Hôm nay,  

Trái Sầu Riêng

04/05/201300:00:00(Xem: 7176)
Ai cũng có mẹ. Mẹ của ai cũng đẹp, hiền và duy nhất!

Tôi cũng thế! Mẹ tôi có nụ cười từ bi, tấm lòng bao dung và duy nhất! Chưa hết... còn có cả trái sầu riêng! Mỗi năm đến mùa, thấy trái sần sùi bầy bán trong chợ, lòng tôi se lại vì nhớ đến câu chuyện cũ... Mẹ tôi qua đời đã lâu, kỷ niệm cũng lu mờ theo năm tháng nhưng nỗi sầu riêng tư ấy không bao giờ phai. Trái sầu riêng bản chất gai góc dữ dằn bề ngoài nhưng còn chứa đựng tấm lòng thương yêu bao la của mẹ dành cho tôi trong từng múi ngọt bên trong.

Gia đình tôi vừa tạm ổn sau chuyến di cư năm 54. Một căn nhà nhỏ, ghế bố làm giường ngủ cho mấy đứa con vào chiều tối rồi đến sáng, xếp lại để có lối đi ra vào. Tiền bạc eo hẹp, ăn tiêu thu vén từng đồng nên ít khi chúng tôi no đủ mỗi khi có món ngon vật lạ.

Trưa hôm ấy, một buổi trưa hè nắng chói ở miền Nam. Hai mẹ con thuê xích lô đến văn phòng bà bác sĩ Blanche toạ lạc phía sau chợ Bến Thành. Thuở bé, tôi mắc bệnh phổi nên thường phải đến đó chiếu điện. Sớm trước giờ hẹn, mẹ dắt tay tôi đi về phía chợ. Tôi vui vì ít khi được theo mẹ đi chơi nhưng vào chợ thì thể nào mẹ cũng sẽ cho ăn quà! Bụng đang đói nên nghĩ đến đồ ăn là thèm... Đến gian hàng bán trái cây, sầu riêng xếp từng hàng trên mảnh đất vuông. Mẹ làm dấu bảo ngồi xuống! Sau đó, tôi không còn nhớ những gì đã xẩy ra vì mắt đã mờ đi... Tôi tưởng tượng những múi sầu riêng béo ngậy sắp tan vào miệng như “petit beurre” khi thấy mẹ lật vạt áo trả tiền. Cô bán hàng bóc nguyên trái, từng múi vàng nghệ, phơi trần ra trước mặt. Tai chỉ còn nghe loáng thoáng lời mẹ dặn: “Con thèm thì ăn no đi! Mang về nhà, con sẽ không có nhiều đâu!” Ngồi giữa chợ, tôi đã ngốn hết trái sầu riêng trước khi gặp bà bác sĩ chuyên khoa người Pháp. Hôm ấy, mẹ đã chi gần hết số tiền để dành trong hầu bao nên mua thuốc tây phải đành chờ đến ngày khác.

Thời gian trôi âm thầm, tuổi thanh niên cầu tiến nên lưu lạc khắp năm châu, mong được thỏa lòng chiêm ngưỡng những kỳ quan nhưng cuối cùng, tôi thấy chẳng một kỳ quan nào từng qua trong đời đẹp bằng tình mẹ năm xưa! Đó là mỹ cảm vô giá mà tạo hóa thiết kế nguy nga trong lòng các bà mẹ, những người đã một lần mang nặng đẻ đau...


Bây giờ, có tiền để mua tặng mẹ và tôi, mỗi người môt ngàn trái sầu riêng thì mẹ đã ra người thiên cổ! Giả sử, nếu mẹ tôi còn sống, chắc người cũng đã quên kỷ niệm buổi trưa hè hôm ấy. Lòng mẹ bao la, làm sao nhớ hết muôn vàn hy sinh? Suốt đời, mẹ cặm cụi dè sẻn, chỉ mong các con có một ngày mai tươi sáng. Biết con tham ăn, thèm quả ngọt vị béo nên mẹ thương tôi trước giờ khám bệnh, cho ăn trọn vẹn trái sầu riêng và dĩ nhiên, tôi đã ăn hết phần của các em ở nhà... Những múi bơ vàng nghệ, hình bầu dục chẳng khác nào những con cá nhỏ trong biển Thái Bình, mẹ bắt bằng tất cả bả mồi mẹ có để tôi hưởng vị khoái một lần no đủ.

Nhưng câu chuyện trái sầu riêng buổi trưa nắng ở miền Nam hôm ấy chưa ngừng kể. Vào cuối thập niên 70, đến Casablanca làm việc, nhân dịp lễ cuối năm, tôi bay đến thăm vợ chồng anh bạn là bác sĩ nha khoa tại thị trấn Agadir. Buổi tối, ngồi ăn ở một nhà hàng sang trọng ven bờ biển, bạn tôi khoe phòng mạch hiện nay có một bà bệnh nhân tên là Dr Blanche sống ở Sài Gòn lúc trước. Qua câu chuyện, tôi nhận ra ngay vị cứu tinh hồi còn bé. Ngay hôm sau, chúng tôi liên lạc và bà mời tôi đến thăm gia đình ở thành phố nắng nóng sa mạc này. Gặp lại bà, tôi cảm động vì bất ngờ. Dáng bà có đổi khác, già và to béo hơn thời trung niên, vài ngón tay bị tàn phế bởi chất phóng xạ quang tuyến nhưng đặc biệt hôm đó, bà giới thiệu với chúng tôi người đàn bà Spanish đứng sau lưng chính là cô bạn đời cùa bà lúc bây giờ. Sự việc ấy có lẽ riêng tư, không quan trọng lắm nhưng đã làm tôi hồi tưởng ngay đến mẹ tôi vào buổi trưa nắng đã dắt tôi đến phòng mạch của bà để chữa bệnh.

Quả đất tròn giống như chuyện vừa kể, thể nào tôi cũng sẽ gặp lại mẹ ở kiếp luân hồi... Niềm mơ ước nhiệt thành muốn gặp lại mối tình mẫu tử mầu nhiệm chẳng may đã mất! Ngày nay, sống trên đất Mỹ, mỗi khi trời nóng sang hè, mọi người long trọng ăn mừng Mothers Day và cũng là lúc thấy trái sầu riêng đầu mùa bầy bán trên sạp chợ, tôi lại chạnh lòng nhớ đến mối sầu riêng tư của mình: Hình ảnh mẹ tôi dịu hiền qua cái vỏ ngoài sần sùi của trái sầu riêng.

Cao Đắc Vinh

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Câu hỏi đó thằng nhỏ hỏi mỗi ngày mỗi ngày mỗi ngày, khi đói khát, khi bị đánh đập cấu nhéo, khi phơi trần ra dưới nắng mưa. Khi nó nằm trên mặt đường và kêu khóc khản giọng. Nó hỏi vào đám đông lướt qua nó, hỏi ai đó dừng chân cho nó (chính xác là cho những kẻ chăn dắt nó) chút tiền lẻ. Nó hỏi những kẻ bắt nó nằm lăn lóc kêu khóc trên đường để kiếm tiền, để nhởn nhơ ăn mòn tấm thân bé nhỏ non nớt của nó.
Một đứa trẻ chỉ nên có ba con búp bê, năm cây bút chì, giá trị chưa đến $20. Donald Trump có một phi cơ riêng sơn tên của ông ta trên đó. Với tư cách là tổng thống, hiện ông ta có hai chuyên cơ, Không Lực Một và một chiếc nhỏ hơn để phù hợp với những nơi có sân bay nhỏ, chưa kể chiếc trực thăng Marine One. Đó là ba chiếc phi cơ Trump sở hữu. Đó cũng là con số búp bê mà Trump đề nghị một đứa trẻ ở Mỹ nên có.
Mặc dù chỉ mới ba năm trôi qua kể từ khi bà Merkel rời nhiệm sở, nhưng thế giới đã thay đổi quá nhiều đến mức mà chức thủ tướng của bà đã được cảm thấy như nó thuộc về một thời đại khác. Cuốn hồi ký mới của bà cho thấy bà bình tâm với những quyết định đã đưa ra, bao gồm cả những quyết định bị phê phán nghiêm khắc nhất.
“Việc cắt giảm chăm sóc sức khỏe để trả tiền cho các khoản giảm thuế sẽ là sai về mặt đạo đức và tự sát về mặt chính trị.” TNS Josh Hawley (Cộng Hòa, Missouri)
Từ năm 1949, tháng Năm được chọn là Tháng Nhận Thức Về Sức Khỏe Tâm Thần (Mental Health Awareness Month – MHAM) ở Mỹ. Đây là tháng mang ý nghĩa kêu gọi cùng nâng cao nhận thức, giảm bỏ kỳ thị và thúc đẩy bảo vệ sức khỏe tâm thần. Theo phúc trình năm 2024 của tổ chức Mental Health America ở Alexandria, Hoa Kỳ thật sự đang trong cuộc khủng hoảng sức khỏe tâm thần. Cứ năm người trưởng thành ở Mỹ thì có trên một người đang sống chung với bệnh tâm thần, và hơn một nửa không được điều trị. Gần 60 triệu người lớn (23.8%) mắc bệnh tâm thần trong năm 2024. Gần 13 triệu người lớn (5.04%) có ý định tự tử.
Chiến dịch cắt giảm chi tiêu của chính quyền Trump, vốn đã ảnh hưởng đến mọi lĩnh vực từ nghệ thuật đến nghiên cứu ung thư, nay còn bao gồm cả nỗ lực thực hiện mục tiêu lâu dài của Đảng Cộng Hòa: chấm dứt hoàn toàn nguồn tài trợ liên bang cho hai hệ thống truyền thông phục vụ công chúng lớn nhất nước Mỹ: NPR và PBS. Hiện có khoảng 1,500 đài phát thanh và truyền hình độc lập liên kết với NPR và PBS trên khắp Hoa Kỳ, phát sóng các chương trình nổi tiếng như Morning Edition, LAist, Marketplace, PBS NewsHour, Frontline và Nova... Theo dữ liệu từ các hệ thống này, có khoảng 43 triệu người nghe đài công cộng hàng tuần, và mỗi năm có hơn 130 triệu lượt xem đài PBS.
Ngày 30.04.1975 là một dấu mốc quan trọng trong lịch sử cận đại của Việt Nam. Nhưng năm mươi năm sau nhìn lại, dân tộc Việt oai hùng, như vẫn thường tự nhận, đã không có đủ khôn ngoan để ngày chiến tranh chấm dứt thành một cơ hội đích thực để anh em cùng dòng máu Việt tìm hiểu nhau, cùng chung sức xây dựng đất nước.Tiếc thay, và đau thay, cái giá tử vong cao ngất của hơn 2 triệu thường dân đôi bên, của hơn 1triệu lính miền Bắc và xấp xỉ 300.000 lính miền Nam đã chỉ mang lại một sự thống nhất địa lý và hành chính, trong khi thái độ thù hận với chính sách cướp bóc của bên thắng trận đã đào sâu thêm những đổ vỡ tình cảm dân tộc, củng cố một chế độ độc tài và đẩy hơn một triệu người rời quê hương đi tỵ nạn cộng sản, với một ước tính khoảng 10% đã chết trên biển cả.
Bằng cách làm suy yếu các đồng minh của Mỹ, chính quyền Trump đã làm suy yếu việc răn đe mở rộng của Mỹ, khiến nhiều quốc gia cân nhắc liệu họ có nên có vũ khí hạt nhân cho riêng mình không. Nhưng ý tưởng về việc phổ biến vũ khí hạt nhân nhiều hơn có thể ổn định dựa trên nền tảng của các giả định sai lầm.
Tạp chí TIMES kết thúc cuộc phỏng vấn với Tổng thống Trump nhân dịp đánh dấu 100 ngày ông ta quay lại Tòa Bạch Ốc (20/1/2025) bằng câu hỏi, “John Adams, một công thần lập quốc, vị tổng thống thứ hai của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ (1797 – 1801) đã nói chúng ta là một quốc gia pháp trị, chứ không phải bất kỳ người nào, Tổng thống đồng ý không?” Donald Trump trả lời: “Chúng ta là một chính phủ do luật pháp cai trị, không phải do con người sao? Ồ, tôi nghĩ vậy, nhưng anh biết đấy, phải óc ai đó quản lý luật pháp. Bởi nên, con người, nam hoặc nữ, chắc chắn đóng một vai trò trong đó. Tôi không đồng ý với điều đó 100%. Chúng ta là một chính phủ mà con người tham gia vào quá trình thực thi luật pháp, và lý tưởng nhất là anh sẽ có những người công chính như tôi.”
Chuyện “Ngưng bắn…” kể cho độc giả Bloomington ngày ấy, đã là chuyện quá khứ. 30 tháng Tư năm sau, cuộc chiến trên đất Việt tàn. Chủ nghĩa Cộng sản, nguyên nhân của nạn binh đao, dìm quê hương tôi trong biển máu hàng thập kỷ, cuối cùng đã hưởng hết 70 năm tuổi thọ. Tưởng chuyện đau thương trong một ngày ngưng bắn của gia đình, vì sự an toàn, phúc lợi của loài người, phải trở thành cổ tích. Vậy mà hôm nay, trong thời đại này, chuyện buồn chiến tranh của tôi đang tái diễn...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.