Hôm nay,  

Lạc Đường

07/06/201300:00:00(Xem: 10759)
Hàng thông đứng lặng yên giữa sườn đồi.

Tuyết trắng chưa kịp tan trên những mái nhà bên kia đường.

Nắng nhạt ban mai tỏa sáng con đường dốc, ngày thường cảnh vật đã im vắng, buổi sáng chủ nhật hôm nay lại còn tĩnh mịch hơn... Không gian chỉ thoảng nghe cành lá thông sào sạc sau cơn gió nhẹ, tiếp theo là tiếng nón thông rơi.

Phố núi cao nguyên Big Bear có bốn mùa. Mùa đông tuyết phủ ngập đồi thông, tỏa hơi nước lạnh la đà trên mặt hồ mỗi khi chiều xuống. Mùa xuân trở lại, có bông hoa dại mầu vàng đua nhau nở khắp sườn núi và trong thành phố xuất hiện loài hoa tím mọc hoang vu hai bên bờ những con đường dốc đá...

Sống ở miền núi, cách xa khói than ô nhiễm của cơ xưởng nên bầu trời về đêm sâu thăm thẳm, ngàn sao như những ngọn đèn lấp lánh từ trên cao chiếu rọi xuống thành phố và vào lúc đầu ngày như bây giờ, vài đám mây trắng mỏng mầu tơ lụa, lơ lửng bay nhanh cho ta cảm tưởng bầu trời thấp... gần tay với!

Tháng ba là thời điểm giao mùa. Tuyết bắt đầu tan thấm ướt đất, đâm trồi những mầm non hoa cỏ ngủ yên trong lòng đất suốt mùa đông. Mọi vật nẩy lộc như bừng tỉnh cùng với cảnh xuân nồng rực rỡ. Đồng hồ vừa điểm bẩy giờ sáng, phố núi vẫn còn say giấc ngủ...

Ngồi uống cà phê và ăn điểm tâm bên em, mùi thơm tỏa rộng can phòng rồi nhìn những hạt nắng sớm lung linh rọi vào mấy giọt sương khuya còn đọng bên song cửa... cho ta cảm giác an bình nhẹ nhàng. Hôm nay, vắng những con chim rừng mầu lông đỏ và cả loài sóc nhỏ cũng không thấy chạy nhẩy đuổi nhau ở khu vườn sau nhà. Các người bạn bé nhỏ ấy chắc muốn dấu mặt để khỏi nói lời tạm biệt chia tay...?

Giữa cảnh ban mai như chỉ có đôi ta, còn lại chút hạnh phúc thanh thản ở nơi đây bởi vì vài giờ nữa thôi... khi nắng lên đỉnh đầu ngọn cây, tôi và em sẽ phải lái xe xuống núi, trở về nhà và trả thiên nhiên này lại cho núi đồi...

Ngày mai thứ hai đầu tuần, thức dậy cùng chiếc đồng hồ báo thức, tỉnh giấc để sống đời thường nhật... vất vả từ sáng đến chiều rồi chờ đến thứ sáu cuối tuần lại mong sống những ngày nghỉ bình yên như khoảnh khắc yên tịnh này! Phút chốc bỗng quên đi công việc ở sở làm, tiền bạc lãnh lương đầu tháng và hóa đơn trả nợ cuối tháng.
big_bear_mountain_resized
Đường lên phố núi Big Bear, California.
Khi xe thả dốc xuống chân núi vừa chạy vào xa lộ, em thắc mắc quay sang hỏi một câu bất ngờ làm tôi ngạc nhiên và chiếc xe cũng mất thăng bằng bị chao đảo vài ba giây.


- Anh ơi! Làm sao ta biết được một người đang yêu mình ?

Tôi khen câu hỏi hay nhưng luống cuống không biết trả lời sao cho gẫy gọn để trình bầy vấn đề mạch lạc thông qua những tri thức lãnh hội bởi kinh nghiệm đã sống. Tuy thế, tôi vẫn vừa lái xe vừa cố gắng diễn tả mối tương quan…

- Điều kiện thứ nhất, người ấy phải nghĩ đến phúc lợi và chia sẻ cảm xúc với em chẳng hạn những lúc buồn vui, đau yếu, cô đơn hay hạnh phúc... Thứ hai là trong cuộc đời đôi lúc cần phải tính toán, em có là nhân vật trọng yếu đặt lên trên mọi vấn đề khác của họ không? Thứ ba, một ngày có 24 tiếng thì bao nhiêu giờ họ nhớ và nghĩ đến em? Thứ tư...

Đang suy tư tìm tòi thêm ý tưởng, quay lại đã thấy em miên man ngủ. Tôi cũng mơ màng bận rộn với ý nghĩ trong đầu rồi bất thình lình sực tỉnh vì đã lạc đường trên xa lộ 10 West hơn 25 dặm mà vẫn không hay!

Mắc cỡ vì lái xe mệt mỏi mà còn mua thêm vài chục dặm đường... Hơn nữa, con đường này tôi qua lại đã nhiều lần nên không bao giờ nghĩ có thể lầm nhưng hôm nay nó đã sẩy ra. Tự trách mình sao không rẽ vào xa lộ 215 nhưng mọi sự như đã muộn màng! Em vừa tỉnh ngủ và hiểu ngay tôi đã lạc đường về...

Thẹn thùng với khả năng kém cỏi của tuổi già, không thể gánh vác được hai ba việc cùng một lúc dù chỉ để trả lời một câu hỏi nên thơ! Tôi loanh quanh chưa biết xoay xở làm sao... may thay có sự thông cảm vì nhìn nụ cười bao dung khi thấy em quay sang dịu dàng nói lời che chở thay câu trách móc giận hờn:

- Đừng lo anh ơi... Lỡ rồi! Chúng mình cứ tiếp tục đi rồi quẹo sang xa lộ 57 S và 5 S dù có xa bao nhiêu dặm mình cũng vẫn bên nhau và sẽ về nhà chung anh ạ!

Lạc đường về nhà nhưng chính cái lỡ lầm ấy vô tình đã chỉ cho tôi thấy “con đường vào tình yêu” của mình “ngay hàng thẳng lối”. Cảm ơn em cho thêm ý kiến và tôi xin tiếp theo... điều kiện thứ tư quan trọng hơn cả:

- Sẵn sàng chia sẻ những gian nan trên đường đời “with compassion and warm-heartedness”.

Chiều nay, các bạn thử hỏi người mình yêu cùng một câu hỏi xem có thêm điều gì mới lạ và nhớ chia sẻ với tôi nhé! Cũng xin lưu ý quý bà một chuyện khác quan trọng...

- Khi người đàn ông lái xe nhớ đừng bắt họ phải suy nghĩ dù chỉ là một câu hỏi vì có thể “sai một ly đi một dặm”... như vừa sẩy ra với tôi nhưng chuyện đời thì đằng sau cái rủi lại hay thấy cái may!

Đó cũng là lẽ thường tình...

Cao Đắc Vinh

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Các cuộc xung đột giữa Do Thái với Palestine cùng khối Ả Rập là vấn đề nan giải cho Hoa Kỳ lẫn thế giới bởi Do Thái không hề nhượng bộ, luôn có những hành động cứng rắn và trả đũa tàn bạo. Cuộc xung đột hiện nay xảy ra khi Do Thái trục xuất sáu gia đình Palestine tại Đông Jerusalem, là điều mà Do Thái từng bước thực hiện với người dân Palestine từ nhiều năm qua.
Tôi yêu những nông dân thôn Hoành, tôi yêu những nông dân Dương Nội. Yêu cái hồn của đất – nơi con người đang phải đối mặt với phong ba bão táp; nơi con người bước trên nghịch cảnh bằng sự cao quý và khí phách của riêng mình. Tôi có một niềm tin vững chắc rằng lòng tử tế và sự dũng cảm của họ sẽ lan toả và lan rộng.
Từ Văn phòng Viện Tăng Thống, tuy chỉ tồn tại trên danh nghĩa, trong phận sự bảo trì ấn tín của Viện Tăng Thống, kế thừa tâm nguyện của Đức Đệ Ngũ Tăng Thống qua phú chúc di ngôn của Ngài trước ngày thị tịch; chúng tôi trên nương tựa uy đức Tăng già và đạo lực gia trì của Chư tôn Trưởng lão, kính gởi đến Chư tôn Hòa Thượng, Chư Thượng tọa, Đại đức Tăng-già nhị bộ, cùng tất cả bốn chúng đệ tử, tâm nguyện Bồ-đề được thể hiện qua các kỳ họp đã nêu, ước mong tất cả bằng Bồ-đề nguyện và Bồ-đề hành, bằng đức lực, trí lực, và tài lực, với hằng tâm và hằng sản, đồng tâm nhất trí góp phần công đức vào sự nghiệp hoằng pháp lợi sanh mà Chư Thánh Đệ tử, Lịch đại Tổ sư, bằng hùng lực và trí tuệ, bằng từ bi và nhẫn nhục, khoan dung, trải qua vô vàn gian nan chướng duyên trở ngại, đã mang ngọn đèn chánh pháp đến những nơi tăm tối, cho những ai có mắt để thấy, dựng dậy những gì đã sụp đổ, dựng đứng những gì đang nghiêng ngả.
Ngày Phật đản sanh là ngày vui, ngày thiêng liêng và trọng đại của nhân loại. Dù là với truyền thống nào, tông môn pháp phái nào, dù ở quốc độ nào… Người con Phật cũng đều hoan hỷ và thanh tịnh thân tâm để tưởng niệm đức Phật.
Thì tôi cũng nói cho hết lẽ như thế. Chớ bao nhiêu lương dân ở Văn Giang, Dương Nội, Thủ Thiêm, Lộc Hưng… đang sống yên lành mà Đảng & Nhà Nước còn có thể nhẫn tâm biến họ thành những đám dân oan (vật vã khắp nơi) thì cái chính phủ hiện hành có xá chi đến những khúc ruột thừa ở Cambodia.
Bàn về kinh tế không thể không nhắc đến tiền. Tiền không mua được hạnh phúc nhưng không có tiền thì…đói. Tiền mang lại tự do (có tiền mua tiên) hay biến con người thành nô lệ đồng tiền. Con nít lên 3 đã biết tiền dùng để mua bánh kẹo, vậy mà các kinh tế gia giờ này vẫn không đồng ý chuyện tiền để làm chi!
Sau ngày 30/4/1975, nếu phe chiến thắng đã có những chính sách mang lại sự hoà giải quốc gia, đối xử nhân bản với bên thua trận, thay vì cải tạo học tập, càn quét và thiêu huỷ văn hoá miền Nam, đánh tư sản mại bản, thì đã không có hàng triệu người bỏ nước ra đi và người Việt sẽ chẳng mấy ai còn nhớ đến một đất nước của quá khứ, tuy chưa hoàn toàn tự do dân chủ nhưng so với Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam thì người dân đã được tự do hơn bây giờ rất nhiều.
Tất nhiên phải “thành công” vì đảng một mình một chợ, không có ai cạnh tranh hay đòi chia phần. Nhưng việc đảng chọn cho dân bầu chỉ để tuyên truyền cho phương châm “ý đảng lòng dân”, trong khi người dân không có lựa chọn nào khác mà buộc phải đi bỏ phiếu để tránh bị làm khó trong cuộc sống.
Âm nhạc dễ đi vào lòng người, với hình bóng mẹ, qua lời ca và dòng nhạc, mỗi khi nghe, thấm vào tận đáy lòng. Trước năm 1975, có nhiều ca khúc viết về mẹ. Ở đây, tôi chỉ đề cập đến những ca khúc tiêu biểu, quen thuộc đã đi vào lòng người từ ngày sống trên quê hương và hơn bốn thập niên qua ở hải ngoại.
Những bà mẹ Việt xưa nay rất chơn chất thật thà, rất đơn sơ giản dị cả đời lo cho chồng con quên cả thân mình. Sử Việt nghìn năm đương đầu với giặc Tàu, trăm năm chống giặc Tây. Những bà mẹ Việt bao lần âm thầm gạt lệ tiễn chồng con ra trận, người đi rất ít quay về. Những bà mẹ âm thầm ôm nỗi đau, nỗi nhớ thương da diết.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.