưng hiệu quả không thể nào so sánh. Khi một trẻ đã sinh hoạt với phong trào từ Sói Con đến khi trưởng thành, cầm gậy lên đường, xem ra người đó có phong thái một công dân gương mẫu và hãnh tiến!

Nhưng thế nào là “Đào Tạo Công Dân”! Ở dây ta không đặt dấu hỏi mà là đặt cho mình một lời nhắn. Vì toàn bộ những câu hỏi và câu trả lời nằm trong nguyên lý, châm ngôn, lời hứa, điều luật… Mỗi một Hướng Đạo Sinh “thuần thành” đều nằm lòng và tự nguyện với “trò chơi lớn” trong cuộc đời!

Dĩ nhiên, chúng ta nhắc đi nhắc lại rằng: “ Phong trào Hướng Đạo không hoạt động chính trị” hay: “Không bị chính trí hóa” Nhưng cá nhân “công dân” đối với đất nước thì phải hết sức trung thành (theo lời hứa thứ nhất)! Vậy thì lúc nào là tự nguyện hiên dâng cho tổ quốc và lý tưởng “chính trị”, lúc nào là không tham gia chính trị? Vấn đề nầy rất lớn cần phải xem xét thật sâu sắc. Ở dây, ta chử xem một chút về một mặt nhỏ trong sinh hoạt Cộng Đồng, xem chúng ta có thể tìm hiều và tham gia hay không.

Đã gần 40 năm, Phong trào Hướng Đạo Việt Nam trong nước bị chính thức giải tán! Một phần con dân Việt đã tị nạn Cộng Sản khắp Năm Châu. Phong trào Hướng Đạo cũng cuốn cờ. Những người Cộng Sản “chiến thắng” không thể chấp nhận một “tổ chức” khác và đối đầu với cái gọi là “Đoàn Thanh Niên Cộng Sản HCM”.

Phong Trào Hướng Đạo Việt nam hải ngoại được thành lập từ Hội Nghị Costa Mesa trở thành danh xưng “Hội đồng Trung Ương HĐVN”! Một trong những diều khoảng giải thích về sinh hoạt chính trị có ghi:

Theo sự giải thích của Tổ chức HĐTG: “Tính cách phi chính trị của HĐ có nghĩa là không tham gia chính tri đảng phái, không hỗ trợ cho bất cứ phe nhóm nào hay bất cứ cá nhân nào trong việc lật đổ chính quyền hay để củng cố chính quyền đang có. Nhưng HĐ không đứng ngòai, không tách rời khỏi các thực tế chính trị của quốc gia xứ sở mình.”

Vì vậy, khi HĐ tổ chức hội học hội thảo để giúp đòan viên tìm hiểu thấu đáo về Luật pháp quốc gia, Công ước quốc tế, Tuyên ngôn nhân quyền, các học thuyết về chính trị, kinh tế, xã hội, tôn giáo, đưa đòan sinh mặc đồng phục đi diễn hành trong những ngày lễ lớn, tham dự những cuộc lạc quyên từ thiện, giữ trật tự nơi hội chợ, phòng phiếu, hay hô hào dân chúng tham gia các cuộc bầu cử tại địa phương… Tát cả sinh họat trên đều nhằm mục đích giáo dục bổn phận công dân. Nếu Hướng Đạo cho phép đoàn sinh mặc đồng phục, mang biểu ngữ đi cổ động dân chúng bỏ phiếu cho ông Nguyễn, bà Trần, nhằm giúp họ trở thành nghị viên, dân biểu, họặc tham dự những cuộc tuyệt thực đấu tranh, hoan hô đả đảo đòan thể này cá nhân nọ, thì đó là hành động chính trị…”

Vậy, Hướng Đạo có nên tham gia diễn hành Tết hàng năm trên đường Bolsa, do Cộng Đồng Người Việt Tị Nạn tổ chức hay không? Đây là sinh hoạt có tính dân tộc, mang màu sắc tình nghĩa nhớ về. Mỗi lần Tết đến là chúng ta có chung một hướng nhìn, khoắc khoãi như nhau! Diễn hành Tết là truyền thống và là sinh hoạt văn hóa hoàn toàn phù hợp với hướng giáo dục “Đào Tạo Công Dân” của Phong Trào Hướng Đạo toàn thế giới!

Hơn nữa, tất cả chúng ta hiện có mặt trên đất nước, quê hương thứ hai, đều là người “tị nạn Cộng Sản” Tại sao chúng ta không tham gia vào, hòa vào niềm vui chung của Cộng Đồng, cùng diễn hành trên đường phố Little Saigon và cùng vẫy tay chào nhau trọn tình trọn nghĩa chung phận tha hương lưu trú!

Đây chỉ là một ý kiến thô thiển đầy chủ quan. Chúng ta hãy cùng ngồi lại xét xem có nên hướng dẫn các HĐS Việt Nam hải ngoại TRÒ CHƠI LỚN trong Diễn Hành Tết hàng năm; nhằm “soi sáng” lới hứa đầu tiên trong ba lời hứa “Trung thành với tín ngưỡng tâm linh và Quốc Gia tôi”!

Sóc lanh lợi

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Noël là lễ truyền thống gia đình của nhiều nước trên thế giới, không nhứt thiết là gia đình Công giáo. Nhơn ngày lễ, người ta gặp lại nhau với nhiều thế hệ và cùng nhau ăn Noël vui vẻ. Nhưng năm nay cái ý nghĩa đẹp của đêm lễ và làm hài lòng mọi người lại bị hụt hẫng vì con virus vũ hán ác ôn. Pháp và cả Âu châu bị giới hạn di chuyển. Tới những nơi đông đảo có nhiều rủi ro nhiễm bịnh làm cho nhiều người không mua sắm quà biếu như ý muốn được.
Trong không khí se lạnh của mùa Giáng sinh, mùa hồng ân của thiên chúa tôi muốn gởi đến bạn đọc tâm tình của tù nhân lương tâm Trần Hoàng Phúc. Trong cái không gian hẹp của một mùa Noel bị cách ly vì đại dịch, Phúc giống như một vì sao nhỏ lấp lánh trên nền trời đêm kia. Và ước mơ của anh cùng những gì anh nghĩ, những gì anh làm khiến cuộc sống vì anh mà có ý nghĩa.
Nghiệm sâu từ đó, không phải để chối bỏ thực tại vô thường của thế giới tương đối, hay cố gắng truy tìm thực tại tuyệt đối vượt khỏi biên tế trần gian; mà chỉ để thực tập một cách nhìn vượt khỏi những nhị nguyên, đối đãi. May ra, ở chỗ tận cùng bế tắc của đường ngôn ngữ (4), có thể thấy thấp thoáng đâu đó chỗ kỳ tuyệt của bản tâm, nơi đó, không có chỗ khởi đầu và kết thúc.
Tôi quen Từ Hiếu Côn khi đến nhờ anh đóng sách và cắt xén cho gọn gàng cuốn Mặt Trận Kiện Báo Chí của tôi viết và xuất bản cuối năm 1995. Anh có một cái máy làm công việc này- công đoạn cuối của việc in thành một cuốn sách phát hành trong cộng đồng Việt Nam thời thập niên 80, 90 ở San Jose.
Có lần, đang nằm võng giữa rừng thì Liêm móc trong ba lô ra tờ báo Quân Đội Nhân Dân, rồi chỉ cho tôi xem một đoạn thư tình của một anh lính bộ đội gửi (từ chiến trường phía Tây) về cho người yêu bé bỏng ở hậu phương Hà Nội: “Anh muốn cài lên tóc em một cành hoa thốt nốt...” Hai thằng cười lăn, cười lộn thiếu điều muốn đứt võng luôn. Hơn một phần tư thế kỷ đã qua, tôi không còn nhớ được tên tác giả bức thư tình (“bất hủ”) nói trên nhưng vẫn còn giữ nguyên ấn tượng về sự liều lĩnh (quá cỡ) của tác giả.
Đối với Phật Giáo, đạo Phật là đạo từ bi cứu khổ, bình đẳng và không phân biệt chủng tộc, tôn giáo, mầu da và giới tính. Với nguyên tắc thương yêu tất cả mọi loài chúng sinh, Phật giáo không chủ trương xét xử, không chống đối hay chỉ trích người khác, đơn thuần chỉ dựa trên tính chất của người đó, vì điều này được xem như là một sự phê phán thiên vị và không công bằng. Vì thế, xuyên qua những lời giảng dạy của Đức Phật, chúng ta không thấy Ngài phê phán những người đồng tính về phương diện đạo đức…
Ngày 31-12-2019, ngày thế giới ghi nhận dich bịnh Covid-19 đã hiện hữu tại thành phố Vũ Hán-với 11 triệu dân, thủ phủ của tỉnh Hồ Bắc của Trung Quốc. Kể từ ngày đó, dịch bịnh Covid-19 đã tác động toàn diện thế giới, làm thay đổi trật tự sẵn có từ địa Chính trị đến Kinh tế.
Dó đó, nếu nhìn bài học Dân chủ Mỹ qua lăng kính cuộc bầu cử Tổng thống năm 2020, và đọc lại những lời kêu gọi nhân dân Mỹ đoàn kết và hàn gắn những khác biệt của Tổng thống-đắc cử Joe Biden thì lãnh đạo Việt Nam có biết xấu hổ không khi nhìn lại những gì họ đã làm đối với nhân dân Việt Nam Cộng hòa sau ngày 30 tháng 4 năm 1975?
Làm thế nào để thoát qua dịch cúm này, hãy làm theo lời bác sĩ chỉ dẫn: rửa tay thường xuyên, không đến chỗ đông người, đeo mặt nạ, ăn uống điều độ, cẩn thận, tập thể dục thể thao. Lạc quan là yếu tố quan trọng để sống. Sống vui vẻ, lòng mình ngay thẳng, không thù oán ai, ngủ ngon và yêu đời.
Đại dịch COVID-19 sẽ để lại cho nền kinh tế Hoa Kỳ với một thị trường lao động đầy thương tổn. Hơn 20 triệu việc làm đã mất trong cuộc khủng hoảng và chỉ một nửa đã tìm lại được việc. Không có gì đáng ngạc nhiên khi tình trạng mất việc đã gây ảnh hưởng đặc biệt đến những công nhân có hoàn cảnh khó khăn và ít học.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.