Hôm nay,  

Thuở Đó Chúng Mình

05/03/201300:00:00(Xem: 7059)
Em yêu!

Một ngày chợt nhìn mình trong gương. Những vết chân chim trên khóe mắt gợi nhớ những vết chân chim thiên di bỏ lại đằng sau trên đồi cát quá khứ. Mà đôi cánh bồng phiêu còn mãi tung gió bên trời này. Những vết nhăn trên da thịt buồn thiu thèm khát những nụ hôn xa xăm trên tình ta thanh tân ngày đó.

Kỷ niệm thật lạ kỳ. Nhiều lúc ngủ yên trong góc kín tâm hồn. Nhiều lúc cố nhớ mà thấy đâu mơ hồ. Chợt một chiều len lén vào hồn những hoài niệm âm thầm. Như những chồi non chợt một ngày hé nụ giửa giá băng không hẹn giờ. Như tiếng chim hót thân quen trước hiên nhà một sáng im hơi. Ánh ngày lên như không chờ không đợi...Và những kỷ niệm của chúng mình vụng trở về bằng những giai điệu cùng đồng vọng trời đông - trời tây.

Dòng đời không là một cuốn phim mà ta có thể trở lại ngọn nguồn, làm lại từ đầu ở những trang đời tăm tối, ráp nối những mất mát tan hoang. Bởi thế nên lòng luôn khát khao hoài niệm cùng ray rức: "Cho đi lại từ đầu, chưa đi vội về sau..." trong Kỷ Niệm của Phạm Duy.

Cho tôi lại ngày nào
Trăng lên bằng ngọn cau
Me tôi ngồi khâu áo bên cây đèn dầu hao
Cha tôi ngồi xem báo; Phố xá vắng hiu hiu
Trong đêm mùa khô ráo tôi nghe tiếng còi tàu

Những ngày đầu thân ái có trăng lên trên ngọn cau, mẹ ngồi khâu áo bên ngọn đèn dầu hao, cha ngồi xem báo. Trong đêm vắng đìu hiu, vang vẳng tiếng còi tàu...Những tiếng còi tàu mời gọi những cuộc lử thứ phiêu du lên đường trai trẻ. Âm vang những cuộc tiển đưa hào sảng khí khái mộng tang bồng mà ướt đẩm giọt lệ chia tay. Những cuộc chia ly thật đẹp cho núi sông ngày đầu khói lửa.

Cho tôi lại chiều hè, tôi đi giữa đường quê
Hai bên là hương lúa, xa xa là ngọn tre
Thấp thoáng vài con nghé,
Tiếng nước dưới chân đê
Tôi mê trời mây tía không nghe mẹ gọi về

Ơi những hình ảnh yên bình mộc mạc của đường quê chiều hè trời mây tiá, ngập hương lúa bóng tre. Bình thản con trâu gặm cỏ và tiếng nước róc rách chân đê. Có chú bé ham mê hoa đồng cỏ nội, quên cả giờ cơm chiều bên mái tranh khói lam ...Một bức tranh đồng quê đẹp như lòng tuổi thơ trong trắng đầy nhiệt huyết. Bỏ trường lớp và tà áo trắng học trò, lên đường trả nợ núi sông "Trong tim thì sôi máu khóe mắt có trăng sao". Một thuở thiếu thời thanh tân ngoan hiền. Tâm trai trẻ đầy lạc quan không oán hờn tha nhân. Đầy ước mơ thi sĩ muốn an bằng nghịch cảnh và hào phóng với đời.

Cho tôi lại nhà trường, bao nhiêu là người thương
Không ai thù ai oán, ai cũng bảo tôi ngoan
Tôi yêu thầy tôi lắm, nhớ tiếng nói vang vang
Tôi theo tà áo trắng, cô em bạn cùng đường
*Cho tôi lại một mùa mưa rơi buồn ngoại ô
Đêm đêm đèn trong ngõ soi sáng mảnh tim khô
Tôi mơ thành triệu phú cứu vớt gái bơ vơ
Tôi mơ thành thi sĩ đem thơ dệt mộng hờ
*
Cho tôi lại còn nhiều cho tôi lại tình yêu
Tôi không đòi khôn khéo, tôi không đòi bao nhiêu
Cho tôi lòng non yếu dễ khóc dễ tin theo

Cho tôi thời niên thiếu cho tôi lại ngày đầu
*
Cho đi lại từ đầu chưa đi vội về sau
Xin đi từ thơ ấu đi vui và bên nhau
Trong tim thì sôi máu khóe mắt có trăng sao
Bông hoa cài trên áo, trên môi một nguyện cầu
Một tuổi trẻ đầy ước mơ và vì tuổi trẻ nên lòng còn non yếu, dễ khóc dễ tin theo.

Nếu được trở lại từ đầu để xây lại một cuộc tình, một cuộc đời. Anh sẽ mong một cuộc tình với hình ảnh đơn sơ mà hạnh phúc trong đời như vậy. Cũng xin đi lại từ đầu thật chậm và không vội vàng đi vội về sau. Thật chậm bởi niềm vui qua mau khi thời gian có cánh. Không vội bởi hạnh phúc mong manh. Bởi vội vàng dễ đánh mất những suy tính nghiêm trọng cho đời. Những đổ vở hư hao không bao giờ hàn gắn lại...Những nhiệt thành vội vả hồn nhiên và bị nhiễm đầy hào quang lợi dụng. Sẽ không còn "dễ khóc dễ tin theo" những hứa hẹn của những thiên đường mù, những hạnh phúc hư ảo bong bóng cầu vồng, những Lá Diêu Bông quyến rũ không thực trong đời mơ.

Anh sẽ đi lại từ đầu bằng những kỷ niệm thật hồn nhiên, thật đẹp như một thuở của chúng mình. Một thời ta đã yêu. Thuở chúng mình ngày đó - The way we were.

Memories
Light the corners of my mind
Misty watercolor memories
Of the way we were
Scattered pictures
Of the smiles we left behind
Smiles we gave to one another
For the way we were
*
Kỷ niệm
Thắp sáng những góc khuất của ký ức
Những kỷ niệm nhạt nhoà màu sắc
Của chúng mình thuở đó.
Những hình ảnh rời rạc
của nụ cười chúng mình để lại
Những nụ cười ta đã cho nhau
Cho thuở đó chúng mình.
*Can it be that it was all so simple then
Or has time rewritten every line
If we had the chance to do it all again
Tell me - Would we? Could we?
*Liệu mọi chuyện được giản đơn như thế
Hay quá khứ được viết lại từng dòng
Nếu chúng mình có cơ hội làm lại
Em hỡi! Mình có làm được không?
*
Memories
May be beautiful and yet
What's too painful to remember
We simply choose to forget
*
So it's the laughter
We will remember
Whenever we remember
The way we were
*
Kỷ niệm
Có lẽ quá đẹp và đau thương để nhớ
Nên chúng mình thanh thản mà quên
Chỉ có tiếng cười vui là chúng mình nhớ mãi
Mổi khi nhớ lại.
Nhớ thuở đó chúng mình.

Sẽ không có chuyện tình nào đẹp bằng sự đổ gãy. Sẽ không có gì làm kỷ niệm đầy vơi bằng bóng dáng nụ em cười. Sẽ không có ai đem Memories - Kỷ niệm vào hồn thật hay như tiếng hát ngàn trùng của Barbra Streisand. Một ca sĩ nay đã 70 tuổi mà thời gian chỉ làm nồng say thêm một giọng hát cao sang qúy phái. Một giọng hát nhẹ như sương ở những đỉnh cao vun vút mà trầm ấm lòng người ở vực sâu thang âm. Một ca sĩ có chiếc mủi không đẹp nhưng luôn hát những bài ca chọn lọc thật đẹp. Thật đẹp như Woman in Love mà chúng ta say đắm năm 80. Thật buồn như You Don't Bring Me flowers năm nào. Thật ngây dại như What Kind of Fool đầy kỷ niệm. Những kỷ niệm thật đẹp và buồn như chúng mình thuở đó, phải không em?.

NP Bảo Sinh

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Mỗi ngày tôi nhận được khoảng 20 email do bạn bè chuyển tới. Nội dung chủ yếu là xoáy vào đại dịch Coronavirus-Vũ Hán. Một email đặc biệt do chị Tống Mỹ Loan, Nantes, Pháp, với tựa đề Vũ Hán đang ở tình trạng bị đe dọa như ngàn cân treo sợi tóc, do đập Tam Hiệp bị vỡ. Vũ Hán phát tán ra Coronavirus-Vũ Hán, gây kinh hoàng trên 212 quốc gia và dùng lãnh thổ với 4,519, 986 ca nhiễm, số tử vong 316, 026 người (14-5-2020). Đồng thời Vũ Hán đang bị đe dọa bởi một tai họa kinh hoàng, là vỡ đập Tam Hiệp.
Trần Văn Giang mời quý vị đọc qua một ít triết lý vun vặt của đời sống thật do kinh nghiệm bản thân chứ bỉ nhân không hề dám có ý định dạy đời gì cả, trong lúc lịnh “Stay-At-Home” rất chán nản, mà vẫn còn hiệu lực dài dài.
Đảng Cộng Sản Việt Nam luôn luôn vận động toàn dân, nhất là cán bộ, đảng viên, thanh niên, sinh vien, học sinh trong nước, học tập và làm theo gương đạo đức Hồ Chí Minh. Vậy thưa bà con, đạo đức và tư tưởng Hồ Chí Minh là gì mà đảng cộng sản lại vận động toàn dân học tập?
Tôi sinh ra trong miền Nam, sau ngày thày u tôi di cư vào Nam năm 1954. Ngày còn bé chưa biết chiến tranh là gì. Đến năm 10 tuổi thấy đám tang ông chú họ với quan tài phủ cờ, nến lung linh, nghe nhiều tiếng khóc lóc thảm thương sao buồn quá. Chú là sĩ quan dù, chết trận ở Đồng Xoài. Thày tôi và bố chú đi nhận xác ở Tổng Y viện Cộng hoà. Nghe thày kể khi đi phải mang theo tỏi để lúc vào nhà xác đưa lên mũi khử mùi hôi. Nhiều xác chết, không biết chú nằm ở đâu, bố chú khấn nguyện “Con ơi! Nếu con chết thiêng thì ra dấu cho bố biết để nhận con”. Một xác người động đậy và đó là chú.
Đó là chỉ dấu nói lên yếu hèn thắp kém về tư tuỏng của TBT-CTN Nguyễn Phú Trọng. Ông không hề ý thức đươc rằng cách đây 35 năm, Mikhail Gorbachew, TBT cuối cùng của nha nước vô sản Liên Xô, từ năm 1985, đã phải từ bỏ xã hôi chủ nghĩa (cộng sản), tái cấu trúc lại xã hội Liên Xô, mở cửa đất nước, theo đuổi chế độ Kinh Tế Thi trường tự do. Năm 1991, Boris Yeltsin, Tổng thống Nga đầu tiên dưới chế độ Liên Xô, đã mạnh dạn gạt bỏ Xã Hội Chủ Nghĩa và đặt Đảng Công Sản Liên Xô ra ngoài vòng pháp luật và cấm đảng này hoạt động trên đất Nga... Từ đó nước Nga mới, mới có cơ hội đứng lên phát triển kinh tế đã trở thành, chẳng những môt cường quóc về nguyên tử và Quân đội mà còn là một cường quốc về Kinh tế cho mãi đến tân hôm nay.
Ôi, tưởng gì chớ cái “tác phong chưng dép” thì bác vẫn “thao tác” đều đều – vô cùng thành thạo – ở khắp cả mọi nơi: Khi Bác tới thăm 1 ngôi đền lớn và cổ kính của Ấn Độ thì có một chuyện lạ xảy ra. Lúc Bác bước vào trong đền, để lại đôi dép bên ngoài thì bất ngờ có hàng trăm phóng viên báo chí, nhiếp ảnh, quay phim ập đến vây kín đôi dép cao su của Bác… (“Trăm phóng viên nước ngoài vây kín đôi dép của Bác” – Tin Ngắn, 19/05/2013). Ngoài đôi dép, đôi môi của Bác cũng được bạn bè thế giới đặc biệt quan tâm và (vô cùng) quan ngại – theo như bản tường thuật của The Straits Times, số ra ngày 8 tháng 3 năm 1959: “Chủ tịch Hồ Chí Minh của Bắc Việt, 68 tuổi, đã bị bảo một cách thẳng thừng rằng phải ngưng việc hôn hít các em gái Indonesia và tôn trọng những điều dạy của Hồi giáo.”
“Cái nền dân trí luôn là mảnh đất cho hận thù, ngờ vực và chia rẽ” nếu chỉ giới hạn trong lãnh thổ VN thì có thể tìm ngay ra thủ phạm: Chủ Nghĩa Toàn Trị và học thuyết Marx – Lenin! Vấn đề là không ít người Việt đang sống ở nước ngoài, chả có liên quan (hay ảnh hưởng chi nhiều) với cái chế độ thổ tả hiện hành mà vẫn sẵn sàng chửi nhau, hủy bạn bè vì những chuyện nhỏ (như con thỏ) như thường. Vì cái nước mình nó thế nên dân mình không thể khác được chăng?
Bến Ninh Kiều, Cần Thơ đã ghi lại trong tôi biết bao là kỷ niệm vui buồn từ khi tôi mới bắt đầu xuống dạy tại Viện Đại Học Cần Thơ năm 1967 … Chính tại nơi đây, năm 1978, cũng vì khát khao hai chữ tự do, nên tôi đã liều mạng lôi cả gia đình xuống “cá nhỏ” để ra “cá lớn” đậu ngoài khơi vàm, không mấy xa chợ Cần Thơ. Nhưng than ôi, khi leo qua cá lớn thì bị dưa luôn về Chấp Pháp, trên đường vô Cái Răng. Mưu sự tại nhân, thành sự tại Thiên.
Từ điển tiếng Việt định nghĩa “ấm ớ hội tề” là “thái độ không dứt khoát”. Đem nghĩa này gắn vào những tuyên bố của Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng liên quan đến công tác chuẩn bị nhân sự cho Đại hội đảng XIII, dự kiến diễn ra trong tháng 01 năm 2021, thì sẽ thấy vẫn chỉ là chuyện nói nhiều mà làm chẳng được bao nhiêu, hay chỉ nhằm tung hòa mù để hù họa nhau.
Báo chí trong nước hôm 12/5/2020 đưa tin Bộ Công an cho hay dự luật biểu tình chưa thể được trình lên Quốc hội vì "cần phải được nghiên cứu kỹ, không để các thế lực thù địch, phản động lợi dụng". 45 năm qua dường như đảng Cộng sản Việt Nam chưa có được một ngày hòa bình, trong tâm trí họ xung quanh lúc nào cũng có những "thế lực thù địch" đe dọa sự tồn vong của thể chế. Câu chuyện "hòa hợp hòa giải dân tộc" đã được nói đến ngay từ khi Chiến tranh kết thúc năm 1975, nhưng đến nay nhà cầm quyền vẫn đề cao lịch sử của “bên thắng cuộc” và tiếp tục coi mọi tiếng nói khác biệt là thù địch.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.