Hôm nay,  

Sửa Đổi Hiến Pháp!

18/04/201300:00:00(Xem: 10229)
Thấm thoát thời gian đã vượt qua, nếu ta lấy cột mốc ngày 30 tháng tư năm 1975, miền Nam đã bị bàn tay Cộng Sản cưởng đoạt những 38 năm trời! Đến bây giờ, tất cả những tin tức, những dữ kiện được phơi bày, mọi người mới tỉnh ra, mới thấy, sở dĩ Việt Nam Cộng Hòa bị rơi vào tay người Cộng sản, chỉ vì quyền lợi của các thế lực hai đế quốc, nhân danh “thế giới tự do” và “Cộng Sản quốc tế.”

Nếu nói thời gian, từng năm tháng Cộng Sản xây dựng một chế độ toàn trị, áp chế hà khắc trên toàn cỏi nước Việt là dài thì cũng đúng; nhưng với lịch sử thì chẳng có nghĩa gì! Thời gian Cộng Sản toàn trị nước Việt, họ cố hết sức áp đặt chủ nghĩa Cộng Sản, phá bỏ hệ thống chính trị văn hóa tốt đẹp ngàn đời của dân tộc, đó là tội ác mà họ đã vay, rồi sẽ trả!

Nhìn lại thời gian qua, chúng ta thử kiểm nhận những điều gì đã xãy ra cho dân tộc, bình tâm nhận định những chuyện phải trái; để hướng về một tương lai, mà, con cháu chúng ta sẽ đảm đương gánh vác tô bồi non sông tổ quốc thoát vòng đô hộ của chủ nghĩa Cộng Sản Quốc Tế, thoát ách thuộc địa bởi một Đế quốc mới là Trung Cộng!

Con bạch tuột Trung Nam Hải càng ngày càng lộng hành quá sức! Giấc mộng Đại Hán, giấc mơ thống lãnh thế giới của tập đoàn Bắc Kinh đã lộ rõ từng ngày bằng hành động cụ thế, bằng tuyên bố công khai. Những động thái Trung Cộng dương oai diệu vỏ trên biển Hoa Đông, trên Biển Đông; với ý đồ khống chế cả vùng Đông Nam Á bằng dọa nạt, bằng kinh tế, bằng quân sự làm cho cả thế giới lo lắng!

Cộng Sản Việt Nam, từ khi thành lập đến nay vốn là tay sai đắc lực, lúc nào cũng chỉ dám thi hành các chỉ thị của quan thầy an bài, trước kia là Cộng Sản Liên Xô, bây giờ là Trung Cộng. Với cái gọi là tình hữu nghị mười sáu chữ vàng: “Láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai!” – Tinh thần bốn tốt: “Láng giềng tốt, bè bạn tốt, đồng chí tốt, đối tác tốt!”, trên thực tế Trung Nam Hải đã dễ dàng thôn tính đất Việt không cần tốn một viên đạn nào!

Cộng Sản Việt Nam sẽ chẳng bao giờ chịu rời bỏ quyền lực vì chủ quyền dân tộc, vì tương lai tổ quốc và tự do dân chủ cho Việt nam. Kể từ khi cướp chính quyền, họ đã tìm đủ mọi mưu sâu chước quỷ đề tiêu diệt hết các đảng phái yêu nước, xây dựng chế độ toàn trị, đặt vị thế Đảng Cộng Sản Việt Nam lên trên tổ quốc. Hiến Pháp là do Đảng Cộng Sản soạn thảo và cưởng chế toàn dân. Đó không phải là bản Hiến Pháp do dân, vì dân, mà chỉ phụng sự cho Cộng Sản quốc tế và đảng Cộng Sản Việt Nam. Vì thế, dù trên thực tế cũng có Quốc Hội, Hành Pháp và ngành Tư Pháp…Nhưng những cơ chế ấy chỉ nhằm làm “kiểng” cho hệ thống toàn trị của Đảng CS mà thôi!

Ngày nay, toàn dân đã thấy được, đã sống thực với cái gọi là Chũ Nghĩa Xã Hội, với hệ thống Công An, hệ thống Đảng luôn dồn họ vào chân tường. Toàn thể các tầng lớp trong xã hội, kể cả đảng viên đều tỉnh ra và không còn biết sợ hải trước bạo tàn khát máu của tập thể cầm quyền. Tất cả đều muốn thay đổi, muốn có một Việt Nam dân chủ và tự do thực sự sánh vai với thế giới tiến bộ, muốn đổi đời từ chủ nghĩa Cộng sản vô luân thành chế độ Tam Quyền Phân Lập rỏ ràng do dân và vì dân!

Hoảng hốt trước sức đấu tranh của toàn dân, như nước vở bờ đang từng bước nhận chìm con thuyền Chủ Nghĩa Cộng Sản. Tập đoàn bán nước cầu vinh Hà Nội cố bám vào cái phao Trung Cộng để sống còn. Một mặt quỳ gối bán đứng biển đảo, bán biên giới và tài nguyên cho Tầu, mặt khác vuốt ve dân chúng cới cái gọi là hỏi ý dân “sửa đổi Hiến Pháp.”

Hiến Pháp 1946 hay Hiến Pháp sau nầy 1992 đều là bản văn do tập đoàn Cộng Sản áp đặt. Nội dung hoàn toàn ca ngợi và thừa nhận quyền tối cao là Đảng Cộng Sản cai trị đất nước VN vô thời hạn, là tối thượng, là bất khả thay thế!

Như thế, lá bài “Hỏi ý kiến dân” trong việc “sửa đổi Hiến Pháp” chỉ là một trò hề dân chủ theo kiểu bánh vẽ. Trong lúc người Cộng Sản đang thống trị, mọi ý kiến đòi sửa, đòi bỏ, đòi thay… đều là trò tráo trở để dễ phân biệt ai, người nào chống lại Đảng mà thôi.

Hiến Pháp của cái gọi là Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam và chế độ toàn trị do Đảng Cộng Sản lảnh đạo, đang làm cho tổ quốc Việt ngày càng lầm than và hiểm họa nộ lệ trước kẻ thù chung phương Bắc. Chỉ có một con đường duy nhất là Đảng CSVN phải bị xóa bỏ. Có như thế chín chục triệu con dân Việt mới mong được hồi phục, vươn tới tương lai, làm sáng danh Việt Nam; mảnh đất ông cha ta hằng gìn giữ tô bồi. Con cháu Việt hãy hăng hái đứng lên!

letamanh

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Từ lâu, cựu tổng thống Mỹ Jimmy Carter đã được công luận cũng như giới sử gia coi là phải cam chịu nhiều thất bại trên chính trường. Bằng chứng hiển nhiên nhất là sau một nhiệm kỳ tại chức, năm 1980, ông không được tái đắc cử, chuyện hiếm có trong lịch sử tranh cử tổng thống Mỹ...
Người xưa vẫn thường dùng câu “Nam Kha nhất mộng” hay “Giấc mộng Nam Kha” câu chuyện Thuần Vu Phần ngủ mơ dưới gốc cây, để chỉ về những thứ vô thực, hư ảo, vượt xa tầm tay với của con người. Thời nay, có vị tổng thống đắc cử, chưa chính thức lên ngôi, nhưng đang ôm mộng bành trướng diện tích quốc gia, bằng đô-la thay vì đánh trận. Tổng thống đắc cử Donald Trump bước vào mùa lễ lớn cuối cùng trong năm 2024 với quả quyết sẽ giành lại quyền kiểm soát Kênh đào Panama (Panama Canal); đòi mua Đan Mạch và gợi ý Canada có thể trở thành tiểu bang thứ 51 của Hoa Kỳ.
Trong lúc ông Tô Lâm đang ồn ào “giống trống lệnh” (phòng chống lãng phí) thì nhà báo & nhà văn Lưu Trọng Văn nhỏ nhẹ tâm sự: “Nhà lý luận Nhị Lê nói với gã … cái mà chúng ta đang lãng phí gây ra tổn thất lớn nhất chính là lãng phí niềm tin.” Bộ thiệt vậy sao? Sao các nhà (nhà báo, nhà lý luận, nhà văn .. ) lại cứ cố nói vớt vát (và nói lấy được) như vậy cà? Có còn ai tin tưởng tí gì vào cái chế độ hiện hành đâu mà lại đặt vấn đề lãng nhách và lãng xẹt, vậy Trời ?
Cuối năm là lúc con người nhìn lại về giá trị cuộc sống. Một bài viết trên trang mạng The Conversation nêu vấn đề về những vực thẳm chính trị, các cuộc chiến tranh, áp bức… và con người vì thế cảm thấy vô vọng và bất lực khi chứng kiến những thế lực đen tối diễn ra khắp nơi trên thế giới. Liệu chúng ta có thể làm được điều gì đem lại thay đổi trước những bi hoại này hay không?
Danh hiệu “Nhân Vật Của Năm” do TIME bắt đầu từ năm 1927 – theo truyền thống được trao cho những người có ảnh hưởng đáng kể trong các sự kiện toàn cầu, từ chính trị đến văn hóa, môi trường, nghệ thuật. Những người được chọn đóng vai trò như một “thước đo phong vũ” về sức lan tỏa trong xã hội đương đại. Ảnh hưởng đó, theo tiêu chuẩn do chính TIME đề ra, có thể là “for better or for worse – làm cho thế giới tốt đẹp hơn hoặc tệ hại hơn.”
Tiễn 2024, thế giới sẽ chào đón một năm mới 2025 mang theo cả bóng tối lẫn ánh sáng. Các cuộc xung đột, sự phân cực chính trị và những rủi ro khôn lường là lời nhắc nhở về sự bất ổn của thời đại. Nhưng đồng thời, khả năng phục hồi kinh tế, sự phát triển công nghệ, tinh thần hợp tác quốc tế, hơi thở và sự sống còn bất khuất của từng người mẹ, từng đứa trẻ vực dậy và vươn lên từ những đống gạch vụn đổ nát ở Ukraine, ở Gaza, ở Syria… cũng là cảm hứng và hy vọng cho tương lai nhân loại. Nhà văn Albert Camus đã viết: “Giữa mùa đông lạnh giá nhất, tôi tìm thấy, trong mình, một mùa hè bất khả chiến bại.”* Thế giới năm 2025, với tất cả những hỗn loạn, vẫn mang đến cơ hội để con người vượt qua và xây dựng một cuộc sống tốt đẹp, tử tế hơn. Đó cũng là lời chúc chân thành cuối năm của toàn ban biên tập Việt Báo gửi đến quý độc giả: một năm 2025 tràn trề cơ hội và hy vọng.
Trong ba năm học gần đây, PEN America đã ghi nhận hàng loạt trường hợp cấm sách xảy ra trên toàn nước Mỹ, đặc biệt trong các trường công lập. Những nỗ lực xóa bỏ một số câu chuyện và bản sắc khỏi thư viện trường học không chỉ gia tăng mà còn trở thành dấu hiệu của một sự chuyển đổi lớn hơn, đặt ra câu hỏi nghiêm trọng về tương lai của giáo dục công lập. Việc kiểm duyệt này phản ánh một xu hướng đáng lo ngại: sự tập trung vào việc kiểm soát nội dung văn hóa và giáo dục, thay vì khuyến khích học sinh tiếp cận kiến thức đa chiều.
Syria đang sống trong một bước ngoặt lịch sử sau khi chế độ độc tài sụp đổ nhanh chóng và Bashar al-Assad trốn sang Nga để tị nạn. Các nhóm nổi dậy chiến thắng đang cố gắng duy trì trật tự công cộng và thảo luận về các kịch bản cho tương lai. Lòng dân hân hoan về một khởi đầu mới đầy hứa hẹn pha trộn với những lo âu vì tương lai đất nước còn đầy bất trắc. Trong 54 năm qua, chế độ Assad đã cai trị đất nước như một tài sản riêng của gia đình và bảo vệ cho chế độ trường tồn là khẩu hiệu chung của giới thân cận.
Các số liệu gần đây cho thấy những thách thức mà nhà lãnh đạo Trung Quốc phải đối mặt để phục hồi kinh tế cho năm 2025, khi quan hệ thương mại với thị trường xuất khẩu lớn nhất của Trung Quốc có thể xấu đi cùng lúc mức tiêu thụ trong nước vẫn sụt giảm. Và thật sự thì nền kinh tế Trung Quốc tệ đến mức nào? Việc đặt câu hỏi này ngày càng trở nên hợp lý khi Trung Quốc đang đối mặt với tình trạng sản xuất trì trễ và tiền tệ mất giá kéo dài trong những năm gần đây. Đặc biệt, chính quyền Bắc Kinh dường như không muốn công khai toàn bộ thực trạng.
Chiều ngày Thứ Ba 17/12, tòa án New York kết án Luigi Mangione 11 tội danh, bao gồm tội giết người cấp độ 1, hai tội giết người cấp độ 2 cùng các tội danh khác về vũ khí và làm giả danh tính. Theo bản cáo trạng, một bồi thẩm đoàn ở Manhattan đã truy tố Mangione về tội giết người cấp độ hai là tội khủng bố. Tòa đã kết tội hành động của Luigi Mangione – một hành động nổi loạn khó có thể bào chữa dù đó là tiếng kêu cuối cùng của tuyệt vọng.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.