Hôm nay,  

Lạc Đường

07/06/201300:00:00(Xem: 10586)
Hàng thông đứng lặng yên giữa sườn đồi.

Tuyết trắng chưa kịp tan trên những mái nhà bên kia đường.

Nắng nhạt ban mai tỏa sáng con đường dốc, ngày thường cảnh vật đã im vắng, buổi sáng chủ nhật hôm nay lại còn tĩnh mịch hơn... Không gian chỉ thoảng nghe cành lá thông sào sạc sau cơn gió nhẹ, tiếp theo là tiếng nón thông rơi.

Phố núi cao nguyên Big Bear có bốn mùa. Mùa đông tuyết phủ ngập đồi thông, tỏa hơi nước lạnh la đà trên mặt hồ mỗi khi chiều xuống. Mùa xuân trở lại, có bông hoa dại mầu vàng đua nhau nở khắp sườn núi và trong thành phố xuất hiện loài hoa tím mọc hoang vu hai bên bờ những con đường dốc đá...

Sống ở miền núi, cách xa khói than ô nhiễm của cơ xưởng nên bầu trời về đêm sâu thăm thẳm, ngàn sao như những ngọn đèn lấp lánh từ trên cao chiếu rọi xuống thành phố và vào lúc đầu ngày như bây giờ, vài đám mây trắng mỏng mầu tơ lụa, lơ lửng bay nhanh cho ta cảm tưởng bầu trời thấp... gần tay với!

Tháng ba là thời điểm giao mùa. Tuyết bắt đầu tan thấm ướt đất, đâm trồi những mầm non hoa cỏ ngủ yên trong lòng đất suốt mùa đông. Mọi vật nẩy lộc như bừng tỉnh cùng với cảnh xuân nồng rực rỡ. Đồng hồ vừa điểm bẩy giờ sáng, phố núi vẫn còn say giấc ngủ...

Ngồi uống cà phê và ăn điểm tâm bên em, mùi thơm tỏa rộng can phòng rồi nhìn những hạt nắng sớm lung linh rọi vào mấy giọt sương khuya còn đọng bên song cửa... cho ta cảm giác an bình nhẹ nhàng. Hôm nay, vắng những con chim rừng mầu lông đỏ và cả loài sóc nhỏ cũng không thấy chạy nhẩy đuổi nhau ở khu vườn sau nhà. Các người bạn bé nhỏ ấy chắc muốn dấu mặt để khỏi nói lời tạm biệt chia tay...?

Giữa cảnh ban mai như chỉ có đôi ta, còn lại chút hạnh phúc thanh thản ở nơi đây bởi vì vài giờ nữa thôi... khi nắng lên đỉnh đầu ngọn cây, tôi và em sẽ phải lái xe xuống núi, trở về nhà và trả thiên nhiên này lại cho núi đồi...

Ngày mai thứ hai đầu tuần, thức dậy cùng chiếc đồng hồ báo thức, tỉnh giấc để sống đời thường nhật... vất vả từ sáng đến chiều rồi chờ đến thứ sáu cuối tuần lại mong sống những ngày nghỉ bình yên như khoảnh khắc yên tịnh này! Phút chốc bỗng quên đi công việc ở sở làm, tiền bạc lãnh lương đầu tháng và hóa đơn trả nợ cuối tháng.
big_bear_mountain_resized
Đường lên phố núi Big Bear, California.
Khi xe thả dốc xuống chân núi vừa chạy vào xa lộ, em thắc mắc quay sang hỏi một câu bất ngờ làm tôi ngạc nhiên và chiếc xe cũng mất thăng bằng bị chao đảo vài ba giây.


- Anh ơi! Làm sao ta biết được một người đang yêu mình ?

Tôi khen câu hỏi hay nhưng luống cuống không biết trả lời sao cho gẫy gọn để trình bầy vấn đề mạch lạc thông qua những tri thức lãnh hội bởi kinh nghiệm đã sống. Tuy thế, tôi vẫn vừa lái xe vừa cố gắng diễn tả mối tương quan…

- Điều kiện thứ nhất, người ấy phải nghĩ đến phúc lợi và chia sẻ cảm xúc với em chẳng hạn những lúc buồn vui, đau yếu, cô đơn hay hạnh phúc... Thứ hai là trong cuộc đời đôi lúc cần phải tính toán, em có là nhân vật trọng yếu đặt lên trên mọi vấn đề khác của họ không? Thứ ba, một ngày có 24 tiếng thì bao nhiêu giờ họ nhớ và nghĩ đến em? Thứ tư...

Đang suy tư tìm tòi thêm ý tưởng, quay lại đã thấy em miên man ngủ. Tôi cũng mơ màng bận rộn với ý nghĩ trong đầu rồi bất thình lình sực tỉnh vì đã lạc đường trên xa lộ 10 West hơn 25 dặm mà vẫn không hay!

Mắc cỡ vì lái xe mệt mỏi mà còn mua thêm vài chục dặm đường... Hơn nữa, con đường này tôi qua lại đã nhiều lần nên không bao giờ nghĩ có thể lầm nhưng hôm nay nó đã sẩy ra. Tự trách mình sao không rẽ vào xa lộ 215 nhưng mọi sự như đã muộn màng! Em vừa tỉnh ngủ và hiểu ngay tôi đã lạc đường về...

Thẹn thùng với khả năng kém cỏi của tuổi già, không thể gánh vác được hai ba việc cùng một lúc dù chỉ để trả lời một câu hỏi nên thơ! Tôi loanh quanh chưa biết xoay xở làm sao... may thay có sự thông cảm vì nhìn nụ cười bao dung khi thấy em quay sang dịu dàng nói lời che chở thay câu trách móc giận hờn:

- Đừng lo anh ơi... Lỡ rồi! Chúng mình cứ tiếp tục đi rồi quẹo sang xa lộ 57 S và 5 S dù có xa bao nhiêu dặm mình cũng vẫn bên nhau và sẽ về nhà chung anh ạ!

Lạc đường về nhà nhưng chính cái lỡ lầm ấy vô tình đã chỉ cho tôi thấy “con đường vào tình yêu” của mình “ngay hàng thẳng lối”. Cảm ơn em cho thêm ý kiến và tôi xin tiếp theo... điều kiện thứ tư quan trọng hơn cả:

- Sẵn sàng chia sẻ những gian nan trên đường đời “with compassion and warm-heartedness”.

Chiều nay, các bạn thử hỏi người mình yêu cùng một câu hỏi xem có thêm điều gì mới lạ và nhớ chia sẻ với tôi nhé! Cũng xin lưu ý quý bà một chuyện khác quan trọng...

- Khi người đàn ông lái xe nhớ đừng bắt họ phải suy nghĩ dù chỉ là một câu hỏi vì có thể “sai một ly đi một dặm”... như vừa sẩy ra với tôi nhưng chuyện đời thì đằng sau cái rủi lại hay thấy cái may!

Đó cũng là lẽ thường tình...

Cao Đắc Vinh

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Câu chuyện kể từ xa xưa, rất xa xưa, là từ thời đức Phật còn tại thế: Có một người Bà La Môn rất giầu có và rất quyền thế, ông thích đi săn bắn thú vật trong rừng hay chim muông trên trời. Một hôm đó, ông bắn được một con thiên nga to đẹp đang bay vi vút trong bầu trời cao xanh bát ngát thăm thẳm trên kia. Con thiên nga vô cùng đẹp bị trúng đạn, rơi xuống đất, đau đớn giẫy và chết. Ông liền chạy tới lượm thành quả của ông và xách xác con thiên nga lộng lẫy về cho gia nhân làm thịt, làm một bữa nhậu, có lẽ.
Dù đã từ trần từ lâu, Võ Văn Kiệt vẫn được người đời nhắc đến do một câu nói khá cận nhân tình: “Nhiều sự kiện khi nhắc lại, có hàng triệu người vui mà cũng có hàng triệu người buồn”. Tôi vốn tính hiếu chiến (và hiếu thắng) nên lại tâm đắc với ông T.T này bởi một câu nói khác: “Chúng tôi tự hào đã đánh thắng ba đế quốc to”. Dù chỉ ngắn gọn thế thôi nhưng cũng đủ cho người nghe hiểu rằng Việt Nam là một cường quốc, chứ “không phải dạng vừa” đâu đấy!
Lý do ông Thưởng, ngôi sao sáng mới 54 tuổi bị thanh trừng không được công khai. Tuy nhiên, theo báo cáo của Uỷ ban Kiểm tra Trung ương và các cơ quan chức năng, thì ông Võ Văn Thưởng “đã vi phạm Quy định về những điều đảng viên không được làm...
Cứ theo như lời của giáo sư Nguyễn Văn Lục thì T.T. Thích Trí Quang là tác giả của câu nói (“Cộng Sản nó giết mình hôm nay, mai nó mang vòng hoa đến phúng điếu!”) thượng dẫn. Tôi nghe mà bán tin bán nghi vì nếu sự thực đúng y như vậy thì hoa hòe ở Việt Nam phải trồng bao nhiêu mới đủ, hả Trời?
Đảng CSVN tự khoe là “ niềm tin hiện thực hóa khát vọng phát triển đất nước phồn vinh, hạnh phúc“của nhân dân, nhưng sau 94 năm có mặt trên đất nước, thực tế đã chứng minh đảng đã cướp mất tự do của dân tộc, và là lực cản của tiến bộ...
Khi Kim Dung gặp Ian Fleming cả hai đều hớn hở, tay bắt mặt mừng và hể hả mà rằng: “Chúng ta đã chia nhau độc giả của toàn thể thế giới”. Câu nói nghe tuy có hơi cường điệu (và hợm hĩnh) nhưng sự hỉ hả của họ không phải là không có lý do. Số lượng sách in và số tiền tác quyền hậu hĩ của hai ông, chắc chắn, vượt rất xa rất nhiều những cây viết lừng lẫy cùng thời. Ian Fleming đã qua đời vào năm 1964 nhưng James Bond vẫn sống mãi trong… sự nghiệp của giới làm phim và trong… lòng quần chúng. Tương tự, nhân vật trong chuyện kiếm hiệp của Kim Dung sẽ tiếp tục là những “chiếc bóng đậm màu” trong tâm tư của vô số con người, nhất là người Việt.
Trong tháng Hai vừa qua, cái chết đau thương, lẫm liệt của nhà đối kháng người Nga Alexei Navalny trong tù đã gây sầu thảm, phẫn nộ cho toàn cộng đồng tiến bộ nhân loại. Đối với người Việt Nam tiến bộ, nỗi đau lại càng sâu thêm khi trong ngày cuối cùng của tháng Hai, ngày 29, nhà cầm quyền độc tài Hà Nội bắt đi cùng lúc hai nhà đấu tranh kiên cường...
Ít lâu nay, vấn đề “bảo vệ an ninh quốc gia” được nói nhiều ở Việt Nam, nhưng có phải vì tổ quốc lâm nguy, hay đảng muốn được bảo vệ để tồn tại?
Xuất hiện gần đây trong chiến dịch tranh cử tổng thống, Donald Trump, ứng cử viên đảng Cộng hòa, đã lên tiếng đe dọa là sẽ không bảo vệ cho các đồng minh thuộc khối NATO trong trường hợp bị Nga tấn công. Ý kiến này đã dấy lên một cuộc tranh luận sôi nổi tại châu Âu, vì có liên quan đến việc răn đe Nga và ba kịch bản chính được đề cập đến khi Donald Trump trở lại Nhà Trắng vào năm 2025 là liệu Liên Âu có nên trang bị vũ khí hạt nhân chăng, Pháp có thể tích cực tham gia không và Đức nên có tác động nào.
Tôi không biết chính xác là Văn Trí đã đặt chân đến Đà Lạt tự lúc nào nhưng cứ theo như ca từ trong nhạc phẩm Hoài Thu của ông thì Cao Nguyên Lâm Viên ngày ấy vẫn hoang vu lắm. Ngoài “núi rừng thâm xuyên”, với “lá vàng rơi đầy miên man”, cùng “bầy nai ngơ ngác” (bên “hồ thu xanh biếc”) thì dường như không còn chi khác nữa! Từ Sài Gòn, khi tôi được bố mẹ “bế” lên thành phố vắng vẻ và mù sương này (vào khoảng giữa thập niên 1950) thì Đà Lạt đã bị đô thị hóa ít nhiều. Nơi đây không còn những “bầy nai ngơ ngác” nữa. Voi, cọp, heo rừng, beo, báo, gấu, khỉ, vượn, nhím, mển, gà rừng, công, trĩ, hươu, nai, trăn, rắn, sóc, cáo, chồn… cũng đều đã biệt tăm. Người Thượng cũng ở cách xa, nơi miền sơn cước.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.