Hôm nay,  

Người Tỵ Nạn

26/01/201300:00:00(Xem: 6668)
Lời người dịch: Vì thân tình nên anh Nguyễn văn Rị điện thoại cho biết là Linh mục John van der Vorst và anh được tờ báo Rheinische Post (RP), tờ báo lớn nhất của tiểu bang Nordrhein-Westfalen phỏng vấn. Hôm nay, tôi liên lạc trực tiếp với RP và nhận được ngay sau đó từ bà F.C. (xin lỗi viết tắt tên và trân trọng cám ơn bà F.C.) per E-Mail bài viết nói trên, được phổ biến trong mục "Điạ phương (Lokal) thuộc thành phố Moenchengladbach" với đề tưạ "Flchtlinge" (Xin dịch là Người Tỵ Nạn thay vì Người Chạy Trốn, Người Chạy Nạn).

Tôi phóng dịch bài viết của ký giả Brangenberg đăng trên Rheinische Post vào ngày Thứ Năm 24-01-2013 mục đích giới thiệu đến Quý đồng hương trong và ngoài nước Đức biết đến việc làm xã hội thiện nguyện của anh Rị. Vì là bài phóng dịch nên có vài chữ tôi "đã phải dịch thoáng một tí", bởi lẽ nếu chuyển ngữ đúng y như câu văn người Đức viết thì "hơi khó nghe". Mong Quý vị thức giả hoan hỷ (LNC).

Người Việt "kỷ niệm" 30 năm hội nhập

(SIBR) Với một chiếc thuyền Vincent Nguyễn Văn Rị cùng với gia đình đã chạy trốn chế độ cộng sản và được đánh dấu là một nước Việt Nam độc tài.

Khoảng 100 người tỵ nạn khác cũng đã quyết định chọn lựa thái độ như Văn Rị trong thời điểm này. Họ trôi dạt nhiều ngày trên biển cả, những người được gọi là "thuyền nhân" đến giờ phút cuối cùng đã được con tàu "Cap Anamur" của Tiến sĩ Rupert Neudeck và vợ là Christel cứu vớt.

Biến cố này xảy ra 30 năm trước đây. Kể từ đó, Văn Rị cùng với gia đình sống và làm việc tại Moenchengladbach và là tình nguyện viên xã hội. Ông ta quyên góp trong cộng đồng Việt Nam (ghi chú thêm, đúng hơn Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn!), trong đó ông là chủ tịch, không những chỉ cho người nghèo khổ ở Việt Nam, mà còn cho cả dự án "Mũ Sắt Xanh" (Gruenehelme) và Misereor.

Văn Rị là người Đức gốc Việt đầu tiên được vinh danh và ban khen vì công việc thiện nguyện xã hội trong thành phố với Huân Chương Thập Tự Sắt Liên Bang Đức (Deutsches Bundesverdienstkreuz). "Nhưng nếu không có sự giúp đỡ của Christel và Rupert Neudeck" thì tất cả những điều này sẽ không có thể xảy ra được!.
vanri_pfarrer_van_der_vorst_rp
Linh Mục John van der Forst và Nguyễn Văn Rị.
Vì vậy, ông Văn Rị nhấn mạnh là tôi muốn cảm ơn Quý vị về tất cả".

Sự cám ơn của ông cũng dành cho Giáo xứ "Heilig Geist" và Linh Mục Chánh Xứ John van der Vorst. Bởi vì tại đây người Việt tổ chức ba lần Thánh Lễ trong một năm để quyên góp, trong đó có sự quyên góp giúp cho trẻ em "Kinderhilfe Bethlehem".

Vào ngày thứ Bảy, 23 Tháng hai 2013, từ 18 giờ đến 24 giờ, Hội người Việt tỵ nạn cộng sản tại Moenchengladbach mời tham dự Lễ Mừng Năm Mới (Neujahrsfest) tổ chức tại Hội trường Mehrzweckhalle Neuwerk. Một mặt người Việt đón mừng "Năm Con Rắn" (das Jahr der Schlange, ghi chú thêm: Năm Quý Tỵ 2013) và thứ đến họ (ý tác giả bài phỏng vấn muốn nói là người Việt tỵ nạn!) muốn cảm ơn dân chúng thành phố Moenchengladbach (được gọi là Gladbacher) đã hỗ trợ, giúp đỡ họ trong suốt hơn 30 năm qua!

* © Lê-Ngọc Châu (Munich_25-01-2013)
Phóng dịch theo SIBR_ Báo Rheinische Post- Thứ Năm 24-01-2013

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
LTS: Tác giả là một chuyên gia làm việc trong một công ty lớn ở Hoa Kỳ. Cô tình nguyện với Liên Minh CAMSA và đang thành lập nhóm yểm trợ ở Orange County, California. Tháng 11, 2012, Cô đã lên đường đến Thái Lan và Mã Lai để phụ giúp cho các hoạt động của BPSOS ở hai quốc gia này.
Trong đời sống hằng ngày, cho để nhận là một chuyện rất bình thường trong mọi sự trao đổi lẫn nhau. Tôi trả tiền, tôi nhận món hàng.
1- Hình dáng và giáp giới của nước Việt Nam: Nước Việt Nam có hình như chữ S, ở khu vực Đông Nam Á, phía đông bán đảo Đông Dương. Nước VN ở toạ độ của kinh tuyến 102008 đến 109028 Đông, và vĩ tuyến 8002 đến 23023 Bắc. Nước VN phía bắc giáp Trung Hoa, đường biên 1.281 km.
Cha Stêphanô Chân Tín vừa qua đời hôm 1-12-2012 tại Việt Nam, thọ 92 tuổi. Ông là một linh mục thuộc Dòng Chúa Cứu thế, người trong gần nửa thế kỷ qua đã lên tiếng cho hoà bình, công lý và tự do, nhân phẩm của người Việt Nam.
Lời ngừơi viết: Giáo sư Nguyễn Mạnh Hùng, một Chuyên viên về vấn đề Ngọai Giao Quốc tế của Đại Học George Mason (Virginia) vừa từ Việt Nam trở về sau khi tham dự “Hội thảo quốc tế Việt Nam học” lần thứ 4 tại Hà Nội (26-28/11/2012).
Liều thuốc đắng cho kinh tế Hoa Kỳ: giảm chi và tăng thuế
Từ ngày tổng thống Mohamed Morsi đắc cử (tháng 6/2012), quảng trường Tahrir tại Cairo tạm vắng bóng người biểu tình. Trong tháng 8, tổng thống Morsi và Hội Đồng Tướng Lãnh có những trao đổi với nhau và Hội Đồng Tướng Lãnh cam kết đứng ra ngoài các tranh chấp chính trị.
Trong đời sống hằng ngày vì lo chạy theo “cơm áo gạo tiền” mà chúng ta quên đi việc săn sóc sức khoẻ cho chính bản thân bằng cách tự luyện tập thường xuyên. Đến khi có bệnh mới tìm bác sĩ thì lúc đó đã muộn. Do đó việc luyện tập thể dục dưỡng sinh là phương pháp rèn luyện thân tâm, khai thông kinh mạch để cho máu huyết lưu thông.
Bác Chín là tên gọi thân thiết riêng tư trong nhóm bạn hữu chúng tôi ở Saigon sau năm 1975 để gọi Bác Chín Tân (Chân Tín) - nhằm tránh sự theo dõi của mấy người công an mật vụ vốn thường bám sát những “đối tượng khả nghi”. Còn thông thường, thì mọi người đều gọi ông là Cha Chân Tín – nguời Mỹ thì gọi ông là Father Chân Tín.
Trong năm 2012, nước Pháp có nhiều biến cố dồn dặp: khủng hoảng kinh tế xã hội, ảnh hưởng khó khăn của khủng hoảng Âu châu và khu vực đồng euro, bầu cử Tổng thống và Quốc hội với sự thắng thế của phe xã hội, sự phân liệt đảng UMP thuộc cánh Hữu,


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.